Quyển 4 - Chương 9: Quỷ Dục Vọng
Rốt cuộc thì chuyện này cũng xảy ra. Sao một người như hắn lại để mọi thứ đi xa tới vậy? Cái này khoan hãy trách hắn, có trách thì trách tạo hóa, đàn ông ai chẳng thế, đến tuổi thì tự nhiên sẽ có dục vọng, nhiều người cứ hay ngại khi thấy người khác nói tới nhu cầu bản năng đó, điển hình như cái người đang ngồi đọc mấy dòng này. Nếu hắn kể lại chuyện đêm qua, chắc mọi người sẽ đỏ mặt mất, hoặc là bảo hắn biến thái đồi trụy, các thứ, nhưng thực sự là như vậy đấy, hắn cũng có nhu cầu sinh lý như ai, và việc hắn vừa làm thì ai chẳng thích!
Đùa thôi, Quân gạt mấy suy nghĩ bâng quơ sang một bên, hắn vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, không hiểu sao hắn cảm thấy buổi sáng hôm nay thật đặc biệt. Chắc do trong người vẫn còn chút cảm xúc lâng lâng sau những chuyện đêm qua, hơn nữa lâu rồi hắn chưa được ngủ trên chiếc giường êm như này, chăn gối thơm như này và căn phòng sạch sẽ như này. Tất nhiên, vì đây là phòng Motel, một kiểu nhà nghỉ nhưng cao cấp và kín đáo hơn chút đỉnh. Thế sao hắn không ngủ ở nhà mà lại vào đây ngủ?
Quân cười thỏa mãn, một giây đó hắn đã quên cái ổ chó trong con hẻm cụt nơi hắn vẫn đi đi về về hai tuần nay, chỗ này quả nhiên là thiên đường với hắn, vốn hắn vẫn nghĩ cái chốn địa ngục kia hợp với thứ ác quỷ nhà hắn lắm, nhưng lâu lâu hắn lại muốn lên thiên đường một lần, vấn đề là ai cho hắn lên? Người đó hắn phải là thiên thần rồi!
Cơ bản là Quân không có ý định lên thiên đường, hắn đã yên phận dưới địa ngục rồi, chẳng qua cuộc đời là một chuỗi những bất ngờ thú vị, bỗng dưng một ngày gặp được thiên thần thì việc lên thiên đường cũng không phải chuyện gì quá ngạc nhiên. Tại dạo này hắn cũng có tiền nữa, tuy không nhiều, nhưng đủ để hắn phóng túng một đêm, cho bõ những ngày tháng lao tâm khổ tứ đấu tranh với tội phạm.
Còn chẳng nhớ đã bao lâu rồi Quân không tiếp xúc với phụ nữ, lần cuối cùng chắc phải hơn một năm trước, vì sau đó là vòng xoáy tiền bạc ập đến, cũng là từng ấy thời gian mà biết bao chuyện xảy ra, những tưởng cả cái mạng nhỏ này cũng không giữ được, ha, may mà kỹ năng vẫn chưa mai một, Quân càng cười tợn, hắn nhớ lại đêm qua, chẳng phải rất nồng nhiệt sao!
Không phải tự nhiên mà Quân được thảnh thơi như vậy, hắn cũng có công chuyện phải lo, ví dụ như vụ lùm xùm của hội phản thánh mà hắn khui ra cách đây không lâu. Từ sau khi phá xong trọng án tấn công người ở khu pháp vân tới nay, Đại Ca vẫn thường tự mình quay lại hiện trường để theo dõi tình hình. Anh cho rằng quỷ Háu Ăn và quỷ Tham Lam phải có đường dây liên hệ trực tiếp với những con quỷ khác, để có thể ngang nhiên lộng hành trong xã hội, chúng cần một mạng lưới tội phạm đa phương thức, được phân chia theo cấp bậc cụ thể.
Nếu như trong vụ án chung cư của quỷ Tham Lam, hung thủ chỉ hành động đơn lẻ, từ đầu đến cuối đều chỉ gói gọn trong một địa điểm cố định, mối liên kết với các thành viên còn lại rất mơ hồ, có thể thấy sau khi hung thủ ch.ết đi, mọi manh mối liên quan đến hội phản thánh đều bị cắt đứt. Thì ở vụ tấn công liên hoàn lần này, phạm vi hoạt động của hung thủ đã rộng hơn, và nó cũng không gây án đơn lẻ, từ đó, Đại Ca đã thấy manh nha một đầu mối, đó chính là những người được con quỷ kia tập hợp lại.
Giả thiết như sau, hội phản thánh có ba cấp, dưới cùng sẽ là đám người cuồng đạo, bọn họ chỉ là thường dân, được chiêu mộ để đi theo bề trên, số lượng đông đảo và không có khả năng đặc biệt gì. Cấp thứ hai sẽ là bề trên, theo như trong cuốn sổ thu được từ nhà của quỷ Tham Lam thì có bảy người tự xưng là bề trên, họ là bản thể của bảy con quỷ tay sai, được giao cho những quyền năng hắc ám, thực chất đây là một dạng khế ước linh hồn, tức là bọn họ hiện tại là quỷ đội lốt người.
Không phải bề trên nào cũng chiêu mộ giáo dân đi theo, điển hình như quỷ Tham Lam, trong kinh thánh cổ mà Quân đọc được có viết, Tham Lam được xem như là nhân cách hóa của đồng tiền, của ham muốn vật chất, nó khiến loài người nổi lòng tham vô độ, khiến người ta trao linh hồn hay những thứ quý giá cho nó để đổi lấy của cải vật chất.
