Chương 67: C67: Chương 67

“Đầu thai?” Lâm Tùy Ý sửng sốt, nét mặt lo lắng thay người khác càng thêm rõ ràng.
Lâu Lệ nhìn biểu cảm trên mặt cậu: “Người uổng mạng khó đầu thai, nếu gặp người có thai, đa phần sẽ tu hú chiếm tổ.”
Sắc mặt Lâm Tùy Ý khó coi: “Tôi phải nhắc nhở bác Vương.”


Nói xong, cậu bấm gọi điện số bác Vương.
Nhưng di động báo đường dây bận.
Tình thế cấp bách, Lâm Tùy Ý cất bước chạy ra bên ngoài, quên chào tạm biệt Lâu Lệ.


Lâu Lệ nhìn bóng dáng vội vàng của Lâm Tùy Ý, hơn nửa ngày mới ngồi trở lại ghế bành, thoáng nhìn cá bơi rẽ nước. Nghe nói cá chỉ có ký ức bảy giây, xem ra đúng là không giả, hương tro rơi xuống lại bị cá lầm tưởng là thức ăn, lại bu vào rồi lại mất hứng.


Lâu Lệ vớt tro tàn nồi trên mặt nước, nói cùng cá: “Trách người ta đánh đổ lư hương, hại mày tưởng là thức ăn.”
Phí công, không vui.
Bên kia Lâm Tùy Ý ra khỏi cửa hàng 108 chạy tới quầy bán quà vặt cách vách.
Cậu chui vào, vội kêu to: “Bác Vương, bác Vương.”


Tìm trong ngoài quầy bán quà vặt không thấy người đâu, Lâm Tùy Ý bất đắc dĩ lại lấy di động gọi số điện thoại bác Vương.
Vẫn là đường dây bận.
Lúc này có người từ xa đi tới, là láng giềng đường Kim Hoa.


Láng giềng nhìn thấy Lâm Tùy Ý, nói: “Bác Vương có việc đi rồi, nhờ chú trông cửa hàng hộ. Tùy Ý tới mua đồ hả? Chú không biết giá, cháu biết giá thì cứ vứt tiền trên quầy, không biết thì ngày mai quay lại trả bác Vương.”
Lâm Tùy Ý vội hỏi: “Bác Vương đi đâu ạ?”


available on google playdownload on app store


Láng giềng nói: “Nói là Đình Đình về nhà, nên vội vã mượn xe nói là đi nhà ga đón người.”
Lâm Tùy Ý lập tức chạy ra ngoài, chạy vài bước lộn trở lại: “Chú, là nhà ga nào?”
Láng giềng nói: “Chú không biết.”
Lâm Tùy Ý trầm mặc.


Một lát sau, Lâm Tùy Ý mở miệng: “Chú, chú có số dì Vương không?”
Láng giềng lắc đầu: “Không có.”
Lâm Tùy Ý hỏi: “Chú biết ai sống gần đây có số điện thoại liên lạc với dì Vương không?”


“Dì Vương ở trường học làm quản lý ký túc xá đúng không? Một tháng về không đến vài lần, bọn chú không thân với dì Vương.” Láng giềng nói: “Chắc là không ai có số liên lạc.”


Lâm Tùy Ý đành phải nói: “Chú, nếu bác Vương gọi cho chú, phiền chú bảo bác Vương liên hệ với cháu trước.”
Láng giềng ý thức được Lâm Tùy Ý có việc quan trọng, vội đồng ý: “Được được, chú sẽ nhắc bác ấy sớm gọi cho cháu.”


Thành phố Dung có một ga tàu hỏa, hai bến xe, Lâm Tùy Ý thật sự không biết nên đi nơi nào tìm người. Đã bỏ lỡ, cậu chỉ có thể canh cửa nhà bác Vương.


Không biết Vương Đình Đình xảy ra chuyện gì, di động bác Vương luôn báo đường dây bận. Lâm Tùy Ý đi gõ cửa nhà bác Vương, không ngoài ý muốn, không có người mở cửa cho cậu.
Lâm Tùy Ý đứng ở cửa nhà bác Vương, liên tục gọi cho bác Vương.


Đường dây vẫn bận, cuối cùng tắt máy luôn.
Lâm Tùy Ý gấp đến độ cào tóc, đi qua đi lại ở cửa, sốt ruột đến mức nghĩ không ra biện pháp khác.
Đợi không biết bao lâu, hàng hiên truyền đến tiếng bước chân.


Lâm Tùy Ý chống lan can nhảy cóc xuống bậc thang, ngước mắt nhìn về phía người tới.
Sửng sốt: “Lâu tiên sinh?”


Phòng ốc cao tầng cũ rất thấp, khiến người dáng cao có cảm giác đè nén không thoải mái. Người dáng cao luôn có ảo giác đầu sẽ đụng vào trần nhà, bởi vậy thường theo bản năng cúi đầu hoặc cong lưng.


Lâu Lệ lại đoan đoan đứng dưới bậc thang, gần như choáng hết không gian cầu thang. Anh duỗi tay, khớp xương ngón tay hiện rõ ràng trước mắt Lâm Tùy Ý…một tờ giấy viết số điện thoại.
Lâu Lệ: “Số điện thoại vợ bác ấy.”
Lâm Tùy Ý nhìn tay Lâu Lệ, ngây người một lát: “Ồ!”
Bên kia.


