Chương 32
Minho đánh thức Thomas dậy trước khi mặt trời mọc, dùng một ngọn đèn pin để ra hiệu kêu nó quay về Trang ấp. Thomas nhanh chóng rũ bỏ cơn ngái ngủ, hào hứng trước buổi huấn luyện sắp tới. Nó bò ra khỏi đống chăn và nhanh nhẹn theo sau sư phụ, luồn lách qua đám đông các trảng viên đang nằm ngủ như ch.ết trên bãi cỏ, tiếng ngáy là dấu hiệu duy nhất cho thấy chúng còn sống. Những tia sáng bình minh bắt đầu chiếu lên Trảng Đất, làm cho mọi vật chuyển sang màu xanh thẫm và đổ bóng dài trên mặt đất. Thomas chưa bao giờ nhìn thấy nơi này yên bình đến như vậy. Từ Trang trại vẳng lại tiếng một còn gà gáy sáng.
Khi đến một con hẻm cong queo nằm gần góc tường phía sau của Trang ấp, Minho móc ra một chiếc chìa khoá rồi mở cánh cửa cũ mềm dẫn vào một căn phòng chứa đồ nhỏ. Thomas thấy run lên vì kích động, tự hỏi thứ gì đang đợi mình ở bên trong. Nhờ ánh đèn pin của Minho đang quét qua quét lại, nó thoáng nhìn thấy những sợi dây thừng, xích sắt và những thứ linh tinh kỳ quặc khác. Cuối cùng, ánh đèn dừng lại trên một chiếc hộp đang mở, bên trong đầy giày chạy. Thomas suýt bật cười vì chuyện này hoá ra lại quá tầm thường.
- Đây là trang bị số dách mà chúng ta nhận được. - Minho nói. - Ít nhất là đối với chúng ta. Họ gửi giày mới đến rất thường xuyên. Nếu dùng giày tệ thì chân tụi mình sẽ chai sần như bề mặt sao Hoả. - Minho cúi xuống lục lọi đống giày. - Chân cậu cỡ số mấy?
- Cỡ giày á? - Thomas ngẫm nghĩ một giây. - Tôi... không biết. - Thỉnh thoảng những điều nó nhớ hoặc không thật chẳng biết đằng nào mà lần. Nó cúi xuống tháo một chiếc giày đã mang dưới chân kể từ khi đến Trảng, rồi nhìn vào bên trong. - Mười một.
- Này, chân cậu to đấy. - Minho đứng dậy, tay cầm một đôi giày màu bạc. - Nhưng có vẻ như chúng ta vẫn có vài đôi vừa. Trời ạ, dám mình có thể chèo xuồng với cái thứ này ấy chứ.
- Nhìn chất đấy. - Thomas cầm lấy đôi giày rồi đi ra ngoài, ngồi bệt xuống đất,háo hức xỏ chúng vào chân. Minho lấy thêm vài món nữa trước khi đi ra theo.
- Chỉ có các Tầm đạo sinh và Trang chủ mới được nhận những thứ này. - Minho nói. Trong khi Thomas vẫn còn đang buộc dây giày thì một cái đồng hồ đeo tay bằng nhựa rơi vào lòng nó. Đó làm một cái đồng hồ màu đen có kiểu dáng đơn giản, chỉ hiển thị giờ giấc. - Cậu đeo vào đi, và đừng bao giờ tháo nó ra. Mạng sống của cậu có thể phụ thuộc vào nó đấy.
Thomas mừng như bắt được vàng. Mặc dù ánh nắng và bóng tối có vẻ cũng cho nó đoán được thời gian, nhưng một Tầm đạo sinh cần phải biết giờ chính xác. Nó đeo đồng hồ vào cổ tay rồi tiếp tục xỏ giày. Minho nói tiếp:
- Đây là một cái ba lô, mấy bình nước, hộp đựng đồ ăn trưa, vài cái quần cụt và áo thun, cùng với một vật nhỏ này. - Thằng bé thúc cùi chỏ vào Thomas làm nó ngẩng lên. Minho đang giơ lên một cái qυầи ɭót kiểu bó sát, làm bằng chất liệu có màu trắng sáng. - Cái này được chúng tôi gọi là quần Tầm đạo. Nó giúp cho cậu... ờ, gọn gàng và thoải mái.
