Chương 6

Sau khi hắn nói dứt câu "HỦY HỌP." thì bóng anh cũng đã khuất sau cánh cửa.


Có phải ông trời cũng đang trêu đùa hắn không? Khi ngay lúc gấp gúc này mà thang máy công ty lại gặp sự cố không thể di chuyển được, lòng hắn bây giờ như lửa đốt rồi, không, hắn không thể chờ như thế. Hắn phải nhanh chống về nhà tìm cô, cô hôn mê như thế tại sao lại biến mất, làm sao như thế được?. Không thể chờ đến khi thang máy hoạt động lại hắn đã quyết định đi bằng thang bộ. 25 tầng lầu, hắn cứ như một kẻ điên cuồng cứ lao đầu xuống địa ngục, tầng 24...23...22.... mỗi một bậc thang hắn bước đều nghĩ đến cô mà tiếp tục:" Tranh, đợi anh, anh sắp về đến rồi, em đừng làm sao cả."


Rồi từng tầng, từng tầng....rồi đến tầng 3...2..1. Lúc hắn ngồi vào xe thì toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ môi, hơi thở hắn cực mạnh, không để cho mình có phút nghỉ ngơi nào hắn đã nhấn ga, chiếc xe lao nhanh ra đường lớn hướng về ngôi biệt thự.


Vừa vào tới cửa đã có người làm xếp thành hai hàng đứng ở hai bên cung kính chào hỏi:
- "Thiếu gia." Tất cả đề cung kính cuối đầu
-"Chuyện thế nào? Tranh làm sao không thấy đâu? Nói, các ngươi nói cho ta." Vẻ mặt hắn dữ tợn chỉ tay vào từng người mà quát.


Một trong nữ hầu bước lê phía trước giọng run run nói."
-"Thưa thiếu gia, trưa hôm nay là tôi chăm tiểu thư, vì trong phòng đã hết nước nên tôi ra ngoài lấy, nhân tiện nấu cho tiểu thư ít cháo, đến lúc quay lại thì đã....đã không thấy Cô tiểu thư đâu cả."


-"Khốn khiếp, các người lại dám để cô ấy một mình, tôi chỉ vừa trở về công ty mà đã xảy ra chuyện rồi. Tôi tốn nhiều tiền là để cho đám người vô dụng như vậy sao?" Hắn như tức điên lên mất, hắn xô ngã, đập nát những thứ xung quanh, tay hắn rã rĩ máu vì bị một mảnh thủy tinh cắt vào. Thấy thế cả đám người hầu đều quì xuống:


available on google playdownload on app store


-"Thiếu gia, xin bớt giận."
-"A Tiến."
-"Dạ thiếu chủ." A Tiến là cách tay trái đắt lực thân cận của hắn.
-"Mau cho người đi tìm Cố Tranh, đi nhanh."
-"Dạ thiếu chủ."


-"Còn đám người làm các người cút hết cho ta, hãy cầu nguyện cho Tranh của tôi không bị gì, nếu không tôi sẽ không tha cho các ngươi, biến đi đồ vô dụng."
Tất cả đều lui xuống chỉ còn hắn đứng đó mặc cho tay hắn đang từng giọt từng giọt rơi nhiễu trên sàn nhà.


"Không được, mình không thể đứng đây chờ đợi, mình phải tìm Tranh, Tranh! Em làm sao lại biến mất? Em đã tỉnh lại rồi sao hay là...họ đã mang em đi mất rồi. Không cho dù sao anh cũng sẽ không để mất em lần nữa."


Hắn tự nói với chính mình rồi nhanh chống ra khỏi cửa. Xung quanh biệt thự hắn đã tìm không còn nơi nào, hắn điên cuồng, bất lực, tìm kiếm cô trong vô vọng, hắn lao như điên chạy ra biển. Sóng biển rì rào ôm sát bờ cát, gió biển man theo vị mặn từ biển khơi tạt vào mặt hắn, hắn đứng trước biển hắn như dùng hết sức róng to:


-"TRANH NHI! EM Ở ĐÂU? MAU RA ĐÂY CHO ANH, TÔI ĐÃ NÓI CẢ ĐỜI NÀY EM KHÔNG THỂ RỜI XA TÔI MÀ, Tranh Nhi em thật nhẫn tâm, Tranh của tôiii."


Hắn cứ như thế rống to, tiếng hắn vang dọng tận ngoài biển, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng sóng rì rào. Nhưng hắn không bỏ cuộc, vẫn cứ tiếp tục tìm kiếm cô, hắn nhìn xung quanh, mong sao ở đâu có thấy bóng dáng cô. Rồi chợt phía phải hắn, thân ảnh một người con gái nhỏ nhắn, mặc chiếc váy màu trắng đang nghịch từng cơn sống lăng tăng vỗ vào bờ. Hắn như không thể tin được, có phải quá mong nhớ cô mà sinh ra ảo giác, hắn làm sao có thể nhìn lầm được chứ, người con gái hắn yêu thương đang nghịch đùa ở phía, không thể kiềm chế cơn xúc cảm của mình hắn gọi cô:


-"Tranh Nhiiiii." Tiếng gọi như vỡ tung từ đáy lòng hắn mang theo bao nhiêu cảm xúc nghẹn ngào khó tả. Nguòi con gái đó có lẽ cũng giật mình, theo quán tính quay lại nhìn anh.
Hắn đãy chạy ngay đến trước mặt cô, ôm thật chặt cô vào lòng.


