Chương 27: Chia ly
Mùa đông, 24 tháng 12
Tuyết rơi trắng cả một khung trời, nơi nơi được như cái lạnh bao vây bởi những bông tuyết nhỏ.
Tố Bạch mặc chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc đen như tô điểm cho nền trời tuyết. Cô giống như một tinh linh hạ xuống nơi phàm trần dạo chơi, có chút hư vô mờ nhạt, mong manh như những bông tuyết kia vậy.
Đôi mắt bi thương ấy, như một lưỡi dao nhọn cứa vào lòng người những vết thương vô hình.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng, cho dù sau này cô không gặp được anh, không ở bên cạnh anh thì hỉ cần cùng sống chung một trời, ở cùng một thành phố, thì dù có ra sao cô cũng cảm thấy mãn nguyện. Nhưng mà, ông trời sẽ thành toàn cho cô sao?
Tố Bạch cúi đầu, có chút mỉa mai chính mình. Cô vẫn luôn theo sau anh, vẫn dõi theo bóng lưng đầy lạnh lùng cùng kiêu ngạo ấy. Vẫn vô thức nghĩ về anh, vô thức gọi tên anh. Ngay cả trong giấc mơ cô cũng mong nhìn thấy anh, chỉ là bóng dáng cô nhìn thấy quá mờ nhạt, chỉ vỏn vẹn là một tấm lưng rộng lớn mãi không thuộc về cô.
“ Mặc Phong, em luôn ở đây,vẫn luôn chờ anh ở đây “.
Giữa khung trời gió rét, Tố Bạch yên tĩnh đạp trên tuyết vững vàng. Cô ngắm nhìn bầu trời trong xanh như đang gửi gắm những tâm tình theo làn gió bay đi xa.
“ Xin lỗi, xin lỗi vì em đã không thể làm được. Em không thể đứng sau lưng anh nữa rồi, Mặc Phong"...
--- --------
“ Cậu kết hôn? Thật sự kết hôn?”
“ Tớ đã quyết định rồi “
“ Nhưng mà…”, Mỹ Phượng do dự cùng lo lắng nhìn Tố Bạch.
“ Yên tâm”, Tố Bạch nắm lấy đôi tay Mỹ Phượng nhẹ nhàng vuốt ve.
“ Cậu biết không, người mà mẹ tớ chọn cho tớ lại chính là người quen mà tớ vô tình gặp được “.
Mỹ Phượng có chút ủ rũ nhìn Tố Bạch gật đầu đáp “ À “.
“ Phượng, tớ thật rất hạnh phúc khi có cậu là người bạn thân. Tớ phải cảm ơn ông trời, vì đã mang cậu đến bên tớ như một món quà vô giá. Sau này, cậu nên giữ gìn sức khỏe, lập gia đình hì nên sinh con,sống thật tốt. Nếu rãnh thì đến thăm tớ", Tố Bạch cười nói.
“ Cậu nói cứ như sắp đi xa lắm không bằng “, Mỹ Phượng quệt nước mắt lườm Tố Bạch nói “ Cậu thật sự sẽ buông tay?”
Tố Bạch nhìn Mỹ Phượng có chút suy tư “ Trên đời có quá nhiều sự chia ly, không phải vì hết yêu mà là vì mệt mỏi".
Có thời gian đều phụ bạc chúng ta, mới hôm qua chúng ta còn bên nhau, hôm nay đã là người dưng. Thực ra, cô vẫn luôn yêu anh nhưng anh không biết. Anh mãi sẽ không thể hiểu được cái cách mà cô yêu anh là ngu ngốc đến chừng nào.
“ Tố Bạch, cậu ổn chứ?”
Cô chỉ mỉm cười không đáp, đôi mắt nhìn cuốn nhật ký trên bàn.
Kỷ niệm luôn đáng được trân trọng không phải vì nó vui hay buồn mà vì nó là duy nhất và không bao giờ trở lại được nữa.
“ Sau này, anh ấy sẽ hiểu. Dù ở nơi đâu, chỉ cần nơi đó có anh thì mọi thứ sẽ chỉ là hư không. Với tớ anh ấy là một vật vô giá mà kiếp này tớ chỉ có thể cùng anh ấy đi một quãng đường thật dài, cuối cùng người nắm tay anh ấy ở phía cuối con đường ấy sẽ là một người khác tốt hơn tớ".
Lúc trước cô từng nói, cô sẽ đợi anh, đợi anh nói yêu cô. Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô có thể đợi anh nhưng thời gian thì không.
Cô đã không có gì để hối tiếc về thanh xuân cả, bởi vì tất cả cô đã cố gắng hết sức, kể cả việc yêu anh.
--- ---------
Dưới ánh đèn pha lê màu vàng nhạt.
Những ngọn nến được thắp lên hai bên vách tường, để giảm đi phần nào lạnh lẽo của tiết trời mùa đông.
“ Tố Bạch, con đã suy nghĩ kỹ chứ?”
Cô im lặng nhìn ly trà như đang suy tư về miền xa xôi nào đó.
“ Con vẫn có thể thay đổi quyết định. Chỉ cần con muốn, mẹ sẽ lập tức ngừng việc này lại".
Tố Bạch lắc đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu" Đã muộn rồi".
Hà Cư khó hiểu nhìn Tố Bạch, có rất nhiều điều bà muốn nói với cô nhưng cuối cùng lại chỉ có thể im lặng.