- Gọn gàng và thoải mái?
- Ừ, cậu biết rồi đấy. Cái của cậu...
- Ờ, hiểu rồi. - Thomas cầm lấy cái qυầи ɭót và những thứ khác. - Các cậu đã tính đến hết mọi chuyện rồi nhỉ?
- Sau vài năm chạy như điên hàng ngày thì cậu có thể nhận ra mình cần thứ gì và đòi hỏi chúng.
Minho bắt đầu nhét các món đồ vào ba lô của mình.
Thomas ngạc nhiên hỏi:
- Ý cậu là, cậu có thể yêu cầu các món đồ mà mình muốn hả? Tại sao những người gửi đồ lại tử tế như vậy?
- Tất nhiên là được. Chỉ cần bỏ một mảnh giấy yêu cầu vào trong Hộp, và thế là có giày. Dĩ nhiên là không phải lúc nào cũng có được cái chúng ta muốn. Có khi được, có khi không.
- Đã bao giờ hỏi xin mê đồ chưa?
Minho bật cười.
- Ừ, cũng đã từng xin rồi. Kể cả một cái ti vi nữa, nhưng không được. Tôi đoán là mấy kẻ mặt dẹp đó không muốn cho chúng ta thấy cuộc sống tuyệt vời đến mức nào nếu như bạn không phải sống giữa một mê cung điên rồ.
Thomas thấy hơi nghi ngờ một chút về điều này. Thế giới nào lại cho phép con người ta bắt ép trẻ con phải sống trong điều kiện như thế này? Ý nghĩ đó làm Thomas ngạc nhiên, như thể căn nguyên của sự nghi ngờ đó đã tồn tại như một vệt sáng trong đầu óc tăm tối của nó. Nhưng nguồn sáng đó đã lại tắt phụt. Thomas lắc đầu, buộc nốt dây giày, rồi đứng dậy và chạy lòng vòng xung quanh, nhảy loi choi vài cái để kiểm tra.
- Giày có vẻ tốt đấy. Tôi nghĩ mình đã sẵn sàng.
Minho vẫn đang lom khom cạnh chiếc ba lô đặt trên mặt đất. Thằng bé nhìn Thomas vẻ chê trách:
- Nhìn cậu thật ngớ ngẩn. Cứ chạy nhảy loi choi như bọn vũ công ấy. Nếu thích ra ngoài kia mà không ăn sáng, cũng chẳng có đồ ăn trưa và vũ khí, thì chúc cậu lên đường may mắn nhé.
Thomas dừng lại, cảm thấy lạnh toát người.
- Vũ khí sao?
- Đúng. - Minho đứng dậy rồi quay trở vào trong phòng chứa đồ. - Vào trong này, tôi sẽ chỉ cho cậu.
Thomas theo sau Minho vào trong căn phòng chật hẹp, nhìn thấy thằng bé kéo một vài cái thùng ra khỏi bức tường hậu, để lộ ra một cái cửa sập. Minho mở cửa, cho thấy nhiều bậc thang gỗ dẫn xuống cái lỗ tối om phía dưới.
- Phải giấu chúng sâu dưới này, để những thằng điên như Gally không tìm thấy. Đi nào.
Minho đi trước. Cầu thang kêu cọt kẹt theo từng bước chân của hai đứa, trong lúc chúng lần xuống khoảng chừng mười hai bậc thang. Không khí lành mạnh dễ thở mặc dù có bụi và mùi mốc. Hai đứa đặt chân xuống một mặt sàn bẩn thỉu. Thomas không nhìn thấy gì cho tới khi Minho giật một sợi dây, bật sáng cái bóng đèn tròn độc nhất.