Chính vì thế Tham Lam không cần bất cứ giáo dân nào, ai đi theo nó thì chỉ có thể chọn giữa sống hoặc ch.ết, bởi nó không đặt lòng tin vào bất cứ ai xung quanh mình. Ngược lại với Tham Lam chính là Háu Ăn, kinh thánh cổ miêu tả đơn giản về giống quỷ này là chỉ có thờ phụng thì nó mới được đem tới cái ăn, vì thế nó sẽ chọn ăn đồ cúng tiến của giáo dân, điều đó lý giải cho việc, quỷ Háu Ăn thường tấn công người nhà của các giáo dân.
Những mô tả trong kinh thánh cổ sau khi được cắt nghĩa thì tương đối trùng khớp với cách thức hoạt động của các bề trên, đây là một điểm thuận lợi cho việc điều tra, khi xác định được một trường hợp khả nghi, chỉ cần đối chiếu những manh mối liên quan với ghi chép trong kinh thánh cổ thì sẽ có thể nhận định được đó có phải là một tay sai không và nó là giống nào.
Cấp cao nhất trong hội phản thánh, hay còn gọi là Ngài, chỉ có một và đó là người được chọn sẽ trở thành Satan sau này. Trong cuốn sổ ghi chép của quỷ Tham Lam có nhắc tới việc ngài đã ban cho bản thể của nó hũ tro đựng cốt satan, đó là một nghi lễ được miêu tả gần giống với sinh đẻ, đánh dấu sự ra đời của một con quỷ.
Thêm nữa là so với những con quỷ tay sai thì ngài không thể thay thế, nói cách khác thì quỷ ch.ết đi sống lại bao nhiêu lần cũng được, nhưng ngài thì ch.ết là hết. Để hiểu đơn giản thì hãy ví hội phản thánh là một tổ mối, các con mối thợ là giáo dân, mối lính là bề trên và mối chúa là ngài, ngài sẽ là trung tâm của đám mối đó, sự tồn tại của ngài chính là lẽ sống của cả tổ mối.
Rất tiếc là sau khi bản thể quỷ Háu Ăn bị phát hiện, mọi đầu mối của vụ án lại bị một bàn tay vô hình trong sở cảnh sát phong tỏa. Dư luận thì bị trèo lái, báo chí đưa tin rầm rộ về một vụ giết người trong nhà thờ, nạn nhân là một người đàn ông không rõ danh tính, xác ch.ết bị chia làm hai phần, rõ ràng là người tung tin đã gộp hai cái xác tại hiện trường làm một. Đêm hôm đó con Háu Ăn đã tấn công một giáo dân, nó ăn mất đầu, vai và vài bộ phận khác của người đó, ghép với phần bản thể còn sót lại của con quỷ họ cho ra một nạn nhân không rõ danh tính.
Tất nhiên sẽ không có hung thủ, báo chí giật tít chán chê từ nhân chứng tới các nghi phạm, cuối cùng sau hai tuần thì vụ án cũng lắng xuống và gần như không còn được nhắc đến nữa. Nhà thờ nơi xảy ra vụ án đã được xử lý sạch sẽ chỉ sau một đêm, sáng hôm sau khi Đại Ca quay lại hiện trường thì không còn bất cứ một dấu vết nào sót lại, ngay cả những người hiếu kì tới xem náo nhiệt tối hôm đó cũng không kịp nhìn thấy gì. Đại Ca và Quân đã rời đi ngay sau khi sự việc bung bét, chỉ còn Thiện được cử ở lại, cậu dịch dung thành một người dân trà trộn vào quần chúng để theo dõi tình hình. Khi thuật lại diễn biến tiếp theo, Thiện vẫn thắc mắc một điều, không hiểu tại sao cảnh sát có thể đánh hơi ra vụ này nhanh như vậy, chỉ chưa tới năm phút từ khi biến cố xảy ra, đã có ngay một tốp mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện, bọn họ tập trung nhân chứng, bao vây hiện trường và cách ly người dân hiếu kì ra khỏi khu vực gây án.
Hồ sơ vụ án không được công khai trong nội bộ sở, Quân hoàn toàn không thể dò hỏi được gì, thực ra cái đó đối với bọn hắn là vô ích, vì toàn bộ quá trình diễn ra vụ án bọn hắn đều có mặt, đúng hơn là đều tham gia, những gì ghi chép trong tập hồ sơ kia còn không đáng tin bằng lời bọn hắn. Quân chỉ lo lắng về việc sau vụ này thân phận của mấy người đã bị tay trong của hội phản thánh phát hiện ra, xét từ việc cảnh sát có mặt ngay lập tức tại hiện trường có thể thấy, dù không lộ diện trong quá trình cử hành nghi lễ, nhưng kẻ đó vẫn trà trộn trong giáo đường để giám sát hết thảy hoạt động diễn ra, Quân dò hỏi thông tin ở sở là để nghe ngóng xem có phải bọn hắn đã trở thành nghi phạm rồi không.
Dù không bị khép vào diện nghi phạm thì công tác điều tr.a hội phản thánh sẽ gặp nhiều bất lợi, có điều đây mới là phỏng đoán, lâu như vậy mà bên phía sở vẫn chưa có động tĩnh gì, còn bên hội phản thánh thì càng không, ba người tạm thời có thể tiếp tục thu thập thông tin, chỉ là hành xử phải cẩn trọng hơn trước.
