Chương 2: Đi tìm lời giải, gặp phải chàng trai

Ngồi trên cành cây với mấy thứ đồ cúng vừa "chôm" được ở dưới kia, tôi liền quay sang hỏi con bé:- Em tên gì vậy?
-Chị tên là Cao Ly.


Vừa nghe tôi nói, con bé sửng sốt mở to đôi mắt nhìn tôi mà không nói lên lời. Chợt hai tay nó buông thõng xuống mà đánh rơi mấy quả cam xuống đất. Có vẻ như nó vừa thấy một điều gì đó khác lạ từ tôi. Nhìn thấy nhỏ như vậy trong đầu tôi hiện lên hàng vạn câu hỏi vì sao?


Chương Dương không nói gì cả, chỉ lầm lũi kéo đôi tay tôi bay về phía sau ngôi nhà bỏ hoang ở phía đằng xa. Chạm chân xuống mặt đất, nhỏ kéo tôi vòng ra đằng sau ngôi nhà hoang đó. Trước những hành động kì lạ của Dương, tôi chỉ biết làm theo mà thôi, vì ở một nơi xa lạ như thế này tôi chỉ có duy nhất mình nhỏ làm bạn. Kể cũng lạ, tại sao nhỏ lại kéo tôi đến một nơi hoang tàn như thế này, đảo qua con mắt tôi chỉ thấy có một căn nhà hoang bằng vách đất, xung quanh là những bụi tre um tùm và đằng sau đó là một chiếc giếng sâu. Một nơi chả có gì đặc biệt, vậy sao nhỏ lại...?


Thấy tôi ngơ ngơ ngác ngác nhìn mọi vật với dấu chấm hỏi, Chương Dương liền vẫy tay tôi lại gần với cái giếng sâu và nói:-Chị Cao Ly, xuống đây với em nhé!!
-Xuống đây á? chiếc giếng này?


Đôi tay tôi chỉ xuống chiếc giếng như để hỏi lại một lần nữa. Nhưng kết quả đúng là như vậy. Sau câu hỏi của tôi, Dương gật đầu mỉm cười rồi nhảy luôn xuống chiếc giếng mà réo tên tôi xuống. Thấy con bé nhảy tôi liền vội chạy đến miệng giếng xem tình hình:-Chương Dương, em xuống đấy làm gì mau lên đây với chị đi.


-Cao Ly, chị xuống đây đi, em sẽ nói cho chị biết làm thế nào để giải lời nguyền.
Nghe tiếng con bé vọng lên từ dưới giếng mà trong lòng tôi hoang mang cực độ. Tại sao nhỏ lại biết câu chuyện lời nguyền vả lại... Hay là tôi cứ xuống, xem thử vận may của mình vậy. Nghĩ rồi tôi nhảy xuống.


available on google playdownload on app store


May là tôi có phép thuật, chứ nhảy xuống cái giếng sâu hai km này có mà thịt xương lẫn lộn rồi. Chạm chân được tới nền đất, tôi đã thấy con nhỏ ngồi đó với vẻ mặt không được hài lòng. Đảo mắt qua một lượt tôi mới nhận ra, đây không phải là một chiếc giếng bình thường mà ở sâu trong lòng đất là con đường dẫn đến thế giới của tôi. Nói chính xác hơn là chúng tôi sắp sửa đến nhà bà phù thủy bậc tối cao của dòng họ Hồ Li.


-Chị chậm chạp quá! Mà chúng ta đi thôi.
-Nhưng.
-Không nhưng nhị gì hết. Em biết là chị đang có rất nhiều thắc mắc. Nên em mới đưa chị đến nơi này.


Nói rồi nhỏ kéo tay tôi đi xuống hồ nước bên cạnh. Thật là khó khắn cho tôi khi cánh cổng nước dài tận ba mét với làn nước không mấy trong sạch. Bước qua cánh cổng thủy tinh lỏng chặn nước, tôi chỉ có thể ngồi bệt xuống dưới sàn mà ôm cổ ho sặc sụa. Dựa mình vào chiếc tường bên cạnh tôi mới nhận ra, trong khi người tôi ướt nhẹp thì Chương Dương không một giọt nước trong người. Nhìn kìa, con bé vẫn đang tung tăng nhảy cùng với một con vật nhỏ nhỏ đáng yêu mà tôi chưa biết chúng là cái gì?


-Chương Dương đây là con gì vậy em?
-Dạ chị, nó là thú cưng Satu của em đấy ạ.


Satu à, cái tên nghe dễ thương quá, ước gì mình được ôm nó. Nghĩ vậy tôi liền dùng phép thuật của tôi đánh bay làn nước đang ngự trị trên cơ thể tôi. Xong xuôi, tôi mới tiến sát lại gần. Nhưng thật lạ là khi tôi vừa đưa bàn tay ra định ôm nó vào lòng thì Satu đã cúp đuôi chạy đâu mất tiêu rồi.-Chị thông cảm, nó hơi nhút nhát ấy mà. Chương Dương mỉm cười bế Satu bước lại chỗ tôi và nói:-Satu ngoan, đây là chị Cao Ly bạn của Dương nè!


Vui vẻ tiến lại chỗ Chương Dương và Satu thì một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng tôi khiến tôi chùn bước:- Nhà ngươi có phải Cao Ly thuộc cành Ma nữ không?


-Dạ phải ạ! Tôi lễ phép thưa và quay lại nhìn xung quanh. Nhưng thật là lạ khi tôi đã quay ba trăm sáu mươi độ ngước trên lé dưới mà tôi vẫn không tìm nơi phát ra tiếng nói, rốt cuộc vẫn sau khi tìm, kết quả vẫn chỉ là những bức tường vô tri. Tuy vậy tiếng nói đó vẫn được phát ra và trò chuyện với tôi.


