Chương 94: Mộng xuân 11
/images/2024-0308.gif
Lâm Tùy dự định ở lại, tình kiếp cũng muốn giải, cậu không nghĩ Nguyên Dĩ nhớ mình. Trừ cái này ra, cậu còn có tư tâm khác.
Dùng biện pháp giải duyên để giải kiếp là không được.
Sau mấy ngày trời mưa liên tiếp, Lâm Tùy Ý kéo Lâu Lệ đi tới một thành phố cách 3 giờ đồng hồ đi xe. Cậu nghe nói Tuyền Chi đạo nhân làm khách ở Thái Ngân Quan.
Trên đường, Lâm Tùy Ý kể với Lâu Lệ chuyện Tuyền Chi đạo nhân thụ lục.
Lâu Lệ khó hiểu, hỏi thụ lục là cái gì.
Lâm Tùy Ý nói: “Chính nhất phái đạo sĩ ở trao nhận bùa chú lúc sau, có thể danh đăng thiên tào, hoạch nói vị thần chức.”
Cậu cũng coi như là đạo sĩ, tuy nhiên đến nay giới giải mộng và Đạo giáo đã phát triển thành hai hướng độc lập.
Thuật nghiệp có chuyên môn riêng, Lâm Tùy Ý chuyên về giải mộng, có thể Ẩn Tức có thể làm người giấy, nhưng vẽ bùa giải kiếp chỉ hiểu da lông. Lần này cậu đi thỉnh giáo Tuyền Chi đạo nhân, tình kiếp rốt cuộc là như thế nào, và nên giải như thế nào.
Lâu Lệ ghi nhớ danh hào Tuyền Chi đạo nhân.
Hành trình 3 giờ đi xe xe không tính là gian nan. Lâm Tùy Ý nhắm mắt ngủ một giấc, Lâu Lệ đẩy cậu, nói đến rồi.
Xe ngừng, Lâm Tùy Ý dẫn Lâu Lệ đi tới Thái Ngân Quan.
Thanh danh Nguyên Ý đạo nhân gần như không ai không biết, đệ tử Thái Ngân Quan đều phải chắp tay vấn an ông.
Trong đó có hai đệ tử quen mặt Lâm Tùy Ý, từng gặp nhau một lần trong mộng. Hai người lần lượt tên là Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền.
Hai người nghe nói Lâm Tùy Ý muốn tìm Tuyền Chi đạo nhân, bèn dẫn Lâm Tùy Ý đi tìm người.
Tới nơi ở Tuyền Chi đạo nhân, Lâm Tùy Ý dặn Lâu Lệ: “Chờ anh, đừng chạy lung tung.”
Lâu Lệ gật đầu.
Lâm Tùy Ý một chân vượt qua ba bậc thang, đi vào cửa mở sẵn cho cậu.
“Tiền bối, đã lâu không gặp.” Lâm Tùy Ý chắp tay hành lễ: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”
Trong phòng, Tuyền Chi đạo nhân nhấc ấm trà rót nước ấm vào hai ly, lấy một ly đặt đối diện vị trí tạm thời trống, nói: “Nguyên Ý, mời ngồi.”
Lâm Tùy Ý ngồi xuống xếp bằng.
Tuyền Chi lấy ra một lá bùa đặt trên mặt bàn, hai ngón tay đẩy bùa chú đến trước mặt Lâm Tùy Ý, nói: “Minh Ngân đã nói với tôi, cậu giúp Thái Ngân Quan một ân lớn.”
Lâm Tùy Ý từng giúp Thái Ngân Quan giải một mộng âm hôn. Tà Ám trong mộng âm hôn không có mắt, không nhận ra Lâm Tùy Ý lư sơn chân diện mục, một lòng một dạ muốn cùng Lâm Tùy Ý kết hôn.
Tuyền Chi đạo nhân cho cậu bùa chú trừ tà.
Lâm Tùy Ý nhận lấy ý tốt, há mồm giải thích ý đồ đến: “Tiền bối, thật ra hôm nay tôi tới có việc muốn nhờ ngài.”
