Chương 43: Mặt đỏ
Phản ứng đầu tiên cua Giang Đông là không thể tin được.
“Tuyệt đối không có khả năng, cậu đang lừa con nít đấy à?”
“Khẳng định là không hề lừa cậu nha!” Lương Tây Châu thở dài một hơi, vỗ vỗ vai anh, “Đông Tử, cũng không thể trách cậu không tin, chủ yếu vẫn là do kẻ địch quá giảo hoạt!”
Giang đội trưởng sát phạt quyết đoán rất ít khi trải qua khoảnh khắc mờ mịt như lúc này.
Trước mắt anh giống như bị che phủ bởi một tầng sương trắng mênh mông, che đậy tất cả tầm mắt cùng đầu óc của anh, tốc độ suy nghĩ giống như bị oxi hóa thành gỉ sắt.
“Không phải, chuyện này… là chọc tôi chơi thôi phải không?” Giang Đông hạ khóe miệng, “Ha ha ha” cười gượng ba tiếng, hai răng sau vô thức cọ xát, “Một chút cũng không buồn cười, còn khiến tôi rất mơ hồ!”
“Tôi khiến cậu mơ hồ? Tôi đâu có thời gian rảnh rỗi để làm mấy chuyện này, tôi còn đang vội muốn về nhà cùng vợ đậy, có ai muốn ở bên ngoài nhìn gương mặt thối này của cậu đâu!” Lương Tây Châu vỗ bàn một cái, thần sắc trở nên nghiêm túc, “Cậu còn không tin, tôi lại cảm thấy việc này không phải là giả đâu.”
Giấy trắng mực đen, mắt thấy là thật, vật chứng bày ngay trước mắt anh, không thể không tin.
Đương nhiên, Lương Tây Châu cũng biết, trong chuyện này, đổi lại vị trí nếu là anh đột nhiên biết cô gái mình tìm suốt mười mấy năm lại cả ngày ở ngay trước mắt mình lắc lư, còn giả làm người yêu, trong lòng anh chỉ sợ cũng không thể nào dễ chịu được.
Trong đầu Giang Đông giống như đang nằm mộng, một chốc thì nhìn ảnh chụp trong di động, lát sau lại nhíu mày trầm tư, tâm tình cực kỳ phức tạp.
“Nếu không cậu lấy ảnh chụp so sánh cùng hiện tại một chút xem sao?” Lương Tây Châu chỉ cho anh một con đường sáng.
Giang Đông mím chặt môi, không trực tiếp lấy ra di động, mà lấy một điếu thuốc kẹp ở ngón giữa, nhìn ánh lửa châm, đốm lửa nho nhỏ ở ngón tay anh rõ ràng lụi tắt, khiến anh nhìn đến xuất thần.
“Cậu có phải là đang sợ hay không?” Lương Tây Châu đánh trúng tim đen, hỏi ra điểm then chốt.
“Không phải”. Giang Động đạp ghế bên cạnh một phát, buồn bực nắm tóc, lớn tiếng đáp, “Ông đây có cái gì phải sợ?”
“Chậc, thẹn quá hóa giận.” Lương Tây Châu lắc lắc đầu, “Nếu như cậu sợ, thì trực tiếp gọi điện cho Ninh tiểu thư hỏi một chút, chẳng phải sẽ biết hay sao?”
“Hỏi?” Giang Đông ngoài miệng không tin, trong lòng lại đã tin bảy tám phần, “Hỏi như thế nào? Nếu như cô ấy thực sự muốn giấu, mình hỏi cô ấy có thể trả lời hay sao? Nếu như không phải, mình hỏi như vậy không phải là làm cho người ta lúng túng hay sao?”
“Làm sao cậu biết cô ấy sẽ không thừa nhận?”
Giang Đông đem đầu thuốc lá dập tắt ở dưới chân, mạnh mẽ giẫm một chút, khóe miệng kéo xuống, “Cô ấy giúp mình tìm người, cậu cảm thấy như vậy cô ấy có thừa nhận không?”
