Chương 45: Đánh giá xấu
“Anh nói gì? Anh lặp lại lần nữa xem?” Ninh Yên Nhiên híp mắt uy hϊế͙p͙, ngón tay gõ lên bàn hai cái, muốn tạo cho anh chút áp lực tinh thần.
Giang Đông nhìn dáng vẻ tức giận hất cằm lên của cô, cười lạnh một tiếng.
Vật nhỏ này còn biết trừng mắt, tính tình rất lớn đấy.
Xin hỏi đây có phải là thái độ lấy lòng người ta không?
Thái độ rất không thích hợp Ninh tiểu thư giẫm chân anh, còn dùng sức nghiến hai cái, nhíu mày trừng mắt.
Tính tình cứng hơn sắt mạnh hơn thép Giang đội trưởng không hề cúi đầu, hiên ngang lẫm liệt khô cứng hỏi ngược lại, “Tôi nói canh uống rất ngon, em có ý kiến gì sao?”
“Đương nhiên là có ý kiến, tại sao chỉ là uống ngon? Phải gọi là vô cùng ngon!”
Trình độ tiếng Trung thật là kém!
Nhất định là đã hối lộ giáo viên ngữ văn mới có thể thuận lợi tốt nghiệp tiểu học!
Giang đội trưởng hoàn toàn không biết phản bác như thế nào, đành đứng dậy, bưng nồi đất và bát canh đi vào phòng bếp, xả nước ào ào rửa, không hề tiết kiệm nước.
Ninh Yên Nhiên nhìn bóng lưng anh đứng rửa bát, tức giận ban đầu trong lòng thoáng lắng xuống.
Anh tránh cô nhiều ngày như vậy, cô chỉ nhẹ nhàng giẫm một chút, như vậy là đã tiện nghi cho anh lắm rồi có biết không?
“Anh đi đâu mà về trễ như vậy?” Ninh Yên Nhiên ôm gối ôm lười biếng dựa trên sô pha, đạp rơi hai chiếc dép, chân nhỏ đung đưa chờ anh trả lời.
Động tác rửa bát của Giang Đông không dừng lại, “Ra ngoài một chuyến.”
Nói cũng như không!
Nếu không phải anh đi ra ngoài, cô có thể bắt được anh sao?
“Đi đâu vậy? Em tìm anh mấy ngày rồi, người cũng không nhìn thấy.” Cô bĩu môi, uỷ khuất rũ mắt xuống, vô thức nhéo nhéo cái tai của con thú bông.
“Tìm tôi có việc sao?”
“Không có việc thì không thể tìm anh sao?”
“Không có việc thì tìm tôi làm gì?”
“Em…” Ninh Yên Nhiên chán nản, “Em… là một người hàng xóm Trung Quốc tốt, quan tâm đến vấn đề an toàn của anh một chút cũng không được sao?”
Giang Đông yên lặng một lát, không nói gì.
“Hơn nữa, lỡ như anh bị người ta lừa bán, em cũng có thể báo án sớm một chút nha.” Vừa nói, lại cảm thấy khó chịu, tay phải xoa xoa mắt, “Một thời gian dài anh không xuất hiện, nếu như xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Giang Đông cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Em cảm thấy ai sẽ lừa bán được tôi?”
Người nào ăn no rửng mỡ như vậy? Đến cửa tìm ch.ết?
Ninh Yên Nhiên chững chạc đàng hoàng trả lời anh, “Lỡ như đụng phải người mau bán nội tạng thì sao?”
Giang Đông nhéo nhéo sống mũi, bị cô chọc giận đến buồn cười, “Người nào lại không có mắt nhìn như thế? Em cho là trừ em ra còn có ai để ý đến tôi sao?”
Một câu này thốt ra, cả hai người đều sửng sốt một chút.
Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Giang Đông đút túi tựa ở trên tường, ánh mắt buông xuống, tư thế thoải mái, thần kinh lại có chút căng thẳng.
