Chương 19

Với Alex, từ tán tỉnh có một lớp nghĩa hoàn toàn mới trong những tuần kế tiếp. Thay vì tán tỉnh Annie bằng những lời ong bướm mượt mà, anh tạo ra một tạp âm chát tai. Thay vì viết những bài thơ lãng mạn, anh vẽ các mẫu tự cho cô và cật lực dạy cô bảng chữ cái ngón tay. Thay vì làm cô vui bằng những cuộc trò chuyện thật cuốn hút, anh đút ống nghe vào tai cô và hét lên, hoặc chăm chăm vào cuốn sách rồi khi đọc thì lại cố thực hiện các ký hiệu theo hướng dẫn một cách ngượng nghịu.


Ban đầu, Annie là một học trò tiếp thu khá chậm. Trong khi mướt mát mồ hôi cố làm một ký hiệu cho thật chuẩn, anh sẽ bất chợt ngước lên và phát hiện ra rằng sự chú ý của cô đã dồn đến cánh cửa sau lưng anh hoặc sẽ thấy cô đang đăm đăm nhìn vào một trong các nhạc cụ với niềm khao khát khốn khổ. Có lúc, anh thậm chí còn bắt gặp cô nhìn mình với cơn thèm muốn y chang, nó giằng nát các dây thần kinh của anh. Từ cái ngày ở phòng trẻ, anh bắt đầu thôi không ôm ấp cô nữa, không phải vì anh không muốn ghì chặt cô trong vòng tay mình, mà là sợ rằng mình có thể mất kiểm soát nếu bị kích thích quá mức.


Annie thì hiển nhiên chẳng bận tâm đến điều ấy. Với cô, khúc dạo đầu mà hai người họ đã làm là một trải nghiệm cực kỳ thú vị, và rõ ràng là cô chẳng hề móc nối việc hai người họ đã làm với chuyện Alex thèm khát được làm hơn nữa. Thật không may là lại có sự liên quan giữa hai điều đó, một mối quan hệ khá chặt chẽ, và Alex cương quyết không tham dự vào bất cứ hoạt động nào có thể tuột khỏi tầm kiểm soát. Không, cho đến khi anh cảm thấy chắc chắn rằng Annie đã sẵn sàng cho đêm tân hôn của họ.


Một buổi sáng, giữa giờ học chữ cái, Alex ngước mắt từ bản hướng dẫn chỉ dạy lên để rồi thấy Annie đang ngả người ngang qua bàn làm việc của anh, trọng lượng cơ thể của cô tựa lên trên khuỷu tay và phần bụng to kềnh. Nụ cười tươi rói tinh nghịch và tia xám đầy nhục cảm trong mắt cô làm trống ngực anh đập thình thịch.


“Annie, chúng ta phải học chứ”, anh nghiêm giọng nói.


Lúm đồng tiền lún sâu trên má, và khi cô chăm chú nhìn vào miệng anh, Alex có ấn tượng rõ rệt rằng cô đang nghĩ về những thứ khác ngoài chuyện đọc môi. Nhấc một tay lên phần thân trước, cô vân vê cúc áo, rồi đánh ánh mắt đục ngầu lại phía anh, nụ cười cô đầy ắp lời mời gọi chẳng hề che giấu. Dứt vội ánh nhìn ra khỏi đôi mắt cô, Alex gần như bắt đầu cuống cuồng lật qua các trang sách. Cô gái ranh mãnh linh đến gần hơn.


available on google playdownload on app store


“Annie...” Anh ngước lên. “Làm ơn ra khỏi bàn của anh đi. Em sắp làm vương vãi giấy tờ của anh khắp mọi n...” Ánh mắt anh rơi thẳng xuống những ngón tay thon mảnh của cô, chúng đang dịch chuyển từ hàng cúc nhỏ trên thân trước đến phần chóp nơi bầu ngực. Qua mấy lớp vải áo, cô đang nhẹ nhàng vuốt ve mình. Alex thấy được đầu nhụy của cô nhô lên qua lớp vải, một chóp nhỏ sắc nhọn lôi cuốn anh đến khó có thể cưỡng lại được. “Annie, đừng mà. Việc này không...”


Cô mỉm cười rồi cắn lấy vành môi dưới.


