Chương 27: Chương cuối

Ánh nắng tràn qua cửa sổ phòng ăn, tạo một quầng sáng vàng óng quanh Annie, cô đang ngồi bên bàn, đầu cúi xuống, ánh mắt chăm chú vào thứ gì đó trong lòng mình. Dù lấy nhau đã gần ba năm nhưng Alex chưa bao giờ hết biết ơn Chúa vì đã ban cho cuộc đời anh một người con gái yêu kiều, anh ngập ngừng ngay ngoài cửa ra vào để ngắm nhìn cô một lúc. Nhìn vào đĩa thức ăn của cô, thấy rằng cô đã bỏ bữa sáng suốt ba ngày nay rồi.


Không khỏi lo âu, Alex sải bước vào phòng. Gabby, con chó lông xù trắng mà Alex đã tặng cô hai năm trước, chắc đã cảm nhận được bước chân của cậu chủ rung trên sàn, vì nó nhổm lên từ giấc ngủ rồi bắt đầu nhảy nhót quanh ghế Annie, sủa inh tai suốt cả lúc ấy. Nhận thấy âm thanh đó, Annie nhìn lên từ thứ mà giờ Alex mới thấy được đó là một mảnh khăn thêu.


“Chào buổi sáng”, cô nói cùng nụ cười ấm áp.
“Chào buổi sáng.”


Mặt mũi nhăn nhó như đau đớn, Alex liếc xuống con chó om sòm. Vì tiếng sủa chói tai của loài động vật này là một trong số ít những âm thanh mà vợ mình nghe được, nên anh cố nén không phàn nàn. Dù khá vô dụng nhưng chú chó xù này vẫn đáng giá ngàn vàng khi luôn biết sủa lớn để báo cho Annie biết rằng bé Bart khóc. Gabby, cái tên rất phù hợp với nó, còn sủa để Annie biết nếu có ai đó gọi cô hay gõ cửa, giúp cô kịp phản ứng với các âm thanh khác mà cô có thể bỏ lỡ.


Cười nhỏ nhẹ, Annie đặt mảnh khăn thêu sang một bên rồi cúi xuống chụp tay lên mõm con Gabby.
“Đủ rồi”, cô nhẹ nhàng nói với nó.


Gabby, con chó yêu quý cô chủ của nó gần như bằng tình yêu của Alex dành cho cô, nó khẽ run run rồi quay quay, thấy dễ chịu trước cái động chạm của cô đến nỗi trông nó như quýnh cả lên. Alex hiểu cảm giác đó. Thở dài, anh kéo ghế khỏi bàn rồi ngồi xuống, ánh mắt anh di chuyển về đĩa điểm tâm của vợ.


available on google playdownload on app store


“Annie, em yêu, em không thể tiếp tục làm việc mà không dùng bữa sáng được. Không tốt cho em đâu. Em thấy không khỏe hay là bị làm sao?”
Đánh mắt sang đĩa thức ăn, cô chun mũi và áp một tay lên bụng. “Chỉ là em không muốn ăn thôi. Em đang béo lên.”
“Thật là ngớ ngẩn, nếu anh đã từng…”


Alex bỏ lửng. Annie đã từng phùng má, cố làm mình trông mũm mĩm. Cử chỉ gợi nhắc nhiều đến cái đêm không thể nào quên mà anh lần đầu tiên nhận ra rằng cô thông minh đến nỗi làm anh sởn da gà. Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt ngây thơ xanh biếc của cô. Không... Không thể nào. Anh đá mắt xuống bụng cô. Nó có to hơn bình thường không? Anh tự hỏi. Hay anh đang tưởng tượng ra? Khi ngước mắt trở lại, anh thề rằng mình đã thoáng trông thấy một nụ cười lướt nhanh trên đôi môi ngọt ngào của cô.


“Annie?”, anh nói không ra hơi. “Em yêu, có phải em...”


Cô nhướng một bên lông mày kẻ chì thanh tú của mình. Anh quả quyết chắc chắn có một nụ cười đang nở trên môi cô. Một nụ cười tinh quái. Ruột gan anh như rơi xuống sàn nhà. Không thể nào. Anh gần như có mọi thứ một người đàn ông muốn, một người vợ hết sức tuyệt vời và một đứa con trai nhỏ xinh xắn. Ước muốn thêm... Chà, dù Alex rất yêu quý trẻ con nhưng anh cũng không bao giờ cho phép mình được hy vọng có thêm một đứa con nào nữa, chủ yếu là vì anh sợ rằng mình sẽ chỉ thất vọng.


“Annie, đừng trêu anh”, anh nghiêm nghị cảnh báo cô. “Đừng có trêu đùa về chuyện này. Em có thai ư?”
Đôi mắt cô bừng sáng một cách đáng ngờ lúc cô từ từ gật đầu. Alex không thể nào nén lại niềm vui sướng bất chợt bùng nổ trong anh.


