Chương 7: Định thân
"Vậy trước kia vì sao không có bà mối nào đến nhà ngươi cầu hôn, đến lúc thấy ta đến, lại giống như ruồi bọ ngửi được mùi thối vội vàng tới cầu hôn cô nương nhà ngươi?", Lý thị ngày thường trong thôn nói chuyện tùy ý cho nên nói chuyện chế nhạo không thèm nể mặt Trương thị.
Trương thị nghe xong mặt lập tức đỏ lên, là tức giận. Cách nói chuyện của người này thật quá thối, cười lạnh một chút, Trương thị chậm rãi nói, "Tẩu tử người nói đúng lúc lắm, Uyển Chi của chúng ta không tài không đức còn không biết làm việc, nhưng mà chính vì vậy mà những người giống như ruồi bọ đó đuổi hoài không chịu đi, thời tiết hiện tại nhà chúng ta ngay cả cái đập ruồi cũng không mua cũng không làm gì được, ngươi nói ta phải làm thế nào đây?", Trương thị giả vờ đáng thương lẫn bất đắc dĩ nói.
Lý thị không phải người hồ đồ, bà nghe ra lời Trương thị đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòa, thế này không phải là đang nói chính bà là ruồi bọ hay sao. Trong lòng bà nghẹn một hơi, yên lặng ghi nhớ chuyện này, trên mặt cũng không phát tác, làm bộ như không hiểu hết ý trong câu của Trương thị. Xoay mặt cười nói với Trương thị, "Đệ muội, thế thì chứng minh cô nương nhà muội tốt, tục ngữ nói "Nhà có một nữ nhi cả trăm nhà tìm đến" ta cần phải chúc mừng muội rồi!"
Trương thị cũng không khiêm tốn, mĩm cười nói, "Ta đây cần phải đa tạ lời khen của tẩu!", Nói xong cũng không nói gì thêm, giống như hoàn toàn quên mất việc bà ta đến nhà đề cập chuyện hôn sự này, còn không tỏ rõ thái độ về Tô Việt.
"Vậy hai vợ chồng ngươi cảm thấy A Việt nhà chúng ta như thế nào? Nói thật A Việt nhà chúng ta là tìm vợ đầu, không giống như những gì người ta đồn thổi, ta còn nghe nói rất nhiều người sau khi vợ đầu ch.ết tìm vợ kế, người như vậy nhà chúng ta có thể lý giải được, nhất định là một người khắc thê, chúng ta sao có thể dám đem khuê nữ gả cho mấy loại người này? Còn cái loại khác là mấy tên vô lại lười biếng, càng không thể gả cho, loại nam nhân này càng dễ đánh vợ hơn, đại cô nương nhà các người là người đẹp dịu dàng như hoa như ngọc, nhìn thấy là muốn nâng niu trong lòng bàn tay. A Việt chúng ta chưa bao giờ đánh nữ nhân", Lý thị thấy bà không trực tiếp trả lời trước mặt bà, lập tức mở miệng chủ động nhắc tới chuyện này.
Ai ngờ Trương thị căn bản không ưa cái bộ dáng này của bà, trịnh trọng nói, "Chúng ta đây cần phải đa tạ tẩu tử ngươi nhắc nhở, A Việt quả thật là đứa nhỏ không tệ, chỉ sợ là Uyên Chi nhà chúng ta không thể trèo cao. Uyển Chi nhà chúng ta thật sự là không biết làm việc gì, lại nói tiếp, cũng do ta và cha con bé, nghĩ con bé là đứa con đầu tiên trong nhà nên nuông chiều nhiều đến thế. Nếu thật sự muốn gả cho A Việt, thế không phải là bị nhảy xuống hố của người ta hay sao. Tất cả đều sống trong một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, chúng ta sau này làm sao còn mặt mũi nào nhìn mặt cha nương A Việt, tẩu tử này, đây cũng không phải là chuyện gì đẹp mặt, ta nghĩ chuyện này hay là bỏ đi. Chúng ta không muốn liên lụy tẩu tử".