Như đã đề cập ở trên, đầu mối duy nhất mà Đại Ca hướng đến chính là đám giáo dân còn sót lại sau khi quỷ Háu Ăn bị trừ khử. Lập luận của anh như sau, giáo dân vẫn bị chi phối bởi tà thuật, bọn họ sẽ phản ứng lại sau khi nghe thấy tiếng chuông, đây có vẻ là ám hiệu chung của giáo phái này, nhằm tập hợp những người đi theo đạo. Vậy khi con quỷ kia bị xóa sổ, đám giáo dân này sẽ ra sao, liệu rằng bọn họ sẽ được sát nhập vào đội của bề trên khác, hay tệ hơn là họ sẽ bị giết để diệt khẩu?
Theo lời Thiện thì trong đêm hôm đó đám giáo dân đã bị cách ly rồi đem đi đâu không rõ, Đại Ca lại không có nhiều thông tin về đám người ấy, anh chỉ có trong tay danh sách các gia đình nạn nhân trong vụ tấn công liên hoàn, vì vậy anh quyết định theo dõi bọn họ. Nếu như có thể dẫn tới địa bàn của một con quỷ khác thì tốt rồi, còn trong trường hợp phát hiện dấu hiệu bất thường thì Đại Ca có thể kịp thời can thiệt, tránh để xảy ra những hậu quả đáng tiếc.
Đại Ca muốn đích thân theo đuổi vụ này, anh là một thợ săn quỷ, không cần biết là quỷ tây hay quỷ ta, chỉ cần ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên của người dân, thì anh quyết phải tìm và diệt tận gốc bọn chúng. Song còn công việc bộn bề ở cơ quan, mỗi ngày cũng có vài vụ lớn nhỏ đến tay phòng điều tr.a trọng án của anh, không thể bỏ việc mà đi săn quỷ được. Vậy là sau một hồi bàn bạc quyết liệt, Đại Ca đã giao lại quyền thụ lý vụ án cho Quân, anh vẫn là đội trưởng, nhưng nếu anh không có ở đó thì hắn sẽ thay anh xử lý công việc, hơn nữa còn có Thiện làm trợ lý cho hắn nên anh rất yên tâm.
Ban đầu Quân hết sức thu xếp, không để cho Đại Ca phải bận lòng về những chuyện lông gà vỏ tỏi tại phòng điều tra, nhưng khi đã chiếm được lòng tin của Đại Ca, hắn liền tác oai tác quái. Cụ thể là Quân thường xuyên yêu cầu tạm ứng, lấy lý do là để phục vụ công tác điều tra, hắn bảo với Đại Ca một tiếng để xin chữ ký, vì chỉ nghe thông tin từ mồm hắn nên Đại Ca cũng mắt nhắm mắt mở ký vào, kết quả là Quân tự nhiên thành người có tiền, và sau khi bòn được một khoản thì hắn quyết định đi bar uống chút rượu để tự thưởng cho mình vì đã sống sót sau tất cả những chuyện vừa qua.
Quân hả hê nằm lim dim trên giường, hắn cảm thấy quyết định tối qua của mình thật là đúng đắn. Quân luôn tâm niệm, bar là nơi có đa dạng các thành phần, hắn thường không để mắt tới những người ăn mặc quá trễ nải hoặc trang điểm quá lòe loẹt, hiếm lắm hắn mới thấy ai đó vừa mắt, nhưng mục đích của hắn tới đây để uống giải khuây, không phải là để làm mấy trò đồi bại, nên lần này hắn cũng không mấy quan tâm những người xung quanh.
Quá trình không cần dài dòng, Quân tới bar từ sớm, hắn không nhớ rõ nhiều chi tiết về cuộc vui đêm qua, chỉ biết là bàn đối diện rất ồn ào, rồi có một cô gái từ bên đó qua bắt chuyện, Quân là người đặc biệt trầm tính khi xuất hiện ở chốn đông người, thần thái lạnh lùng đó thực sự là mật ngọt ch.ết ruồi với nhiều cô gái.
Tên tuổi của cô ấy chỉ lờ mờ hiện ra trong đầu hắn, hai người đã uống rất nhiều, cô ấy có vẻ vừa cãi nhau hay gì đó với bạn trai, đại loại là muốn tìm người chia sẻ, mà đám bạn thì quá ồn ào nên cô bỏ qua đây ngồi nhờ chỗ hắn. Hai người đã tâm sự ở quán bar tới khuya, khi mà bạn bè của cô ấy đã đi hết, hắn xin phép đưa cô gái về, nhưng cuối cùng hắn và cô ấy lại quyết định vào một Motel để tâm sự tiếp.
Chuyện sau đó hắn chỉ nhớ mang máng, tại cô gái kia có tửu lượng rất cao, hai người uống thêm một chai chivas nữa rồi mới có dũng khí vồ lấy nhau. Quân bất giác nhìn vỏ chai rỗng đặt trên bàn, hắn vẫn chưa hết chếnh choáng, thực sự không thể nhớ nổi mình đã làm những gì, chỉ biết là tới giờ hắn vẫn vô cùng đê mê. Quân cố gắng lắp ghép những hình ảnh rời rạc trong đầu, thân hình nảy nở ấy, cảm giác bàn tay mơn trớn trên da thịt mịn màng ấy, còn cả hơi thở nóng bỏng phả vào tóc vào má hắn, và đây, ngay trên môi vẫn chưa phai dư vị ngọt ngào của những cái hôn dài bất tận, mùi thơm tỏa ra từ cơ thể cô ấy và dấu vết của cuộc yêu còn lưu lại rõ ràng như vậy, nhưng tổng thể lại chỉ là những mảnh ghép đan xen trong trí nhớ, giống như hết thảy đều là một cơn mơ.
Quân cảm thấy người hơi dính dáp, cái này… là của hắn sao? Muốn gượng dậy để nhìn cho rõ mà toàn thân vô lực, hẳn là vận động kịch liệt cả đêm nên giờ cơ thể mới ra nông nỗi này, Quân chậc lưỡi nghĩ, hoặc là hắn đã xuống sức, cơ mà trước đánh nhau vật vã thế nào mà hắn còn trụ được, chút lao đao này có thấm gì.
