Chương 51: Án mạng
Trên thực tế, Ninh Yên Nhiên tạm thời không có tính toán gì cả.
Chiến tuyến kéo dài càng lâu, cô lại càng không dám đem chân tướng phơi bày trước mặt anh.
Nhìn chằm chằm dây lưng treo trên tường, Ninh Yên Nhiên rụt cổ, lừa mình dối người.
Ló đầu cũng là một đao, lui đầu cũng là một đao, cô đương nhiên lựa chọn phương án…
lui đầu!
Không được, cô phải nghĩ cách đem chuyện này hoàn toàn lừa gạt qua đi.
Nhưng mà, không đợi cô thực hiện hành động, biến cố đã xảy ra trước.
Mười giờ sáng, tiểu Trương luống ca luống cuống chạy lên lầu, phá toang cửa phòng làm việc, hô lớn, “Đội trưởng, không xong, xảy ra chuyện lớn!”
Giang Đông trầm mặt, không vui lạnh lùng nói, “Hấp ta hấp tấp, còn ra thể thống gì nữa!”
Tiểu Trương mặt mũi trắng bệch, suýt chút nữa không thở được, “Giang đội trưởng, số 29 đường Đông Phong, án mạng, có người ch.ết!”
Con ngươi Giang Đông chợt co lại, anh bỗng nhiên đứng lên, suýt chút nữa làm đổ chiếc ghế bên cạnh, “Số 29 đường Đông Phong?”
“Đúng, cơ quan của chị dâu!”
Giang Đông biến sắc mặt cầm lấy áo khoác, lập tức đẩy cậu ta ra, chạy ra bên ngoài, “Mau, đi thông báo cho những người khác đuổi kịp!”
Nói xong, anh dẫn đầu chạy xuống lầu, xe cảnh sát đã ở dưới sẵn sàng đợi lệnh, Giang Đông và vài người xuất phát trước, những người còn lại lên chiếc xe phía sau.
Bây giờ không phải giờ cao điểm vào sáng sớm, trên đường không có nhiều xe, Giang Đông trực tiếp ngồi vào ghế lái, điều khiển xe cảnh sát chạy nhanh như chớp.
Dọc đường đi anh đã vượt không biết mấy cái đèn đỏ, hận không thể trực tiếp bay tới hiện trường, các đồng nghiệp ngồi trong xe cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, tiểu Trương không ngừng gọi điện thoại cho Ninh Yên Nhiên, đáng tiếc vẫn luôn luôn không gọi được.
Giang Đông bớt thời gian nhìn cậu ta một cái, tiểu Trương lắc đầu, “Không gọi được.”
Người đàn ông một quyền nện trên tay lái.
Mọi người đều biết trong lòng anh sốt ruột, lúc này cũng không có ai đi trêu chọc anh phá hoại của công.
Chờ tới lúc anh đi tới dưới lầu, dải phân cách đã được kéo lên, mấy đồng chí cảnh sát đứng ở phụ cận, chắn người dân vây xem ở bên ngoài.
Giang Đông cấp tốc đẩy cửa nhảy xuống xe, đi nhanh vào trong, một cảnh sát ở hiện trường đi ở phía sau anh báo cáo tình huống, “Tổng cộng có hai người ch.ết, một nam một nữ, thân phận người đàn ông không rõ, ba mươi đến bốn mươi tuổi, chiều cao 1m76 đến 1m78, trên đầu có vết thương, nữ khoảng 24 tuổi, hiện đang là phát thanh viên đài này, trên đầu và trước ngực đều có vết thương, phán đoán sơ bộ là do bị đụng đầu dẫn đến mất máu quá nhiều mà ch.ết.”
Bước chân Giang Đông hơi dừng lại, cổ họng khó khăn phát ra tiếng, “...Hai mươi bốn? Xác định chưa? Tên là gì?”
Không có ai nhìn thấy, hai tay đặt tại bên người của anh đang phát run, máu toàn thân trong nháy mắt liền lạnh đi.
Dự cảm chẳng lành trong lòng anh vào giây phút này đã đạt đến đỉnh.