Anh đứng phắt dậy khỏi ghế và xoay tròn trước cửa sổ. “Em không được...” Anh không thể rời mắt khỏi bàn tay cô và những gì cô đang làm. Ruột gan anh thắt lại nhức nhối. Anh sắp sửa nói với cô rằng hành động như thế thật không ra dáng một quý cô tẹo nào, nhưng kỳ thật, miễn là cô làm những thứ ấy khi chỉ có mình họ thì anh thấy điều đó chẳng hề chướng tai gai mắt. Không một chút nào. “Đừng bao giờ làm thế này trước mặt người khác nhé”, anh chữa lại bằng giọng khản đặc. “Không được làm trước mặt ɖú Maddy hay bất kỳ ai. Em hiểu không?”


Cô gật đầu. Alex khó nhọc hít lấy một hơi đầy run rẩy. “Còn việc em làm thế trước mặt anh”, anh nói tiếp, “em phải hiểu rằng nếu anh chấp nhận lời mời gọi của em, anh sẽ muốn làm những thứ khác mà chúng ta đã nói. Lần trước, khi anh đang cố gắng làm điều đó, em đã khiếp sợ. Trừ khi em đã thay đổi quyết định, nếu không anh sẽ đề nghị em ngừng”, anh nuốt xuống thật mạnh, “mời gọi anh”.


Cô đứng dậy đột ngột đến nỗi anh cảm giác chắc hành động đó phải khiến đầu óc cô quay cuồng. Quan sát sự thay đổi trong biểu cảm từ bức bối sang cảnh giác của cô, anh cười nhạt. “Không hiểu sao anh đã lo sợ rằng đó là cách em sẽ phản ứng.” Anh liếc nhìn thân thể cô. “Thật đáng tiếc. Ân ái cùng em là một trong số ít những việc anh cho rằng đáng để cắt ngang bài học của hai đứa mình. Như anh đã nói, chuyện ấy vui thú đến cực độ.”


Cô mau lẹ ngồi xuống và nhìn thẳng vào cuốn sách. Alex cười khùng khục rồi cũng ngồi lại lên ghế. Ngó lơ nét mặt cam chịu của cô, anh chuyển trang trong cuốn cẩm nang. Năm phút sau, Annie lại tiếp tục ngáp và nhìn ra ngoài cửa sổ.


Alex bắt đầu hết hy vọng rằng mình có thể truyền đạt cho cô tầm quan trọng của những gì anh đang cố dạy cô, rằng nếu cô chỉ cần chú ý thôi thì cả một thế giới mới sẽ mở rộng trước mắt cô. Rồi một sáng nọ, khá tình cờ, anh nảy ra một chiến lược dạy ngôn ngữ ký hiệu rất có ý nghĩa với cô. Học đến nửa bài mà chỉ tạo cho Annie cảm hứng chẳng việc gì khác ngoài cựa quậy không yên, Alex liếc qua và thấy cô đang đắm đuối nhìn cây đàn organ đầy thèm muốn.


Huơ huơ tay thu hút sự chú ý của cô, anh nói, “Em muốn chơi đàn organ không, Annie?”.
“Có ạ!”, cô nói, rồi hăm hở đứng phắt dậy khỏi ghế.
“Đừng vội vàng thế chứ”, Alex nói, thấy hơi bực mình với cô. “Đầu tiên em phải xin phép đã.”
“Làm ơn đi?”


Anh lắc đầu rồi gõ vào cuốn sách. “Bằng ký hiệu.”
Cô bất lực nhún vai. “Em không biết ký hiệu.”


Gần thành thạo đọc môi bằng cô, Alex móc cánh tay ra sau lưng ghế và chằm chằm nhìn cô đầy thách thức. “Vậy thì em phải học, đúng không? Hoặc là thế hoặc là nghỉ chơi các nhạc cụ. Từ giờ trở đi, trừ khi em xin phép bằng ký hiệu, nếu không, em sẽ không được chơi chúng.”


Đôi mắt cô mở to đầy hoài nghi. Alex toét miệng cười với cô rồi bắt đầu lật giở trang sách. Anh xác định vị trí ký hiệu mình đang tìm. “Chơi.” Anh đặt nắm tay phải lên nắm tay trái rồi xoay xoay cứ như đang vặn cái gì ra. “Nhạc.” Anh vẫy bàn tay phải duỗi thẳng của mình từ trái sang phải, đằng trước bàn tay trái đã mở rộng, lòng bàn tay trái hướng sang phải. “Làm ơn.” Mỉm cười, anh lấy bàn tay phải đã duỗi thẳng tạo một vòng tròn ngược chiều kim đồng hồ trên tim mình. “Chỉ vậy thôi.” Làm lại các ký hiệu, lần này nhanh hơn, không bị ngắc ngứ, anh nhắc lại các từ, “Chơi nhạc, làm ơn đi?”. Chỉnh lại chỗ ngồi, anh chăm chú nhìn cô với vẻ ngạo mạn đầy thoải mái. “Giờ, em làm đi. Hoặc là hôm nay hãy quên chuyện chơi đàn organ đi. Lựa chọn của em đó.”


