Chương 11: Con thỏ

Ba Giang vội cọ tay vào quần, sửa sang lại tóc trước mặt vợ mình, “Vợ à, bà nhìn xem kiểu tóc của tôi thế nào?”
Mẹ Giang vẻ mặt ghét bỏ, “Chẳng ra sao cả, chủ yếu là do ông đầu trọc.”


Ba Giang mấy ngày hôm trước tâm huyết dâng trào, học theo mấy ông bạn trong nhóm cạo trọc đầu, ai biết lại phiền toái như vậy, mỗi ngày đều phải cạo một chút, nếu không sẽ mọc lên lởm chởm giống như râu vậy.


Giang Tây cùng Giang Nam hứng thú bừng bừng vọt tới cửa, giành nhau nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa, vừa tò mò lại vừa kích động.
“Anh nói xem lần này Đông ca có phải mang tay phải về không?”
“Vậy thì không cần nhìn, chúng ta đều đã thấy rồi.”
“Nói không chừng lần này là tay trái đấy.”


Hai người nhìn nhau cười hắc hắc, tự nói tự vui.
Ninh Yên Nhiên chọc chọc cánh tay Giang Đông, nhìn anh ngày càng đen mặt, nhỏ giọng hỏi, “Có phải không có ai ở nhà hay không?”


Giang Đông thính tai, giọng nói cười của hai người kia đều lọt vào tai anh, khiến anh tức đến nỗi muốn đem hai đứa em họ kia ra đập một trận!
“Giang Tây, mở cửa!” Giang Đông hai tay đều là lễ vật, dùng chân đá vào cửa hai cái.


Giang Tây run lập cập, lập tức suy sụp xụ mặt xuống, nhỏ giọng hỏi Giang Nam bên cạnh, “Em nói có phải Đông ca nghe được anh nói chuyện không?”
Giang Nam gật đầu, “Chắc là nghe!”
Dù sao cậu ta cũng chưa nói gì, những lời nói bậy đều là Giang Tây nói.


available on google playdownload on app store


Đợi hai giây, vẫn không có tiếng đáp lại, Giang lão đại cảm thấy địa vị của mình trong nhà đã bị hai đứa em họ khiêu khích, anh dồn khí lực, nói thật to, vô cùng khí phách, “Mau mở cửa, ông đây đã mang theo tay phải trở lại.”


“Tay phải" tiểu thư vô tội chớp mắt, nhìn mắt mèo sau lưng hai anh em cười thật ngọt ngào.
“Tên gọi của các anh thật thú vị.”
Giang Đông hắng giọng, thu hồi vẻ mặt hung thần đối với em họ, “Chỉ có tên nó là địa danh, vẫn là tên của tôi dễ nghe, đúng không?”


Ninh Yên Nhiên nhịn cười gật gật đầu, “Nhưng địa vị của anh trong gia đình cũng không quá tốt, mang bạn gái về cũng không ai muốn nhìn.”
Ba Giang sau khi sửa sang lại đầu tóc, lập tức đi tới ném hai anh em kia qua một bên, uy nghiêm mở cửa ra.


Kết quả, cúi đầu liền thấy một cô gái nhỏ khuôn mặt non nớt đang nhìn ông mỉm cười ngọt ngào.
Ba Giang bối rối sờ sờ đầu, ngây ngốc há miệng đi vào theo.
Ánh mắt Giang Đông lập tức trở nên một lời khó nói hết, nhìn một hàng dài cha mẹ anh em đang đứng nhìn ngơ ngẩn, thở dài một hơi thật sâu.


“Ba anh, mẹ anh, em anh, ừm, người cuối cùng là ông nội anh.”


Đã ra đến chiến trường rồi, nhưng thật ra Ninh Yên Nhiên lại không thấy khẩn trương, thoải mái tự nhiên theo anh gọi từng người, cô gái nhỏ tuổi còn trẻ, cười ngọt ngào, miệng càng ngọt, giọng nói đặc biệt khiến người ta yêu thích, làm cho mẹ Giang mặt mày hớn hở, ba Giang lại lo lắng sốt ruột sờ đầu, kéo Giang Đông sang một bên.


“Con nói thật đi, bạn gái đã thành niên chưa?”
Giang Đông vốn cho rằng ba mẹ sẽ nghi ngờ tính chân thật trong mối quan hệ của hai người, không ngờ đến vừa mới gặp lại chính là vấn đề ngoài dự đoán này.


Ánh mắt anh càng thêm một lời khó nói hết, nâng tay lên sờ cái trán của ba anh một cái, buồn bực nói, “Không sốt mà, sao lại mê sảng rồi.”
Ba Giang lập tức đánh một cái trên lưng anh, thổi râu trừng mắt, “Nói chuyện với ba kiểu gì thế? Cái gì mà mê sảng?”


