Chương 10: Kết thù

Trong cuộc đời luôn có người làm cho ngươi hận đến nghiến răng nghiến lợi, không thể nào quên. Nếu là cùng giới thì gọi là cừu gia, còn là khác giới thì he he, bình thường người ta hay gọi là oan gia.
============


Mặc kệ Tô Giang Tả cùng Thượng Quan Yến xem nhau không vừa mắt thế nào, không muốn dạy vẫn phải dạy, không muốn học cũng phải học. Đảo mắt sắp tới kỳ kiểm tra, bởi vì không rõ đề mục Tô Giang Tả sẽ ra là gì, cho nên ba đệ tử lén bàn bạc với nhau, quyết định đầu tiên là phái Thẩm Tĩnh Thù ngọt ngào khả ái đi dò la tin tức từ Tô Giang Tả, nếu không được thì tối đó, Thượng Quan Yến sẽ che mặt đi trộm bài thi và câu giải.


Thẩm Tĩnh Thù vừa đi đến khóm hoa sơn trà trong ngự hoa viên thì thấy Tô Giang Tả mặc áo bào bằng gấm Tô Châu màu xanh nhạt, tay cầm sách, tiêu sái ngồi bên đình hóng mát, chung quanh là hoa hồng lá xanh, diễm lệ rực rỡ, đẹp như một bức tranh. Vì thế, Thẩm Tĩnh Thù luôn thích mỹ nam tử nho nhã đối với Tô Giang Tả liền kìm lòng không đậu, thèm nhỏ dãi, quên luôn mục đích mình đến đây làm gì, lập tức vui vẻ chạy đến trước mặt Tô Giang Tả, ngọt ngào gọi “ Thái phó đại nhân”


Tô Giang Tả rùng mình, nhận ra chủ nhân của âm thanh ngọt ch.ết người này là Thẩm Tĩnh Thù thì vội vàng mỉm cười đứng dậy, cúi người thi lễ “ Trinh phi nương nương”


“Thái Phó đại nhân, ta gọi là Thẩm Tĩnh Thù, năm nay chín tuổi.” Thẩm Tĩnh Thù rút kinh nghiệm lần trước, không có nói mấy câu đại loại như “Thái phó đại nhân, ta muốn gả cho ngươi” làm cho người ta giật mình, còn vì rút ngắn khoảng cách mà mượn những lời Cố Hầu nói trước kia “ Chính là tĩnh nữ này thù, Tĩnh Thù, Cố Hầu ca ca cũng từng nói ta quả thực văn tĩnh, nhàn nhã ah”


“Cố Hầu?” Tô Giang Tả hai mắt tỏa sáng “ Ngươi rất thân với Cố Hầu đại nhân sao?”


available on google playdownload on app store


Thẩm Tĩnh Thù bị thái độ nhiệt tình của hắn làm cho sửng sốt, hồi lâu mới nhu thuận đáp “ Đúng ah, Cố Hầu ca ca đối với ta rất quan tâm, phi thường sủng nịch, là sủng nịch nha, hay vuốt đầu ta, còn đưa khăn cho ta lau nước mắt, Quân công tử cũng là do hắn tặng cho ta, ta còn giữ mấy cái khăn của hắn nha”. Về phần vì sao có khăn thì đừng có hỏi.


Nàng càng nói thanh âm càng nhỏ dần bởi vì thấy sắc mặt của Tô Giang Tả càng lúc càng khó coi, thậm chí trong mắt còn có sự ghen tỵ và thù hận. Thẩm Tĩnh Thù cố lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi “Thái phó đại nhân, ngươi có quen Cố Hầu ca ca sao?”


“Không quen” Tô Giang Tả hai tay nắm lại thành quyền, ngữ khí tiếc nuối lại bi phẫn “Cố Hầu đại nhân thanh danh lan xa, là tấm gương cho mỗi người đọc sách như ta, ta nhiều năm cố gắng đèn sách chính là mong một ngày có thể làm đồng liêu cùng Cố Hầu đại nhân, nghe hắn chỉ điểm, ai ngờ ta vất vả mới đậu trạng nguyên hắn lại rời khỏi triều đình”


Càng nghĩ càng phiền muộn, Tô Giang Tả quay đầu trừng Thẩm Tĩnh Thù, trong lòng thầm bất bình: vì cái gì mà tiểu nha đầu này có thể được Cố Hầu đại nhân thưởng thức, còn vuốt tóc, còn lau nước mắt, còn tặng mèo, còn có khăn tay. Mấy thứ đó vốn nên là của hắn mới đúng.


Thẩm Tĩnh Thù đương nhiên không biết mấy chuyện này, thực ra, lúc đó, trong cảm nhận của rất nhiều thiếu niên anh tài, Cố Hầu giống như một vị thần, văn võ toàn tài, tao nhã phóng khoáng, có tài an bang trị quốc lại một lòng trung nghĩa. Trong lòng thiếu niên Tô Giang Tả mười lăm tuổi năm đó, Cố Hầu là thần tượng của hắn, là mục tiêu để hắn phấn đấu, muốn giống như Cố Hấu, dốc lòng phụng sự quốc gia, cúc cung tận tụy, thậm chí là phải hộc máu nằm trên giường bệnh. Đây chính là giấc mộng của hắn.