Mấp máy từ chơi, Annie chồng hai tay nắm tay lên nhau và vờ vĩnh xoay xoay. Khi cô nói từ nhạc, Alex hướng dẫn cô bằng các cử động của đôi tay. Lỗi duy nhất mà cô mắc phải khi thực hiện ký hiệu từ làm ơn là tạo vòng theo chiều kim đồng hồ khi cô tạo vòng tròn bằng bàn tay duỗi thẳng của mình trên ngực. Anh sửa lỗi cho cô.


“Giờ thì tự mình làm xem”, anh thách thức.
Nhíu mày lại đầy tập trung, cô thực hiện ký hiệu lần nữa, lần này rất hoàn hảo và không cần anh hỗ trợ.


“Tốt lắm, Annie! Tuyệt vời!” Alex đóng phập cuốn sách lại và liếc nhìn đồng hồ. “Vì điều này, em xứng đáng có được mười phút giải lao.”
Anh ngạc nhiên khi thấy cô không ra khỏi ghế ngay. Hướng ánh mắt trở lại phía cô, anh nhướng một bên lông mày lên. “Em không muốn chơi đàn sao?”


Cô gật đầu, nhưng nét mặt lại nói khác. Trong mắt cô, anh thấy sự dè dặt hiển hiện, nhưng anh cũng thấy cả niềm khao khát. “Gì vậy, cưng?”
Annie nghiêng đầu vào cuốn sách. “Có ký hiệu nào cho chữ ‘yêu’ không ạ?”


Ngực Alex siết chặt. “Anh chắc là có.” Vờ hững hờ mà thật ra là rất khác với cảm xúc thật của mình, anh lại mở sách ra. “Để anh xem nào. A, nó đây rồi.” Anh đặt chéo hai tay trước trái tim, lòng bàn tay hướng vào ngực. “Yêu. Ký hiệu này đơn giản.”


Cô khẽ rướn người về phía trước, trông có vẻ chán nản. “Có ký hiệu cho câu ‘Em yêu anh’ không ạ?”


“Cái đó cũng dễ. Để nói bằng ký hiệu, em xâu chuỗi các ký hiệu với nhau như em làm với các từ. Để nói câu ‘Em yêu anh’, đầu tiên em phải tạo ký hiệu cho từ em.” Để minh họa, anh đặt nắm bàn tay phải lên xương ức, lòng bàn tay hướng sang trái, ngón cái chạm vào ngực, ngón út hướng lên. “Rồi em thực hiện ký hiệu cho từ yêu mà em vừa học đó.” Anh thể hiện ký hiệu cho từ yêu lần thứ hai. “Rồi em làm ký hiệu cho từ anh( ).” Với nụ cười tươi thật chậm, anh chỉ ngón trỏ của bàn tay phải vào cô. “Và tiện đây, anh thật sự rất yêu em.”


Đôi má cô ửng lên sắc hồng thật đẹp, rồi cô ngoảnh mặt đi. Alex chờ đợi, mong mỏi, ngập tràn khao khát, muốn cô nói với anh rằng cô yêu anh bằng ký hiệu hơn bất cứ thứ gì anh có thể nhớ được mình từng mong muốn. Anh chờ đợi trong vô vọng. Một lát sau, Annie đứng dậy khỏi ghế và tha thẩn bước tới chỗ cây đàn organ. Vài giây sau, căn phòng ngập đầy những âm thanh inh ỏi.


Tuy nhiên, tạp âm chát tai đó chỉ kéo dài một vài phút, trước khi Annie đứng dậy khỏi băng ghế và thơ thẩn quay trở lại bàn của Alex, ánh mắt cô chăm chăm đầy tò mò vào cuốn sách nằm bên cạnh anh. Mân mê diềm đăng ten trên cổ váy, cuối cùng cô cũng nhìn vào mắt anh. “Anh nói từ ‘Alex’ thế nào?”, cô hỏi.


