Quyển 3 - Chương 15: Phòng 133
Tôi đã nói là không muốn đi, nhưng tên Quân vẫn một mực lôi tôi ra khỏi phòng, khi thấy túi rác nằm lăn lóc trước cửa, hắn thản nhiên cầm lên, rồi tiếp tục dúi vào tay tôi, kèm theo cái liếc mắt đe dọa. Thật tâm tôi còn muốn xỉ vả hắn, nhưng lời vừa lên đến họng thì lập tức phải nuốt xuống. Quyết tâm chống đối hắn lúc trước rất nhanh bị dập tắt, ai biết được khi hắn điên lên tôi sẽ bị hành ra cái dạng gì, đâu có chuyện hắn một đao chém ch.ết tôi là xong, rơi vào tay hắn có là ma cũng không được yên.
Ngay khi tôi định đi vứt rác, hắn lại không cho đi, cứ thế tôi bị túm đến trước cửa phòng 132, tên đó bảo tôi quen người trong kia thì qua nói chuyện, rồi mặc kệ tôi vẫn đứng ngẩn ra đó, hắn đã nhanh tay bấm chuông gõ cửa inh ỏi trong phòng. Có tiếng người nheo nhéo vọng ra, sớm như vậy lại đi làm phiền người ta, còn muốn nói chuyện cái khỉ gì.
– Có chuyện gì vậy?- Tôi còn chưa than xong thì cửa đã mở, người bên trong nói bằng giọng khó chịu, đó là một người đàn ông còn trẻ, chắc chỉ hơn tôi vài tuổi, trước từng gặp nhau vài lần nên anh ta cũng biết tôi.
– Tôi,…à,…., cũng không có gì,… chỉ là tôi… muốn hỏi chỗ vứt rác ở đâu thôi?- Nhất thời tôi chẳng có ý tưởng trong đầu, nhanh trí dùng luôn túi rác trong tay để hỏi.
Chủ phòng 132 nhìn tôi và túi rác trên tay, lại thấy bên cạnh tôi có thêm một người nữa, trước giờ anh ta chưa từng gặp hắn nên ngoài vẻ mặt khó hiểu, anh ta cũng không biểu hiện gì thêm. Chắc anh ta nghi ngờ tôi ở đây cả mấy tháng rồi chẳng lẽ không biết chỗ vứt rác, nhưng sau thì vẫn chỉ cho tôi, xong việc lập tức đóng cửa lại.
– Anh giai, tôi có thể hỏi anh thêm một câu được không?
Ngay lúc đó tên Quân liền lấy tay chặn cửa, tôi lùi lại phía sau để cho hắn bước lên làm việc. Chủ phòng 132 nhướn mày không đáp, ý bảo hắn còn cần gì nữa, tôi lại nghĩ anh ta đang hỏi hắn là thằng quái nào mới đúng, thái độ kia rõ ràng là bất hợp tác mà.
– Anh sống ở đây lâu chưa?
– Cũng được gần một năm.
– Thế anh có từng trông thấy vật này trước đây không? – hắn giơ mảnh gỗ kia tới trước mặt chủ phòng 132. Cũng giống như tôi, anh ta nhìn nó một lúc mới phản ứng lại, cụ thể là cầm lên lật qua lật lại cẩn thận, ánh mắt rất khó diễn đạt, kiểu như tìm được đồ thất lạc vậy, vừa ngỡ ngàng vừa thân quen.
– Cái này là của cậu sao?
– Không, có người để nó ở cửa phòng tôi sáng nay.
– Phòng cậu?
– À quên, tôi mới chuyển đến phòng 133 từ hôm kia, cũng chưa có thời gian sang chào hỏi hàng xóm nên anh không biết, tôi là Quân.
Tôi để ý nét mặt của chủ phòng 132 càng lúc càng kinh ngạc, không ổn, chắc chắn anh ta biết chuyện gì mà trước giờ vẫn giấu tôi, hoặc là những chuyện anh ta từng kể thực chất đều là nói dối.
– Hóa ra là như vậy, không phải tự nhiên mà vật này xuất hiện, dù đợi bao lâu nhưng không đủ bốn người thì cũng coi như vô ích – chủ căn hộ 132 tự nói với mình, giọng điệu có vẻ tiếc nuối lắm.
