Chương 16

Mặc dù làm kỵ sĩ rồng rất sảng khoái, có mỹ nam theo cùng càng thoải mái, Lôi Ti Ti sảng khoái thoải mái cảm thấy không được bình thường: “Giang gia, có phải anh bắt nhầm người hay không?”


Lôi Ti Ti bị kỳ thị lâu ngày, thủy chung không thể tiếp nhận sự thực bị cướp: mình như vậy, chỉ có cửa cướp người khác thôi >V
Giang gia liếc cô một cái: “Em cho rằng ai cũng ngu ngốc như em sao?”
“Ừ...” Lôi Ti Ti rất đắc ý, Giang gia rốt cuộc bị tôi kéo xuống nước, ha ha ha ~


Vậy mà Giang gia giật giật khóe miệng: “Thừa nhận là tốt rồi, ngu ngốc.”
Lôi Ti Ti rơi lệ: tôi thật sự không ngu ngốc a a a!
Lôi Ti Ti vừa rơi lệ thì đại não sẽ ch.ết. Đợi lúc cô có phản ứng, thì lại bị chuyện trước mắt làm vô cùng kinh hãi. Vẻ mặt một mực “-o-” cùng “.o.” Cứ o tới o lui.


Lúc này bọn họ đang ở bên thác nước, bốn phía đều là hoa đào.
Nước màu bạc trắng chiếu lấp lánh, dưới chân là vực sâu vạn trượng, trong bọt nước thỉnh thoảng có mấy con cá nhỏ mãnh liệt nhảy lên —— Lôi Ti Ti chợt cảm thấy lòng dạ khoan khoái, cuộc sống vô cùng tốt đẹp.


Trước núi Tây Tắc có cò trắng bay, hoa đào nước chảy cá mè mập —— nơi này chính là Đào Hoa Uyên trong truyền thuyết, thật là xinh đẹp >V
“Vì sao trước đây tôi không tới được?”
“Đó là vì cấp bậc của em quá thấp”


Lôi Ti Ti muốn khóc: thật vất vả thoát đi ma trảo của công công, lại đụng phải một gia gia thế này —— cuộc sống a, không có orz nhất chỉ có orz hơn.
Tại sao bây giờ có thể tới Đào Hoa Uyên rồi?


available on google playdownload on app store


Lôi Ti Ti yên lặng mở ra menu trạng thái, lại yên lặng, tắt đi: “GM không xong không xong! Hệ thống cấp bậc của tôi bug rồi!!”
GM: “?”
Lôi Ti Ti: “Tôi lên liền ba cấp!!!”
GM: “(khi dễ) sao không nghĩ cô ở đỉnh Tuyết Sơn đánh rơi bao nhiêu người –”


Lôi Ti Ti kinh: “Giang gia, cám ơn anh tính kinh nghiệm của quân đội quái vật vào cho tôi ~”
Nhất Vĩ Độ Giang: “Vâng, phu nhân.”
Éc... Phu nhân!!!!!
Ai là phu nhân của anh, người ta còn chưa có đáp ứng đấy... >///
“Hơn nữa, anh không thể cho phép ngu ngốc cấp bậc thấp như vậy tồn tại.”


“Anh...!” Lôi Ti Ti “anh” về phía màn ảnh nửa ngày, làm N thế tay cố gắng lên, lấy ra tư thái khẳng khái hy sinh: “Giang gia, anh có thể đừng gọi tôi ngu ngốc hay không T_T”
Ti Ti đáng thương, không phải diệt vong trong sự trầm mặc, thì vẫn là diệt vong trong sự trầm lặng.
Nam tử áo đen khẽ vuốt cằm: “Ừ, phu nhân.”


“Cũng không cần gọi phu nhân!”
“Nương tử?”
“Không cần!”
“Tiện nội?”
Lôi Ti Ti che mặt: “Anh cứ gọi tôi ngu ngốc đi...”
Van anh, thỏa mãn tôi T_T
“Được, nương tử ngu ngốc.”
Lôi Ti Ti bật dậy: Giang gia, tôi hận anh anh anh!!!!!!