Anh gạt cuốn sách mô tả sang một bên. “Hầu hết các tên riêng đều không có ký hiệu. Ta phải đánh vần chúng thôi.” Cầm lấy một cuốn sách khác, anh lật giở đến phần có bảng chữ cái ngón tay. Từ từ để cô tiếp thu được các vị trí của bàn tay, anh đánh vần tên mình, cứ nói mỗi chữ cái lại làm một ký hiệu. “A... L... E... X.”


Annie ngồi đối diện với anh, sự chú ý của cô chuyển từ tay sang miệng anh, nét mặt thật chăm chú. Rồi cô bắt chước các chuyển động bàn tay và mỉm cười vì đã hoàn thành. “Alex!”, cô hét lên, trông quá đỗi vui mừng. “Em đã đánh vần được từ ‘Alex’!”


“Dĩ nhiên là em làm được! Nhưng Annie, đó mới chỉ là sự khởi đầu thôi. Cùng với bảng mẫu tự ngón tay mà đơn giản chỉ là tập hợp của các ký hiệu cho bảng chữ cái thông thường này, em có thể học cách đánh vần mọi từ trong ngôn ngữ của chúng ta. Em biết điều đó không? Một khi em ghi nhớ được bảng chữ cái, em có thể đọc thành thạo”. Trước vẻ mặt mơ hồ của cô, anh chỉ vào mấy giá sách của mình. “Sách, Annie à. Em sẽ đọc được sách. Có những câu chuyện tuyệt vời trong mấy cuốn sách đó, về những con người thú vị và những vùng đất xa xôi.”


Cô liếc nhìn những giá chật kín sách. “Em? Em có thể học đọc sao?”
“Chắc chắn là em có thể rồi. Em là một cô gái trẻ rất thông minh.”
Cô nhăn nhó mặt mày, rõ ràng đang hoài nghi mình thậm chí còn dở khôn dở dại nữa là. “Ngu ngốc”, cô nói. “Mẹ bảo em ngu ngốc.”


Alex thở dài. “Em không ngu ngốc. Tin anh chuyện này đi. Và mẹ em không nói là em ngốc. Không còn nữa. Anh không nói là mọi chuyện sẽ dễ dàng, nhưng nếu em tập trung vào bài giảng và học hành chăm thật là chăm thì em có thể học đọc đấy, Annie à. Và em còn có thể học viết nữa.”


Đột nhiên trông đầy vẻ quyết tâm, cô khoanh tay lại và ngồi thật ngay ngắn. “Vậy thì dạy em đi.”
Anh cười khùng khục. “Ồ, chúng ta sẽ không hoàn thành trong sáng nay được. Chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi.”


“Dạy em đi!”, cô nhắc lại. “Làm ơn đi?” Và Alex thấy vui sướng khi cô vừa làm ký hiệu cho từ làm ơn, vừa mấp máy từ đó.
Cố gắng không để lộ cảm giác chiến thắng, Alex tự cho rằng mình chỉ việc làm theo yêu cầu đó của cô.


Học nói bằng ký hiệu... Đó là điều khó khăn nhất mà Annie đã từng cố hoàn thành, nhưng nó cũng là điều thú vị nhất. Thể theo mệnh lệnh của Alex, mẹ cô và tất cả mọi người ở Montgomery Hall bắt đầu học bảng chữ cái ngón tay để một ngày nào đó Annie sẽ giao tiếp được với họ. Hướng tới mục tiêu đó, tất cả bọn họ phải học bảng chữ cái ít nhất một giờ mỗi ngày. Henry và Deiter, hai người mù chữ, là gia nhân duy nhất của anh được miễn.


Trong vòng hai tuần, bà Edie Trimble, Annie và tất cả mọi người sống ở Montgomery Hall đã nhớ được bảng chữ cái ngón tay. Khi nhiệm vụ đó hoàn thành, Alex soạn một danh sách các từ anh một mực bắt Annie phải học đánh vần trước khi cô tiến đến một mức cao hơn trong các bài học của mình: ốm, giúp, nóng, lạnh, uống, ăn và Alex, phải học từ ‘Alex’ vì nếu cần gọi đến, anh là người duy nhất biết đọc môi và có thể hiểu được cô đang cần thứ gì nếu không ai khác có thể hiểu được.


Với Annie, đó là một cảm giác thật phấn khích khi lần đầu tiên cô bước vào nhà bếp và có thể tự gọi đồ uống. Cô hầu gái được cô đánh vần từng từ cho đã hiểu ngay và lấy cho cô một ly nước. Đó là lần đầu tiên trong mười bốn năm trời, Annie có thể hỏi xin ai đó cái gì. Uống nước xong, cô rời bếp, tìm chốn riêng tư trên phòng trẻ, và khóc. Nói, thậm chí chỉ bằng tay, với cô đã là một món quà vô giá.