Mẹ nó, hôm nay anh không nên nói chuyện với cô, trực tiếp về nhà có phải được không?
Nói nhiều sẽ sai, cổ nhân quả không lừa người.
Giang Đông sờ sờ nửa hộp thuốc còn lại trong túi, chân mày cau lại.
Ban đầu anh không muốn đem vấn đề tình cảm của hai người thảo luận sớm như vậy.
Hiện tại rất rõ ràng vẫn chưa tới lúc.
Cô còn đang thăm dò điểm mấu chốt của anh, mà anh đã lên kế hoạch dạy dỗ cô một chút, hai người tạm thời chưa thích hợp cởi mở với nhau vấn đề này.
Ninh Yên Nhiên phản ứng linh hoạt hơn anh.
Cô nhìn trời, nhìn đất, nhìn xung quanh, sau đó một tay cầm trái cây, một tay mở điện thoại di động, bắt đầu điên cuồng gọi bạn tốt.
“Gấp gấp gấp! Người nào online mau ra đây! Chuyện quân sự quan trọng!”
“Giang đội trưởng nhà mình nói “Trừ em ra còn ai có thể để ý đến tôi", lời này phải đáp thế nào?”
Bạn tốt dẫn đầu bát quái chạy nước rút háo hức giơ tay trả lời, “Đầu tiên, bọn mình muốn biết ngữ khí khi nói câu này là gì? Là câu hỏi tu từ hay câu hỏi nghi vấn?”
“Câu hỏi tu từ!”
“Đã là câu hỏi tu từ, vậy cậu nên %#@#¥%&*&*¥%[email protected]! #$*&+%$# "
Ninh Yên Nhiên trịnh trọng gật gật đầu, quả nhiên là tâm phúc, vào lúc tập trung nhìn Giang Đông, lộ ra một nụ cười bình tĩnh, tự tin mở miệng…
“Đợi chút, em quên rồi.”
Vừa nói, cô vừa cầm lên di động, một lần nữa ôn lại từ ngữ đã thảo luận xong.
Không biết phải làm thế nào với cô, Giang Đông bật cười.
Căng thẳng cái gì, nghiêm túc cái gì, tất cả đều tan biến không còn một mảnh.
Giọng cười của anh sang sảng, ngực phập phồng, giữa mặt mày tràn đầy ý cười không thể kiềm chế, dễ như trở bàn tay hấp dẫn toàn bộ ánh mắt Ninh Yên Nhiên.
“Anh cười cái gì?” Cô ngơ ngẩn hỏi.
“Cười em.”
“Cười em cái gì?”
“Cười em ngốc.” Trong mắt của anh hơi thu lại ý cười, khó có được cảm giác thân thiết ôn hoà, trong giọng nói lộ ra chút ý nghĩa sâu xa.
Một câu hai nghĩa.
Này cô ngốc nhỏ, ngốc ơi là ngốc, lời nói dối bại lộ rồi mà cũng không biết.
Cũng nhờ anh tâm địa tốt, chờ đem cô dạy dỗ một trận, là có thể thu thập về nhà.
Ninh Yên Nhiên hít một hơi, không muốn tiếp thu cái bình luận ác ý này một chút nào.
Không đợi cô kịp phản ứng, Giang Đông tiến lại gần hai bước, thừa dịp cô chưa kịp chuẩn bị lấy đi điện thoại của cô, bình tĩnh nhìn qua…
“Hội thiếu nữ xinh đẹp đêm khuya nói chuyện tình cảm?”
Ninh Yên Nhiên rụt cổ, âm thanh nhỏ nhẹ, “Thực ra trước đây gọi là “hội bao dưỡng nam sinh thanh thuần" cơ.”
Cùng với nam sinh thanh thuần không có chút liên tưởng nào Giang Đông tiên sinh đặt một bàn tay lên bả vai cô, trầm giọng hỏi: “Nói, gọi là gì lặp lại lần nữa?”