Tình huống bây giờ là như vậy: nam tử áo đen lỗi lạc mà đứng, nữ tử áo trắng lấy nước mắt rửa mặt. Mà một góc hình ảnh, bốn nam một nữ đang chân thành đi tới.
“Ti Ti...” Cô gái áo trắng không so đo nhào về phía cô gái áo trắng.


Lôi Ti Ti nhất thời giật mình cảnh giác, Lưu Chiêu Chiêu nhiệt tình như vậy... Nhất định có quỷ!
Bốn nam trăm miệng một lời: “Chị dâu!”
Lôi Ti Ti vội vàng giải thích: “... Tôi không phải tôi không phải! Chúng tôi còn chưa hành lễ ở Thiên Tạo Địa Khiết các!”


[Thỉnh Đằng Đằng]: “Ơ, lão đại anh không cho chị dâu danh phận, chị dâu tức giận.”
[Miễn]: “Chị dâu, đừng thế mà... Lão đại rất tốt T_T”
[Tôi Là Gian Thương]: “Chị dâu chị muốn bao nhiêu tiền mới tha thứ lão đại? Chúng em không thiếu tiền ~”
[Sul­try]: danh phận =.,=


Nam tử áo đen áo mũ chỉnh tề cười: “Nương tử, là vi phu sơ sót. Đi theo anh.”
Lôi Ti Ti im lặng nghẹn ngào: bọn khốn kiếp mấy người, không cho phép trộm đổi trọng điểm T_T
Trọng điểm là —— tôi không muốn làm chị dâu của mấy người a a a a a!!!
Lôi Ti Ti không nể mặt: “Tôi không đi!”


Nhất Vĩ Độ Giang: “Dựa vào em sao?”
Sau đó “Vèo ——” một tiếng, tứ đại cao thủ đồng thời ra tay, Lôi Ti Ti trong nháy mắt bị dây thừng trói chặt rồi.
Lôi Ti Ti nhìn nữ tử áo trắng bị khiêng đi, im lặng đến ch.ết: một sợi dây 10 đồng tiền, các anh dùng một lúc bốn dây, bốn dây đó!


Liệt nữ (nữ cươngt rực) Ti Ti, đây hình như không phải trọng điểm –|||
Lôi Ti Ti bị khiêng lên sườn núi, ngu lần nữa.
. o.!
-o-!!!!!!!!!


Từ sườn núi nhìn xuống, bình nguyên bãi cỏ rộng rãi tươi đẹp, là chín nhóm người chín nhóm hàng ngang, tổng cộng chín chín tám mươi mốt con ngựa trắng. Kỵ sĩ trên ngựa cũng đều mặc giáp màu bạc, đều đặn giơ lên thương bạc, phát ra tiếng huýt gió càng lúc càng lớn, quanh quẩn thật lâu ở trong sơn cốc.


Thương bạc ngựa trắng, đặc biệt phong lưu.
Mặt Lưu Chiêu Chiêu tràn đầy yêu thích: “Gào khóc ngao, bạch mã hoàng tử trong mộng của tôi!!! Lôi Ti Biên mình hận cậu một vạn năm!!!”


Lôi Ti Ti rất im lặng trả lời: “Bạch mã hoàng tử cái gì, rõ ràng là tên lường gạt phúc hắc =, =“ Lại dám gọi lão nương ngu ngốc T_T
Một vị lường gạt phúc hắc, không nhịn được đắc chí: “Như thế nào?” Anh quay đầu lại, nhưng không tìm được bóng dáng của nữ tử áo trắng.


Đây là chuyện gì xảy ra đây?
Xin mọi người dời ánh mắt xuống dưới, dời xuống dưới, dời xuống dưới...
Rất tốt, ở chân núi, nữ tử áo trắng té thành kiểu con cóc, chính là Lôi Ti Ti.


Tôi không phải quá kinh ngạc a, tôi không phải đùi mềm mà, tôi không phải run tay... Tôi thật sự không phải Bạch nương tử a T_T
Mọi người: đừng dát vàng lên mặt mình, mi là nương tử ngu ngốc.
Lôi Ti Ti được vớt lên sườn núi lần nữa, lòng muốn ch.ết đều có.