Căn hầm rộng hơn là Thomas tưởng. Ít nhất cũng phải được mười mét vuông. Nhiều tầng kệ nằm dọc theo các bức tường, cùng với nhiều cái bàn bằng gỗ. Tất cả đều được chất đầy những thứ hầm bà lằng mà chỉ nhìn thôi cũng đủ rợn tóc gáy. Giáo gỗ, đinh sắt, lưới mắt cáo - giống như thứ để làm chuồng gà - những cuộn dây thép gai, lưỡi cưa, dao, kiếm. Cả một vách tường được dành cho cung nỏ: cánh cung, mũi tên, dây cung. Cảnh tượng này lập tức làm Thomas nhớ tới lúc Ben bị Alby bắn trong Nghĩa trang.
- Ôi. - Thomas lẩm bẩm, giọng nó nghe đùng đục vì đang trong một không gian đóng kín. Mới đầu nó khiếp đảm vì số lượng của các vũ khí, nhưng sau đó nó thấy nhẹ nhõm hơn khi nhận ra phần lớn trong số chúng bị phủ một lớp bụi dày.
- Phần lớn không được dùng tới. - Minho nói. - Nhưng ai mà biết được. Tất cả những gì tụi mình mang theo thường là một cặp dao sắc.
Thằng bé hất đầu về phía một cái rương gỗ to nằm trong góc, nắp đang mở bung tựa vào tường. Các thể loại dao lớn có nhỏ có được chất đống đến tận miệng rương.
Thomas chỉ hy vọng là căn hầm này được giữ bí mật đối với đa số các trảng viên.
- Tất cả những thứ này thật nguy hiểm. - Nó nói. - Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Ben xuống đây trước khi phát rồ lên và tấn công tôi?
Minho rút chùm chìa khoá trong túi ra, lắc cho nó kêu leng keng.
- Chỉ vài người may mắn có được cái này thôi.
- Nhưng...
- Thôi đừng có kêu ca nữa. Nhặt lấy vài con dao đi. Thử xem chúng có sắc không nhé. Rồi chúng ta sẽ đi ăn sáng và lấy đồ ăn trưa. Tôi muốn ghé qua phòng mê đồ trước khi ta lên đường.
Tim Thomas đập dồn khi nghe nhắc tới điều này. Nó đã bị hấp dẫn bởi căn nhà vuông đó kể từ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy một Tầm đạo sinh đi qua cánh cửa đáng sợ vào trong đó. Nó chọn một con dao ngắn lấp lánh bạc có chuôi bằng cao su, rồi thêm một con dao lưỡi dài. Sự kích động của nó đã bay hơi mất phần nào. Mặc dù nó biết chuyện gì đang bày sẵn ngoài kia, nó vẫn không muốn nghĩ tới lý do tại sao mình lại phải cần đến vũ khí trong lúc đã đi vào Mê cung.
***
Nửa giờ sau, khi đã ăn uống và nai nịt gọn gàng, hai đứa đứng trước cánh cửa sắt gắn đinh tán của Phòng mê đồ. Thomas chỉ muốn vào bên trong thật nhanh. Mặt trời đã hoàn toàn ló dạng trong khi các trảng viên lăng xăng cho một ngày làm việc mới. Mùi thịt chiên thoang thoảng trong không khí - Chảo chiên và nhóm của mình đang cố hết sức để phục vụ cho mấy chục cái dạ dày đói ăn. Minho mở khoá cửa, quay bánh lái cho đến khi có một tiếng cạch vang lên bên trong, rồi ra sức kéo. Cánh cửa sắt nặng nề rít lên rồi mở ra.
- Cậu trước. - Minho nói, nghịch ngợm nghiêng người mời Thomas bước vào.
Không nói tiếng nào, Thomas đi vào bên trong. Một nỗi sợ lạnh người pha trộn với sự tò mò cao độ tóm chặt lấy nó, khiến Thomas phải tự nhắc mình hít thở đều.