“Đặc biệt có cốt khí chưa bao giờ khuất phục bạo lực và uy hϊế͙p͙" Ninh tiểu thư hạ quyết tâm, mắt nhắm lại, dứt khoát kiên quyết lớn tiếng nói, “Gọi, gọi là “người một nhà tương thân tương ái”!”
Giang Đông hài lòng vỗ một cái lên bả vai của nàng, cổ vũ, “Rất tốt, tên này rất không tệ, tiếp tục duy trì.”
Ninh Yên Nhiên buồn rười rượi nhận lấy di động, dưới ánh mắt vô cùng uy hϊế͙p͙ của anh, đổi tên nhóm thành “người một nhà tương thân tương ái".
Một giây sau, nhóm trò chuyện trực tiếp bùng nổ.
Một màn hình toàn dấu chấm hỏi.
“Sao rồi? Thiếu nữ số 1 bị Giang đội trưởng bắt rồi?”
“Đây xem như là đêm khuya bị càn quét đi, thở dài!”
“Chúng ta đều là thiếu nữ độc thân, dựa vào cái gì không thể trò chuyện tình cảm? Dựa vào cái gì dựa vào cái gì?"
“Người này giống y như nhóm trò chuyện của bà nội nhà mình, quá cổ lỗ sĩ!”
“Nói cho Giang đội trưởng nhà cậu biết, tên này mà bị bỏ đi, thẩm mỹ của anh ấy rõ ràng là không đạt!”
Giang đội trưởng nhận được một chuỗi dài chỉ trích có chút không chịu nổi, trực tiếp tắt điện thoại, làm như không có gì xảy ra.
Các cô gái bây giờ, quả nhiên là không giống anh chút nào!
Trải qua một tuần nghiêm túc suy nghĩ, lại lật xem vô số sách tình cảm xưa cũ, Giang Đông ra một quyết định trọng đại.
Muốn dựa vào tốc độ tiến triển bây giờ của hai người, đoán chừng đến sang năm cũng chẳng ra được kết quả gì.
Một bên là lời hứa vững bền mười mấy năm cùng với nguyên tắc của anh, một bên là cô ngốc dốc sức phá vỡ nguyên tắc, chỉ cần cô không thừa nhận, đây chính là ngõ cụt.
Anh quyết định sống lại từ chỗ ch.ết, cho hai người một khởi đầu mới.
Giang Đông không tìm công ty dọn nhà, mà một mình thu dọn hành lý đi ra ngoài.
Mấy anh em đến giúp anh dọn nhà, Lương Tây Châu hết sức cẩn thận hỏi nhiều một câu, “Cậu muốn dọn nhà, việc này có nói với hàng xóm không?”
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, không rõ chân tướng, "Dọn nhà còn muốn nói cho hàng xóm?” "Tại sao muốn nói cho hàng xóm?"
Ninh tiểu thư ngủ một giấc đến khi thức dậy, lười biếng cử động tay chân, mang dép, ngậm bàn chải đánh răng, chậm rì rì đi ra ngoài.
Tầng này của bọn họ có 3 hộ, hai hàng xóm kia cũng không phải là người thích náo nhiệt, hôm nay cũng không biết vì sao lại có động tĩnh lớn như vậy.
Cô đi tới cửa, “răng rắc" một tiếng mở cửa ra, đã nhìn thấy Giang Đông mang theo một hòm da đang muốn đi.
Ninh Yên Nhiên suýt nữa nuốt luôn kem đánh răng trong miệng.
“Chuyện gì vậy? Anh đi công tác? Khi nào về?” Trên môi cô còn dính bọt trắng, trên người mắc áo ngủ bằng lông mịn, dáng vẻ đứng ở cửa giống một con búp bê cỡ lớn.
Thật ra cũng không khác bao nhiêu.
Chỉ có 1m .