Tuyền Chi đạo nhân nói: “Đó là việc cực kỳ nghiêm trọng, tôi và Minh Ngân có giao tình, cậu từng giúp Thái Ngân Quan, ân tình này tôi phải trả lại. Cậu nói đi, nếu tôi có thể giúp, tất nhiên sẽ không chối từ.”
Lâm Tùy Ý kể vụ tình kiếp của mình cho Tuyền Chi đạo nhân nghe, hỏi: “Tiền bối, kiếp nạn này giải được không?”
Tuyền Chi đạo nhân ném ba đồng tiền lên bàn, quẻ tượng giống như Nguyên Dĩ từng bói cho Lâm Tùy Ý. Ông nói: “Khó.”
Lâm Tùy Ý sớm đoán được khó khăn, lại hỏi: “Khó như thế nào ạ?”
Tuyền Chi đạo nhân cất ba đồng tiền, uống một ngụm trà, trực tiếp chọc thủng tâm tư Lâm Tùy Ý: “Cậu muốn biết tình là kiếp của cậu, hay là kiếp của cả hai người.”
Lâm Tùy Ý cười một cái, duỗi tay bưng trà, không cãi lại.
Đây là tư tâm khác của Lâm Tùy Ý. Lâu Lệ số khổ, tiền của phi nghĩa không áp được, càng đừng nói áp được tình kiếp vạn kiếp bất phục.
Chờ Lâm Tùy Ý uống cạn ly trà, Tuyền Chi đạo nhân nói: “tr.a tấn lẫn nhau.”
Động tác tay cậu hơi khựng, hiểu ý Tuyền Chi đạo nhân.
Tình kiếp sẽ làm cậu – Lâm Tùy Ý vạn kiếp bất phục, đồng dạng cũng sẽ làm người còn lại lâm vào thống khổ.
Ly một lần nữa được rót thêm nước sôi, hơi nóng mờ mịt bốc lên từ lòng bàn tay Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý kể về việc máu không dung hợp cùng Tuyền Chi đạo nhân, theo sau hỏi: “Tiền bối, giải như thế nào?”
Ý cậu muốn nói với Tuyền Chi đạo nhân là, cậu không nghĩ hóa giải duyên phận là cách giải kiếp.
Tuyền Chi nói: “Cởi chuông cần người cột chuông.”
Lâm Tùy Ý mím môi trầm mặc một giây, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài phòng. Mặt trời treo cao, cậu dặn Lâu Lệ chờ, Lâu Lệ liền chờ tại chỗ, đứng dưới thời tiết nóng nực mà chờ.
Lâm Tùy Ý thầm mắng Lâu Lệ không có mắt nhìn, há mồm quát Lâu Lệ: “Em không biết đứng chờ ở chỗ râm mát hả?”
Lâu Lệ không ngờ ngoan ngoãn chờ còn bị mắng, giương mắt nhìn Lâm Tùy Ý, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi đến chỗ hành lang đứng.
“Ngài nói là, chỉ có em ấy mới có thể giải.” Lâm Tùy Ý quay đầu về, có chút ưu tư.
“Đứa bé đó không phải người buộc chuông.” Tuyền Chi nói.
Lâm Tùy Ý sửng sốt: “Cái gì?”
“Cậu nói, hai lần giải duyên máu không dung hòa.” Tuyền Chi lại nói: “Đứa bé không phải người buộc chuông.”
Lâm Tùy Ý truy vấn: “Ý ngài là, tôi nhầm đối tượng?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Tuyền Chi uống xong trà, nhìn về phía Lâm Tùy Ý: “Thời gian đến, tất sẽ có người nói cho cậu, ai mới là người buộc chuông.”
Thiên cơ không thể tiết lộ, Lâm Tùy Ý không thể hỏi tiếp.
Chắp tay cáo biệt.
Tuyền Chi nói: “Nguyên Ý, đi thong thả.”
Từ trong phòng đi ra, Lâm Tùy Ý thấy tầm mắt Lâu Lệ liền hướng tới mình.
Cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất là biết lúc này sốt ruột giải tình kiếp vô dụng, thế thì cậu nghe lời Tuyền Chi đạo nhân kiên nhẫn chờ, chờ có người xuất hiện nói cho cậu biết ai mới là người buộc chuông.