Vẫn còn sớm, Quân định nằm thêm một lúc nữa, chắc chỉ mới năm giờ, trời còn chưa sáng. Mà sao sớm vậy thiên thần đã bỏ đi, Quân quờ tay sang bên cạnh đột nhiên nhận ra là không thấy cô gái đâu cả, hay cô ấy đang trong phòng tắm, nhưng từ lúc hắn mở mắt đến giờ, có nghe thấy tiếng gì khác đâu.
Quân lật đật ngồi dậy, ở đây tối quá, phòng tắm có ánh đèn hắt ra, cửa mở nhưng khi nhìn vào thì không thấy ai trong đó, vừa nghĩ có lẽ cô ấy về rồi, hắn lại thấy chiếc váy màu xanh vứt dưới đất. Đồ đạc vẫn để ở đây thì không thể nào bỏ đi được, thầm lấy làm lạ, hắn nhìn quanh quất, phòng này đâu có chỗ nào để trốn, mà sao lại phải trốn? Trong đầu hắn bỗng trở lên mờ mịt, hay là nhầm rồi, vốn không có cô gái nào cả, cái váy kia thực ra là của hắn? Ơ, không thể nào…
Không!
Quân vừa quay mặt lại. Sống lưng hắn lập tức lạnh toát, đồng thời bao nhiêu mối nghi ngờ đột nhiên sáng tỏ. Trong ánh đèn nhập nhoạng là một cô gái, nhưng không phải đang trốn, thứ hắn nhìn thấy, là một hình người lơ lửng trên đầu giường. Hắn kinh thần bật dậy, tay cuống cuồng mở đèn lên, đập vào mắt hắn lúc đó còn hơn cả tưởng tượng, kia là một xác ch.ết lõa thể bị đóng đinh lên tường, đầu đã bị cắt lìa, dưới tay cô ta lại cầm chính cái đầu của mình. Quân nghẹn họng trân trối, hắn đờ người ra hồi lâu, mắt nhìn muốn đục thủng tường, nhưng vẫn không sao hiểu được cảnh tượng kia. Máu là từ cái cổ trơ trọi loang ra thành một mảng lớn trên tường, có cả những vệt dài kéo thẳng lên trần, in rõ từng tia phun tung tóe xung quanh vết cắt, đỏ tới chói mắt.
Trên cơ thể trần trụi cũng tưới đầy máu, nó chảy thành từng dòng chạy dài tới mũi ngón chân, khắp hai bên vai đều cắm đầy đinh mười, mũi đinh đóng sâu vào mặt tường, màu da trắng tương phản với màu máu đỏ khiến cảm giác da càng thêm tái nhợt, tư thế buông thõng toàn thân dồn máu theo hai mũi chân nhỏ xuống đầu giường. Cùng với máu từ cái đầu túm trên tay cũng tưới xuống làm cho gối và chăn đều lấm tấm chấm đỏ, hiện máu đã ngừng chảy, chỉ còn đọng lại thành giọt căng đẫy ở vết cắt trên cổ, nhìn một lúc mà Quân cảm thấy hai mắt muốn nổ đom đóm.
Khắp nơi đều là máu, toàn thân hắn vẫn nồng nặc mùi rượu, bảo sao hắn không ngửi thấy mùi máu tanh dù nó ở ngay trên đầu mình. Quân nhịn lại cơn buồn nôn đang trào lên họng, chỉ là máu thôi, không đáng sợ, bất giác hắn nhìn xuống người mình, trong đầu liền muốn nổ tung. Máu đã bắn đầy trên ngực, trên bụng hắn, không biết hắn hay ai còn cố tình di nó ra, cảm giác dính dáp vừa rồi là do mồ hôi hòa cùng với máu khiến hắn khó chịu. Quân bưng miệng không kịp, hắn lập tức ói tại chỗ, bất kể là nhắm hay mở mắt hắn đều thấy màu đỏ hiện ra, trước giờ dù đã đối mặt với nhiều hiểm cảnh hơn thế, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy kinh tởm như vậy.
Nhất là khi vừa ngẩng mặt lên, đập vào mắt hắn lại là cái đầu bị túm lủng lẳng đằng kia, mớ tóc lòa xòa bê bết từ trán tới cằm, da không còn huyết sắc, trắng bợt như vôi, hai con mắt lộn tròng lờ lờ đục, cảm giác còn như đang liếc xéo hắn, thêm nữa là thứ mùi tanh tanh của máu hòa cùng mùi rượu xộc lên tận óc, khiến da đầu hắn tê rân rân, gai ốc nhất loạt nổi lên đầy người, không nhịn được nên hắn lại ói thốc ói tháo một trận nữa.
Quân ôm bụng loạng choạng ngồi xuống ghế, người hắn vẫn chưa hết nôn nao, căn phòng bây giờ không khác gì bãi chiến trường, một cái xác lõa thể không đầu ghim trên tường, máu me bắn tứ tung, hai bãi nôn trên sàn và một thằng biến thái đang ngồi đần mặt nhìn cái xác. Hắn không thể rời mắt khỏi cái đầu cầm trên tay kia, tự hỏi tại sao cô ấy lại cầm được đầu của mình khi nó bị cắt lìa khỏi thân?
Khoan, đây là án mạng! Cô ta bị giết phải không? Hắn bỗng ngờ ngợ ra điều gì đó, trong một khắc tiếp theo, Quân đoán là mình gặp rắc rối rồi, cô gái kia rõ ràng ở cùng hắn, chỉ có hai người trong phòng, nếu cô ấy bị giết thì nghi phạm đầu tiên sẽ là hắn!