"Đệ muội nói gì vậy, A Việt chúng ta là một mảnh chân tình, không cầu hôn được cô nương nhà ngươi, cả buổi sáng hôm nay hắn còn xin ta nhanh nhanh tới nói giúp hắn, tấm lòng này của hắn, cô nương nhà ngươi có gả cho hắn cũng sẽ không chịu khổ", Lý thị lần này có chút ra sức khuyên bảo, bây giờ quyền chủ động trong tay người ta, trước mặt chính mình chỉ có thể cúi đầu.
Trương thị nghe lời bà ấy khá sửng sốt, bà thật không nghĩ tới Tô Việt kia lại để tâm đến con gái của mình như vậy, bà vẫn nghĩ hắn bởi vì tuổi còn trẻ chưa vợ nên mới nôn nóng , điều kiện trong nhà không tốt cho nên mới để gia trưởng gia tộc Tô đến cầu thân.
Thật ra tên tiểu tử thứ hai của Tô gia này bà chưa thấy qua lần nào, nhà bà ở thôn Bắc Đầu, là ở mặt khác của thôn, mà Tô gia thì ở thôn Nam Đầu, mấy mẫu đất của Tô gia cũng ở thôn Nam Đầu cho nên bình thường cũng không có cơ hội gặp mặt, nhưng mà bà nghe hàng xóm láng giềng nói là tên nhóc Tô gia này ngày thường ham ăn biếng làm, chơi bời lêu lỏng không làm việc nghiêm túc, thường xuyên trộm gà, đi trấn trên cờ bạc linh tinh, trước kia không để ý nên không để trong lòng, bây giờ nghe Lý thị nói xong không khỏi suy nghĩ lại, muốn nói về diện mạo, Tô Việt tuyệt đối được xếp hàng nhất nhì trong đối tượng kết thân, tuổi cũng tốt, hơn nữa quan trọng là chưa từng cưới vợ, nghĩ tới đây Trương thị có chút dao dộng.
Nhưng khi bà lập tức nhớ tới nhân phẩm của Tô Việt, đè nén dao động xuống, ba biết chính mình giờ phút này không thể mềm lòng, đây chính là chuyện cả đời của đứa con bảo bối tâm can của bà.
Suy nghĩ xong, Trương thị vẫn thật thấy có lỗi nói, "Thật phiền cho mảnh tâm ý này của A Việt, chuyện hôn nhân của đại cô nương chúng ta đến cuối cùng vẫn chưa được định, nói thật ta và cha con bé đều nghe bà mối bàn luận, cũng cần phải xác định sớm, chúng ta phải xem xét cẩn thận rõ ràng. Cho nên tẩu tử yên tâm, ta sẽ đem mấy lời vừa rồi của tẩu cho đương gia nhà ta biết, để ông ấy tham khảo một chút", Bà không dám nói gì nhiều, dù sao Tam thiếu gia của Trần gia còn chưa xác định.
Lý thị nhìn thấy bộ dạng không thể làm chủ của Trương thị, trong lòng vừa giận vừa hận, nhưng không thể phát tác, dù sao người ta nói như vậy cũng có đạo lý, sau đó tùy nói nói vài câu về chuyện nhà, rồi xách một bọc kẹo to trở về Lô gia.
Không ngoài suy đoán của bà, Tô Việt đang ở nhà Lý thị chờ dài cổ, thấy bà trở về cũng không che dấu gấp rút hỏi tình hình.
Lý thị đem chuyện tình từ đầu tới cuối nói rõ ràng cho Tô Việt biết, Tô Việt nghe xong nheo mày suy nghĩ không nói.
Cuối cùng, hắn chỉ nói vài câu cảm ơn, liền chán nản quay trở lại nhà mình. Cũng không theo cha hắn đi sửa phòng ở cho nhà người ta, chỉ nói chính mình đau đầu không thoải mái, chọc Tô Căn phát bực chửi bới một hơi.
Nhưng mà Tô Việt đối với la mắng của cha hắn đã tập mãi thành thói quen, sớm luyện được bản lĩnh mắt điếc tai ngơ, chỉ yên lặng chấp nhận, trong lòng cân nhắc làm thế nào mới có thể chủ động nói với Lô Dũng đồng ý cho hắn làm con rể.