Sau đó mới giải tình kiếp.
Lâm Tùy Ý đi đến bên Lâu Lệ, nói: “Đi thôi.”
Lâu Lệ hỏi: “Công việc đã xong chưa?”
Lâm Tùy Ý: “Em đừng lo vụ đó.”
Thái Ngân Quan có tiền, nội thất kiến trúc hết đợt này đến đợt khác, khách hành hương nối liền không dứt.
Khi Lâm Tùy Ý dẫn Lâu Lệ tới, lòng mang chuyện quan trọng, cho nên cưỡi ngựa xem hoa. Lúc này sự tình coi như sắp xếp xong, Lâm Tùy Ý dẫn Lâu Lệ đi dâng hương Tổ sư gia.
Lâm Tùy Ý thắp ba nén hương, cắm vào đỉnh lư hương trong sân.
Lâu Lệ học theo Lâm Tùy Ý cũng thắp cho Tổ sư gia ba nén hương.
Cuối cùng, Lâm Tùy Ý thuận miệng hỏi Lâu Lệ: “Vừa nãy trước mặt Tổ sư gia em lẩm bẩm, cầu xin Tổ sư gia cái gì?”
Lâu Lệ hỏi: “Nói ra còn linh nghiệm không?”
Lâm Tùy Ý thúc giục: “Nói mau.”
Lâu Lệ nói: “Hy vọng điều anh mong muốn có thể như nguyện.”
Lâm Tùy Ý ngẩn người, cười: “Mệt thế, anh không cầu cái gì hết.”
Khi dâng hương, cậu thầm niệm: Chúc ngài muôn đời xanh tươi, nói ngày thịnh vượng.
Lúc đi về, bước chân Lâm Tùy Ý không khỏi thả chậm. Cậu thấy Lâu Lệ hiếm khi lộ vẻ tò mò, nhìn chư thần trong quan. Cậu nhắc nhở: “Không được đối mặt, đại bất kính.”
Lâu Lệ vội cúi mắt xuống, xem kiến trúc trong Thái Ngân Quan, hỏi: “Lâm Tùy Ý, đạo quan của anh cũng như thế này sao?”
Nguyên Thanh Quan nổi tiếng số một số hai, so với Thái Ngân Quan vẫn kém một chút. Thái Ngân Quan quá giàu.
Đi ngang qua vài tiểu đạo sĩ, Lâu Lệ lại hỏi: “Mỗi ngày anh cũng giống bọn họ sao?”
Tụng kinh, lật sách, khoa nghi.
Nghiên cứu bát tự, luyện bói toán, tu nguyên thần.
Lâm Tùy Ý: “Không sai biệt lắm.”
Thật ra cậu không đàng hoàng như mấy tiểu đạo sĩ này, thường xuyên lười biếng.
Cơ mà cậu ngại nói ra.
Lâu Lệ biểu hiện hứng thú rất lớn.
Trên đường ngồi xe về, chỉ cần là nội dung liên quan giải mộng, Lâu Lệ đều lắng nghe nghiêm túc.
Lâm Tùy Ý híp mắt, nhìn ra Lâu Lệ cực kỳ có hứng thú với việc này.
Cậu không ngại làm một người dẫn đường.
Trở lại khách sạn, Lâm Tùy Ý lập tức lấy một tờ giấy vàng. Cậu mở bùa chú Tuyền Chi đạo nhân tặng cho mình, bảo Lâu Lệ vẽ mô phỏng.
“Nhập đạo cần xem duyên phận thiên phú.” Lâm Tùy Ý: “Nếu em làm tốt, anh có thể suy xét nhận em là đồ đệ.”
Nguyên Ý đạo nhân thu đồ đệ, đó là ước mơ bao nhiêu người tha thiết.
Lâu Lệ không biết Nguyên Ý đạo nhân nghĩa là gì, nhưng bé biết Lâm Tùy Ý nhận đồ đệ nghĩa là gì.
Bé muốn trở thành đồ đệ Lâm Tùy Ý, muốn đi theo Lâm Tùy Ý học giải mộng.