Trong mắt Lương Tây Châu đều là dấu chấm hỏi, anh ta cảm thấy hai người này, một người so với một người lại càng có ý tứ.
Một người thầm mến nhiều năm không nói lời nào, kết quả crush tới trước mặt mà không biết. Một người bị thầm mến nhiều năm lại giả vờ không biết, vững như núi Thái Sơn, mặt không đổi sắc, đây là cái dạng tình huống gì? Hiện tại người trẻ tuổi yêu đương đều muốn gây chuyện đến mức phức tạp như vậy sao?
“Không phải, cô ấy có phải người cậu muốn tìm hay không, cậu không biết sao?” Hai chữ “khó hiểu” viết đầy trên mặt Lương Tây Châu, “Cậu, bị mù mặt? Đâu có giống!”
Lưỡi Giang Đông chạm chạm phía sau răng cấm, lấy ra điện thoại, mở ra album ảnh, nhanh chóng tìm kiếm một lượt, theo tên album ảnh đã được sắp xếp đem bức ảnh đã được anh phục chế lấy ra.
“Chính cậu xem đi, có giống hay không?”
Đây là một trong những tấm hình kỷ niệm ít ỏi mà anh có được.
Ảnh chụp năm anh lên đại học, phải dời nhà, năm đó Giang Đông quay đầu, hai tay đút trong túi, giả vờ kiêu ngạo không nhìn vào ống kính, vừa nhìn liền muốn đánh đòn.
Lúc đó bên cạnh anh còn đứng mấy tên “đàn em”, mập mạp cùng cây trúc, còn có Ninh Nguyệt vừa mới bước vào thời kỳ trưởng thành cười cười đứng ở giữa, vóc người thon nhỏ, như là một cây hành lá trắng trẻo.
Đã nhiều năm trôi qua, bên góc ngoài của bức ảnh đã bị mài mòn một chút, cho thấy chủ nhân tấm ảnh này đã từng xoa xoa thưởng thức rất nhiều lần, thế nhưng hình ảnh được bảo tồn hoàn hảo giống như lúc đầu, khuôn mặt cô gái trong bức hình vẫn rõ ràng như trước.
Sau này khi có điện thoại di động, Giang Đông liền đem bức ảnh được phục chế của chính mình chuyển đến album trong máy, mỗi ngày đều lấy ra nhìn một lần.
Khuôn mặt người đàn ông kiên nghị mang theo sự dịu dàng không dễ nhận ra hòa cùng với hoài niệm, ngón tay cái di chuyển trên khuôn mặt cô gái dừng lại trong khoảnh khắc, có chút tiếc nuối khi phải để hình ảnh xinh đẹp này rơi vào trong mắt của người đàn ông khác.
“Cậu cẩn thận một chút, đừng xóa của tôi!” Anh không yên tâm dặn dò.
Tay Lương Tây Châu run lên, cực kỳ hoài nghi bản thân ở trong lòng anh em tốt rốt cuộc là cái dạng hình tượng gì.
Nhưng mà, một giây sau, tay anh ta run lên, suýt chút nữa đem di động của Giang Đông ném trên mặt đất!
“Cậu đợi một chút, như thế này thì có thể nhìn ra cái gì?”
Cô gái xinh đẹp đã nói đâu? Người mặt đỏ này là ai!
“Nhìn ngũ quan đi, ngũ quan không thấy rõ, xem khuôn mặt đi, cũng chỉ là một cô bé con, nhìn cái đầu đi, lúc bé cùng với lớn lên cũng giống như nhau, thế nhưng màu da này…” Lương Tây Châu khó xử tặc lưỡi, “Không có ý kiến gì, tôi đối với phụ nữ thật sự cũng không có kinh nghiệm gì, hay là để tôi hỏi vợ tôi giúp cậu?”
Giang Đông trừng mắt liếc anh ta một cái, “Đây là trường nào? Chính tôi đi tìm hiểu!”
Lương Tây Châu nhanh chóng viết cho anh một chuỗi địa chỉ.