Cuối cùng không có biện pháp, nghe hàng xóm Lô gia nói Lô Dũng hôm nay đi trấn trên, Tô Việt phải đi ra đường trong thôn chờ ông ấy.
Đến khi hắn đứng đợi cảm thấy hai chân đều đau nhức rốt cuộc cũng đợi được Lô Dũng đang vội vàng trở về.
“Lô thúc!” Tô Việt có chút khẩn trương gọi.
Lô Dũng thường đi trấn trên nên chuyện của Tô Việt cũng biết đôi chút, đồng thời còn biết mặt hắn, liền mĩm cười gật đầu đáp lại, bước chân không dừng mà đi thẳng về phía nhà ông.
Tô Việt nóng nảy gọi, "Lô thúc, ta có việc muốn nói với thúc", Nói xong thấy Lô Dũng dừng lại nhìn hắn, lại không tự giác chà xát bàn tay.
"Lô thúc, ta biết chuyện phóng túng hai năm nay của ta làm thúc và thẩm chướng mắt ta, đối với thúc đối với đại cô nương đều nghĩ ta là cầm thú. Thúc yên tâm, chỉ cần người đồng ý cửa hôn sự này, ta cam đoan về sau sẽ sửa chữa sai lầm trước kia, hơn nữa nhất định sẽ không thể nàng theo ta vất vả chịu khổ. Hai nhà chúng ta sống cùng thôn, nếu trở thành thân thích, ta một nửa xem như con của thúc, Văn Hiên còn nhỏ, sau này ra ngoài tranh thủ tìm kiếm công danh, chức vị. Ta sẽ luôn ở trong thôn, để thúc và thẩm tùy ý sai khiến!", Tô Việt một hơi nói xong nhiều lời, sau đó khẩn trương nhìn chằm chằm Lô Dũng chờ tuyên án.
Nhìn đôi mắt thành khẩn kia, Lô Dũng không đành lòng trực tiếp cự tuyệt, chỉ đành gật đầu nói, "A Việt, ta biết bản chất của ngươi là một đứa trẻ tốt, về sau mặt kệ như thế nào, cũng không nên làm chuyện giống như trước kia, cha nương của ngươi tuổi không còn nhỏ, ít làm chuyện bọn họ lo lắng".
"Thúc thúc dạy phải, về sau ta nhất định sẽ sửa!", Tô Việt cúi người vái chào, cực kỳ nghiêm túc cam đoan với Lô Dũng.
Lô Dũng mĩm cười xua tay, liền muốn nhấc chân hướng nhà mà đi, Tô Việt nóng nảy, giữ ông lại hỏi, "Ta đây coi như thúc đã đồng ý!"
Không dừng chân, Lô Dũng hô to, "Trời không còn sớm, chạy nhanh về nhà đi".
Tô Việt thất vọng xụi lơ hai vai, thở dài cúi đầu quay đầu trở về nhà, hắn biết Lô Dũng đó là không nỡ trực tiếp cự tuyệt chính mình.
Quả nhiên, buổi tối Trương thị nói lại cho Lô Dũng nghe chuyện Lý thị tới nhà ngày hôm nay, Lô Dũng cũng thuận tiện nói ra chuyện gặp Tô Việt.
Hai vợ chồng đồng thời cảm thán, "Xem ra đứa nhỏ này thật sự để tâm, nhưng mà tình huống gia đình hắn như thế, Uyển Chi nhà chúng ta mà gả vào chắc chắn sẽ phải chịu khổ, hơn nữa hắn thật sự có thể sửa đổi sao?"
Từ sau khi gặp Lô Dũng trở về, ngày kế tiếp Tam thiếu gia Trần gia đích thân tới cửa Lô gia.
Sáng sớm Trương thị gọi Lô Hà Hoa lên, hai người trong phòng bếp pha trà làm cơm.
Nhanh tới giờ cơm trưa, khách cũng tới nhà, đến cùng Trần thiếu gia còn có mẹ cả của hắn và đứa con gái ba tuổi vợ trước để lại.