– Á!!!!!!!
Bỗng có tiếng hét thất thanh, Quân giật mình nhổm dậy, ngoài cửa có người, hắn không nghĩ được gì, thậm chí quên cả mình chưa mặc quần áo, ba chân bốn cẳng lao ra, người đó trước còn lắp bắp mấy tiếng, trông thấy hình dạng kinh dị của hắn, miệng lập tức cừng đờ, chân quỵ xuống, ngất lịm.
Hình như là nhân viên dọn phòng, bà ta nhìn thấy cảnh tượng kia xong thì hồn phách cũng lên mây, Quân ngồi thụp xuống vò đầu bứt tai nghĩ cách, ngay sau đó lại có tiếng người í ới ngoài hành lang. Hắn chỉ kịp vơ lấy cái áo choàng tắm treo cạnh cửa, vài người chạy ập vào, ai nấy rú lên kinh hãi, nhưng họ không ngất, họ hô hoán bắt Quân lại rồi gọi cho cảnh sát.
Renggggggg!
– Đại Ca, anh Quân giết người bị bắt rồi!
– Bị bắt ở đâu? – hiện đang là 6h10′ sáng, Đại Ca vừa cho mèo ăn, nghe Thiện từ trong phòng ngủ gọi ầm lên, anh lập tức chạy vào, hỏi.
– Anh Quân đang ở đồn cảnh sát quận cầu giấy, có người bạn ở bên ấy vừa gọi cho em – Thiện vội vã xuống giường, bình thường giờ này cậu còn chưa ngủ dậy, lúc nhận điện vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào, chỉ nghe loáng thoáng được Quân bị bắt về đồn vì tội giết người. Một tay nghe điện thoại, một tay mở cửa tủ lấy quần áo, Thiện nói thêm mấy câu mới dập máy, cậu hớt hải nhìn Đại Ca, tiếp – có vụ giết người trong nhà nghỉ ở bên nghĩa tân, anh Quân là nghi phạm, hình như bị bắt tại hiện trường luôn.
– Giết người trong nhà nghỉ? – Đại Ca nhấn mạnh, là chuyện gì đây, vẻ mặt anh căng thẳng, không còn thời gian để nghĩ, anh lập tức bảo Thiện – giờ em tới hiện trường vụ án, thu thập hết tất cả thông tin cho anh, sau đó xin giấy tham gia khám nghiệm pháp y, anh sẽ gọi cho bên sở để họ tạo điều kiện. Chuyện này có liên quan trực tiếp đến người của mình nên mình được quyền giám sát điều tra, anh sẽ sang đồn gặp Quân, nếu khám nghiệm pháp y tiến hành sớm thì cứ tham gia.
Đại Ca nói xong liền rời khỏi nhà, mới đầu năm nay Thiện được anh cho đi theo tới hiện trường, trước giờ cậu chỉ ở văn phòng viết báo cáo, nhiều nhất là đi điều tr.a thân nhân, đây là lần đầu tiên cậu một mình đi thực nghiệm.
Giết người tuy không phải trọng án hiếm gặp, nhưng tùy vào mức độ nặng nhẹ mà Thiện vẫn phải chuẩn bị tâm lý, nghe qua điện thoại thì chưa tưởng tượng được gì nhiều, nạn nhân là nữ, bị treo cổ hay là bị treo ngược lên tường, léo nhéo một lúc cũng không nghe ra, chưa kể cậu lại đang sốt ruột quá, thành thử cũng chẳng kịp chuẩn bị tâm lý gì trong lúc đi. Motel nơi xảy ra vụ án nằm trong một con ngõ trên đường nguyễn phong sắc, khu này tương đối sầm uất, từ xa Thiện đã thấy đám đông đùn ra từ trong ngõ, hẳn là họ tới để xem náo nhiệt, xe cảnh sát đậu thành hàng dài hai bên đường, đi gần tới nơi liền thấy có nhiều người đang đứng giải tán đám đông.
– Tôi là Thiện, nhân viên điều tr.a tổ 153, phòng điều tr.a cảnh sát thành phố – Thiện cầm thẻ chức vụ lên giới thiệu, sau khi xác nhận, người ta liền cho cậu vào trong.
Hiện trường trên tầng ba, phòng 331, rất đông cảnh sát ra vào ở đó, ai nấy đều bịt khẩu trang kín miệng mũi, tình hình bên trong có vẻ không tích cực như Thiện nghĩ. Quả nhiên khi vừa bước tới cửa, cậu đã bị mùi máu tanh xộc vào mũi, trong phòng tương đối kín, rèm buông, cửa sổ khép chặt nên không khí rất khó lưu thông, bí bách như một cái hộp vậy.
Thiện chào hỏi mọi người một lượt, sau đó xin phép vào hiện trường quan sát. Xác người đã được hạ xuống cáng, Thiện chỉ thấy ở bức tường trên đầu giường có vẽ một hình người bằng phấn trắng, máu loang tới đỏ thẫm cả một khoảng, có cả những tia phun lên trần nhà, tư thế người kia giống như là bị dán trực tiếp lên tường, vị trí vai nạn nhân có nhiều lỗ nhỏ xuyên vào tường, thoạt nhìn thì chưa có liên tưởng gì cụ thể. Phải tới lúc lật khăn che người nạn nhân lên, Thiện mới vỡ nhẽ.