Ngưng một giây, ba Giang tiếp tục nói, “Cái này gọi là suy nghĩ yêu thương, hỏi tới tận cùng.”
Giang Đông cười nhạo, “Được rồi, ba còn không hiểu con của ba sao? Con làm sao có thể động lòng với một cô gái nhỏ chưa thành niên chứ?”
Nhìn anh không giống người có ranh giới đạo đức lắm sao?


Được rồi, đúng là cũng không giống lắm.


Giang Đông lần đầu tiên thức tỉnh về vấn đề hình tượng của bản thân, lại cùng ba mình lôi kéo thêm một hồi, lại nhìn thấy bạn gái nhỏ “hợp tác" đang cùng ông nội pha trà, động tác trôi chảy, nói chuyện nhẹ nhàng lễ phép, nói năng hoạt bát khiến ông nội liên tục gật đầu không ngừng.


Anh bước qua, thoải mái ngồi xuống bên cạnh cô, tuy rằng không có động chạm tay chân, nhưng trong mắt người khác lại đem lại cảm giác “bọn họ nhất định là rất thân mật".
Loại cảm giác này, thật ra trong không khí này cũng rất hoà hợp.
Mẹ Giang cho ba Giang một ánh mắt, “Thế nào?”


Ba Giang nhỏ giọng nói thầm, “Biết bao nhiêu tuổi không? Tôi vẫn cảm thấy tuổi có chút nhỏ.”
Mẹ Giang cẩn thận nhìn ngũ quan Ninh Yên Nhiên, ở trong lòng miêu tả thêm một lần, càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Sao bà lại cảm thấy, cô gái nhỏ này lớn lên có chút quen mắt nhỉ?


Ba Giang không cho là đúng, “Lớn lên đẹp thì đều đẹp như nhau, chỉ có lớn lên xấu mới nhìn ra khác nhau thôi.”
Mẹ Giang gật gật đầu, thầm chấp nhận.
Ông nội Giang nhìn cháu trai và cháu dâu tương lai ngồi cạnh nhau, càng xem càng vừa ý, “Tiểu Ninh à, hai đứa quen nhau thế nào vậy?”


Ninh Yên Nhiên thân người cứng đờ, nuốt nuốt nước miếng, lặng lẽ nhìn về phía Giang lão đại.
Câu này cô có xem qua, nhưng lại quên mất đáp án rồi!
Giang Đông trừng mắt liếc cô một cái: Nếu là đang ở phòng thi, xem cô làm thế nào?


Nhưng mà anh cũng không nhớ rõ đáp án, đành phải tự dựng chuyện.
“Hai bọn con ở gần nhau, có lần xảy ra va quẹt xe, qua qua lại lại, cứ như vậy thì quen biết.”
Ninh Yên Nhiên đang mỉm cười, đột nhiên nhận ra có điểm nào đó không thích hợp nha.
Cái cốt truyện này, sao nghe quen tai quá vậy?


Giang Đông hoàn toàn không nghĩ tới, anh kết hợp sự việc ở hiện thực để dựng ra một câu chuyện, đánh bậy đánh bạ vậy mà lại trúng ngay đương sự.
Đương nhiên, rõ ràng Giang đội trưởng hiện tại tạm thời vẫn chưa phát hiện bạn gái nhỏ bên cạnh mình chính là tên nhóc con đụng xe rồi bỏ chạy kia.


Mẹ Giang quan tâm hỏi, “Có ai bị thương không?”
“Không có, chỉ là chuyện nhỏ, đã giải quyết ổn thoả.”
Cùng lắm chỉ là một cái kính xe thôi mà.


Giang Tây cùng Giang Nam làm mặt quỷ, xô xô đẩy đẩy, Giang Bắc nhìn không được, dẫn đầu đi hỏi một vấn đề mà tất cả mọi người đều đang quan tâm, “Ninh tiểu thư đúng không? Không biết cô tốt nghiệp được mấy năm rồi?”


Ninh Yên Nhiên rất nhanh kịp phản ứng, câu này chính là quanh co lòng vòng hỏi về vấn đề tuổi tác đây.
“Tốt nghiệp hai năm, hiện giờ đang làm dẫn chương trình trên đài phát thanh.”
Giang Đông nói thêm vào, lột một trái quýt đưa cho cô, “Ông nội vừa khen giọng nói của em rất dễ nghe.”


Ninh Yên Nhiên chớp chớp mắt, “Thật không?”
Thật ra cô cảm thấy chương trình của mình cũng không phải hợp với tất cả mọi người già trẻ lớn bé như vậy đâu.


Giang Đông nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, cười một tiếng, bỗng nhiên ném miếng quýt trong tay qua, Ninh Yên Nhiên ôi ôi một tiếng dùng miệng bắt được, tiếp thức ăn thành công.
“Ừm, mẹ của anh cũng rất thích tiết mục của em.”


