Chương 27: Săn bắn mùa thu
Nếu ngươi yêu nàng, hãy mang nàng đi săn bắn, bởi vì đó sẽ là cơ hội tốt để gia tăng tình cảm giữa hai người. Nếu ngươi hận hắn, kêu hắn mang ngươi đi săn bắn đi, vì đó chính là cơ hội tốt để hại hắn mình đầy thương tích, thậm chí là ch.ết.
============
Tiếng kèn cho đợt săn bắn mùa thu vang lên rộn rã, vó ngựa như bay, cờ xí rợp trời. Một đám thanh niên trẻ tuổi tay dắt chó săn, vai đeo cung tên, chậm rãi tiến đến Thượng Lâm uyển, bắn đầu mùa săn bắn.
Thượng Lâm Uyển là một toàn nhà to lớn ở phía nam kinh thành, là lâm viên của hoàng gia. Phía tây nam Thượng Lâm uyển có mộ khu vực săn bắn nhưng đám người trẻ tuổi kia lại không muốn mọi việc quá dễ dàng, săn bắn mà không có truy đuổi thì mất đi tính kịch tính vì vậy bọn họ quyết định cho vùng núi cao hoang dã, địa thế phưc tạp gần Thượng Lâm uyển để săn bắn, nơi này cây cối rậm rạp, nhiều dấu chân của mãnh thú và không ít chim chóc, rất có tính khiêu chiến
Ngày đầu tiên, mọi người chỉ săn được một ít hươu nai và hồ ly ở khu vực ngoại vi, sói con Tiểu Bạch bên cạnh Thượng Quan Cẩn còn tự mình bắt được hai con thỏ hoang. Buổi tối cả đám đốt lửa trại, vừa ca hát vừa uống rượu nướng thịt, rất náo nhiệt, vui vẻ.
Ngọc Như Ý rất cao hứng, vừa bưng bát rượu vừa rống ca khúc “ ánh trăng phía trên” sau đó thì say mèm, ngã gục vào lòng Thẩm Tĩnh Chi ngủ mê man.
Thẩm Tĩnh Chi đang định đẩy ra nàng lại bị mọi người hung hăng trợn mắt, hắn đành phải ngồi yên: ôm cho tốt vào, không được nhúc nhích, nếu để Ngọc Như Ý thức giấc lại cất tiếng hát làm mọi người ch.ết khiếp thì chúng ta sẽ hỏi tội ngươi.
Bất đắc dĩ, bị uy hϊế͙p͙ Thẩm Tĩnh Chi đành phải nén giận mà chịu trận, mặc cho Ngọc Như Ý chảy nước miếng và ngáy ầm ĩ cả đêm. Hôm sau, hắn mới xoa hai chân bị tê cứng, hai mắt thâm quầng như cú mèo, ráng hết sức leo lên lưng ngựa bỏ trốn mất dạng.
Ngọc Như Ý tỉnh giấc, há miệng ngáp một cái, hai mắt nhập nhèm, vò đầu khó hiểu nhìn Thẩm Tĩnh Chi bỏ trốn như lâm phải đại địch, thở dài tiếc hận: không phải nói cô nam quả nữ sau khi uống rượu say sẽ nảy sinh một thiên diễm tình sao, vì sao đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra? Thực đáng tiếc nha, soái ca ở đây quá mức thẹn thùng nha.
Đi tới chân núi, Doãn Thọ An dẫn đầu liền dừng ngựa chờ mọi người đuổi tới, nâng roi ngựa trong tay cười ha hả nói “ Hôm nay mọi người hãy tận tình vây săn, khi mặt trời lặn, xem ai bắt được nhiều con mồi nhất, tấm da bạch hổ Thiên Trúc mới tiến cống năm nay sẽ là phần thưởng”
Mọi người nghe phần thưởng hấp dẫn như vậy đều lộ vẻ vui mừng, ngay cả Thẩm Tĩnh Thù cũng giục ngựa tiến lên, nôn nóng muốn thi triển tài năng. Thẩm Tĩnh Chi ở phía sau liền kéo nàng lại “ Thù Thù, ngươi không cần theo, săn thú rất nguy hiểm, đợi lát nữa đường huynh mang tấm da bạch hổ về cho ngươi là được”
Thẩm Tĩnh Thù liếc mắt nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của Thẩm Tĩnh Chi đầy hoài nghi “ Tĩnh Chi ca ca, ngươi không về nhất đếm ngược là mừng lắm rồi, ta thấy vẫn là A Cẩn có hi vọng thắng khá lớn ah”