Căn phòng tối tăm có một thứ mùi ẩm mốc, hoà quyện với mùi đồng nặng nề ghê lưỡi. Một ký ức nhạt nhoà xa xăm chợt hiện về trong đầu Thomas. Lúc còn bé, nó đã từng ʍút̼ thử một đồng tiền xu. Minho bấm công tắc, và một loạt bóng đèn huỳnh quang nhấp nháy bật sáng, soi rõ từng chi tiết của căn phòng.
Thomas thấy ngạc nhiên trước sự đơn giản của Phòng mê đồ. Nếu tính theo đường chéo thì căn phòng chỉ được khoảng sáu mét, với các bức tường bê tông trơ trụi không có bất kỳ sự trang trí nào. Ngay chính giữa phòng là một chiếc bàn bằng gỗ có tám cái ghế đặt chung quanh. Nhiều chồng giấy và cả đống bút chì nằm trên mặt bàn, trước mỗi cái ghế. Những thứ đồ đạc còn lại trong căn phòng là tám cái rương, giống như rương chứa dao ở dưới hầm vũ khí. Tất cả đều được đóng nắp và đặt cách đều nhau, mỗi vách tường hai cái.
- Chào mừng cậu đến với Phòng mê đồ. - Minho nói. - Nơi sung sướng nhất mà cậu từng tham quan.
Thomas cảm thấy hơi thất vọng. Nó đã mường tượng ra một thứ hoành tráng hơn. Nó hít một hơi thật sâu.
- Tiếc rằng nó bốc mùi như một mỏ đồng bỏ hoang vậy.
- Tôi thích cái mùi này. - Minho kéo hai cái ghế ra, rồi ngồi xuống một cái. - Cậu ngồi đi. Tôi muốn cậu có vài hình dung trong đầu trước khi chúng ta ra ngoài đó.
Khi Thomas ngồi xuống, Minho cầm lấy một tờ giấy cùng với một câu viết chì rồi bắt đầu vẽ. Thomas vươn người ra và nhìn thấy Minho đang vạch một hình vuông lớn gần như to bằng tờ giấy. Rồi thằng bé điền vào trong hình vuông đó các hình vuông nhỏ hơn, cho đến khi trông nó từa tựa một ô số Sudoku, gồm có ba hàng, mỗi hàng ba ô vuông kích thước bằng nhau. Minho viết chữ TRẢNG vào ô chính giữa, rồi đánh số các ô còn lại từ một đến tám, bắt đầu từ ô trên cùng bên trái và đi theo chiều kim đồng hồ. Cuối cùng, nó vẽ một vài chữ V nhỏ đây đó.
- Đây là các cửa. - Minho nói. - Cậu đã biết về những cái cửa nối Trảng với các khu vực Hai, Bốn, Sáu, Tám, nhưng vẫn còn bốn cái nữa ở ngoài Mê cung để dẫn vào khu vực Một, Ba, Năm, Bảy. Chúng luôn nằm ở cùng một vị trí, nhưng các lối đi thì thay đổi mỗi đêm. - Thằng bé ngừng lời, rồi chìa mảnh giấy ra trước mặt Thomas.
Thomas cầm hình vẽ lên quan sát, hoàn toàn kinh ngạc trước cấu trúc của Mê cung, rồi tiếp tục tìm hiểu nó trong lúc Minho tiếp lời:
- Vậy đó, chúng ta có Trảng, vây quanh bởi tám khu vực, mỗi khu là một hình vuông hoàn toàn độc lập, và không thể giải được sau hai năm, tính từ lúc bọn tớ bắt đầu cái trò dò đường này. Thứ duy nhất gần giống lối ra là Vực, nhưng nó không phải là lối thoát, trừ khi cậu muốn rơi vào chỗ ch.ết. - Minho gõ ngón tay vào mê đồ. - Các vách ngăn di chuyển vào mỗi tối, trùng với thời điểm các cổng thành đóng lại. Ít nhất thì tụi này cũng nghĩ như vậy, vì không ai nghe thấy tiếng các bức tường di chuyển vào các lúc khác.