Trên cáng là xác một phụ nữ lõa thể, không đầu, quan sát phần cổ được cắt cẩn thận, vết cắt rất gọn gàng, đặc biệt xương cổ không bị dập nát, chưa xác định được hung khí gây án. Bằng mắt thường có thể thấy nạn nhân bị cắt đầu trong tư thế thẳng đứng, máu chảy từ cổ xuống thân, hai bên vai có tám lỗ đinh, là dạng đinh mười, xác nạn nhân bị đóng đinh lên tường, không phát hiện thêm thương tích nào khác. Tay trái nạn nhân cầm phần đầu bị cắt rời, tóc tương đối dài, theo quan sát thì tay nạn nhân không cầm trực tiếp vào tóc mà tóc được buộc ở cổ tay, bàn tay hoàn toàn sạch sẽ. Trên mặt nạn nhân không có dấu vết xô xát, màu sắc da tự nhiên, ngũ quan không bị xâm hại.
Thiện vừa ghi vừa nuốt nước miếng, cậu mất gần hai mươi phút để quan sát sơ bộ cái xác, trước giờ đều là Quân hoặc Đại Ca làm việc này, cậu có nhìn nhưng không nhất thiết phải kỹ càng như vậy. Thực ra tổng thể không có nhiều chi tiết, nhưng vì lần đầu nên Thiện có hơi bối rối, cậu nhìn tới hoa cả mắt mà vẫn chưa biết kết luận cái gì cho đúng, xong còn phải chụp lại từng phần để đối chứng.
Là người không thường xuyên tiếp xúc với xác ch.ết nên hiện tại Thiện cảm thấy rất buồn nôn, nếu ai đó từng làm việc với một cái xác mới ch.ết, sẽ có cảm giác như cơ thể đó đang thoát ra mùi và không khí xung quanh thì tự nhiên giảm nhiệt xuống. Mọi sự thu hút đều dồn vào cái xác đang dần cứng nhắc, chưa kể là máu và dịch nhầy vẫn còn ộc ra từ miệng vết thương, người ta phải dùng vải nilong để lót dưới sàn, tránh để máu dây ra hiện trường.
Sau khi đã ghi chép xong, Thiện rời khỏi chỗ đặt xác, việc tiếp theo phải làm là khám nghiệm hiện trường. Vết máu xuất phát từ trên tường, nó lan xuống thành giường và tràn ra sàn nhà, có những chấm máu li ti xuất hiện trên đồ đạc trong bán kính hơn một mét, ngoài ra không phát hiện thấy có thêm dấu vết bất thường nào khác xung quanh.
Tạm thời kết luận nạn nhân bị sát hại trong tư thế treo trên tường, không có dấu hiệu chống cự, hung thủ hoàn toàn khống chế được nạn nhân. Trong số những vật dụng tìm thấy ở hiện trường, chỉ có quần áo, túi sách, đồ cá nhân và một vài giấy tờ không liên quan, hung khí gây án vẫn là một dấu hỏi lớn. Phòng tắm đã qua sử dụng, sàn đọng nước, tuy nhiên không thấy có tóc hay vết máu nào bên trong.
Thiện nhìn vị trí các xác bị đóng trên tường, cậu tự hỏi bằng cách nào mà hung thủ có thể treo được nạn nhân lên đó? Từ thành giường tới mũi chân cách nhau khoảng năm mươi phân, vậy khả năng dùng thành giường làm điểm tựa để giữ nạn nhân cố định trước khi đóng đinh là bất khả thi. Còn nếu hung thủ dùng tay để giữ nạn nhân, có vẻ cái xác phải nặng trên dưới 45kg, chỉ với một tay mà giữ được trọng lượng như vậy, hung thủ hẳn là phải có sức khỏe phi thường.
Thiện không nhớ Quân có khả năng đó, hắn đánh đấm thì hơn người, nhưng sức lực thì chỉ thuộc tầm trung, hắn có sức bền hơn là sức mạnh. Khi quan sát các lỗ đinh, độ sâu bằng nhau, chứng tỏ lực đóng không hề thay đổi, hơn nữa vị trí còn rất cân, nếu dùng tay giữ thì nhất định nạn nhân sẽ bị xê dịch ít nhiều, Thiện không cho rằng hung thủ đã tự tay giữ nạn nhân khi gây án.
Vậy có khi nào hung thủ không hành động một mình? Thiện gật gù nghĩ, hiện tại có quá ít dữ kiện, đợi lát nữa khám nghiệm tử thi xem trên người nạn nhân có dấu vân tay của hung thủ hay không là rõ. Mà nếu đóng đinh lên tường thì chắc chắn phải có tiếng động, đây là phòng đầu tiên trong tầng này, phòng bên cạnh chắc chắn sẽ nghe thấy, nếu muốn xác nhận thì phải hỏi người thuê phòng ấy tối qua, để xem hung thủ bắt đầu hành động lúc mấy giờ.
Thiện xuống đại sảnh hỏi xem ai là người thuê phòng bên cạnh từ tối hôm qua tới lúc phát hiện án mạng, nhân viên mặt mày hoảng loạn, chắc bị cảnh tượng trên kia dọa cho phát khiếp rồi. Nhân viên trực quầy chỉ vào một căn phòng cạnh đại sảnh, bên ngoài có cảnh sát đứng canh, Thiện giới thiệu một chút, lúc đi vào thấy trong phòng có khá đông người.
Một trong số đó là bà dọn phòng, người đầu tiên phát hiện ra án mạng, Thiện có hỏi vài câu, bà ta không thể trả lời trôi chảy được, trông như muốn phát điên đến nơi vậy. Đại loại là bà ta sau khi tới nhận ca làm, có đi lên các tầng để dọn phòng, vì motel là loại nhà nghỉ theo giờ nên phải dọn dẹp liên tục để đón khách. Lúc đi tới tầng ba, bà ta thấy cửa phòng 331 mở hé, bên trong sáng đèn, bà ta mới liếc vào, không ngờ thứ đầu tiên nhìn thấy lại là cảnh tượng máu me ghê sợ kia.
