Quyển 1 - Chương 4

Để mặc Phong Diệc Kì một mình đến phòng bếp tìm đồ ăn, Liễu Dục Dương đi trước trở về phòng cùng mấy khách nhân vừa tới thảo luận chi tiết mọi chuyện. Không ngờ chưa đến nửa nén hương, giọng nói có chút ảo não của Phong Diệc Kỳ từ xa vọng đến.


“Sư phụ, ngài đã ăn tối sao? Vì sao vẫn còn thừa cá bắt được?”


Hắn tổng cộng bắt bảy con cá, ba con đã bị béo ưng Thương Vũ ăn trong nhà bếp, cho dù mỗi người một con, thì trong giỏ trúc sẽ không còn lại một con như vậy. Chắc chắn cái này không phải do những khách quý kia hảo tâm lưu lại, khả năng duy nhất chính là vị sư phụ quá tốt bụng của hắn lấy cớ bản thân đã ăn rồi, để hết đồ ăn cho ba vị khách kia, lại còn phần cho hắn.


“Kỳ nhi, sư phụ đã ăn rồi.” Bất đắc dĩ cười, Liễu Dục Dương đứng lên đến gần thân ảnh đang bốc hỏa đi tới.
Chỉ biết đồ đệ của y vĩnh viễn cũng không lưu lại một chút cảm tình cho người khác.


“Ngay cả bánh bao cũng còn nhiều, ngài ăn cái gì a?” Khuôn mặt tuấn mỹ mang một tầng hỏa diệm xuất hiện trước mặt mọi người.


Phong Diệc Kỳ từ trước đến nay chưa từng học qua tôn sư trọng đạo, nhưng trong lúc lửa giận tăng cao mà vẫn nhớ rõ dùng tôn xưng, đây là biểu hiện hắn rất tôn kính Liễu Dục Dương. Mặc dù thế, giọng điệu vô lễ vẫn làm cho ba đệ tử phái Hoa Sơn phải quay lại nhìn.


available on google playdownload on app store


Tạo phản sao?! Ở đâu có đệ tử nói chuyện cùng sư phụ như vậy?
Đồng thời, dung nhan của hắn lộ ra dưới ánh nến.
Đệ tử Hoa Sơn khẽ giật mình, ánh mắt dừng trên nhân vật có khuôn mặt thế gian hiếm thấy không cách nào dời đi.


Đẹp quá! Ngay cả tiểu sư muội được phong là võ lâm đệ nhất mỹ nhân cũng không mỵ hoặc bằng người trước mặt này, bọn họ nhất thời không kiềm chế lộ ra phản ứng kém cỏi.(phản ứng khi nhìn thấy giai xinh, gái đẹp a)


“Nhìn cái gì!” Lạnh lùng trừng mắt, bàn tay phải Phong Diệc Kỳ vung lên chính là một hồi chưởng phong đảo qua. Sau đó phẫn nộ tập trung vào người trước mặt:  “Sư phụ, ngài không ăn cơm tối cũng nên ăn cá của ta, hay cá của Thương Vũ, cũng không cần phải cho bọn họ mỗi người một con, sao lại để bản thân đói bụng?”


Có đôi khi hắn thực sự không hiểu bản tính của sư phụ.
Cái gì? Y không ăn?
Nghe vậy, Bạch Ngạn Hải đẩy ra ghế đứng dậy ôm quyền: “Liễu công tử, ngươi đây là làm gì chứ? Chúng ta ăn chút lương khô cũng không sao.”


Hai gã sư đệ thấy đại sư huynh nói như vậy, cũng vội vàng đứng dậy hành lễ.


“Đừng nói như vậy, ba vị ngàn dặm đến đây đương nhiên phải được nghỉ ngơi thật tốt. Ta đây không có gì ngon mời khách, chẳng qua là mấy con cá mà thôi. Huống hồ tại hạ thực sự đã ăn rồi.” Liễu Dục Dương vội vàng nói, tay trái rất tự nhiên che lại miệng Phong Diệc Kỳ.


Phong Diệc Kỳ bị tước đoạt quyền lên tiếng, đôi mắt sáng trừng lớn, rầu rĩ cầm lấy con cá vừa bắt ngồi vào lò sưởi bên trong bắt đầu nướng, dùng tương du (một loại nước chấm được sản xuất bằng cách lên men hạt đậu tương, ngũ cốc rang chín, nước và muối ăn) nhẹ nhành xoa khắp thân cá.