Thomas nhìn lên, vui mừng vì có thể đóng góp thêm một ít thông tin.
- Tôi cũng không thấy bất kỳ sự chuyển động nào trong cái đêm mà chúng ta bị kẹt ở ngoài đó.
- Những hành lang chính dẫn đến các cổng thành không bao giờ thay đổi. Chỉ có các lối đi nhỏ ở sâu hơn trong Mê cung mới đổi vị trí thôi.
- Ồ. - Thomas lại quan sát bản sơ đồ thô sơ, cố gắng hình dung ra Mê cung và các vách tường tại những chỗ Minho vạch ra bằng bút chì.
- Nhóm chúng ta luôn có ít nhất là tám Tầm đạo sinh, tính luôn tôi. Mỗi người phụ trách một khu vực. Chúng ta cần trọn một ngày để ghi nhớ đường đi lối lại trong khu của mình, với hy vọng tìm thấy một lối ra, rồi quay về và vẽ ra, mỗi ngày một sơ đồ riêng. - Minho liếc nhìn về phía một cái rương. - Chính vì vậy mà những cái rương kia chất đầy mê đồ.
Thomas chợt bật ra một suy nghĩ tuyệt vọng và đáng sợ.
- Có phải tôi... là người thay thế cho ai đó không? Có ai bị giết à?
Minho lắc đầu.
- Không, tụi này chỉ huấn luyện cậu để dự phòng, khi có người muốn nghỉ ngơi một chút. Đừng lo, cũng đã lâu rồi không có Tầm đạo sinh nào bị giết ch.ết.
Vì một lý do nào đấy câu nói vừa rồi khiến Thomas lo lắng, nhưng nó hy vọng là mình không để lộ ra mặt. Nó chỉ vào khu vực Ba.
- Vậy... cậu mất cả một ngày trời để chạy qua mấy cái ô này à?
- Thế mới buồn cười. - Minho đứng dậy, bước lại gần cái rương ở sau lưng hai đứa, rồi quỳ xuống giở cái nắp lên, tựa vào tường. - Lại đây.
Thomas đã đứng dậy sẵn. Nó vươn người qua vai Minho nhìn vào trong rương. Bên trong rương có đủ chỗ cho bốn chồng bản đồ, chồng nào chồng nấy đều cao lên đến tận miệng rương. Trên mỗi cái Thomas có thể nhìn thấy một bản vẽ thô của Mê cung choán gần hết tờ giấy. Ở góc trên bên phải của sơ đồ là dòng chữ nguệch ngoạc Khu vực 8, kèm theo cái tên Hank, rồi đến chữ Ngày và một con số. Cái cuối cùng mà nó thấy đó là ngày thứ 749.
Minho nói tiếp:
- Tụi này đã nhận ra các vách tường thay đổi vị trí ngay từ đầu. Ngay khi biết được điều đó, tụi này bắt đầu lưu lại cả ngày. Tụi này luôn nghĩ rằng việc so sánh ngày nọ với ngày kia, tuần này với tuần khác sẽ có thể giúp tìm được một hình mẫu. Và mọi người đã tìm được. Về căn bản thì Mê cung tự lặp lại nó sau mỗi tháng, nhưng tụi này vẫn chưa nhìn thấy một lối ra để đưa mọi người thoát khỏi nó. Chưa bao giờ.
- Đã hai năm rồi. - Thomas nói. - Chẳng lẽ các cậu không có lúc tuyệt vọng tới mức ở luôn ngoài đó qua đêm, rình xem có lối thoát nào mở ra trong khi các bức tường di chuyển sao?
Minho nhìn Thomas, một tia giận dữ ánh lên trong mắt:
- Đó là một lời sỉ nhục. Tôi nói nghiêm túc đấy.
- Cái gì? - Thomas hoảng hồn. Nó đâu có ý muốn nói như vậy.
