Chương 44: Chuyến tàu đêm

Trên đường phố Hà Nội tấp nập, đêm nay sẽ có một người con gái phải đi xa không biết đến bao giờ mới có thể quay trở lại. Bắt một chiếc xích lô, An nói nhẹ nhàng với bác lái xe:
- Bác làm ơn đưa cháu đến trường Long Khê.


Đường phố Hà Nội về đêm thật đẹp, những con phố tấp nập xe cộ cùng những bóng đèn cao áp vàng vàng được thắp sáng choang tạo nên một khung cảnh thật là đẹp. Cả con đường như một con rắn khổng lồ khoác trên mình bộ áo màu vàng. An nhìn thấy mà vui lắm.


Ra thành phố được từng ấy tháng mà chẳng hôm nào ra thăm phố phường. Đến hôm nay là ngày cuối cùng rồi thì lại muốn ở lại. Thỉnh thoảng có những cặp đôi dắt tay nhau đi trên vỉa hè thật là hạnh phúc biết bao. Thấy vậy tự nhiên An lại hình dung ra là nó và Minh đang đi cùng nhau. Ý nghĩ vừa đến thì An lại vội lắc lắc cái đầu. Làm sao mà như vậy được nữa.


Chớp mắt bác tài đã đưa con bé tới trường. Nó xuống xe và bảo bác chơ nó mộy lúc vì nó vào rồi sẽ ra ngay. Nó muốn thăm trường lại một lần cuối trước khi đi. Như vậy nó sẽ nhẹ lòng hơn. Xin phép bác bảo vệ, nó đi thẳng lên dãy nhà ba tầng, rồi rẽ vào lớp 12A , tuy nó không học được ở lớp này bao lau nhưng con bé vẫn có rất nhiều tình cảm. Nó mang theo một chiếc bút chì, viết vào bàn Hoà Trọc, Hương Vẩu, Anh Su và Nhài Đen những dòng chữ thẳng tắp và có nội dung giống nhau:cảm ơn vì những ngày qua đã luôn nên mình, luôn nhớ về nhau nhé_An.


Con bé lại đến chỗ bàn của Hoàng Quân và ghi một câu khác: cảm ơn vì những lúc mình gục ngã luôn có bạn nên cạnh_miss you.


Đóng nắp bút và định đi, An lại nhìn về phía chiếc bàn dưới cùng, chần chừ một vài giây, con bé đi đến và viết: cảm ơn vì đã cho tôi có những bữa tối no nê với những đồ ăn sang trọng mà tôi chưa bao giờ được nếm thử, cảm ơn đã cho tôi cảm giác được người khác quan tâm mà 15 năm rồi tôi chưa bao giờ có được, cảm ơn những “hi sinh” của Minh để tôi có được như ngày hôm nay, cảm ơn vì tất cả!


available on google playdownload on app store


Xong xuôi, An đóng bút và để trên mặt bàn chỗ Minh ngồi, nó nên để lại chiếc bút này vì nó sẽ không cầm theo bất cứ thứ gì có liên quan tới nơi này đi nữa. Nhìn lên quanh lớp một lần cuối rồi khép cửa lại như chưa có chuyện gì sảy ra, sẽ chẳng có người nào biết được là An đã tới đây trừ bác bảo vệ và nhưng người nó viết vào bàn.


Mở điện thoại xem đã thấy gần 21 giờ, An đi xuống, ngồi lên xích lô và lặng lẽ nói:
- Bác cho cháu ra ga Hà nội.
.......
Cuộc đời của hai con người bị chia cắt từ giây phút này....,






Truyện liên quan