-"Tranh, đúng là em rồi, thật tốt quá, rốt cuộc em cũng đã tỉnh lại. Hắn càng ôm càng chặt, hắn sợ khi buông cô ra, cô sẽ biến mất. Nhưng đáp lại sự vồ dập, hưng phấn của anh, cô khó có thể chấp nhận.
-"Anh là ai? Anh biết tôi sao?" Anh từ vui mừng lại trở nên cứng người. Anh hơi đẩy cô ra để nhìn mặt cô.


-"Tranh, em nói gì vậy, em không nhớ anh sao, em có phải vẫn còn giận anh không?"
-"Tôi tên là Tranh à? Thế anh là ai? Sao anh lại ôm tôi như thế?
-"Tranh em không nhớ gì sao?" Anh khó khăn hỏi cô.
-"Không nhớ, không nhớ gì cả, nếu anh biết thì nói cho tôi biết đi." Cô mở to đôi mắt, hơi mím môi nhìn anh."


Điều này ngoại sự dự đoán của, không ngờ cô lại mất trí.
"Em... là.."


-"Wow, đẹp quá." Cô bỗng nhiên thốt lên. Anh nhìn theo hướng cô thì phát hiện mặt trời đang lặng dần xuống biển, quả thật rất đẹp, anh quay sang nhìn cô, cô bây giờ hoàn toàn khác giống như một đứa trẻ vậy, cô cứ mãi đấm chìm nhìn hoàng hôn mà không biết bị anh kéo dựa vào lòng từ lúc nào.


"Tranh, cuối cùng anh có thể cùng em ngắm hoàng hôn rồi."
Đến tầm 6h tối thì anh đưa cô về biệt thự
-"Thiếu gia, tiểu Thư hai người đã về." Giọng nói của những người làm không khỏi giấu sự vui mừng.
-"Chuẩn bị cơm tối." Sau đó anh dẫn cô lên lầu.
-Nơi này là đâu, sao họ lại gọi tôi là tiểu thư?


Anh để cô ngồi trên giường đối mặt với mình và nói:
-"Em tên là Cố Tranh, 4 năm trước em không may bị tai nạn xe và hôn mê tới nay, với lại anh chính là vị hôn phu của em."
-"Hả, hai chúng ta đã đính hôn rồi thật sao?" Cô như không thể tin được.


-"Đúng vậy chúng ta đã đính hôn cách đây 4 năm là do ba mẹ hai bên định đoạt, anh và em hoàn toàn không được phép từ chối, nếu em không tin có thể hỏi tất cả những người trong nhà này." Tất nhiên là anh sẽ căng dặn từ trước rồi.
-"Thế ba mẹ tôi đâu?


-"Ba mẹ em... đã mất trong tai nạn giao thông năm đó.
-" Không..... ba..mẹ tôi... họ lại bỏ tôi một mình,.. hix hix" cô đã tin lời anh nói mà khóc thúc thít. Anh làm sao không đau lòng cho được, ôm lấy cô vào lòng.
-"Đồ ngốc, ai bảo em chỉ có một mình, em còn có anh, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em."
-"Có thật không?"


-"Thật, anh tên là Thiên Bắc Dịch, gọi anh là Dịch, em hãy tin anh, anh sẽ không bao giờ để em phải đau buồn nữa."
Cô đã phần nào động lòng trước anh rồi, cô vòng tay qua cổ anh.
-"Em tin anh." Anh mỉm cười ôm cô càng thêm chặt.


-"Được rồi, em đi tắm đi, khóc đến mặt như con mèo thế này." Anh lao nước mắt trên mặt cô, sau đó còn hôn lên trán cô nữa làm cô đỏ cả mặt đẩy anh ra chạy vào nhà tắm
"
-"Anh mới là mèo thì có."


Khi cô đã vào nhà tắm, anh mới lấy điện thoại ra gọi cho ông Mosty là bác sĩ theo dõi bệnh tình của cô lúc hôn mê


-"Thiên tổng, đây cũng là trường hợp bình thường, có thể bệnh nhân sẽ quên đi quá khứ mại mãi, hoặc là mất trí nhớ tạm thời. Nếu anh muốn cô Cố nhớ lại thì chúng ta có thể làm trị liệu."
-"Không, không cần, tôi chỉ hỏi thế, cảm ơn."
Anh cúp mái đứng tựa vào cửa sổ.


"Tốt nhất là đừng nhớ lại, Tranh Nhi xin lỗi em, vì anh ít kĩ, nếu em nhớ lại có khi sẽ hận anh mất, anh không chịu được."
Lúc này thì cô cũng đã tắm xong mặc áo ngủ đi đến phía anh:
-"Dịch, em tắm xong rồi, anh cũng tắm đi"


Cô muốn lấy đi ly rượi trong tay anh để anh đi tắm thì phát hiện trên tay anh lại có vết thương máu cũng đã hơi đông lại rồi.
-"Dịch tay anh sao thế."
-"Không phải lo lắng, chỉ là vết thương ngoài da thôi."
-"Không được á, để em băng lại cho anh, hợp y tế ở đâu?
-"Bên đó."


Cô mang hợp y tế đến, cẩn thận giúp anh rửa thương, lâu lâu còn chủ mỏ lên thổi thổi cho anh, sợ làm anh đau, cô lúc này cực kì đáng yêu.
Anh nghĩ:" Tranh, nếu như em nhớ lại tất cả có thể tốt với anh như vậy không?"






Truyện liên quan