- Tụi này đã cố hết sức trong suốt hai năm qua, và tất cả những gì cậu nói là tại sao tụi này không xuống tinh thần tới mức ở lại qua đêm ngoài đó sao? Lúc đầu một vài đứa đã làm thế, và tất cả bọn chúng đều bỏ mạng. Cậu muốn ở lại thêm một đêm ở ngoài Mê cung hả? Muốn thử vận may để sống sót thêm lần nữa à?
Mặt Thomas đỏ lên vì xấu hổ.
- Không phải, tôi xin lỗi. - Đột nhiên Thomas thấy mình thật ngu ngốc. Và nó hoàn toàn đồng ý: thà nó quay về Trảng bình yên không sứt mẻ gì mỗi tối, còn hơn đặt một chỗ trước với bọn Nhím sầu. Nó rùng mình trước ý nghĩ đó.
- Thôi, không sao. - Minho lại đưa mắt nhìn những tấm mê đồ trong cái rương, rõ ràng là để Thomas bình tâm lại. - Cuộc sống ở Trảng chẳng phải ngọt ngào gì, nhưng ít ra nó cũng an toàn. Đồ ăn có thừa, lại được bảo vệ khỏi lũ Nhím sầu. Chẳng đời nào tôi lại yêu cầu các Tầm đạo sinh liều mạng ở lại ngoài Mê cung. Không bao giờ. Ít ra là chưa. Chừng nào chưa có manh mối chứng tỏ là có tồn tại một lối thoát, dù chỉ là trong một thời gian ngắn.
- Các cậu làm được tới đâu rồi? Có gì tiến triển không?
Minho nhún vai.
- Không biết. Tình hình khá là chán nản, nhưng tụi này còn biết làm gì khác đây. Biết đâu một ngày nào đó, tại một điểm ở đâu đó, một lối thoát sẽ xuất hiện. Chúng ta không thể bỏ cuộc. Không bao giờ.
Thomas gật gù, nhẹ cả người. Mọi chuyện đã như thế này rồi thì buông xuôi chỉ làm cho tình hình tệ thêm mà thôi.
Minho lấy nhiều tấm bản đồ của những ngày gần nhất ra khỏi rương. Trong lúc lật giở chúng, thằng bé giải thích:
- Tụi mình so sánh từng ngày, từng tuần với nhau, như tớ đã nói. Mỗi một Tầm đạo sinh phụ trách bản đồ của khu vực mình. Thật tình mà nói, nhóm mình vẫn chưa tìm ra được gì cả. Mà thật ra thì tụi này cũng chẳng biết mình đang tìm cái gì. Đúng là bế tắc. Bế tắc hoàn toàn.
- Nhưng chúng ta không thể buông xuôi. - Thomas nói, như một sự lặp lại cay đắng của điều mà Minho vừa nói trước đó. Nó không hề đắn đo chút gì khi chữ “chúng ta” vọt ra khỏi miệng. Giờ đây nó đã thực sự là một phần của Trảng.
- Đúng vậy. Chúng ta không thể bỏ cuộc. - Minho cẩn thận xếp lại những tấm bản đồ vào chỗ cũ, đong nắp rương, rồi đứng dậy. - Thôi, chúng ta sẽ đi nhanh hơn sau khi dành nhiều thời gian ở trong này. Cậu chỉ việc bám sát tôi trong vài ngày đầu. Sẵn sàng chưa?
Thomas cảm thấy một đợt căng thẳng dâng lên trong mình, làm ruột gan nó thắt lại. Đã đến lúc rồi. Bây giờ chúng sẽ đi thật, không còn bàn luận hay đắn đó về chuyện đó nữa.
- À... rồi.
- Không có ờ à gì hết. Cậu đã sẵn sàng hay chưa?
Thomas nhìn Minho, bắt gặp ánh mắt đột nhiên đanh thép của thằng bé.
- Sẵn sàng.
- Vậy thì lên đường thôi.