Trong lòng anh cảnh sát tràn đầy thấp thỏm, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt của Giang đội trưởng, giống như muốn ăn thịt người vậy, quá đáng sợ.
“Nói chuyện!” Thấy cậu ta trầm mặc, Giang Đông không đợi kịp, túm cổ áo cậu ta ép hỏi.
Đôi lông mày rậm của anh nhíu chặt, ánh mắt âm trầm, sắc mặt cực kỳ khó coi, anh cảnh sát trẻ bị anh túm cổ áo đã muốn khóc, “Tên, đợi, tên, người ch.ết họ Lý, gọi là Lý Vân, là một người địa phương.”
Trái tim treo cao của Giang Đông trong nháy mắt hạ xuống, anh khó khăn thở hổn hển một hơi, đè lại ngón tay đang không ngừng run rẩy, miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, bước nhanh lên lầu.
“Đã tr.a xét những người có liên quan chưa? Thời gian tử vong là lúc nào?”
“Còn chưa kịp điều tra.”
Đã sắp tới năm mới, vụ án mạng đột nhiên xuất hiện này cần phải nhanh chóng được điều tr.a phá án, nếu không rất dễ khiến cho người dân bị khủng hoảng.
“Có người chứng kiến không?”
“Còn chưa tìm được.”
Giang Đông gật đầu, mang bộ bao giày (*bộ bao giày là túi nilon đeo bên ngoài giày để tránh để lại dấu chân khi điều tra) và găng tay, đi qua hành lang chính, muốn đi vào hiện trường, liền nhìn thấy mấy người trẻ tuổi đứng một bên, thần sắc hốt hoảng, kinh hồn táng đảm.
Anh dường như vừa liếc mắt liền nhìn thấy Ninh Yên Nhiên đứng lẫn trong đám người đó.
So với những người khác, sắc mặt cô vẫn được coi là trấn định, chỉ hơi tái nhợt một chút, trên người không mặc áo khoác, quần áo đơn bạc có chút đáng thương.
Giang Đông từ trên xuống dưới quét mắt một vòng, thấy trên người cô không có dấu hiệu bị thương, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, tiến lên phía trước, kéo bả vai của cô, chăm chú ôm cô vào trong ngực, hổn hển thở mạnh một hơi.
Bàn tay to của anh giống như kìm sắt, làm cho cô không thể sinh ra một chút tâm tư phản kháng nào.
“Em không sao chứ?”
Ninh Yên Nhiên vỗ vỗ bờ vài của anh trấn an, “Em không sao.”
“Không bị dọa chứ?”
Ninh Yên Nhiên do dự một chút, vẫn gật đầu.
“Em không sợ, em biết anh sẽ đến.”
Động tác của Giang Đông dừng một chút, cởi áo khoác đắp lên người cô, lại ghét bỏ trách mấy câu, “Ngay cả áo khoác cũng không mặc, thật không biết em làm sao có thể tự chăm sóc chính mình!”
Ninh Yên Nhiên mím môi, cũng không cùng anh già mồm, lần đầu tiên bộ dáng mang theo mấy phần lanh lợi.
“Di động hết pin?”
Ninh Yên Nhiên gật đầu,
“Mọi người… ai báo cảnh sát?”
Giang đội trưởng khôi phục trạng thái bình thường, trên người mang theo mấy phần khí thế khiến người khác sợ hãi, ánh mắt mạnh mẽ, đảo qua từng người ở chỗ này, nhìn đến khi lòng người không chịu nổi run lên.
“Tôi… tôi báo cảnh sát.” Cậu thanh niên vóc dáng nhỏ bé đứng ở bên người Ninh Yên Nhiên giơ tay lên, sắc mặt trắng bệch, “Tôi lúc đó đi tìm chị Lý giúp, không nghĩ đến vừa mới đẩy cửa ra liền nhìn thấy… trên mặt đất toàn là máu.”
Nói đến đây, toàn thân cậu thanh niên rùng mình một cái, rụt lui về phía sau những người khác, như cũ sợ muốn ch.ết.
Giang Đông liếc mắt nhìn cậu ta một cái, trực tiếp mang theo cậu ta qua bên kia, chuẩn bị tìm người đem cậu ta về ghi chép.