Bé cực kỳ cố gắng, nghiêm túc vẽ bùa, ngồi thẳng lưng, trán toát mồ hôi.
Vẽ xong, bé chờ mong mà nhìn Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý lấy bùa chú xem, bình luận: “Vẽ không tệ lắm.”
Lâu Lệ mừng rỡ: “Em…”
“Ngưng.” Lâm Tùy Ý vẫy vẫy tờ bùa trong tay: “Bây giờ mới đến mức nào? Em vẽ không tệ chỉ chứng minh em có duyên với đạo. Người có duyên với đạo nhiều lắm. Em muốn làm đồ đệ của anh thì phải vượt năm ải, chém sáu tướng chứ?”
Lâm Tùy Ý không thật sự bắt Lâu Lệ vượt năm ải, chém sáu tướng. Cậu cho bé hai bài kiểm tra, đầu tiên là cho Lâu Lệ tiếp tục vẽ bùa, nhưng không cho bé nhìn vẽ, mà bắt tự vẽ.
Đề bài này, thành tích của Lâu Lệ không thể làm Lâm Tùy Ý vừa lòng.
Tuy rằng Lâu Lệ tạm gọi là dựa theo ký ức vẽ thành bùa chú, nhưng Lâm Tùy Ý lắc đầu: “Không ra hình, không đủ lực!”
Lâu Lệ chưa từ bỏ ý định, lại vẽ.
Lâm Tùy Ý ‘chậc’ rõ to: “Vẽ cái gì, sao lại vẽ như vậy? Nếu dùng bùa chú của em thu yêu trấn quỷ, có mà đám Tà Ám cười ch.ết.”
Thật ra Lâu Lệ vẽ không tồi, chỉ tiếc người khảo nghiệm là Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý có thiên phú tốt, vẽ bùa một lần là có thể vẽ thành thạo, cho rằng trên đời này ai ai vẽ bùa cũng như thế.
Lâu Lệ không vượt qua được cửa ải vẽ bùa.
Lâm Tùy Ý ném cho Lâu Lệ một quyển《 Giải Mã Giấc Mơ 》, nói Lâu Lệ học thuộc, cậu sẽ ra đề từ sách này.
Lâm Tùy Ý ra đề không khó, khó là bé không biết đầy đủ mặt chữ. Sách viết bằng chữ phồn thể, mà trong sách lại có quá nhiều chữ hiếm gặp, Lâu Lệ một học kỳ nghe lén mấy tiết, không biết cũng là bình thường.
Bé đọc《 Giải Mã Giấc Mơ 》, một câu lật bảy tám lần từ điển.
Lâm Tùy Ý khí mấy hơi, hít thêm mấy hơi, mãi mới nhịn xuống được.
Trong lòng lập tức tính toán, Lâu Lệ cần đi học, cậu không đủ kiên nhẫn dạy Lâu Lệ nhận biết mặt chữ.
Lâu Lệ hâm mộ học sinh ngồi phòng học nghe giảng bài, nhưng so sánh với không thể trở thành đồ đệ Lâm Tùy Ý, hình như không được vui vẻ như vậy.
Bé rầu rĩ không vui, lại không dám xen vào quyết định của Lâm Tùy Ý.
Chỉ nói: “Cho em luyện tập được không?”
Bé vẫn muốn đi theo Lâm Tùy Ý học giải mộng. Bé muốn cùng Lâm Tùy Ý vào mộng, muốn trở thành đồ đệ Lâm Tùy Ý, muốn trở thành bạn đồng hành của Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý gõ đầu bé, nói: “Đi học và học giải mộng đều cần thiết. Anh có thể nhận em là đệ tử ngoài biên chế.”
Ánh mắt Lâu Lệ sáng lên, Lâm Tùy Ý lại gõ đầu bé.
“Khi nào em học xong, đọc hiểu hết《 Giải Mã Giấc Mơ》, khi đó hẵng gọi anh là sư phụ.”
Nguyên Ý đạo nhân quá sĩ diện, mất mặt không dám nhận một đệ tử không biết chữ.
Lâu Lệ vui vẻ nói: “Dạ.”