Bác Vương lòng nóng như lửa đốt, vừa lái xe vừa nhìn Vương Đình Đình ngồi ghế phụ: “Ôi trời ơi, con gái à, rốt cuộc làm sao vậy?”
Vương Đình Đình khụt khịt khóc mãi.
Bác Vương mắng: “Có phải thằng vô lại kia có bồ nhí bên ngoài không?”


Vương Đình Đình lắc đầu, sau một lúc lâu nức nở: “Không… Không phải.”
“Cãi nhau?” Bác Vương lại mắng: “Thằng chó đó dám đánh con? Hay là mắng con?”
Vương Đình Đình lắc đầu: “Không phải. Là… Là…”


Bác Vương dứt khoát dừng xe, sốt ruột lẫn đau lòng mà nhìn Vương Đình Đình: “Con gái bố chịu ấm ức à.”
Vương Đình Đình gật đầu.
Con rể không ngoại tình không cãi nhau, bác Vương nghĩ không ra, đành phải rút khăn giấy để con gái yêu lau nước mắt.


Bố già đau lòng nhìn con gái mình.
Chờ Vương Đình Đình khóc đủ rồi, bác Vương cẩn thận hỏi: “Con gái, rốt cuộc là sao vậy?”
Vương Đình Đình: “Bao… Bao Quanh… Không gặp.”


Bao Quanh là con chó Vương Đình Đình nuôi. Vương Đình Đình nói: “Mẹ anh ấy nói mang thai không được nuôi chó, con nói với mẹ chồng, chỉ cần vệ sinh sạch sẽ sẽ không bị sao hết. Nhưng mẹ chồng không nghe.” Vương Đình Đình lại khóc: “Hôm qua mẹ chồng thừa dịp con đi khám thai, vứt Bao Quanh… hu hu hu…”


Bác Vương nhăn níu mày: “Mau đi tìm!”
“Tìm không thấy!” Vương Đình Đình khóc lóc nói: “Mẹ chồng không muốn con tìm được Bao Quanh, vứt Bao Quanh rất xa, còn không nói đã vứt ở chỗ nào. Con muốn đi tìm, mẹ chồng khóa cửa không cho ta đi ra ngoài.”


Bà ngủ ở sô pha, Vương Đình Đình muốn mở cửa cần vòng qua sô pha. Nếu Vương Đình Đình không nghe lời, bà liền khóc thét chỉ trích Vương Đình Đình không hiểu chuyện, không biết bảo vệ cháu đích tôn trong bụng, cháu đích tôn không bằng một con chó, bà muốn tìm người phân xử.


Bà mẹ chồng canh chừng cả đêm, Vương Đình Đình thừa dịp bà chịu không nổi ngủ mới chạy ra.
Cô tìm quanh tiểu khu rất lâu, tiểu khu tìm không thấy, cô tìm dọc theo đường đi tiểu khu, đến khi kiệt sức, Vương Đình Đình sụp đổ.


Dù đã sụp đổ cô vẫn tiếp tục tìm, nhưng trong lòng cũng biết thời gian càng dài cơ hội tìm kiếm càng xa vời. Không ai giúp cô, cô đành ngồi xe trở về thành phố Dung, nhờ bác Vương cùng đi tìm.
Bác Vương càng nhăn mày. Bác chắc chắn sẽ đi tìm, nhưng không muốn con gái mang thai mệt nhọc.


Bác nhìn Vương Đình Đình mỏi mệt, cẩn thận nói: “Con gái à, bố lái xe chở con về nhà trước. Con nghỉ ngơi cái đã, khi nào con khỏe lại, bố và mẹ sẽ cùng con đi tìm Bao Quanh.”
Vương Đình Đình nói: “Trễ hơn nữa sẽ không tìm được Bao Quanh.”


Bác Vương nói: “Con nghỉ ngơi trước đã, bố kêu mẹ về với cong, bố đi tìm Bao Quanh trước. Khi nào con đỡ mệt, bố lại chạy về đón con và mẹ đi tìm Bao Quanh.”
Vương Đình Đình khóc lóc: “Không cần, con không muốn bố mệt, chúng ta cùng đi tìm.”
Bác Vương nói: “Nhưng bố lo cho cơ thể con.”


Vương Đình Đình nhìn bác Vương, bác Vương có không ít tóc bạc. Cô bỗng cảm thấy bản thân quá quắt. Áy náy và đau lòng, cô mím môi, qua hồi lâu: “Về nhà trước, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi tìm.”
Bác Vương: “Đình Đình ngoan.”


Bác Vương đánh xe đi hướng đường Kim Hoa. Bác mở máy sưởi: “Ngồi xe mệt, ngủ một lát đi, một lát liền về đến nhà.”
Vương Đình Đình gật đầu, nhắm mắt.
Buồn ngủ làm cô nhanh chóng thiếp đi, chìm vào một giấc mơ quỷ dị.


Bác Vương lấy di động chuẩn bị gọi điện thoại cho vợ, lúc này mới phát hiện di động hết sạch pin,đành phải buông điện thoại. Mới vừa buông, trong xe vang tiếng chuông di động.
Bác Vương hoảng sợ, chuông di động phát ra từ túi Vương Đình Đình.


Vương Đình Đình quá mệt mỏi, không bị tiếng chuông đánh thức.






Truyện liên quan