“Ai nha nha, Thù Thù ngươi sao có thể nâng cao người khác mà hạ uy phong của người nhà chứ” Thẩm Tĩnh Chi thấy mọi người đều đang cười trộm, còn Thượng Quan Cẩn bộ dáng đắc ý thì càng thêm tức “ Đến, đến. A Cẩn, lát nữa chúng ta cùng nhau so tài, cho Thù Thù nhà ta khỏi phải xem thường ta”
Đúng lúc này truyền tới tiếng vó ngựa và thanh âm của Ngọc Như Ý “ Đợi ta với, ta cũng muốn đi”
Đám người Doãn Thọ An cười ha ha, đồng loạt quay đầu nhìn Ngọc Như Ý ngồi sau lưng Mã thị vệ đang giục ngựa chạy như điên đến. Nàng vừa tới nơi liền đẩy thị vệ ra “ Ngươi xuống đi, ta tự mình cưỡi”. Vừa nói vừa giật dây cương ai ngờ con ngựa cứng đầu không tiến lên mà cứ đảo quanh mộ chỗ, Ngọc Như Ý quýnh lôi, ra sức lôi kéo, con ngựa liền hí lên một tiếng kéo theo nàng xông thẳng tới chỗ Doãn Thọ An.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vừa lúc đó một mũi tên không biết từ nơi nào bắn về phía Doãn Thọ An, cho nên Ngọc Như Ý chó ngáp phải ruồi vừa lúc chắn ngay trước hắn, mũi tên liền cắm thẳng vào lưng nàng, ai nấy đều kinh hãi la lên “ Có thích khách”
Nhất thời, hơn mười mũi tên đồng loạt bắn về phía họ. Thượng Quan Yến, Thượng Quan Cẩn và Sở Trung Thiên vội huy cung gạt tên, Trần Sơ lập tức chạy tới chắn trước mặt Doãn Thọ An, mấy chục thị vệ theo hầu cũng rút đao xông lên đánh nhau với đám hắc y nhân vừa xuất hiện.
Ngọc Như Ý nằm sấp trên đất, cũng may mũi tên không bắn trúng chỗ nguy hiểm nhưng cũng làm toàn thân nàng đau nhức. Bốn phía tràn ngập đao quang kiếm ảnh, nàng vô lực há to miệng, rất muốn g hô một tiếng: có ai không? Mau đưa lão nương ta tới nơi an toàn đã….
Dường như nghe được tiếng lòng của nàng nên Thẩm Tĩnh Chi và Quýnh vương liền đi tới, một người nắm một chân, tha nàng đến dưới gốc cây đại thụ, ba người vừa nấp vừa lo sợ nhìn tình hình trước mắt.
Chốc lát đám thích khách đã bị các thị vệ chế phục, điển danh lại không thấy bóng dáng tỷ đệ Thượng Quan Yến, Doãn Thọ An, Thẩm Tĩnh Thù và Sở Trung Thiên
tr.a xét một hồi, Trần Sơ mới chỉ tay vào hướng rừng rậm phía trước, lắp bắp một hồi mới nói được. Thì ra trong lúc hỗn loạn, ngựa của Thẩm Tĩnh Thù bị trúng hai tên, vì thế mà chở theo nàng chạy tán loạn vào trong rừng, Thượng Quan Cẩn ở gần nàng nhất liền lập tức đuổi theo. Thượng Quan Yến lo lắng cho đệ đệ và Thẩm Tĩnh Thù nên cũng phóng ngựa chạy vào rừng, Sở Trung Thiên luôn có trách nhiệm liền nhanh chóng giải quyết mấy tên thích khách rồi giục ngựa chạy theo hoàng hậu. Cuối cùng, Doãn Thọ An sau khi đánh gục thích khách, nghe Trần Sơ kể lại tình hình, không chút nghĩ ngợi cũng theo phương hướng đó mà chạy.
Vì thế, chỉ còn lại Quýnh vương, Thẩm Tĩnh Chi cùng Trần Sơ vội vàng vừa sai người thu dọn vừa cho người nhanh chóng trở về Thượng Lâm uyển báo cho Tô Giang Tả biết để đem quân đến cứu. Không lâu sau, bọn họ đã thấy được kỳ tích, Thừa tướng đại nhân vốn vô cùng sợ ngựa lại cỡi ngựa dẫn đầu đoàn ngự lâm quân chạy tới.
Vừa nhảy xuống đất, Tô Giang Tả liền lấy khăn tay lau miệng bị nôn mửa vì xóc nảy, sắc mặt tái nhợt hỏi “ Người đâu? Tìm được chưa?”
