Chương 23: Tuyển tú
Thường thì rất hay cho rằng người khác là người ngốc, nhưng thật ra mình mới chính là kẻ ngốc nhất.
============
Hoàng Thượng muốn chọn phi !
Tin tức này vừa lan ra đã làm cho triều đình vốn nặng nề nhàm chán lập tức hung phấn hẳn lên.
Hộ bộ thượng thư trợn mắt, gảy bàn tính, thầm nghĩ xem lần này lại phải xài bao nhiêu tiền nữa.
Lễ bộ thượng thư vỗ tay nói, nhất định phải tuyển thêm nhiều tú nữ, vì Hoàng thượng mà tuyển ra nối dõi tông đường siêu cấp vô địch.
Lại bộ thượng thư rỉ tai hỏi nhỏ Thẩm lão thái sư đang ngủ gục, hỏi hắn chẳng lẽ không chút lo lắng cho cháu gái mình tương lai khó giữ được địa vị sao?
Thẩm lão Thái Sư lườm hắn một cái, âm thầm trộm vui sướng, cháu gái ta quả nhiên thông minh, hiểu được mình đang là nhân vật nổi bậc nhất nên tìm cô nương khác đến để di dời sự chú ý,biết cách ẩn mình, không hổ là cháu gái ngoan của ta, về sau không phải lo lắng cho tiền đồ của nàng.
Doãn Thọ An nhiều lần mãnh liệt kháng nghị đều không có kết quả, cuối cùng phải thống nhất với Lễ bộ: để không phiền hà đến dân chúng, nên sẽ không tuyển tú trong phạm vi cả nước mà chỉ khoanh vùng trong các quý nữ thế gia, chọn ra những thiên kim xinh đẹp tài năng, cho tự nguyện báo danh, có chuyên gia bình luận nhận xét, có đại diện của quần chúng nhân dân, còn thêm một ban giám khảo với những tiêu chuẩn, quy định nghiêm ngặt, sao cho không phát sinh tình huống không công bằng.
Trải qua nhiều lần thương nghị, cuối cùng đội ngũ ban giám khảo cũng được chọn, chánh chủ khảo là đệ nhất tài tử kinh thành, Thái phó đại nhân nổi danh, Thừa tướng đại nhân Tô Giang Tả, lang quan Thẩm Tĩnh Chi là giám khảo danh dự, thành viên ban giám khảo còn có Quýnh vương gia giỏi sờ tay đoán người và Lễ bộ thượng thư phụ trách tổ chức cuộc tuyển tú. Về phía đại diện của nhân dân gồm có Hoàng hậu Thượng Quan Yến chưởng quản hậu cung, gương mặt xuất hiện ba kỳ liên tiếp trên tạp chí – Thục phi Thẩm Tĩnh Thù, phóng viên kiêm thái giám Tiểu Huyền Tử, đại cung nữ Thương Nga, Sở đình úy Sở Trung Thiên thiết diện vô tư và ngôn quan Trần Sơ sẽ là đại diện phát ngôn của triều đình đối với dân chúng.
Doãn Thọ An nhìn danh sách ban giám khảo im lặng không nói gì, cuối cùng mới thắc mắc sao không có tên nhà thiết kế thời trang danh tiếng Doãn Thọ An?
Đám người Thượng Quan Yến đồng loạt quăng cho hắn ánh mắt xem thường, nói đừng có lộn xộn, ngươi ngoan ngoãn chờ chúng ta chọn cho ngươi một nữ nhân thích hợp đi.
Doãn Thọ An khinh thường khịt mũi, âm thầm phản bác: dựa vào cái gì? Rõ ràng là tuyển nữ nhân cho ta, thế mà dám không cho lão tử tham gia, cái này không phải là bịt mắt mua mèo sao? Rõ ràng là có khuất tất ah/
Tóm lại, dù Doãn Thọ An có tâm không cam lòng không nguyện đến mức nào thì dưới sự chủ trì của Thượng Quan Yến công tác tuyển phi vẫn triển khai đầy khí thế. Bách quan khó có lúc cùng khen ngợi Hoàng hậu, khoa trương rằng nàng hiền lương thục đức, rộng lượng khoan dung, vì tương lai của Đại Doãn vương triều mà bôn ba cực nhọc, rất có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ. Vì thế Thượng Quan Yến càng thêm đắc ý, tự hào, càng hăng say, tích cực với việc tuyển tú hơn.
Chỉ tiếc, thông báo tuyển phi đã hơn một tháng, gần đến kỳ hạn mà số người tham gia lại rất ít ỏi, chỉ có mấy người đến báo danh, lại trải qua sàng lọc bước đầu về gia thế trong sạch, dung mạo, gia thế…Qua vòng sơ tuyển, cuối cùng chỉ còn lại môt người. Các vương công đại thần giảo hoạt, sớm biết hậu cung Hoàng hậu bưu hãn, Thục phi chuyên sủng, cho nên đều đồng loạt giấu khuê nữ nhà mình, chỉ có một thiên kim đến báo danh lại chính là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư, Ngọc Như Ý tiểu thư.