Trước khi suy nghĩ chuyện đó thật thấu đáo, anh đã ra khỏi ghế và ôm chầm lấy Annie. Khăn thêu của cô bay lên. Con Gabby bò đi để tránh đường khi Alex ôm lấy vợ và lướt quanh phòng trong bước nhảy của điệu valse.
“Có thai!”, anh hét lên. “Anh không thể tin được!”


Víu chặt vào tay anh, Annie để anh quay bổng đôi chân mình khỏi sàn nhà. Cô cười đến chói tai khi anh kéo và ôm cô vào ngực. “Cẩn thận”, cô cảnh báo. “Anh đừng siết chặt quá.”


Alex ngay lập tức ôm nhẹ nhàng hơn. “Ôi, em yêu.” Anh cúi xuống hôn cô. Ngay lúc môi chạm môi, Annie dường như tan chảy vào anh, nó làm anh nghĩ về mọi lần hai người cũng bắt đầu như thế này và kết thúc bằng việc khóa trái cửa phòng ăn để yêu đương. Anh lầm bầm trên khuôn miệng đang nhiệt tình đáp trả của cô, “Anh yêu em. Chúa ơi, anh yêu em biết bao nhiêu”.


Vừa dứt lời, anh nghe thấy giọng nói thầm thì. Kết thúc nụ hôn đầy chóng vánh, anh liếc qua đầu Annie thì thấy ông quản nô Frederick đang đứng ngay trong cửa phòng ăn, bé Bart đang cưỡi trên vai ông. “Vâng, chú Frederick?”


Trước khi ông quản nô nói ra chuyện của mình thì cái đầu đỏ hoe của bà Maddy thúc bên cánh tay ông. “Chà, con bé nói với cậu chưa?”


Alex cảm giác Annie ngọ nguậy và nhìn xuống thì thấy cô đang lắc đầu đầy dứt khoát với bà Maddy rồi chạm một ngón tay lên môi mình. Đáp lại, bà Maddy nhăn nhó. Alex thấy rành rành như canh nấu hẹ rằng ông quản nô và bà quản gia đã biết chuyện Annie mang thai. Đức ông chồng được thông báo trước nhiều thế đấy. Cáu kỉnh, anh nheo mắt nhìn vợ, nhưng thật ra, anh làm sao có thể tức giận được đây. Ba năm kể từ khi hai người họ lấy nhau, Annie đã dần coi bà Maddy như người mẹ thứ hai của mình. Anh không thể trách cứ cô vì chia sẻ những mối quan tâm mang tính đàn bà con gái với người phụ nữ lớn tuổi này được. Không may là, từ hồi cưới ông Frederick cách đây một năm, bà Maddy đã hình thành một thói quen rất bực mình là kể với chồng mọi chuyện lớn nhỏ, bí mật hay không cũng mặc.


“Em bé!” Bé Bart cười nắc nẻ. Rồi, chậc chậc lưỡi như với một chú ngựa, thằng bé giật tóc ông Frederick và đá đá bàn chân nhỏ nhắn. “Phi nhanh nào, ông Frederick ơi! Phi nhanh nào.”


Luôn sẵn sàng chiều chuộng cậu chủ nhỏ của gia đình, ông Frederick bắt đầu chạy tại chỗ, nhún nhảy thật nhiều trong từng bước để làm hài lòng anh chàng cưỡi ngựa bé con, đầy máu phiêu lưu của mình. “Tôi xin lỗi, cậu Alex, nhưng tôi biết trước cậu chỉ là vì...”


“Tôi nói cho ông ấy đấy”, bà Maddy gắt gỏng chen vào. “Hơn nữa, chuyện này đâu cứ phải là thứ cần giữ bí mật bây giờ nữa đâu, đúng không nào?”


Bà đánh trúng tim đen của Alex. Không phải là một bí mật, mà là một món quà quý giá. Anh lại kéo Annie gần sát lại, hạnh phúc đến nỗi không diễn tả được thành lời. Thật may là cô dường như hiểu được và đáp trả cái ôm của anh. Từ khóe mắt mình, Alex thoáng thấy bé Bart, vẫn đang nhún nhảy trên vai ông Frederick. Bà Maddy toét miệng cười đầy tự hào như thể đứa bé trong bụng Annie là cháu ruột của bà. Alex cho rằng dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì điều đó vẫn hoàn toàn hợp lý. Với anh và vợ anh, bà Maddy khác nào một người mẹ máu mủ.


Anh muốn có một cô con gái, Alex nghĩ. Anh đã có một cậu con trai khỏe mạnh rồi. Ôi, đúng rồi, con gái. Nhưng không phải anh quá đặt nặng chuyện gái trai, miễn là đứa bé mạnh khỏe là được. Nhưng thầm kín tận sâu trong tâm khảm mình, anh vẫn muốn có một bé gái. Bé gái có mái tóc sậm màu mượt mà và đôi mắt biếc xanh thật to, diễn cảm đến lạ thường. Những giọng nói vang lên đầy hạnh phúc dường như nhỏ dần đi khi Alex đắm đuối nhìn vào gương mặt ngọc ngà của vợ mình. Ôi, đúng rồi, một bé gái giống hệt Annie...


---Hết---






Truyện liên quan