-Hôm trước ba mẹ ngươi đã đến đây để nhờ ta giúp. Ta đã sớm biết nhà ngươi là vật cúng tế nhưng việc đó không là việc của ta nên ta không quan tâm. Nhưng đến hôm nay dưới sự cầu xin của ba mẹ ngươi và xem xét cành nhà ngươi có nhiều chiến công hơn tội nên ta sẽ giúp nhà ngươi.


-Dạ, con cảm ơn người.


-Đừng cảm ơn ta vội vì lời giải là do ngươi đi kiếm chứ không phải ta. Ta chỉ có thể chỉ cho ngươi con đường còn việc giải mã thì hãy cầu thần phù hộ cho ai ai đó giúp ngươi. Chưa hết, nhà ngươi còn phải hóa kiếp cho mười tám con ma người trên Trái Đất và giải cứu ngôi nhà Ma.


-Vậy ngôi nhà Ma đó ở đâu ạ.
-Ở nơi mà đôi mắt ngươi sẽ chuyển sang màu đỏ.
-Nhưng... Chưa kịp hỏi thêm điều gì mà tôi đã bị đá bay lên mặt đất. Lật đật đứng dậy, tôi rũ mông đi tìm kiếm cái mà tôi cũng chưa biết là cái gì.


Thôi thì đi lang thang phiêu bạt, nhỡ đâu lại tìm ra thì sao. Nghĩ vậy tôi vắt tay ra sau lưng đi thẳng.
***


Đi, đi nữa, đi mãi, đi đến mỏi cả chân tôi mới dừng lại bên một cái ô tô bên lề đường. Thấy là lạ, tôi liền chui tọt vào. Ôi mát thật đấy!! một cảm giác thăng hoa trào lên trong người tôi. Dựa người chiếc ghế, tôi có cảm giác như mình đang ở trên thiên đường với làn gió mát lạnh, chiếc ghế mềm mại cùng với phong cảnh hữu tình. Tôi nhớ ở thế giới tôi cũng có ô tô nhưng chúng chỉ là những chiếc ô tô chở hàng thôi chứ không có ô tô nhỏ nhỏ đen đen mà đẹp đẹp như vầy đâu.


Đang lơ mơ với giấc mơ thiên đường thì tôi chợt thấy một dòng nước mát lạnh được tạt trên người tôi. Ôi mẹ ơi!!!
-Này cô kia, sao cô lại ngủ trên ô tô của tôi.Đi ra mau.


Dụi dụi mắt sau tiếng la thất thanh, tôi bắt đầu lật đật dậy. Khổ lắm cái đồ keo kiệt, không cho ngồi thì thôi, tôi đi ra. Nhưng mới bước được vài bước thì tôi chợt nhớ và quay lại.
-Này anh kia, anh nhìn thấy tôi ư?


Nghe tiếng nói, anh chàng đó tiến lại gần, đôi tay anh ta bỗng sờ trán tôi và phán một câu xanh rờn: -Tỉnh mộng chưa, cô có phải là ma đâu mà tôi không nhìn thấy.


Định phun ra cái sự thật phũ phàng đó thì bỗng nhiên có một nhóm ba bốn người đi đến trò chuyện với anh ta. Thấy vậy tôi né ra đằng sau cái nhóm đó xem họ nói về cái gì, nhỡ đâu tôi có thể tìm ra được ngôi nhà ma từ họ.


-Này Tú, nói chuyện với ai mà chúng tôi đi từ đằng xa chưa thấy người đã thấy tiếng là sao?


-Cái con nhỏ này này, tự dưng ngồi vào ô tô ngủ ngon lành, chắc là định vào ăn trộm nhưng ngủ quên, thảo nào mà dạo gần trên trên xe toàn mất giấy giấy vệ sinh. Người con trai tên Tú nói một cách hồn nhiên mà tôi cũng chả hiểu cho lắm. Anh ta nghĩ tôi là một đứa ăn trộm giấy vệ sinh á. Buồn cười nhỉ?


Theo cánh tay của anh ta, nhóm người đó quay mặt ra đằng sau, rồi lại ngoảnh vào đằng trước nhìn anh ta tỏ vẻ không hiểu rồi ôm bụng cười.
-Này Tú, mày ngủ mơ giữa ban ngày à. Làm gì có cô gái nào ở đây.


-Nó ở đằng sau tụi mày đấy.-Nói rồi anh ta chạy ra đằng sau túm cổ tôi.-Cô nói đi, cô là ai, có phải là ăn trộm không? Gương mặt của anh ta hầm hầm lên khiến tôi cũng có đôi chút hoảng sợ. Thôi thì đến nước này tôi sẽ nói cho anh ta sự thật:


-Ý! Bình tĩnh!Tôi là Ma, Ma chính hiệu,không ăn trộm mà cũng không phải người, hỳ hỳ.
-Ma á...Xỉu.


Ô thế đã ch.ết rồi à, không được. Nhiệm vụ của tôi là hóa kiếp chứ không phải giết người. Dậy đi cái tên kia, dậy. Vừa nói tôi vừa đá vào cẳng chân hắn. Chiết tiệt, cái tụi người này đúng là ẻo lả, có một nàng ma nữ xinh đẹp rạng ngời đứng đây thế này mà lại xỉu. Là sao? Hay là ngất do vẻ đẹp nghiêng nước đổ thành của tôi nhỉ, thôi đành dùng phép thuật gọi hắn ta hỏi cho ra lẽ mới được.






Truyện liên quan