Thẩm Tĩnh Thù bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, đồng cảm nói “ Hèn chi ta cảm thấy ngươi có vài phần giống Cố Hầu ca ca, thì ra là do ngươi sùng bái hắn ah”


“Thật vậy chăng? Giống ở chỗ nào? là khí chất xuất trần hay thái độ khiêm tốn?” Tô Giang Tả vội nắm tay Thẩm Tĩnh Thù, nôn nóng hòi “ Cố Hầu bình thường thế nào? ta chỉ nghe nói hắn không thích phục sức quá mức hoa lệ, vật theo người cũng thường là đồ bằng ngọc”. Có câu, hâm mộ dẫn tới mù quáng, cho nên Tôn Giang Tả vừa nhắc tới Cố Hầu thì cũng đánh mất hình tượng tao nhã tự nhiên.


“…” Thẩm Tĩnh Thù cúi đầu nghĩ nghĩ, quyết định không nói cho hắn biết tin tức liên quan tới Cố Hầu ca ca ( cho nên nói, nữ nhân ghen tỵ rất kinh khủng ah”


“Đúng rồi, ngươi không phải nói Cố Hầu đại nhân tặng ngươi khăn tay sao? Mau lấy ra cho ta nhìn một cái, ta muốn mô phỏng một tá, ngày nào cũng mang bên mình, cho đến khi khăn tay nhuốm máu thì lúc đó nguyện vọng của ta đạt thành” Tô Giang Tả không để ý tới tâm tư của Thẩm Tĩnh Thù, nhìn chằm chằm vào ống tay áo của nàng.


Bị hắn liên tục thúc giục, Thẩm Tĩnh Thù phi thường không tình nguyện lấy từ một túi gấm từ trong tay áo ra, thật cẩn thận lấy ra ba cái khăn “ Ta cũng chỉ có ba cái, vẫn luyến tiếc không giặt”
“Có ba cái? cho ta một cái đi” Tô Giang tả lập tức vươn tay, đoạt lấy một cái.


Thẩm Tĩnh Thù giơ tay kéo lại,yếu ớt phản kháng “ Ta chỉ có ba cái”
“Cho ta một cái.” Tô Giang Tả mặt không đỏ tâm không đập, nắm chặt một góc khăn
“Chỉ có ba cái, hiện tại đã không còn xuất bản nữa” Thẩm Tĩnh Thù cũng nhất quyết không chịu buông.


“Ta cũng chỉ muốn một cái mà thôi.” Tô Giang Tả bất động thanh sắc giật lấy cái khăn.
” ba cái…” Thẩm Tĩnh Thù như muốn khóc


“Một cái…” Tô Giang Tả tuyệt không thương hương tiếc ngọc, còn ra sức kéo lấy cái khăn, thấy Thẩm Tĩnh Thù nhất quyết không buông, hắn liền tủm tỉm cười nói “ Tiểu khảo lần này, ngươi đậu”


Chần chừ một chút, Thẩm Tĩnh Thù nhịn đau buông tay. Ô, ô, Thọ Thọ, Hoàng hậu tỷ tỷ, ta thực xin lỗi các ngươi, trước thế lực ác, ta đành phải khuất phục.


Từ đó về sau, phục sức của Tô Giang Tả lại thêm một thứ, là khăn gấm Tô Châu trắng tinh ( đương nhiên cái này chỉ là hàng nhái, hàng thật đã sớm bị Tô Giang Tả đặt trên hương án mà thờ phụng). Không cần biết có đổ mồ hôi hay không, lúc nào hắn cũng lấy khăn ra lau vài cái, làm cho Thẩm Tĩnh Thù hai mắt hoe đỏ “ Thái phó đại nhân, ngươi càng ngày càng suất”


Kết quả tiểu khảo lần đó không có gì bất ngờ, Thẩm Tĩnh Thù hạng ưu, Doãn Thọ An vì là hoàng đế nên Tô Giang Tả nể mặt mà cho hạng khá, Thượng Quan Yến đáng thương lại thất bại, lòng bàn tay bị đánh đến sưng đỏ, không cầm được kiếm.


Nhưng Thượng Quan Yến không phải là người dễ chịu thua, nàng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thông qua Thẩm Tĩnh Thù mà uyển chuyển nhắn lời cho Thái hậu : trọng văn khinh võ cũng không phải là chuyện tốt, Doãn Thọ An là hoàng đế, không thể thiên vị, thái tổ có công dựng nước, thân là hậu nhân phải cố hết sức mà giữ nước. Hoàng hậu xuất thân tướng môn, vừa vặn có thể dạy Hoàng thượng bắn cung, Thái phó nếu rảnh cũng nên rèn luyện thân thể một chút.