Nghe tin nữ nhi bảo bối nhà mình không để ý đến lời can ngăn, vụng trộm đến tham gia thi tuyển, Lễ bộ thượng thư tức đến suýt ngất xỉu tại chỗ. Lại nghe nói nàng thuận lợi vào vòng chung kết cũng là người duy nhất trúng cử thì Lễ bộ thượng thư không nói được lời nào, ngất luôn, đến khi hắn tỉnh lại thì thấy mình đang có mặt tại hiện trường.
Mọi người cùng nhìn về phía cô gái đang đứng ung dung giữa sân. Nàng khoảng độ mười sáu mười bảy tuổi, vòng eo nhỏ nhắn, thân hình yểu điệu như liễu trong gió, giữa mi tâm có một nốt chu sa càng làm tăng thêm sự kiều diễm. Nhìn dung mạo này thì rõ ràng Ngọc Như Ý tiểu thư là bộ dáng bệnh Tây Thi nhưng nàng lại mặc váy dài màu cam ngắn tay, áo khoác màu lam trong suốt, thắt lưng màu nguyệt bạch phiêu dật, cổ áo mở rộng làm lộ gần nửa bộ ngực sữa…thực muốn đốt mắt người ta ah.
Mọi người nhất loạt quay sang nhìn về phía Lễ bộ thượng thư đang ngồi ngay ngắn trên đài, tỏ vẻ tán thưởng khả năng diễn xuất sáng tạo của hắn. Lễ bộ thương thư che mặt rơi lệ, hoàn toàn bó tay với sự lớn mật của nữ nhi nhà mình.
Nàng trước kia cũng không phải như thế, trước kia thân thể nàng không được tốt, lại luôn nhát gan thẹn thùng, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước. Nhưng ba tháng trước, sau khi trải qua một trận sốt cao thì tựa hồ như là mộ người mới, buổi sáng đều tới hoa viện nói muốn tập thể dục gì đó, buổi tối lại nói phải luyện du già gì đó, hơn nữa lại phi thường thích chạy ra ngoài, nói chuyện lớn giọng, còn thường xuyên nghe được nhiều từ ngữ lạ tai. Đại phu nói có lẽ nàng sốt cao quá nên đầu bị hỏng rồi, người trong nhà đừng nên kích thích nàng. Cho nên Lễ bộ thượng thư mới để nàng tùy ý, nhưng hắn vạn lần không ngờ nha đầu kia to gan lớn mật đến mức tự tới báo danh tham gia tuyển phi.
Tô Giang Tả ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở mọi người thu hồi ánh mắt, quan tâm chính sự trước mắt. Nghe nói thiên kim Lễ bộ thượng thư là bênh mỹ nhân, nói hơi lớn tiếng cũng có thể làm nàng sợ mà té xỉu, vì thế hắn tận lực thấp giọng, ôn nhu nói “ Ngọc tiểu thư, mời ngươi nói lên quan điểm về cuộc sống chốn hậu cung, nếu trúng tuyển, ngươi sẽ làm gì với nghĩa vụ và chức trách của mình. Không cần nói nhiều, chỉ liệt kê vài ba điều tóm tắt là được”
“Vừa nêu quan điểm vừa đưa rá ví dụ thuyết minh, tuyển phi tử không ngờ còn nhiều thối quy củ như vậy”. Ngọc Như Ý cúi đầu mắng thầm, sau đó ngẩng đầu nhìn đảo qua ban giám khảo cùng bình thẩm đoàn, trong mắt nhất thời lộ ra hào quang sắc nữ, khóe miệng chảy nước miếng. Vì soái ca, liều mạng thôi.
Vì thế Ngọc Như Ý ngẩng đầu ưỡn ngực, tiến lên phía trước, cao giọng đáp “ Một, hậu cung nhiều tiền. Hai, có thể nhìn thấy nhiều mỹ nam. Ba, Hoàng đế si tình, phi tử ngốc, Hoàng hậu gian tà, dễ dàng gây rối”. Nàng không để ý tiếng bình phẩm chung quanh, nghĩ nghĩ một hồi lại đáp “ Nếu nói đến chức trách và nghĩa vụ của ta thì một là tiết kiệm, hai có yêu, ba cầu phát triển”. Thực ra nàng rất muốn nói là một :xài tiền, hai phát minh, ba cua mỹ nam.