Ninh Yên Nhiên nắm chặt áo khoác trên người, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Cái áo khoác này mới từ trên người anh cởi ra, còn mang theo nhiệt độ ấm áp cùng mùi hương thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, trong lúc này giống như hạ một tấm bùa hộ mệnh, khiến cho cô vô cùng an tâm.
Ngay trước cánh cửa, hai người ngã vào trong vũng máu, đã mất đi sinh mệnh, mùi máu tươi nồng đậm khiến cho vài người đứng xung quanh run lẩy bẩy.
Pháp y đã tiến vào hiện trưởng, sau khi điều tr.a cùng Giang Đông bàn bạc tình huống cụ thể, lấy chứng cứ liền rời khỏi đây.
Thi thể bị mang đi, mấy cảnh sát sau khi lấy được chứng cứ cũng lục tục rời đi, Giang Đông dừng lại hiện trường trong khoảnh khắc, đi ra liền nhìn thấy mấy người trẻ tuổi vẫn đứng ở ngoài cửa run lẩy bẩy.
“Đi thôi, trở lại lấy lời khai.”
Ninh Yên Nhiên gật đầu, theo anh lên xe cảnh sát, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày thường luôn mang theo tươi cười lúc này ấy vậy mà hiện ra mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Giang Đông thở dài, ở trên đầu cô xoa một chút, bỗng nhiên sinh ra mấy phần đau lòng.
Anh đã quen nhìn các vụ án mạng như vậy, cùng lắm cảm thấy có chút khó chịu, nhưng đối với cô mà nói chắc đây là lần đầu tiên, lần này chỉ sợ thật là dọa cho cô sợ hãi.
“Có sao không?” Tiểu Trương đưa cho cô một ly nước nóng, “Trước hết chờ một chút, bên kia còn đang lấy lời khai.”
Ánh mắt Ninh Yên Nhiên có chút ngẩn ngơ, mù mờ dừng lại hai giây, nhận lấy cốc nước, cảm ơn cậu ta.
Tình huống của những người khác so với cô còn kém hơn, ngồi cùng một chỗ run rẩy không ngừng, thậm chí còn có người chạy đến bên ngoài cửa bắt đầu nôn mửa.
Đây là hiện tượng bình thường.
Giang Đông xoa xoa trán, đi tới ngồi cạnh bên người cô, bắt được tay cô, ở trên mu bàn tay vỗ hai cái, ý vị trấn an vô cùng mãnh liệt, “Đừng suy nghĩ, nghỉ ngơi mấy ngày, coi như không nhìn thấy chuyện này, có biết không?”
Vai Ninh Yên Nhiên thoáng cái liền xụ xuống, cô dùng cốc nước ấm áp dán sát vào hai má, trên mặt biểu tình cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút, “Trí nhớ của em quá tốt, không có cách nào làm như không nhìn thấy.”
Giang Đông vô tình vạch trần cô, “Thật không? Lúc em học bài cũng không nói như vậy.”
Bị anh làm cho cứng họng một chút, Ninh Yên Nhiên cả người bắt đầu ủy khuất trở lại, “Em bị khiếp sợ lớn như vậy, anh không thể an ủi em một chút sao?”
“Anh không phải đang an ủi em hay sao? Em xem người khác đi, có ai được đãi ngộ như vậy không?”
Ngữ khí của anh quá mức chắc chắn, lời lẽ chính nghĩa, tinh thần chính trực, làm cho cô muốn phản bác cũng không tìm được lý do.
Nhưng Ninh Yên Nhiên không nghĩ muốn tiếp thu loại an ủi này.
“Em hôm nay chắc là sẽ ăn không ngon.” Bộ dáng của cô giống như trời sập xuống, xoa bụng đói, một chút khẩu vị cũng không có.
“Vậy chịu đói một hôm.” Giang Đông cũng biết cảm giác này có bao nhiêu khó chịu, đối với vấn đề tâm lý này, anh cũng không có biện pháp hữu hiệu nào để giải quyết, mọi người đều như vậy sống sót đi qua.
“Em buổi tối cũng không dám ngủ một mình.” Ninh Yên Nhiên lạnh lùng nhìn anh một cái, nỗ lực khiến cho anh hiểu rõ ý đồ của mình, “Em mất đi cảm giác an toàn.”