Mẹ Giang có chút kinh ngạc, Giang Đông nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở, cô ấy chính là người đêm qua kể câu chuyện ‘Bộ xương khô kỵ sĩ cùng vong linh công chúa’, không phải mẹ nghe xong còn khóc đó sao?”


Mẹ Giang trừng lớn mắt, trong mắt lập tức thêm vài phần thân thiện, “Đúng đúng đúng, mẹ thật sự yêu thích giọng nói của Yên Nhiên, không nghĩ tới chúng ta có duyên như vậy.”
Ninh Yên Nhiên giẫm lên chân Giang Đông thật mạnh: Anh nhận ra từ khi nào?


Giang Đông cười đến nghiến răng nghiến lợi: Từ buổi tối hôm trước, lúc cô kể câu chuyện chú cảnh sát cùng nữ xác ch.ết yêu hận tình thù.


Nếu Ninh Yên Nhiên mà có đuôi chắc đã sớm rũ xuống, ban đầu còn cho rằng mình dẫn một tiết mục nhỏ, chắc sẽ không bị vạch trần. Không nghĩ đến năng lực quan sát của chú cảnh sát lại mạnh như vậy, một chút việc nhỏ cũng giấu không được.


Tuy vậy, khi bị người lớn trong nhà phát hiện là người dẫn chương trình kể chuyện ma đêm khuya, Ninh Yên Nhiên vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, đến nỗi cả hai lỗ tai đều đỏ bừng.


Cô quyết định, bắt đầu từ ngày mai trở đi phải quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, ca ngợi nhân dân ca ngợi đảng, ca ngợi cuộc sống hạnh phúc của thế kỷ 21!


Bởi vì công việc của Ninh Yên Nhiên là và buổi tối, không bao lâu phải rời đi, mẹ Giang cố ý làm nhiều thức ăn, nhìn con trai gắp thức ăn cho người ta dưới ánh mắt uy hϊế͙p͙ của bà, lúc này mới gật đầu hài lòng.


Lần trước lúc ăn cơm, anh cố ý quan sát thói quen ăn uống của cô, nhìn thấy cô chỉ ăn thịt không ăn rau, không đồng ý mới gắp cho cô thật nhiều rau xanh.
Động vật ăn thịt Ninh tiểu thư bất mãn liếc anh một cái, nhân lúc không ai để ý, ở dưới bàn đá chân anh.


Cô chỉ là bạn gái giả, vì sao phải chịu khống chế cả vấn đề ăn uống như vậy!
Đây không phải là trách nhiệm mà bạn gái thực sự nên đảm nhận sao?


“Dinh dưỡng phải cân đối, ăn nhiều rau sẽ tốt cho da.” Giang Đông mím môi, thuận miệng nói bậy bạ, “Em xem con thỏ, chính vì thích ăn rau xanh củ cải nên lớn lên mới đáng yêu như vậy.”
Ninh Yên Nhiên hai má nghẹn đến phồng lên, đôi mắt còn to hơn con thỏ trừng anh không vui.


“Chẳng lẽ em không phải con thỏ đáng yêu sao?”
Giang Đông nhịn xuống, không lấy chiếc đũa trên tay chọc vào cái má phình của cô một cái, thử xem có thể bay hơi được hay không. Chờ anh phục hồi tinh thần, phát hiện cả nhà đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh hoàng.


Giang Đông ho nhẹ một tiếng, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Thỏ" Ninh Yên Nhiên không cam lòng gặm củ cải trắng, ở dưới bàn hung hăng giậm một cái thật mạnh vào chân anh.
Đội trưởng rác rưởi, phá hoại cuộc sống của cô, ép cô ăn rau!


Trên đường đưa cô về, Giang Đông rốt cuộc đưa ra đề nghị trao đổi wechat.
Hai người quen biết lâu như vậy, ngay cả phương thức liên hệ cũng chưa lưu, thật đúng là một chuyện khó tưởng tượng ở thời đại này.


Ninh Yên Nhiên vốn cho rằng mình bị anh kéo vào danh sách đen, không nghĩ tới là nhận sai người, còn Giang Đông lại là bị từ chối thêm wechat, khó khăn lắm mới gặp được thì lại ăn phải cái đinh mềm bị chặn ngay ngoài cửa, “người đưa mã thanh toán thay vì mã wechat” Ninh tiểu thư đột nhiên có chút chột dạ rụt cổ lại.


Giây tiếp theo, Giang đội trưởng thành công khiến cô lại chột dạ thêm một chút nữa.
Anh nghiến răng, nhìn dãy số quen thuộc, nheo mắt lại xác nhận thêm một lần nữa, lúc này mới gằn từng chữ một, nói:
“Rất tốt, bắt được cô rồi!”


Hoá ra, vị thần long thấy đầu không thấy đuôi Ninh tiểu thư đang ngồi đây lại chính là tên ranh con lưu manh dám mưu sát chiếc xe yêu quý của anh.






Truyện liên quan