“…”
Quýnh vương cùng Thẩm Tĩnh Chi cùng liếc nhau cười gian, dùng ánh mắt trao đổi tâm ý: uy, có phải là người hâm mộ tìm cách đến hậu cung để gặp ngươi? Lễ bộ thượng thư thì hoàn toàn đứng hình. Thượng Quan Yến và Thẩm Tĩnh Thù đưa tay sờ mũi, ta gian tà? Ta khờ? Có thể gây rối? Tiểu Huyền Tử thì cười tít mắt, nôn nóng muốn kể chuyện này cho Doãn Thọ An nghe. Thương Nga và Sở Trung Thiên thì không nói được một lời, cầm lấy bút vẽ lên bảng chấm điểm một vòng tròn. Trần Sơ nhìn chung quanh, thấy Sở Trung Thiên khoanh tròn cũng học theo đại ca, vẽ một vòng lên bảng chấm điểm.
Cuối cùng, vẫn là Tô Giang Tả phúc hậu, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nhẹ giọng hỏi “ Vậy xin hỏi Ngọc tiểu thư tinh thông cái gì? Nghe nói Ngọc tiểu thư am hiểu lối viết thảo, chẳng biết hôm nay có được thỉnh giáo hay không?”
“Tay của ta bị thương, không thể biểu diễn được” Ngọc Như Ý không chút đắn đo mà từ chối, thanh âm như chuông vỡ hoàn toàn khác xa với lời đồn là một cô nương nhút nhát. “nhưng mà ta sẽ ca hát khiêu vũ”. Hắc hắc, sớm đoán được các ngươi sẽ nói như vậy nên ta đã có sự chuẩn bị. Lối viết thảo? hừ, viết vài câu thì còn có thể miễn cưỡng còn viết thư pháp thì quên đi, luyện ba tháng cũng chỉ mới học được tư thế cầm bút long sao cho đúng cách, nếu ra tay chắc chắn sẽ lòi đuôi ngay, vẫn nên để cô nương ta dùng giọng hát cùng dáng người mê người để chinh phục cổ nhân các người đi.
Ngọc Như Ý thướt tha đứng trên sân khấu vừa được dựng tạm, đột nhiên nàng kéo váy lên, cột ngang hông, để lộ đôi chân rắn chắc cùng nửa cặp đùi ẩn hiện. Lễ bộ thượng thư vừa được cứu tỉnh, nhìn thấy một màn như vậy lại tiếp tục ngất xỉu.
Ngọc Như ý lại tiếp tục cởi bỏ áo khoác, khiến mọi người hít thở không thông, để lộ đôi cánh tay tròn lẳn, Tô Giang Tả và Sở Trung Thiên lập tức cúi đầu, không dám nhìn. Nhưng Ngọc Như Ý lại nói như thế mới biểu diễn được, Thẩm Tĩnh Chi và Quýnh vương lại vỗ tay khen ngợi và cổ vũ nàng, còn tung hoa cho nàng rồi bắt đầu đệm nhạc.
Tiếp theo, Ngọc Như Ý còn nói, nàng muốn ca hát, rồi lập tức hắng giọng gào lên bài “ Hoa dại ven đường ngươi không cần hái”, thấy mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn mình mà không nói lời nào, Ngọc Như Ý nghĩ lời bài hát này không đủ nho nhã, liền đổi sang bài “ Xuân hoa thu nguyệt khi nào”. Chung quanh lặng ngắt như tờ, nàng gãi gãi đầu, cảm thấy phản ứng của những người này không giống như mình nghĩ, đang tính đổi một ca khúc khác.
Lần này, mọi người rốt cuộc không nhịn được nữa, đồng loạt lắc đầu, kiên quyết tỏ vẻ không muốn nghe tiếp rồi vội vàng đứng lên như thể sợ Ngọc Như Ý lại hát tiếp. Lúc này ban giám khảo mới đưa ra ý kiến.
Thẩm Tĩnh Chi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng nói: Các cô nương ở Thiên Hương uyển hát là đòi tiền mà Ngọc tiểu thư hát lại là đòi mạng.
Quýnh vương mở to ánh mắt mông lung tiếp lời: ta phải thừa nhận, lúc trước khứu giác của ta đã phản bội tâm của ta, thì ra, mỹ nhân cũng có loại chỉ thích hợp nhìn chứ không thể nghe.
Lễ bộ thượng thư nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục giả bộ té xỉu.
Dưới cái nhìn tha thiết của Ngọc Như Ý, Tô Giang Tả cẩn thận chọn lựa từ ngữ một hồi mới chậm rãi lên tiếng “ Các khúc này chỉ trong phủ mới có, nhân gian sao có thể nghe được”
Ngọc Như Ý đắc ý hé miệng cười, Thẩm Tĩnh Thù cùng Thượng Quan Yến nhất trí hướng Tô Giang Tả khịt mũi. Sau này Ngọc Như Ý ở trong cung ngẫu nhiên gặp được “ Tri âm” Tô Giang Tả liền ngượng ngùng hỏi lúc tuyển phi, hắn đã nói ca khúc này chỉ có trong phủ mới có, không biết phủ này là nói thiên phủ tiên giới hay phủ đế vương?
Ai ngờ Tô Giang Tả mặt không đổi sắc, nhìn thẳng vào đối phương thản nhiên phun ra một câu “ âm tào địa phủ”