Quân trong lời kể của bà dọn phòng giống như con quỷ vậy, máu me bôi đầy người, mặt trắng bệch – tại hắn vừa ói xong, không mảnh vải che thân, còn đột nhiên xuất hiện như muốn tấn công bà ta nữa, nghĩ lại mà không khỏi rùng mình. Thiện ghi chép lại mấy lời khai của bà dọn phòng, sau đó cậu hỏi trong đây ai là người ở phòng 332 đêm qua, đó là một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ, hai người lấm lét nhìn nhau, chắc là một đôi bồ bịch gì đó không dưng lại bị lôi vào chuyện này, Thiện hỏi thẳng vào vấn đề:
– Anh chị đêm qua có nghe thấy tiếng búa gõ vào tường từ phòng 331 không?
Người đàn ông suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lắc đầu, người phụ nữ thì mạnh dạn hơn, cô ta nói:
– Không phải tiếng búa gõ, nhưng mà tôi nghe thấy tiếng rên từ phòng ấy.
Thiện thộn mặt mấy giây, một nam một nữ trong phòng có tiếng rên…, cậu chần chừ không biết có lên ghi lại không, cuối cùng là bỏ qua, thiện lại hỏi:
– Anh chị chắc chắn không nghe thấy tiếng búa gõ chứ?
Hai người kia gật đầu quả quyết. Vậy thì kỳ lạ thật, đóng đinh vào tưởng mà không nghe thấy tiếng búa gõ, có khi lúc đó hai người này ngủ rồi cũng nên. Thiện tự nhủ, trong đầu cậu cứ ám ảnh câu nói của người phụ nữ kia, tiếng rên, có phải là tiếng rên sung sướng không? Hay là tiếng rên vì bị đóng đinh lên tường? Bỗng Thiện nghĩ ra cái gì đó, cậu hỏi:
– Hai người nghe được tiếng rên lúc mấy giờ?
– Hơn 2h một chút – người phụ nữ nhanh nhảu đáp, để chắc chắn hơn, cô ta quay ra hỏi người đàn ông – phải không anh, lúc chúng ta làm hiệp hai ấy?
Thiện ghi lại thời gian, lát nữa khám nghiệm tử thi xong thì đối chiếu với thời điểm nạn nhân bị giết là sẽ biết, đây là tiếng rên sung sướng hay tiếng rên đau đớn. Nếu là tiếng rên sung sướng, Thiện cau mày, vậy là không phải chỉ có một cô gái ở trong phòng với Quân khi đó, khả năng cô ta chính là hung thủ. Trong phòng còn ba người nữa, hai nữ một nam, họ thuê lần lượt các phòng 334, 335 và 337. Thiện còn định hỏi thêm câu nữa, nhưng lúc đó có người từ ngoài đi vào, thấy cậu liền nói:
– Anh là nhân viên tổ điều tr.a 153 phải không? Bên anh chỉ được quyền giám sát điều tra, không được tham gia vào quá trình lấy lời khai, như vậy sẽ ảnh hưởng tới tính minh bạch của vụ án – đại loại ý anh cảnh sát kia là người cùng tổ công tác với nghi phạm thì không được phép tham gia điều tra, vì sẽ làm thay đổi lời khai và ảnh hưởng tới khả năng xác thực của các bằng chứng.
Thiện không phản đối, cậu rời khỏi phòng nhân chứng, đang định đi lên hiện trường lại thấy có mấy người đem bao bố chứa xác nạn nhân xuống, họ đưa lên xe và chở tới phòng giám định pháp y để làm công tác khám nghiệm tử thi. Thiện lập tức gọi điện cho Đại Ca, nói:
“Đại Ca, em vừa thực nghiệm hiện trường xong, giờ sẽ đi tới phòng giám định pháp y, bên anh Quân thế nào rồi?”
“Quân vẫn ổn, cứ theo dõi khám nghiệm tử thi cho anh, giờ anh chưa tới được.”
Dứt lời Đại Ca liền dập máy. Anh nhìn vào phòng thẩm vấn, này giờ theo dõi qua cửa kính, thấy Quân khai báo rất vất vả, mười phút sau quá trình lấy lời khai hoàn tất, Quân được đưa ra ngoài, Đại Ca xin bọn họ vài phút để nói chuyện với hắn. Vì cũng quen biết nhau nên họ không làm khó anh, Đại Ca ngồi xuống bàn, Quân ở phía đối diện, hắn bị còng tay, vẻ mặt mệt mỏi, anh hỏi:
– Bên cảnh sát kết tội chú giết người phải không?
– Cả hϊế͙p͙ ɖâʍ nữa – Quân thở dài đáp.
– Chú đã làm gì vậy? Tại sao lại giết người? – Đại Ca nóng giận hỏi.
– Em không có – Quân miễn cưỡng đáp – thực sự, em không nhớ chuyện gì xảy ra tối qua, em không nhớ gì hết, lúc em tỉnh dậy thì mọi chuyện đã thành ra như thế rồi.
– Cô gái đó là sao? – Đại Ca nhìn thẳng vào mắt Quân, anh muốn xem hắn có nói dối hay không.
– Em không quen cô ta, chúng em gặp nhau tại quán bar tối qua, sau khi uống say thì em và cô ấy vào Motel, em chỉ nhớ là cả hai đều tình nguyện vào đó, rồi lại uổng tiếp… đến đây em không nhớ gì nữa – Quân bất đắc dĩ nói.