Khi Giang gia hỏi thăm cảm tưởng lần nữa, Lôi Ti Ti lại rp lần nữa: “Rất hùng vĩ a! Giống như tà giáo vậy >V
Trừ Giang gia, mặt mọi người đều tối đen. Đối mặt ánh mắt chất vấn của mọi người, Giang gia rất phong độ mà nói: “Nương tử nói gì là cái đó.”


“Không phải cũng thế?” Lưu Chiêu Chiêu đỏ mắt, lửa ghen hừng hực thiêu đốt ing.
“Ừ. Vợ chồng già, sớm đã quen.”
Lôi Ti Ti ói, một nhóm người bạo động: oa oa oa, JQ vĩnh cửu, một đoạn vĩnh viễn truyền lưu!


Tất cả ánh mắt phẫn hận đều bắn về phía Lôi Ti Ti: mi quấn lấy Giang gia lúc nào, nói một chút đi!
Tất cả ánh mắt ngưỡng mộ đều bắn về phía Giang gia: Giang gia cua gái thật nhanh! Mắt một nhóm người đều lấp lánh như sao...
Mặc dù phô trương rất lớn, mặc dù hôm nay Giang gia rất buồn nôn, mặc dù...


Lôi Ti Ti vùng vẫy giãy ch.ết: “Giang gia, anh rất tốt. Là tôi chưa đủ tốt, tôi không xứng với anh, anh tha cho tôi đi T_T”
Ai không biết khen người khác tốt a >V
Giang gia nhếch khóe môi: “Nương tử yên tâm, vi phu sẽ không ghét bỏ nàng”
Tôi tôi... Tôi không phải ý này!!


Lôi Ti Ti buồn bực hộc ba lít máu: vì sao năng lực xuyên tạc của chủ tịch ngài mạnh như vậy!


“Nhất Vĩ Độ Giang, tôi đã nói với anh, đây không phải là vấn đề anh ngại hay không, mà vấn đề tôi ngại anh hay không! Tôi đã nói với anh, anh đừng mơ cưới lão nương! Ta biết rõ anh rất mạnh mẽ, anh có biện pháp bức người lương thiện làm kỹ nữ! Nhưng anh đừng nghĩ tôi sợ anh, cùng lắm thì chị liền xóa nick!!!”


Giang gia ôn hòa hỏi: “Nói xong rồi hả?”
“Nói xong rồi.”
Giang gia cười: “Em cho rằng tổ chức tà giáo là muốn thoát khỏi liền thoát khỏi sao?”


Lúc này Lưu Chiêu Chiêu bí mật nói với cô: “Ti Ti, cậu ngàn vạn đừng từ chối Giang gia, nếu không lão nương xong rồi!!! Cái đó cái đó... Giang gia cứng rắn tặng mình một Thiên nữ Vũ Y, mình thật sự không muốn, anh ta ép mình T_T”
“Cậu trả lại anh ta không phải được.”


“Anh ta không chịu, anh ta nói muốn cậu gả cho anh ta, hoặc là anh ta chém mình >
“Mẹ nó, anh ta lại không biết cậu là ai, chém gì!”


“Không phải a Ti Ti. Lúc dự thi hoa hậu, không phải mình đã bộc lộ tài liệu rồi sao?! Cậu cũng không thể thấy ch.ết mà không cứu!!! Mình dù gì cũng cùng ăn cùng ngủ với cậu, Ti Ti cậu không thể trơ mắt nhìn mình ch.ết đi... Ti Ti!!!”


Lưu Chiêu Chiêu vừa càu nhàu, Lôi Ti Ti liền choáng váng: “Cũng không phải là không thể...”
“Chỉ là cậu phải mời mình đùi gà thịt một tuần lễ >V


Lưu Chiêu Chiêu vừa đáp ứng vừa bí mật nói với Giang gia: “Giang gia em đã làm xong!!! Người ta hy sinh đùi gà thịt một tuần vì hôn nhân đại sự của ngài, một tuần a một tuần! Như vậy em có thể vào Hạo Miểu các rồi chứ?”