“ Cứ tiếp tục như vậy đi “, cô đứng dậy rời đi.
Hà Cư đau lòng nhìn theo bóng lưng cô đơn của Tố Bạch.
--- ------ -----
Khu phố ban đêm thật náo nhiệt, một đêm giáng sinh lạnh lẽo.
Tố Bạch đứng dưới cây thông cao ngất, được trang trí rất nhiều màu sắc lạ mắt.
Trên đời này có ông già noel sao?
Tự nghĩ rồi lại bật cười, cô đã qua rồi cái tuổi ngây ngô đó.
Những cặp tình nhân nối đuôi nhau lướt qua, những đứa trẻ thơ vui đùa bên cha mẹ, những mãnh đời bất hạnh còn chật vật kiếm cơm trong đêm lạnh. Giáng sinh, có người vui vẻ bên gia đình, ấp ám cùng ngồi chung một lò sưởi, có người lại cô độc lẻ loi ở một quán nhỏ ven đường, có người lại mệt nhọc mưu sinh giữa phố người.
Tố Bạch thẫn thờ nhìn dòng người qua lại, từng bậc cảm xúc cứ như vậy mà lên xuống. Như một bức tranh muôn màu nhẹ nhàng lật sang một trang khác trước mắt cô.
Bỗng nhiên, một chiếc khăn ấm được quấn lên cổ, Tố Bạch ngạc nhiên quay đầu. Chạm vào đôi mắt cô là một khuôn mặt quen thuộc đến đau lòng, đôi mắt phượng như một cái hố sâu hun hút cuốn lấy trái tim cô hãm sâu lấy linh hồn của cô mãi mãi.
“ Trời lạnh như vậy, sao lại ăn mặc phong phanh thế này", anh nói.
Cô mỉm cười" Để hấp dẫn đàn ông “.
Anh không nói gì nữa, chỉ lặng im đứng bên cạnh cô nhìn cây thông.
Cô nghiêng đầu ngắm nhìn nửa khuôn mặt hoàn mỹ ấy, không kiềm được mà đưa tay vuốt ve.
Mặc Phong xoay người nhìn vào mắt cô thật lâu cũng không nói gì, để mặc cô sờ lên mặt mình như một đứa trẻ.
“ Giá như mọi chuyện có thể bắt đầu lại thì thật tốt", cô thì thầm nói.
Đôi mày rậm hơi nheo lại, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô. Ánh mắt như ngọn lửa muốn thiêu đốt người của anh nhìn cô nói:” Anh xin lỗi…”.
Trái tim vì một câu “ Anh xin lỗi “ ấy mà như ngừng đập, cô hơi sững sờ nói không ra lời. Anh đang xin lỗi cô sao? Anh nói “ xin lỗi"? Mặc Phong kiêu ngạo mà cô biết lại có thể đứng trước mặt cô nói câu “ xin lỗi" sao?.
Tố Bạch cười khan, rút tay về nhưng anh lại nắm chặt không buông.
“ Tại sao,anh lại xin lỗi. Người có lỗi là em mới đúng không phải anh".
“ Tố Bạch “, gióng nói của anh có chút gấp gáp “ Anh đã gặp mẹ “.
Cô nhìn anh một lúc lại quay đầu nhìn bầu trời, lòng có chút nặng trĩu.
“ Bà ấy đã nói cho anh biết tất cả. Bà ấy nói lý do ra đi,và chuyện của em nữa".
Tố Bạch xích lại gần anh, nhẹ giọng nói:” Sắp 12 giờ rồi",cô tựa đầu vào vai anh “ đã lâu rồi không nhìn thấy pháo bông".
Mặc Phong đưa mắt nhìn bầu trời trong đêm tối, ánh sáng đột nhiên lóe lên không trung xé tan màn đêm ưu tối lạnh lùng mà nở rực rỡ. Mọi người vui cười,không ngừng vỗ tay, hét lớn “ Merry christmas".
Trong đêm giáng sinh ấy, hai con người ấy đã cùng nhau đón giáng sinh hật bình yên.
“ Thật đẹp", Tố Bạch mỉm cười nói.
Mặc Phong gật đầu, tay vòng qua ôm lấy cô vào lòng.
Anh sẽ không biết được, giây phút này sẽ là kỷ niệm đẹp đẽ nhất mà sau này khi nghĩ lại trái tim sẽ không ngừng được mà nhớ về cô. Khi anh ngắm nhìn sắc màu của pháo hoa, thì cô gái tựa trên vai mình lại im lặng mà ngắm nhìn mình. Câu nói “ thật đẹp" ấy không phải là pháo hoa mà là anh.
Trong mắt cô, anh luôn là như vậy. Luôn là rực rỡ, đẹp đẽ đến đau lòng như vậy.
“Kiếp này, em không thể đợi anh nói câu “ anh yêu em", kiếp sau em nhất định sẽ chờ anh, chờ anh đến tìm em và chờ anh yêu em giống như cái cách mà em yêu anh vậy", Tố Bạch nhắm đôi mi dài,ngăn giọt lệ thôi rơi.
Mặc Phong không biết, anh sẽ không biết được những suy nghĩ của cô. Cũng không biết rằng, anh sắp mất cô, mất đi người con gái anh yêu mãi mãi.