Chương 29: Tâm sự cùng Đức Minh
Ăn uống nó say, ngửng đầu lên nó đã không còn thấy cậu nhóc đâu rồi. Lau miệng và đi vào trong, An sững người khi thấy một bó cỏ gà khô từ bao giờ được cậu nhóc ôm nâng niu trong lòng. Cậu ta ngủ ngon lành trên ghế sôpha. An lúng túng chẳng biết làm gì nên nó ra ngoài hóng gió biển.
Trời đêm thật đẹp, đứng một mình ở đây An lại nghĩ đến bó cỏ gà Đức Minh cầm trong tay. Chắc có lẽ bó cỏ gà đó có kỉ niệm với cậu nhóc nhiều lắm nên cậu ta mới nâng niu như thế. Một con người khác của Đức Minh mà hôm nay cô bé mới phát hiện ra.
An không hiểu tại sao nhưng cô bé có một sự quan tâm vô cùng đặc biệt với cậu nhóc. Cho dù nhiều khi cậu ta làm nó bực mình, nhưng cũng chỉ bực mình được một lúc vì con bé rất mau quên. Chắc có lẽ xa nhà và cũng được cậu nhóc quan tâm, nên nhiều khi cô bé mới suy nghĩ đến cậu như vậy.
Mải suy nghĩ, cậu nhóc đã đứng phía sau An từ lúc nào. Vừa quay người đập ngay vào mắt là hình ảnh cậu nhóc. Giật nảy, con bé bất giác lùi lại. Nó nói:
- Sao cậu cứ như oan hồn vậy, lần sau có muốn làm thì báo cho tôi một tiếng để tôi chuẩn bị nhé. Không cứ như thế này có ngày tôi đi vì đau tim mất.
Đức Minh cười cợt nhả, cậu nhóc tiếp:
- Xin lỗi vì đã ngủ quên, nhưng bạn ăn “nhanh” quá tôi không chờ được.
Ặc, lại chơi chữ, cái con người này bản tính không bao giờ thay đổi được mà.
Đức Minh vào trong, và lúc đi ra thì tay cậu cầm theo hai chiếc ghế. Ngồi xuống và ngắm cảnh biển lúc về đêm. Không nói ngoa tẹo nào nhưng ngồi trên cao nhìn xuống cảnh sắc thật đẹp. Đúng là quê ta “rừng vàng biển bạc” có khác. An tự nhiên cảm thấy rất vui. Từ sau khi mẹ mất, đây là lần đầu tiên cô bé vui như vậy.
Quay lại thấy cậu nhóc đang nhìn xa xăm ngoài về phía biển, An liền hỏi:
- Nãy tôi thấy cậu ôm bó cỏ gà vào lòng. Có phải nó rất có ý nghĩa với cậu không. Tôi để ý thấy ở quanh chỗ chúng ta ở làm gì có cỏ gà đâu.
Đôi mắt cậu nhóc chợt sang lên nhìn An chằm chằm, cậu nói:
- Nó mang theo tuổi thơ của tôi(ngừng một lúc, ánh mắt cậu nhóc nhìn biểu cảm trên mặt cô bé)cùng một người con gái.
- Ặc...sến sẩm... Cậu bảo tuổi thơ của cậu. Nghĩa là bỏ cỏ gà đó bên cậu mười mấy năm rồi á.
- Đúng...
Một con người khác của cậu nhóc lại được cô bé phát hiện. An cảm thấy bên trong sự lạnh lùng vô cảm của cậu là cả một biển tâm tư nặng trĩu trong lòng. Bỗng nó cảm thấy cậu nhóc có điểm gì rất giống nó, nhưng nó nhất thời không nhớ ra là cái gì.
- Ngày trước chỗ tôi sống cũng có rất nhiều cỏ gà_ An nói.
- Vậy sao, chắc tuổi thơ của An rất hạnh phúc.
Nghe thấy câu hỏi của cậu nhóc, sống mũi con bé bất chợt cay cay. Cậu nhóc nhìn thấy một giọt nước mắt chực rơi trên khoé mắt con bé nhưng vờ như không thấy.
Không trả lời câu hỏi của cậu nhóc... Tất cả chìm vào im lặng.