Ba ngày sau, Giang đội trưởng dặm trường gió bụi gọi anh ta (Lương Tây Châu) ra ngoài, không nói hai lời, trước tiên gọi hai bình rượu.
“Cậu nói, tôi cmn có phải bị bệnh hay không? Một người lớn như vậy đứng sờ sờ trước mặt, tôi lại không nhận ra.”
Lương Tây Châu cảm thấy không có vấn đề gì, ai bảo anh người chính giữa bức ảnh có mang theo hai gò má cao nguyên màu hồng.
Giang đội trưởng chính trực cũng không biết trên đời này có một thứ gọi là phấn phủ hoặc là má hồng gì đó tồn tại.
Anh cảm thấy đây chính là màu da tự nhiên.
Giang Đông trong lòng nghẹn một hơi, một bên vì mình không nhận ra mà cảm thấy tự trách, một bên lại cảm thấy cô nhóc đáng ch.ết kia quả thật là người lòng dạ hiểm độc.
Thế nhưng anh lại thở phào nhẹ nhõm nhiều hơn.
Trước khi lý trí của anh nhận ra cô, bản năng của anh đã một lần nữa khiến anh yêu cô.
Ba lần thầm mến cùng một người, Giang đội trưởng tức cười.
Lương Tây Châu hừ cười một tiếng, “Nói thực, hai người bọn cậu còn rất giống nhau.”
Một kẻ cố chấp giống như con lừa, một người tâm địa đen tối đến phát sáng, một đôi tình nhân không ai là kẻ tốt!
“Cảm ơn!” Giang Đông nâng tay, nâng cốc đụng vào cốc đối diện.
Nhưng mà, tình huống trước mắt chính là, anh sẽ trực tiếp vạch trần cô hay là trái lại muốn đùa giỡn cô, đây chính là một vấn đề đáng để suy nghĩ.
***
Ninh Yên Nhiên gần đây cảm thấy có chút kỳ quái, Giang Đông đã mấy ngày không xuất hiện trước mặt cô, đi làm hay tan tầm đều không gặp, trong nhà cũng không có động tĩnh gì, đây thực sự là một hiện tượng bất thường.
Làm một hàng xóm tốt yêu mến quê nhà Trung Quốc, Ninh Yên Nhiên ôm một rổ táo gõ gõ cửa.
Không có người.
Không đúng nha.
Ninh Yên Nhiên quay đầu liếc nhìn, cảm thấy có chút kỳ quái.
Giang đội trưởng là thức đêm làm việc nên không về nhà? Cô có nên đi tới cửa đơn vị của anh giả vờ như vô tình gặp được?
Ninh Yên Nhiên lắc lắc đầu, bỏ đi ý niệm này, quyết định trước tiên gọi điện thoại cho Giang Đông.
Trêu chọc cũng phải xem tình huống, nếu thực sự là anh bận đến mức chân không chạm đất, cô cũng không thể gây thêm phiền phức cho anh.
Nghĩ như vậy, Ninh Yên Nhiên vừa đi về phía nhà mình, vừa bấm điện thoại cho Giang Đông.
Vốn đang xuyên qua mắt mèo quan sát hành tung, Giang đội trưởng thấy điện thoại trên tay đột nhiên vang lên, anh giật mình, vô thức nắm chặt điện thoại di động, ấn tắt điện thoại của cô.
Ninh Yên Nhiên bước chân dừng lại, chăm chú lắng nghe.
Nếu như cô không nghe nhầm, vừa rồi, hình như, có tiếng động, phải không?
Ninh Yên Nhiên không quay đầu lại, từng chút từng chút quay trở lại cửa nhà Giang Đông, dán ở trên cửa lắng nghe.
Mà cửa bên này, phản ứng đầu tiên của Giang đội trưởng sau khi không quá bình tĩnh tắt điện thoại của cô là giống như cô, đồng thời nằm sấp ở trên cửa.