Lô Uyển Chi được Trương thị an bài cách vách mành nhìn xem Trần thiếu gia như thế nào, nàng vụng trộm nhìn, quả thật cũng không tệ lắm, diện mạo tuấn tú lịch sự, đối xử nho nhã lễ độ, dáng vẻ cực kỳ thư sinh.
Lô Uyển Chi thẹn thùng dò xét hỏi thế nào, Trương thị gật đầu, sau đó liền quay đầu thêu thùa, nhưng mà trong lòng không thể bình tĩnh.
Bữa ăn được phân ra hai bàn nam nữ riêng biệt, luôn luôn ngại ngùng sợ hãi gặp người, Lô Uyển Chi trước mặt chủ mẫu Trần gia càng giống như giữ bổn phận, sau khi chào hỏi xong cũng không nói thêm lời nào.
Nhìn nàng như vậy, trong mắt chủ mẫu Trần gia đó là chất phát/ thật thà, là một người dễ nắm giữ, trong lòng yên lặng gật đầu, cảm thấy cửa hôn sự này thật sự rất tốt. Chính mình thu hoạch được một cái tên gọi đẹp đẽ "mẹ kế yêu con", còn thuận tay vớ được một đứa con dâu biết nghe lời.
Vì thế xong một bữa cơm cả khách lẫn chủ đều vui vẻ, đều có nguyện vọng chưa thành, Trần thiếu gia bên kia ngay khi thức ăn được mang lên đúng lúc liếc mắt thấy Lô Uyển Chi, là người có mặt mày thanh tú, khuôn mặt trắng nõn, trong lòng đã đồng ý.
Trước khi đi, Lô Uyển Chi được Trần gia tặng một chiếc vòng ngọc, mà Trương thị cũng ra tay rộng rãi, cho con gái của Trần thiếu gia một chiếc vòng vàng lại thêm một bộ vòng tay, Trần thiếu gia trong nội tâm càng vui mừng, nghĩ thầm nhìn không ra gia đình nông gia phổ thông/ bình thường thế nhưng có chút tiền tài, đối với cửa hôn sự này càng hài lòng.
Bước chân tiễn người Trần gia xong, vợ chồng Lô Dũng đều nhẹ nhàng thở ra, biết cửa hôn sự này coi như đã thành công.
Quả nhiên, ngày hôm sau bà mối cứ tới đây nói là đưa lễ định thân (#Huongbb: Không biết có giống như bỏ rượu bên mình không nhỉ?!), ý Trần gia là hai mươi tám tháng mười dâng lễ, mười sáu tháng chạp thành thân, dù sao hai người tuổi không còn nhỏ.
Người Lô gia cũng đồng ý, vì thế chuyện này được coi như ván đã đóng thuyền, ngay một ngày trước nhận lễ, Trần gia gửi tới một đại quản qua và một bà mụ, đi vào Lô gia mở miệng nói một hơi.
"Phu nhân chúng ta không chê các ngươi là nông dân cục mịch, phái người tới để cầu thân là đã cho các người mặt mũi lớn tận trời rồi, ai ngờ Lô gia các người thậm chí có chỗ giấu diếm, trách không được một cô nương như hoa như ngọc đến mười tám tuổi còn không gả được, Lô gia các người không biết xấu hổ nhưng Trần gia chúng ta vẫn còn muốn!", bà mụ kia vừa mở miệng là phun ra hàng loạt cụm từ thô tục.
Trương thị bị tức sắc mặt tái mét, giơ tay lên chỉ bà mụ kia run giọng hỏi, "Vị ma ma này, ngươi hôm nay phải nói rõ ràng, Lô gia chúng ta rốt cuộc là thế nào? Ai không đứng đắn? Ngươi nếu ngậm máu phun người thì đừng trách đương gia nhà chúng ta đi kiện quan phủ!", Nói xong dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm mụ ta.
Vừa nghe nói tới kiện quan, bà mụ kia âm thanh nhất thời xuống thấp, thế nhưng vẫn còn phẫn nộ, "Trương thái thái, ngươi đi lên trấn trên hỏi thăm một chút, hiện giờ toàn thôn trấn ai ai cũng biết đại cô nương nhà các người không đứng đắn, trách không được vội vàng muốn nhét vào Trần gia chúng ta?"