– Quán bar nào? Có những ai ở đó lúc ấy? – Đại Ca hỏi.
– The lemon bar, em đi một mình, cô ấy đi với đám bạn … em cũng không biết nữa – Quân đưa tay lên ôm mặt, hắn cảm thấy chuyện này thật ngu ngốc, thế quái nào, sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng lúc hắn không phòng bị nhất.
– Cô ấy bị giết như thế nào? – Đại Ca trầm giọng hỏi.
– Bị cắt đầu, đóng đinh lên tường, xong lại cầm cái đầu trong tay, lúc đó em cũng bị sốc, người em cũng dính máu – Quân bối rối đáp, hắn không ngờ sẽ có ngày mình lại bị bỏ tù như này – Rồi có người nhìn thấy, em chưa hề làm gì cả.
– Lúc đó là mấy giờ?
– Hơn 5h gì đó.
– Cửa phòng mở?
Quân gật đầu.
– Tại sao cửa phòng lại mở? Từ đầu đã không khóa rồi à?
– Có khóa, cô ấy say nên em dìu vào phòng và tự tay chốt cửa lại – Quân làm động tác như cài then cửa.
Đại Ca nhìn hắn, rõ ràng là cửa không thể tự mở, nếu như chốt trong thì người bên ngoài không thể dùng khóa để mở cửa được. Cửa đã được mở ra, nhưng để làm gì? Có kẻ từ ngoài đã vào phòng, không ngoại trừ khả năng đó là hung thủ, ai là người mở cửa, nếu không phải Quân thì chỉ có cô gái kia. Chuyện này có vẻ giống một cái bẫy, chẳng lẽ cô gái kia lại mở cửa cho người khác vào giết mình?
– Đại Ca, anh còn nhớ biểu tượng của hội phản thánh không? – Quân chợt hỏi nhỏ – Hình thánh không đầu đóng đinh trên cây thánh giá ấy, cô gái kia cũng bị treo lên tư thế y như vậy.
Đây không thể là trùng hợp, chắc chắn chuyện này là do một tay sai trong hội phản thánh gây ra, khả năng kẻ đó trực tiếp nhắm tới Quân, nhưng không dùng cách tấn công thông thường, vì muốn đánh bại hắn rất khó, việc đổ tội giết người man rợ và hϊế͙p͙ ɖâʍ cho hắn thì việc Quân phải đối mặt với án tử hình là rất cao! Một động thái trả đũa của hội phản thánh, mục đích của vụ án này chính là tách Quân khỏi hai người còn lại, giờ mọi chứng cứ đều đang chống lại hắn, Quân sẽ bị tạm giam mà không được quyền bảo lãnh.
Thời gian nói chuyện đã hết, người ta tới đưa Quân lên xe đến trại tạm giam, trông hắn chưa tới mức tuyệt vọng, Quân nhìn Đại Ca lần nữa trước khi đi, ý muốn anh yên tâm mà nghĩ cách cứu hắn. Ở đâu đối với hắn đều không quan trọng, miễn là an toàn thì dù không có nhà vệ sinh hắn cũng chịu, có chăng chỉ khác mỗi cái là tối nay hắn chuyển từ ổ chó sang ngủ ở buồng giam mà thôi.
Quân đi rồi, Đại Ca liền gọi cho Thiện, nói:
“tình hình khám nghiệm tử thi thế nào?”
“không có… anh mau tới đây đi!”
Thiện có vẻ khó nói, cậu vừa từ phòng pháp y đi ra, trong tay đã có vài manh mối, hiện cậu muốn báo cho anh biết, Quân không thể bị tử hình rồi. Đại Ca nhanh chóng tới phòng giám định, Thiện đã chờ anh ở ngoài cổng, hai người không vào trong mà đi tới một quán cà phê, Thiện nói:
– Xác nhận sau khám nghiệm tử thi cho thấy, nạn nhân không bị cưỡng bức, thực chất là cô gái này vẫn còn trinh. Ngoài dấu vân tay của anh Quân thì không phát hiện dấu vân tay nào khác trên xác nạn nhân,
Thiện đưa cho Đại Ca một sấp ảnh kèm ghi chép của cậu về vụ án. Tiếp tục nói:
– Nạn nhân không bị tổn hại phần mềm, phần đầu không có dấu hiệu tấn công, trước khi ch.ết các chỉ số phân tích hoàn toàn bình thường. Nhưng nồng độ cồn trong máu nạn nhân rất cao, thực ra điều này cũng chưa lý giải được gì nhiều, có thể hai người đã uống quá chén và gây ra hành vi giết người trong vô thức. Điều tr.a tâm lý cho rằng, có một phương pháp kích thích hưng phấn bằng cách gây tổn thương lên cơ thể, hay còn gọi là Sadist-bạo ɖâʍ. Trong trường hợp này có thể là đóng đinh vào người, mới chỉ là phỏng đoán của bên cảnh sát, cùng lắm anh Quân cũng chỉ bị khép vào tội ngộ sát thôi.
– Có kết luận về thời gian nạn nhân bị giết chưa? – Đại Ca hỏi.
– Từ độ co cứng của cơ và hàm thì nạn nhân bị sát hại trong khoảng 1h30′. Nguyên nhân dẫn đến cái ch.ết là do bị cắt đầu, trước đó cơ thể vẫn hoạt động bình thường, không bị trói buộc hay dùng thuốc mê – Thiện đáp.
– Biểu tượng của hội phản thánh – Đại Ca cầm bức ảnh chụp đường viền xác người treo trên tường tại hiện trường, nói – hung thủ của vụ án chắc chắn có mặt tại motel, đi, chúng ta tới hiện trường xem thế nào.