“Không về nữa, tôi dọn nhà.” Giang Đông nửa thật nửa giả nói một câu, “Sau này em sẽ có hàng xóm mới, đừng tuỳ tiện đụng xe người ra, không phải ai cũng tốt bụng như tôi đâu, có biết không?”
Ninh Yên Nhiên lập tức nổi giận, “Có ý gì? Đang ở tốt, sao lại dọn đi?”
Cô rất nhanh nghĩ đến chỗ quan trọng, “Là bởi vì em sao?”
Giang Đông từ chối cho ý kiến.
Trên thực tế, nói như vậy cũng không có gì sai.
Nếu không phải là cô gái này xấu xa dối gạt anh, anh cũng không đến mức sử dụng cách dọn nhà này để bắt nạt một cô gái.
Kẻ nói dối lòng dạ nham hiểm, tạm thời không tính là một cô gái.
Đây là lời nói để tẩy trắng.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, “Đến giờ rồi, tôi đi đây.”
Mấy người đến góp vui đang chuẩn bị theo hắn đi ra ngoài, Lương tiên sinh đã biết được sự thật kéo một cái, nhỏ giọng nói, “Đừng ra ngoài, bóng đèn sẽ bị sét đánh.”
Xem náo nhiệt bên trong cũng được, nhưng không sánh bằng ở bên ngoài nha.
Ngay một giây lúc Giang Đông chuẩn bị bước vào thang máy, Ninh Yên Nhiên hạ quyết tâm nhổ ra bàn chải đánh răng, ôm lấy bàn tay anh, nắm thật chặt, không chịu thả người đi.
Giang Đông dừng bước lại, lắc bàn tay hai người đang nắm chặt, mặt mày lạnh lùng, “Đây là ý gì?”
Ninh Yên Nhiên không thích để móng tay dài, móng tay màu hồng phấn cắt sửa chỉnh tề, bây giờ dùng sức hơi lớn, móng tay bấm vào da anh, lưu lại dấu vết hình cung giống trăng non.
Giang Đông da dày thịt béo không có bao nhiêu cảm giác, chỉ là híp mắt, nhìn cô không tự biết mờ ám, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra mấy phần sảng khoái vui mừng.
Anh càng lúc càng quen với việc con mèo nhỏ này lưu lại dấu vết trên người anh.
Dấu răng, vết cào, vết chân, dấu son môi, cái gì cũng được.
À, cái cuối cùng, có thể còn phải chờ một chút.
Giang Đông không dấu vết ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi dưới, ánh mắt tối đi.
“Anh đừng đi.” Ninh Yên Nhiên nhìn không hiểu ánh mắt phức tạp của anh, đầu ngón tay lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt anh, hành động thân thiết như vậy nếu là bình thường nhất định có thể khiến cô thét chói tai trong lòng, nhưng bây giờ, bàn tay to ấm áp kia trở thành cọng cỏ cứu mạng duy nhất giúp cô giữ anh lại.
“Anh đừng đi, có được không?" Giọng cô mềm nhũn, âm thanh yếu đuối lại kiên định, “Em sẽ không ảnh hưởng anh nữa, anh ở lại, được không?”
“Em luôn luôn ảnh hưởng đến tôi.” Giang Đông cuối cùng cũng để ý đến những người đang xem kịch vui, âm thanh ép xuống rất thấp.
Nghe được câu này, Ninh Yên Nhiên kéo tay áo của anh, nhất thời không biết là nên vui mừng hay khổ sở.
Cô nở nụ cười ngọt ngào vô hại mang theo một tia chán nản không dễ phát hiện, thật nhanh nháy mắt, muốn trong vài giây ngắn ngủi nghĩ ra đủ cách ứng phó với hoàn cảnh khó khăn lúc này.
Nhưng mà Giang Đông nhìn ra sự do dự của cô, bàn tay hơi dùng sức, rút ra khỏi tay cô.
"Tôi có thể đi được chưa?"