Chương 21

Bên trong, ngay tại giữa thánh đường, hai hàng cột với vòm trần trên cao, tượng trưng cho lối kiến trúc Pháp,đường nét thanh thoát nhưng táo bạo với những chạm trổ tinh vi. Để soi sáng phía trong nhà thờ người ta làm rộng những cửa sổ. Đỡ những tháp là những trụ to lớn. Những vụ tu bổ đòi hỏi rất nhiều công phu theo cách làm hồi xa xưa và cây đàn orgue phát ra một thứ âm vang ngân xa trầm bổng, làm dịu lại lòng người.


Tố Bạch trong chiếc áo sơ mi màu trắng trong lành lặng lẽ quỳ ở giữa thánh đường, chấp tay cầu nguyện.
Trong bầu không khí thiên liêng ấy, cô như cảm thấy lòng mình nhẹ đi. Mọi thứ đã và đang diễn ra cũng từ từ tan biến, mọi uư lo, phiền muộn như được vứt bỏ chỉ còn lại thân xác cùng linh hồn bình lặng.


Cô thích nơi đây, thích con người nơi đây, thích không khí và sự sống nơi đây, chỉ đơn giản là thích mà thôi.
Tố Bạch rời khỏi nhà thờ, cô rút điện thoại trong túi ra và bấm vào phím một.
“ Bao giờ anh xong việc?”
“ Khoảng ba mươi phút nữa. Em đang ở đâu?”


Tố Bạch cười đáp:” Nhà thờ “.
--- ------ ------ ---
Le Jules Verne, ở Paris, Pháp. Nhà hàng được đặt theo tên tiểu thuyết gia nổi tiếng người Pháp Jules Verne, người viết tác phẩm Hai vạn dặm dưới đáy biển.


Tọa lạc trên tầng 2 của tháp Eiffel (cao hơn 100 m), mang đến cho những điểm nhìn tuyệt đẹp, bao quát những địa danh nổi tiếng của Paris như cầu Pont Neuf, điện thờ Pantheon…


Tố Bạch không khỏi hưng phấn nhảy lên, cô chạy tới chiếc bàn gần đó, ngồi xuống. Đôi mắt đẹp không ngừng di chuyển nhìn ngắm cảnh đẹp xung quanh và bên ngoài kia.
“ Đẹp quá “


available on google playdownload on app store


Mặc Phong hơi cong khóe môi, vô tình lại tạo nên một nét đẹp chí mạng người nhìn. Giờ phút này, anh như vứt bỏ vẻ lạnh lùng cùng kiêu ngạo hằng ngày mà thay vào đó là sự sủng nịch cùng cưng chiều.
“ Làm sao anh có thể tìm được một nơi tuyệt như vậy?”, Tố Bạch vui vẻ đầy hưng phấn hỏi.


“ Thích không?”, anh dịu dàng hỏi.
Cô không hề do dự, gật đầu đáp:” Thích, rất thích".


Mặc Phong đưa tay, vén những sợi tóc vươn trên má cô, lặng lẽ ngắm gương mặt ở góc độ nghiêng của cô. Người con gái anh vừa yêu vừa hận này, đã bao lần khiến anh lo lắng, rồi lại làm anh tức giận. Dù như thế nào, anh vẫn không thể quên được bóng dáng ngây ngô cùng cố chấp của cô. Cuối cùng,vẫn là day dưa không dứt.


“ Phong, sau khi ăn xong mình đến một nơi nhé?”, cô quay lại nhìn anh mỉm cười ấm áp nói.
“ Ừm “, Mặc Phong gật đầu đáp.
--- ------ --------
Tố Bạch nắm lấy bàn tay có chút lành lạnh của Mặc Phong, hai cười nép sát vào nhau dạo bước trên con phố đông đúc.


“ Giá như cứ thế này thì thật tốt anh nhỉ?”, giọng nói nhỏ như tiếng ve kêu vang lên chậm rì rì.
Mặc Phong không đáp, chỉ im lặng đi bên cô.
Champs-Élysées là một đại lộ lớn và nổi tiếng của thành phố Paris. Nối hai quảng trường Concorde và Étoile, vị trí của Khải Hoàn Môn.


Lần theo con đường nổi danh thế giới nầy, tấp nập nhất là du khách khắp nơi, quán ăn giải khát sang trọng đắc tiền  đầy người chật cả lối đi.  


Tố Bạch nhìn người người qua lại, có người Châu Á, có người mang làn da đen, có các cô gái tóc vàng xinh đẹp, có anh chàng cao ngất điển trai đầy phong cách Tây  u.
“ Em rất thích Pháp “, cô bước lên hai bước nói tiếp “ Thích cả nơi mà em gặp được anh “.


Giữa con phố đông nghẹt người đó, trong đôi mắt thâm trầm của anh chính là hình ảnh phản chiếu một người con gái ngây ngô đang mỉm cười nắm lấy tay anh, nụ cười ấy xinh đẹp như một mộng cảnh chỉ cần không cẩn thận một chút thôi sẽ không thể nhìn thấy nữa.


Bất giác anh siết chặt lấy bàn tay của Tố Bạch, kéo cô đến gần mình hơn. Cho dù khoảng cách ấy chỉ là hai bước chân, cũng đủ khiến tim anh loạn nhịp rồi. Anh sợ mình mất cô, cũng sợ mình quá yêu cô.
“ Mặc Phong, sắp đến giáng sinh rồi “, cô ngước mắt nhìn anh.
“ Ừ?”, anh khó hiểu đáp.


“ Em tặng anh món quà nhé!”, cô cười tít mắt nói.
Mặc Phong yên lặng không trả lời, chỉ nhìn ngắm cô.
Tố Bạch nắm lấy bàn tay anh, quơ quơ trước mặt anh, nói:” Anh nhìn xem “.
Bàn tay năm ngón của anh lại xuất hiện một chiếc nhẫn đơn giản đính thêm một viên kim cương hình trái tim nho nhỏ, sáng bóng.


Tố Bạch đặt bàn tay của mình vào lòng bàn tay của Mặc Phong, nhẹ nhàng nói:” Là nhẫn đôi, đẹp không?”.
Mặc Phong không nói, chỉ nhìn sâu vào đôi mắt long lanh kia rồi ôm cô vào lòng. Khóe môi cũng đã cong thành vầng trăng khuyết.
Khoảnh khắc ấy thật đẹp


Đó là một bức tranh muôn màu, như tô điểm cho dấu ấn của họ.
Đứng giữa một con phố lung linh, người qua đông đúc. Không khí lạnh lẽo, nhưng lòng họ lại nóng hừng hực một ngọn lửa mang tên tình.


Tình yêu đôi lúc thật kỳ lạ, dù phía trước có mịt mờ không lối thoát. Con người ta vẫn điên cuồng cố chấp mà lao vào như một chiếc xe không phanh lao thẳng về phía trước.
Cho dù đau đớn,họ vẫn ngu ngốc như thế. Điên cuồng như thế. 
Thanh xuân chính là như thế.






Truyện liên quan