Vì thế, Thái Hậu trải qua thương nghị cùng quốc cữu, phân tích vài lần đề nghị của Thẩm Tĩnh Thù, cuối cùng nhất trị nhận định, đây khẳng định cũng là chủ ý của Thẩm lão thái sư, có lẽ là bất mãn với việc Thẩm Tĩnh Thù đi học, cho rằng bọn họ nghi ngờ khả năng giáo dục của Thẩm gia. Mặt khác cũng muốn cảnh báo Thái hậu, dư nghiệt Đoan vương vẫn chưa trừ hết, khắp nơi vẫn còn rối loạn, vừa dẹp yên Bắc Địch thì Nam Việt lại đang rục rịch xâm chiếm. Bởi vậy, Doãn Thọ An thân là hoàng đế, việc điều binh pháp không thể không đọc, võ công không thể không biết, khi cần thiết có thể ngự giá thân chinh.


Tóm lại, Thái Hậu liền thống khoái ân chuẩn đề nghị này, mỗi ngày sau buổi thượng triều đều cho Thái phó cùng Doãn Thọ An, Thẩm Tĩnh Thù đi tập bắn cung luyện võ, chuyện này giao cho Thượng Quan Yến phụ trách.


Thượng Quan Yến vôn cùng cao hứng tiếp chỉ. Ngày đầu tiên, bọn họ đến ngự uyển cỡi ngựa. Doãn Thọ An thuở nhỏ đã có căn cơ, chỉ cần có người ở bên chỉ dẫn là ổn, Thẩm Tĩnh Thù tuy rằng tò mò nhưng chưa từng cỡi ngựa nên có hơi sợ. Thượng Quan Yến chọn cho nàng một con ngựa nhỏ nhìn có vẻ hiền lành rồi cho mã phu giúp nàng, còn mình thì quay đầu, không có ý tốt nhìn Tô Giang Tả.


“Thái Phó đại nhân, ngươi sao còn chưa lên ngựa?” Thượng Quan Yến mặc trang phục màu đỏ, chân mang giày da hươu, tay cầm mã tiên, cười cười, khuôn mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần lại tăng vài phần anh khí.


Tô Giang Tả liếc nàng một cáo, bất động thanh sắc lui lại cách xa con ngựa vài bước, khoanh tay thản nhiên nói “ Ta là quan văn”


“Ai nha, ta còn tưởng Thái phó cái gì cũng biết thì ra là sợ ngựa nha”. Thượng Quan Yến đắc ý cười, ôm đầu ngựa, kiêu ngạo vuốt ve cái bờm đỏ thẫm của nó “ Không cần sợ, ta có thể dạy ngươi, nhưng mà nếu học không giỏi thì…hắc hắc sẽ bị phạt”


Tô Giang Tả không thèm nhìn nàng, quay đầu đi, nhìn thấy Doãn Thọ An đang ngồi vững trên lưng ngựa rong ruổi, còn có Thẩm Tĩnh Thù cách đó vài bước đang ôm đầu ngựa hô to gọi nhỏ, chung quanh nàng có mấy mã phu đang nhỏ giọng khuyên giải.


Nghe đối thoại của bọn họ, Thẩm Tĩnh Thù hít hít cái mũi mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm “ Cố Hầu ca ca cỡi ngựa rất lợi hại, uy phong vô cùng”


Tô Giang Tả ngẩn ra, nắm tay hít sâu một hơi, dứt khoát sải bước đi đến bên con ngựa cao to mà Thượng Quan Yến đã chuẩn bị cho hắn, bộ dáng thấy ch.ết không sờn. lát sau nghe thấy tiếng cười càn rỡ của Thượng Quan Yến vang lên “ Thái phó đại nhân, ngươi thực là đầu heo, nắm dây cương chặt như vậy làm gì? Muốn siết cổ cho ngựa ch.ết sao?”


“Sai rồi, sai rồi, Thái phó đại nhân, ngươi đúng là ngu hết thuốc chữa, chân lại quên không đặt vào bàn đạp rồi. Trừng ta làm gì?”
“Hoàng hậu nương nương, nam nữ có khác, thỉnh ngài…”
“Muốn ta buông tay ? không thành vấn đề, ngươi chắc chắn chứ? Ha ha”


Con ngựa Tô Giang Tả cỡi đột nhiên chạy ra khỏi hàng rào, bóng ngựa trên lưng ngựa hoảng sợ ngả đông ngả tây. Thượng Quan Yến cười đến chảy cả nước mắt, vừa đuổi theo vừa hô lớn “ Thái phó đại nhân đừng sợ, đừng thả lỏng dây cương, thoải mái đi, chút nữa ta sẽ đến cứu ngươi”


“…”


Lần này cưỡi ngựa, kết thúc bằng tai nạn của Tô Giang Tả. Khi hắn lại tập tễnh đến thư phòng, ngay cả liếc nhìn Thượng Quan Yến cũng không thèm liếc một cái, cho tới khi buổi học kết thúc, hắn mới hành đại lễ với nàng, trịnh trọng nói “ Hoàng hậu nương nương, vi thần thu hồi lời nói lần trước, ngài không phải là vụn gỗ mà thực ra ngài là trên trời dưới đất độc nhất vô nhị”


Thượng Quan Yến còn chưa kịp cười, Tô Giang Tả không nhanh không chậm bổ sung thêm hai tiếng “ Sao chổi”






Truyện liên quan