– Nói vậy là anh biết vật này để làm gì, và đây không phải lần đầu anh nhìn thấy nó? – Quân từ tốn hỏi.
Người ấy nhìn hắn dò xét, từ thái độ có thể thấy mảnh gỗ kia không phải vật tầm thường, sự xuất hiện của nó báo hiệu một chuyện gì ghê gớm lắm sắp xảy ra. Tôi bỗng thấy hồi hộp, chuyện này là phúc hay họa thì chưa biết, có điều hai người bọn họ cứ úp úp mở mở làm tôi sốt ruột bằng ch.ết.
– Mảnh ván kia là để dùng vào việc gì? – nhịn không được tôi mới hỏi.
– Đánh cược – Quân đáp.
– Cược thế nào?
– Đem mạng ra cược với ma quỷ, tùy vào hên xui mà mày giữ được mạng hay không.
– Mạo hiểm như thế để được cái gì?
– Tất nhiên là phải được cái gì rồi, mày đem mạng ra đặt cược, thất bại thì thôi, còn thành công thì đổi lại mày sẽ được cái mày muốn, tiền tài, địa vị, vv
– Thật sao?
– Nghe đồn thế chứ tao biết đâu đấy.
– Không phải chỉ là lời đồn, tấm ván gỗ này gọi là bàn cơ, nó là nguyên nhân dẫn đến cái ch.ết của vợ tôi – chủ phòng 132 lên tiếng.
– Vợ anh?- Tôi kinh ngạc hỏi.
– Chính là người phụ nữ bị giết rồi giấu xác trong phòng 133 mà người này đang ở.
Mắt tôi trợn lên, vừa nãy tôi tưởng vợ anh ta là người phụ nữ ch.ết trong phòng tôi, nhưng không, vợ anh ta lại là người ch.ết trong phòng tên Quân. Tự nhiên tôi nghẹn họng, không biết phải nói gì tiếp, coi như là những dữ kiện bên phòng tôi vẫn ổn định, giờ là lúc bí mật về căn phòng 133 được hé lộ, cả tôi và tên Quân cùng lặng thinh nghe người đối diện nói:
– Trông hai người có vẻ không sợ hãi, vậy chắc bằng cách nào đó hai người đã biết chuyện xảy ra trong căn phòng 133 kia rồi.
– Không hẳn, chỉ là chúng tôi thấy những hiện tượng kỳ lạ và muốn tìm ai đó để xin sự trợ giúp, mong là anh không từ chối chúng tôi.
– Tôi chưa được tận mắt nhìn thấy mảnh ván này, nhưng tôi nhận ra nó vì vợ tôi khi còn sống ở đây đã từng gửi cho tôi bức ảnh chụp nó, cô ấy bị cuốn vào trò cá cược ma quỷ này và ch.ết cách đây một năm.
Bất giác tôi liếc mắt nhìn Quân, thấy hắn không có vẻ gì là bất ngờ, chắc hắn cũng đoán được chuyện này rồi, sau đó lại nghe hắn hỏi:
– Thái độ của vợ anh khi đó như thế nào?
– Thời gian đầu thì cô ấy rất hào hứng, nhưng sau đó không lâu, cô ấy bỗng trở nên lo lắng, còn nói rằng cảm giác như có ai đó theo dõi mình. Lúc ấy tôi đang ở nước ngoài công tác, hàng tháng gửi tiền về để trả tiền mua căn hộ chung cư này, nhưng ở chưa đến sáu tháng thì chuyện xấu xảy ra, gia đình báo tôi về gấp, vợ tôi đột nhiên mất tích?
– Mất tích? – tôi nghĩ ngay đến người nữ nhân viên nhà xác, chẳng lẽ nữ chủ nhân của chiếc blouse trắng là vợ anh ta?