Động tĩnh rất nhỏ theo khe cửa truyền ra bên ngoài, Ninh Yên Nhiên xoa xoa tai, cảm thấy chính mình xuất hiện ảo giác.
Thực sự kỳ quái, tại sao cửa này đột nhiên có âm thanh nhịp tim vậy?
***
Giang Đông yên lặng mấy ngày, dùng khoảng thời gian này để bản thân suy nghĩ rõ ràng, đông thời lần đầu tiên thử nghiệm hiệu quả của chiêu lạt mềm buộc chặt.
Nhưng mà, từ lúc bắt đầu ngày thứ ba, anh phát hiện mình đi lầm đường.
Cô nhóc không lương tâm ở đối diện kia, vừa thả liền trốn thoát, không chút nào nhớ anh cả.
Giang Đông xoa trán, lấy ra tư liệu cùng ảnh chụp mình nhận được trong khoảng thời gian này để ở trên bàn.
Anh đã xác định thân phận của Ninh Yên Nhiên, nhưng anh vẫn như cũ lấy được toàn bộ tư liệu từ nhỏ đến lớn của cô.
Giấy chứng minh nhân dân có rất ít người chụp lên còn xinh đẹp, bao gồm chính anh, nhưng ở trong mắt anh, trong ảnh Ninh Yên Nhiên vẫn như cũ xinh đẹp giống như búp bê, cho dù là lúc còn nhỏ ngọt ngào non nớt hay là bây giờ tinh xảo chói mắt, đều giống như hồi bé mặt đỏ dễ nhìn.
Giang Đông ở trước bàn ngồi cả đêm, đem cuộc sống của cô xem đến rõ ràng.
Khoảng thời gian không có anh, cô từ một thiếu nữ trưởng thành trở thành bộ dáng giống như bây giờ.
Mà cô nhóc xấu xa lòng dạ hiểm độc trêu đùa anh của bây giờ, anh thậm chí không đành lòng trách móc nặng nề.
Anh thậm chí còn cảm thấy cô làm vậy rất đúng.
Anh cảm thấy mình có bệnh.
Giang Đông thu hồi tư liệu trên bàn, gọi điện thoại cho “đồng bọn” ở trên trấn, hẹn cuối tuần gặp ở trước cửa nhà cũ của nhà họ Ninh.
Chú bé đứng ở cạnh cửa Viên Hồ Hồ hỏi anh ý đồ đến đây.
Giang Đông đưa cho cậu bé một viên đường, cậu bé lập tức cười rạng rỡ, “Trước đây cũng có một chị gái cũng cho em một viên kẹo.”
Đứng ở cạnh cửa, mí mắt Giang Đông giật giật, vừa muốn cẩn thận hỏi một chút, liền nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Bà chủ nhà mang theo mấy cái túi, thoáng cảnh giác nhìn anh, “Có chuyện gì không?”
Thân hình Giang Đông cao lớn, vai rộng, đứng ở cạnh cửa liền giống như một tòa tháp sắt, thật sự không phải người dễ đối phó.
“Xin lỗi, tôi có chút việc muốn hỏi chủ nhân nhà này.” Giang Đông nhận ra sự cảnh giác của bà chủ nhà, lui về phía sau một bước, kéo ra một khoảng cách an toàn, “Tôi từng gửi mấy phong thư tới địa chỉ này, không biết chị có ấn tượng gì không?”
Nghe anh hỏi chuyện mấy phong thư, bả chủ bỏ đi mấy phần hoài nghi, “Thư? Không phải chứ, cậu nhưng gửi đầy một cái hòm lớn đấy.”
Giang Đông hơi cúi đầu, có hơi ngại, “Vậy...”
Bà chủ khoát tay, “Bị người mang đi rồi.”
Giang Đông sửng sốt, “Mang đi? Ai?”
Lúc anh nói ra mấy lời này trong lòng anh đồng thời nảy ra một ý niệm không thể tưởng tượng được.
Người mang những bức thư ấy đi, sẽ không phải là người anh nghĩ đến phải không?