“Không có.” Thẩm Tĩnh Chi nhìn Tô Giang Tả trán ứa mồ hôi, nhịn không được thở dài “ Tô đại nhân đúng là trung thành và tận tâm với Hoàng thượng nha, vừa nghe xảy ra chuyện đã không để ý đến thân mình mà cỡi ngựa bôn ba đến đây”
Tô Giang Tả vội đẩy hắn ra, chạy nhanh đến bên gốc cây há miệng nôn mửa, hồi lâu mới nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía bọn họ, không để ý tới sự tán thưởng và bội phục của mọi người, an bài cho ngự lâm quân đi tìm người, lại sai ngự y điều trị vết thương cho Ngọc Như Ý. Cuối cùng hắn xoa mi tâm, sắc mặt trắng bệch tiến đến cạnh ngựa, thều thào nói “ Ta dẫn người đi tìm bọn họ, các ngươi ở đây canh chừng cho tốt”
*********************
Thượng Quan Yến tiến vào rừng không lâu thì mất dấu Thượng Quan Cẩn. Trong rừng cây cao rợp bóng, địa thế gập ghềnh, thỉnh thoảng còn có rễ cây mọc trồi lên mặt đất lại thêm vừa mới mưa to nên đi lại rất khó khăn. Thượng Quan Yến đành phải nhảy khỏi ngựa, đi bộ.
Mới đi vài bước, bỗng nhiên từ bụi cỏ bên cạnh vang đến tiến bước chân, nàng rút kiếm thủ thế thì bụi cây cũng vừa tách ra, người đến là Sở Trung Thiên. Thấy Thượng Quan Yến bình yên vô sự, Sở Trung Thiên âm thầm thở dài một hơi, khuôn mặt xưa nay lạnh như bang cũng dịu đi rất nhiều “ Hoàng hậu nương nương, chỉ có một mình ngài?”
“Đúng vậy, ta không biết A Cẩn chạy đi đâu, Tĩnh Thù cũng một mình, hi vọng không có việc gì” Thượng Quan Yến sắc mặt lo âu, nghĩ tới hoàn cảnh ác liệt vừa rồi, không biết phía trước còn có nguy hiểm gì nữa không mà đệ đệ và muội muội lại không rõ tung tích, nàng không khỏi cau mày.
“Lúc ta đến đây có thấy hãn huyết bảo mã của Thượng Quan Cẩn đi lung tung liền theo hướng này tìm tới, nhưng không thấy bóng người” Sở Trung Thiên nhìn chung quanh đánh giá, chỉ vào đường mòn nhỏ hẹp bên trái nói “ Hay là chúng ta đi theo hướng này đi, nhánh cây rõ ràng vừa mới gãy, hơn nữa còn có dấu chân người”
Thượng Quan Yến theo lời cúi xuống dò xét một phen, thấy dấu chân còn mới, sâu cạn không đồng nhất, rõ ràng là một lớn một nhỏ, như là của một nam một nữ vừa lưu lại không lâu. Nàng không khỏi vui mừng “ Có lẽ A Cẩn đã tìm được Tĩnh Thù, nhanh chút, chúng ta đến tiếp ứng cho bọn họ”
Sở Trung Thiên gật gật đầu, kéo áo bào trên người xuống xé một mảnh buộc lên cành cây “ Đi thôi, ta đã để lại ký hiệu, chắc sẽ không bị lạc đường đâu”
“Ha ha, Sở Trung Thiên, nhìn không ra ngươi bình thường giống y như cái hũ nút mà khi gặp chuyện lại hành sự rất cẩn thận”
“Thì sao, khi còn nhỏ ta thường vào núi đốn củi, bắt thỏ hoang, nơi hoang sơ dã lĩnh rất dễ bị lạc nếu có lưu lại ký hiệu trên đường thì sẽ không có việc gì”
Hai người theo dấu chân đi được một lát thì thấy đường ngày càng hẹp, dấu chân cũng không còn rõ ràng nữa. Hơn nữa chuyện Thượng Quan Yến và Sở Trung Thiên lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, bọn họ phát hiện xen lẫn dấu chân người là dấu chân và phân sói, xem tình hình thì có ít nhất hai con sói trưởng thành đang theo dõi Thượng Quan Cẩn bọn họ.
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Yến càng thêm lo sợ, liên tục thúc giục Sở Trung Thiên đi nhanh hơn. Nhưng đi thêm một đoàn nữa thì ngay cả dấu chân sói cũng bị rừng cây xanh tốt bao phủ, không nhìn thấy gì nữa. Chung quanh tĩnh lặng đến dễ sợ, không biết Thượng Quan Cẩn và Thẩm Tĩnh Thù đến tột cùng đang ở đâu.
Thượng Quan Yến gấp đến độ liên tục giậm chân, hô to tên hai người, một lúc sau từng trong rừng sâu vang lên âm thanh, tiếp theo đó là tiếng thét chói tai của nữ nhân cùng với tiếng sói tru. Thượng Quan Yến cả kinh, vội vàng liền chạy về hướng đó.
Vừa chạy vài bước lại nghe phía sau tiếng kinh hô của nam tử “ Cẩn thận, có rắn”
Sau lưng liền có một thân thể rắn chắc xô mình sang một bên, trước mắt liền thấy ẩn hiện mấy bóng rắn. Thượng Quan Yến lảo đảo, kéo theo cả Sở Trung Thiên cùng ngã xuống cái hố to được ngụy trang bằng lá cây.