Nghĩ lại mấy ngày đầu Montgomery Hall, Annie nhớ rằng mình đã bực tức thế nào khi lần đầu tiên biết mình đã kết hôn. Rồi cô cho rằng mình không được nhận một món quà nào trong ngày cưới và cảm thấy bị lừa gạt. Giờ đây, cô nhận ra rằng mình đã được tặng một món quà vô giá, một người đàn ông cao lớn có mái tóc nâu vàng, với đôi mắt màu hổ phách và nụ cười tươi lười biếng. Rõ ràng, anh là người tạo ra những phép màu. Thế giới của cô đã thay đổi theo nhiều cách đến nỗi mà cô không thể nào đong đếm nổi nhờ được quen biết Alex.


Nhưng yêu anh đến vậy lại khiến cô rơi vào tình thế khó khăn. Trong ba dịp khác nhau, anh đã bày tỏ, rất rõ ràng, khát khao được gần gũi cô của mình, không chỉ qua những cái hôn hay hành động mơn trớn bầu ngực, những thứ cô thấy rất thú vị, mà còn ở dưới nữa, như gã em trai Douglas của anh đã từng làm. Annie không thể chịu nổi ý nghĩ để bất cứ ai, kể cả Alex, tái diễn điều đó với cô.


Nhưng anh muốn. Gần đây, cô cảm giác được điều ấy bất cứ khi nào bên cạnh anh. Thông điệp đó ở trong đôi mắt anh khi anh nhìn cô, trong đôi tay hay khi anh chạm vào cô, và nó luôn luôn tồn tại trong không gian giữa hai người họ, một cảm giác mong đợi nặng nề.


Phần khó khăn nhất là Annie không hoàn toàn chắc rằng liệu việc gần gũi Alex có khủng khiếp đến thế. Cái ngày anh chạm vào cơ thể cô và hôn cô trên phòng trẻ, lúc đó thật tuyệt, và vì thế, cô không khỏi băn khoăn liệu những thứ khác mà anh muốn làm cũng sẽ đầy thú vị hay không. Theo Alex thì sẽ như vậy và trong chừng mực mà cô biết thì anh không bao giờ dối gạt cô.


Thật là tiến thoái lưỡng nan... Cô muốn làm anh hạnh phúc nhiều như anh đã làm cho cô, và cô cảm giác rằng anh sẽ thực sự hạnh phúc nếu cô cho phép anh để tay dưới váy của mình. Vấn đề là liệu một khi đã cho phép anh, cô có thể chịu đựng được không? Annie nào biết, và vì không biết nên cô cứ chần chừ đưa ra quyết định, bằng cách này hay cách khác.


Tháng Chín nhường đường cho tháng Mười, tháng Mười dẹp lối cho tháng Mười Một... Giờ Annie đã biết tên các tháng vì Alex bắt cô phải ghi nhớ... và mỗi ngày qua đi lại càng trở nên se lạnh. Khi lớp cỏ khô cuối cùng đã được cắt và đóng thành kiện, Alex làm việc ít hơn và dành thêm nhiều thời gian bên Annie. Một vài buổi chiều, anh khoác cho cô chiếc áo choàng mình may cho cô và dẫn cô đi dạo một đoạn đường thật dài. Vào những chiều khác, hai người ở trong thư phòng, ngồi cạnh ngọn lửa ấm và tham gia các trò tiêu khiển thú vị, đôi lúc chơi trò chơi, khi khác thì chỉ nói chuyện. Anh đã đọc môi rất giỏi và cả hai người họ đều đã thành thạo ngôn ngữ ký hiệu.


Một buổi chiều, anh hỏi cô, “Annie này, nếu em được kể tên một thứ em muốn có hơn bất cứ thứ gì, nó sẽ là gì?”.
Annie khẽ cắn môi mình. Alex đã cho cô rất nhiều. Rất, rất nhiều. Xem ra thật vô ơn khi thừa nhận rằng còn những thứ khác cô vẫn ước ao.


“Nào. Giờ là lúc thành thật.” Anh ngồi gần đống lửa, ánh lửa vàng vọt đùa giỡn trên gương mặt sạm màu, bập bùng trong những chiếc bóng ngang áo sơ mi lụa màu kem, càng bồi thêm cho bờ vai sải rộng của anh. “Trang sức?”