– Chuyện kể ra rất khó tin, công an và gia đình đã hết sức tìm kiếm nhưng vợ tôi vẫn bặt vô âm tín. Tôi ở lại căn hộ chung cư này đợi cô ấy, hy vọng tất cả chỉ là hiểu lầm và cô ấy sẽ trở về gặp tôi. Kết quả là sau đó gần hai tuần, tôi thấy có mùi bốc ra từ trong phòng 133, kỳ lạ ở chỗ chủ nhân căn hộ ấy cũng không biết đi đâu, bắt buộc tôi phải tự mình phá cửa. Trong phòng lúc đó toàn mùi hôi thối, tôi không bao giờ muốn bước vào đó lần nào nữa, cảnh tượng vô cùng đáng sợ, đầu người quay tròn treo trên trần nhà, mái tóc quấn vào cánh quạt, lúc đó tôi bị sốc đến mức suýt ngất đi, nhưng linh cảm chuyện chẳng lành khiến tôi cố mở mắt nhìn vào khuôn mặt đang lơ lửng giữa căn phòng hôn ám, quá khủng khiếp khi nhận ra đó chính là người vợ đang mất tích của tôi.
Người đàn ông thất thần kể lại, giọng nói ngập ngừng, càng về sau anh ta càng khó diễn đạt thành lời, giống như không muốn nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Qua lời kể, tôi biết được người phụ nữ ch.ết ở phòng 133 thực ra lại là chủ của phòng 132, chủ phòng 133 cùng lúc biến mất, vậy hai người bọn họ chắc chắn có liên hệ với nhau, không ngoại trừ khả năng người nọ giết người kia, nhưng vấn đề ở chỗ sau khi xuống tay, hung thủ giấu xác nạn nhân vào phòng mình, điều này khá là khó hiểu. Vừa định lên tiếng hỏi thì tên Quân đã cướp lời:
– Anh chắc đã biết hung thủ là ai, tôi sẽ không hỏi tới chuyện đó, cái tôi muốn hỏi là nguyên nhân dẫn đến vụ án mạng này.
Chủ phòng 132 không biến sắc, chính là tâm lý đã có chuẩn bị trước bất kỳ câu hỏi nào, anh ta giơ mảnh ván gỗ lên, đáp:
– Tôi ở đây tới ngày hôm nay cũng vì thứ này, tôi đã phải sống trong nghi ngờ rất lâu rồi, nhưng vì không có chứng cớ cụ thể nên mọi chuyện xảy ra đối với vợ tôi vẫn chỉ là một dấu hỏi lớn. Nhưng nhờ vật này, tôi có thể tìm được lời giải thỏa đáng.
– Anh định sử dụng nói như thế nào? – tôi vẫn chưa hiểu anh ta nói vòng vo cái gì nãy giờ.
– Tôi đã tìm hiểu về thứ này, người ta nói nó kết nối người sống với người ch.ết, nếu đây là sự thật thì rất có thể tôi sẽ biết được nguyên nhân dẫn đế cái ch.ết cho vợ mình.
Chủ phòng 132 dùng ánh mắt đầy tự tin nhìn tôi, anh ta trông không có vẻ gì là đang nói dối cả, hành động đó khiến tôi đồng thời nảy sinh lòng tin vào khả năng của mảnh ván kia. Tên Quân tiếp tục hỏi:
– Vậy hẳn là vợ anh đã kể về quy luật của trò cá cược này? Nó ít nhiều phải liên quan đến những người sống trong tầng mười ba này, vậy cô ấy có nói họ là ai không?
Người đàn ông trẻ tuổi đảo mắt về phía hắn, dường như anh ta không muốn trả lời câu hỏi kia, nhưng lại muốn xem thái độ của hắn khi hỏi, mặt không mấy thiện cảm. Câu hỏi mà hắn đưa ra rất hóc búa, tôi cho là hắn có chuyên môn thẩm tra, nên sẽ dễ dàng đánh trúng trọng tâm sự việc, kể cả khi đối phương không muốn trả lời, hắn vẫn sẽ có cách để ép cung.
– Người phụ nữ mang bầu thì sao? – Quân lại hỏi, chủ phòng 132 vẫn giữ im lặng.