“Ừ.” Ngụy Dịch trước màn ảnh nhíu nhíu mày: ngu ngốc, dễ dàng bị thu mua như vậy.
Nói tóm lại, có vài đồng chí thật là không được tự nhiên đến mức đáng yêu a.


Đội ngũ rước dâu lộng lẫy hùng dũng đến Thiên Tạo Địa Thiết các, chỗ đi qua, muôn người đều đổ xô ra đường.


Lôi Ti Ti có chút luống cuống ngồi ở trong kiệu hoa. Phỉ Ngã Lôi Ti luôn mặc áo trắng nay lại mặc áo cưới đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng, tóc đen thẳng tắp xuôi ở bên người, vô cùng thẹn thùng.


Tầm mắt Lôi Ti Ti chuyển sang nơi khác, trong mắt là bóng dáng cao to mạnh mẽ rắn rỏi của Nhất Vĩ Độ Giang. Anh cởi ngựa lớn màu đỏ thẫm, như gần như xa đi ở phía trước. Ở trong bối cảnh huyên náo, có vẻ cực kỳ tuấn dật xuất trần. Ống tay áo của anh khẽ bay màu sắc đỏ thẫm, phía trên là hoa văn màu vàng, đẹp nói không ra được.


Lôi Ti Ti chống cằm, cười khúc khích với màn ảnh.
Có người vui mừng có người buồn, Hương Hương Công Chúa bị cảnh tượng vui mừng này làm đỏ mắt, lao ra đám người, ngăn ở phía trước đội ngũ.


Hương Hương Công Chúa: “Nhất Vĩ Độ Giang anh có mất thể diện hay không, con nhỏ thấp kém anh rể tôi không thèm anh còn tưởng là bảo bối!”


Hương Hương Công Chúa thuần túy là giận điên lên. Nhớ năm đó cô theo đuổi Giang gia, nói bao nhiêu lần cầu xin kết giao, bao nhiêu lần đáng thương, phát bao nhiêu hình ps (photoshop) đẹp như thiên tiên cho anh, anh lại vì Lôi Ti Biên mà giết cô?!


Bệnh công chúa của Hương Hương Công Chúa rốt cuộc giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.
Nhất Vĩ Độ Giang: “Cô muốn tôi cười nhạo hắn ta có mắt không tròng sao?”
Hương Hương Công Chúa: “Anh...!”
Giang gia vung roi ngựa trong tay: “Thức thời mau cút, không nên ép tôi động thủ.”


Hương Hương Công Chúa ngưỡng cổ: “Anh giết tôi đi, nếu ch.ết ở dưới kiếm của anh, tôi cũng cam tâm tình nguyện!”
Một nhóm người 囧囧: Công Chúa xem quá nhiều tiểu thuyết Quỳnh Dao à?
Lôi Ti Ti giận dữ: mẹ nó, tán tỉnh người đàn ông của tôi ngay trước mặt lão nương?! Không thể nhẫn nhịn >


Lôi Ti Ti quyết định nhảy xuống kiệu hoa thật nhanh, bắn một mũi tên về phía Hương Hương Công Chúa: “Heo đực, thấy rõ ràng đây là người đàn ông của ai!”
Giang gia dùng roi ngựa nâng cằm của cô lên: “Anh là của em.”


Gào khóc ngao, một nhóm người bị đả kích nặng: nói bao nhiêu lần, nơi công chúng không cho tán tỉnh!
Hương Hương Công Chúa khóc lóc kể lể: “Mi ỷ thế hϊế͙p͙ người!”


Lôi Ti Ti vung ngón tay thật nhanh: “Ta chính là ỷ thế hϊế͙p͙ người. Có bản lãnh mi chiến một trận xem. Đừng có chuyện thì lại ‘ anh rể tôi anh rể tôi ’, ta rất hoài nghi mi có mưu đồ bất chính với ông xã của Tố Thủ Lộng Cầm.”


Lôi Ti Ti liếc Tố Thủ Lộng Cầm trong đám người: cảm giác khích bác ly gián thật là quá đã >V






Truyện liên quan