Cô cười to và lắc đầu. “Không, không phải trang sức. Em sẽ đeo chúng ở đâu đây?”
“Em muốn xuống thị trấn”, anh đoán. Khi cô lắc đầu, anh nói, “Vậy thì là khiêu vũ?”.
“Không có thứ gì em thật sự muốn có cả”, cô nói dối.
“Annie...”, anh nói theo kiểu rầy rà. “Nói cho anh nghe đi.”


Sẵn yêu thương đứa bé trong bụng mình, Annie áp chặt hai tay lên bụng rồi nhún mạnh bờ vai. “Khi con ra đời, am thậm chí sẽ chẳng muốn thêm bất kỳ một điều gì nữa cả.”
“Điều ấy thì có khác gì? Nói anh nghe đi.”
“Một chú chó.”


Anh nheo một mắt lại. “Chó? Chúng to lớn, lông lá, dãi dớt và khó bảo. Vì lý do quái quỷ gì mà em lại thích chó nhỉ?”
Cô lại nhún vai. “Em không biết. Em chỉ luôn muốn có một con thôi.”


Anh lắc đầu và nhìn chằm chằm vào đống lửa một lúc. Khi anh liếc nhìn cô trở lại, cô hỏi, “Còn anh? Nếu anh có thể kể tên một thứ mà anh thật sự, thật sự muốn, đó sẽ là thứ gì?”.
Ánh nhìn nơi anh đắm chìm trong mắt cô. “Em sẽ không thích câu trả lời của anh đâu.”


Cô trợn mắt. “Thế là không công bằng. Em đã nói cho anh rồi mà.”
Anh không rời mắt khỏi cô. “Anh muốn em.”
Annie cảm giác cơn nóng mặt đang trượt lên cổ mình.


“Trong vòng tay anh, trên giường anh”, anh nói. “Anh muốn ân ái với em, Annie à. Anh muốn thứ đó hơn bất cứ điều gì trên thế giới.” Ánh mắt anh đưa xuống vùng eo căng tròn của cô, rồi trở lại đôi mắt cô. “Anh yêu em. Và yêu con chúng ta. Anh muốn chúng ta là một gia đình thực sự.” Đôi mắt anh da diết với nỗi khát khao. “Cả đời, anh đã lẻ bóng. Đến khi em tới, anh mới nhận ra mình đã cảm thấy trống trải thế nào. Giờ em và con đang mang đến những đổi thay. Tích cực. Có thể như thế thật tham lam nhưng anh thấy háo hức như một đứa trẻ lạc trong cửa hàng bánh kẹo. Anh muốn tất cả. Chuyện đó có nghĩa lý gì không? Một cuộc hôn nhân thực sự, em trong vòng tay anh mỗi giấc ngủ khi đêm xuống và mỗi sáng thức dậy.”


Cô cuối cùng cũng chật vật rời mắt khỏi ánh nhìn của anh và trân trân nhìn ngọn lửa. Cô giật thót lên khi anh chạm vào má cô và kéo mặt cô quay lại.


“Anh biết em khiếp sợ”, anh thì thầm. “Và anh không vì thế mà trách em. Nhưng anh nghĩ mình đã có được niềm tin nơi em, và nếu không còn gì nữa, thì chí ít em sẽ suy nghĩ về chuyện đó chứ?”
Mặt cô có cảm giác như bị bôi đầy lòng trắng trứng.


“Anh hứa với em”, anh nói. “Nếu em đủ tin anh để anh thử. Anh sẽ không làm bất cứ điều gì em không muốn anh làm. Và nếu em bảo anh dừng lại, anh thề là mình sẽ dừng lại.”


Annie gần như không thể nhìn vào mắt anh. Nơi đó, tất cả những gì cô thấy được là tình yêu anh dành cho cô. Sao cô có thể khước từ chỉ một điều anh khẩn khoản nài xin?


“Như anh đã nói, chỉ cần suy nghĩ về nó thôi. Không nhất thiết phải trả lời anh ngay bây giờ. Em sẽ làm thế chứ? Suy nghĩ về chuyện đó ấy?”
Cô gật đầu.


Anh trao cho cô một nụ cười thật chậm. “Khi suy nghĩ chuyện đó, em hãy nghĩ đến hôm trên phòng trẻ tuyệt vời đến thế nào. Anh đảm bảo với em rằng những gì sau đó còn tuyệt vời hơn nữa.”
Annie ước rằng mình có thể chắc chắn về điều đó. Ôi, cô ước mình có thể chắc chắn biết bao.






Truyện liên quan