– Vậy còn nữ y tá nhà xác? – lông mày hắn nhướn lên, ánh mắt dồn ép nhìn về người đối diện, trong khi đó chủ phòng 132 lại liếc sang tôi, bắt gặp tôi cũng đang nhìn lại, anh ta rất nhanh liền đảo mắt đi chỗ khác. Tất cả những hành động đó đều diễn ra chóng vánh, nhưng đủ để tên Quân đưa ra nhận định, hắn lập tức gạt đi, nói:
– À, xin lỗi, tôi chỉ nghe nói về những người sống ở đây, có tin đồn là bọn họ đều đã ch.ết bất đắc kỳ tử, vô tình trong số đó có cả vợ anh, tôi tưởng anh biết nên tiện thể xác nhận luôn xem tin đồn ấy thật giả thế nào thôi.
– Nữ y tá kia chưa ch.ết – cuối cùng thì anh ta cũng chịu trả lời, không khí căng thẳng theo đó liền giảm bớt – khi tôi đến đây, cô ta vẫn còn ở phòng 134, tôi có gặp cô ta để hỏi tung tích vợ tôi, cô ta tỏ ra rất hoang mang khi nghe tới chuyện ấy, bấy giờ thì tôi không chú ý, mãi đến khi phát hiện xác vợ tôi trong phòng 133, cô ta gần như hóa điên, lúc đó chỉ có tôi, cô ta và chủ phòng 131 là những người đầu tiên nhìn thấy hiện trường, bản thân tôi cũng muốn hóa điên nên tôi không thấy cô ta có gì bất thường. Nhưng ngay lập tức cô ta chạy khỏi khu chung cư, như bị ma đuổi vậy, bỏ lại tất cả đồ đạc trong phòng, từ đó tới nay cũng không thấy quay lại nữa.
– Chẳng lẽ cô ta là người sát hại vợ anh? – tôi bộc phát hỏi.
– Kỳ lạ ở chỗ, không ai hỏi đến sự biến mất của cô ta, kể cả vụ thảm án của vợ tôi sau đó cũng bị lãng quên, do vậy mà suốt một năm qua tôi không ngừng sống trong nghi ngờ, tự mình lật lại từng tin nhắn,tìm kiếm manh mối để lấy lại công bằng cho người vợ quá cố, còn tưởng đã tuyệt vọng vì những đầu mối đều dẫn đến một trò chơi ma quái, mà không cách nào thực hiện được nếu thiếu vật này – chủ phòng 132 xiết chặt bàn tay cầm mảnh ván gỗ, làm như anh ta đã bắt được hung thủ sát hại vợ mình không bằng.
Nếu đúng như anh ta nói thì chuyện này giống như bị bao vây bởi một tầng sương mù dày đặc, người ở ngoài không thể nhìn vào, đồng thời người ở trong cũng không thể thoát ra, nếu thoát được ra thì mọi dấu vết của người trong cuộc đều bị xóa sạch như chưa từng tồn tại. Nghĩ mà tôi cũng thấy hết sức hiếu kỳ với mảnh ván gỗ kia, muốn hỏi anh ta một câu thì tên Quân đã chặn họng tôi, hắn nói:
– Nếu vậy thì người ở phòng 131 vẫn còn ở đây phải không?
Thấy hắn hỏi xong mặt vẫn lạnh tanh, ánh mắt bất động hướng vào chủ phòng 132, tôi cũng chuyển qua nhìn anh ta, liền thấy người kia gật đầu, đáp:
– Đúng vậy, cô ta đã ở lại, tôi nhiều lần tìm cách tiếp cận, dò hỏi tin tức nhưng không được.
– Tại sao?
– Giờ giấc của cô ta rất thất thường, chẳng thể biết khi nào cô ta có nhà, thái độ mỗi khi bắt gặp tôi lại hoàn toàn dè chừng, hỏi gì cũng trả lời không biết. So với những người khác thì tôi thấy cô ta là khả nghi hơn cả.
Hóa ra người ở phòng 131 là nữ, không hiểu sao tôi lại nghĩ thế là hay lắm, kiểu như trong một đội siêu anh hùng thì phải có ít nhất một người là nữ, tất cả đều là nam chẳng phải tẻ nhạt quá sao. Tên Quân nghe đến đây thì không hỏi gì nữa, hắn cầm lại mảnh ván gỗ, nói:
– Cảm ơn anh, tạm thời tôi sẽ đem nó về, xin lỗi vì sáng sớm đã làm phiền anh như vậy, chúc anh một buổi sáng tốt lành.