Không có cảm giác an toàn?
Giang Đông nghĩ nghĩ, “Vậy em trở lại nhà ba mẹ ở vài ngày, đợi việc này trôi qua lại chuyển ra ngoài ở.”
Ninh Yên Nhiên bị đường tư duy trong não anh làm cho tức giận đến giậm chân.
“Em muốn ngủ cùng anh!” Cô hít sâu một hơi, thẳng thắn nói ra nguyện vọng của mình.
Cùng anh ngủ? Việc này quả thật rất có cảm giác an toàn.
Thế nhưng tình huống không cho phép!
Giang Đông cực kỳ thẳng thắn lắc đầu, “Anh mấy ngày này dự đoán sẽ ở đây thức đêm xử án, cũng không có thời gian ngủ.”
“Vậy em cũng ở lại!” Ninh Yên Nhiên trả lời cực kỳ thẳng thắn, “Dù sao em cũng không muốn ngủ một mình!”
Làm đồng nghiệp cũ của người ch.ết, cô có cảm giác có lẽ mình có thể cung cấp được đầu mối nào đó không tưởng được.
Đương nhiên, không dám ngủ một mình là nguyên nhân chủ yếu khiến cô muốn ở lại.
Chờ cô lấy xong lời khai đã mười hai giờ.
Người của đội hình sự bắt đầu phát cơm hộp, Giang Đông đưa cho cô một hộp cơm, Ninh Yên Nhiên vội vàng lắc đầu.
“Yên tâm, đều là đồ ăn chay, tốt xấu gì cũng ăn mấy miếng, nếu không cũng không chịu nổi.” Giang Đông chân thật đáng tin mở hộp cơm, nhìn chằm chằm cô đem từng miếng thức ăn nuốt xuống, lúc này mới nuốt nước bọt, từng ngụm từng ngụm giải quyết xong bữa trưa của mình, bắt đầu cùng vài người ghi chép lời khai tìm kiếm đầu mối.
Báo cáo pháp y đã có kết quả, Giang Đông mang theo mấy cảnh sát bàn bạc một chút, chuẩn bị điều tr.a quan hệ của hai người ch.ết.
Một buổi chiều như trước đây, vẫn không tìm được bất luận đầu mối gì, thức đêm họp đã trở thành lệ cũ.
Ninh Yên Nhiên mua cafe cùng bữa ăn khuya mang vào, nhẹ giọng hỏi Giang Đông, “Rất khó giải quyết phải không?”
Người đàn ông trầm mặc, gật đầu một cái, “Quả thực vướng tay vướng chân.”
Chủ yếu nhất là thân phận người ch.ết tạm thời còn chưa xác định, tiến độ vụ án này liền chậm chạp không cách nào đẩy mạnh.
Ninh Yên Nhiên do dự một chút, ngồi xuống bên cạnh anh, “Cho em xem ảnh chụp hiện trường.”
Giang Đông liếc mắt một cái nhìn cô, bất đắc dĩ nói, “Không sợ?”
“Vẫn còn sợ, thế nhưng không phải có anh ở cạnh em sao?” Ninh Yên Nhiên khẽ nói, “Mấy ngày nay em đi theo anh, không đi nơi nào hết, có được không?”
Giang Đông cân nhắc trong khoảnh khắc, gật đầu.
Ninh Yên Nhiên vừa nhìn ảnh chụp vừa bắt lấy tay áo của anh, ngón tay lặng lẽ chui vào trong cổ tay áo anh, không biết từ lúc nào đã rất nhanh chui vào lòng bàn tay của anh, ở giữa tay anh nắm một chút.
Giang Đông rũ mắt nhìn cô, nắm lấy ngón tay không thành thật kia.
Bị vừa vặn bắt được trên mặt Ninh Yên Nhiên không có một chút biểu tình dư thừa nào, tựa như hoàn toàn không biết đầu ngón tay mình đã làm việc “hư hỏng” gì.
Cô trầm mặc vài giây, khẽ nói, “Người đàn ông này, hình như em đã từng gặp qua.”