Liễu Dục Dương bao dung cười, chuyển hướng ba người giải thích: “Đây là đồ nhi của ta, Phong Diệc Kỳ, gần đây quen bảo vệ ta, có chỗ thất lễ thỉnh tha thứ, bỏ qua cho.” Nói xong y khẽ gọi đồ đệ, “Kỳ nhi, sư phụ giới thiệu ba người này với ngươi.”


Hắn không muốn biết a! Phong Diệc Kỳ nhếch môi, nhưng hắn cũng không muốn sư phụ mất mặt.


Ước chừng qua ba giây, Phong Diệc Kỳ cũng ngoan ngoãn đứng dậy. Thấy thế, Liễu Dục Dương vui vẻ cười, lại tiếp tục nói: “Vị này chính là Hoa Sơn đại đệ tử Bạch Ngạn Hải, hai vị này là sư đệ của huynh ấy, Hoàng Xung cùng Trần Minh.”


Không chút thích thú nhìn lướt qua, hắn nhẹ ôm quyền thi lễ, lại ngồi trở về nướng cá của hắn.
Thấy thái độ hắn như vậy quả thực là quá coi thường đại sư huynh mà mình tôn kính nhất, Hoàng Xung chịu không được liền lên tiếng, lại bị Bạch Ngạn Hải dùng ánh mắt ngăn lại.


“Liễu công tử còn trẻ như vậy đã nhận đồ đệ thật sự là không dạy bảo được đi, tuổi không hơn nhau là mấy có phải rất khó qua?” Nhẫn xuống không vui, Hoàng Xung dùng ngôn ngữ ám chỉ Liễu Dục Dương không dạy tốt đồ đệ.
“Sư đệ!” Bạch Ngạn Hải thấp quát.


“Chê cười rồi.” Cười nhạt một tiếng, Liễu Dục Dương mặt không đổi sắc tránh đi khiêu khích của hắn.


Ngược lại Phong Diệc Kỳ lại thu hết vào mắt, cười lạnh nói: “Vẫn không đại lượng bằng đồ đệ được Ngô chưởng môn dạy dỗ thật là tốt , không có cách nào, sư phụ chính là quá sủng tiểu đồ đệ coi trời bằng vung này!”


Dám khi dễ sư phụ tính tình hảo? Nếu kẻ kia không nói gì còn được!
Một câu hai ý ngăn lại công kích đồng thời đâm trở về một hồi mã thương (phản kích lại)chế nhạo bọn họ ăn thứ không nên ăn, ngay lập tức làm khuôn mặt ba đệ tử của phái Hoa Sơn trướng thành màu gan heo.


“Kỳ nhi, không được vô lễ.” Nhẹ khiển trách một tiếng, Liễu Dục Dương cũng có chút xấu hổ. Lần đầu tiên y biết miệng lưỡi Kỳ nhi cay độc như vậy.
Bất quá, y từng nói với Kỳ nhi là chưởng môn phái Hoa Sơn họ Ngô?


“Ngươi……” Hoàng Xung một chữ ngạnh trong cổ, nói ra không được mà nuốt xuống càng không được. Phản bác thì sẽ sinh ra tranh cãi, mà không phản bác ngược lại giống như chấp nhận.


“Ta chỉ bất quá chỉ là khích lệ ngươi một chút, mặt có nhất định phải đỏ lên thế không? Thật sự là da mặt mỏng a! Như vậy cũng tốt, chứng tỏ cao đồ của Ngô chưởng môn không phải là loại ỷ vào môn uy trên giang hồ có chút danh khí thì tự cho bản thân là đúng nhất, lại càng không phải là loại ngu dốt cứ tự phụ mình rất giỏi mà xem thường người khác, thật đáng mừng. Ngài nói có đúng không, sư phụ? Ta phải hướng vài vị sư huynh học tập mới được, bất quá ta tùy hứng như vậy, khả năng không học được, thật không nên mơ mộng hão huyền.” Nhìn tiếu dung trên khóe môi như nhu thuận lại cực kì trào phúng, lời nói cay độc chỉ vì đáp lại ngữ khí khi nãy bọn họ nói với Liễu Dục Dương.


“Kỳ nhi.” Thở dài, Liễu Dục Dương dùng ánh mắt ám chỉ hắn đừng có lại nhiều lời .
Lại nói tiếp, mấy người Bạch Ngạn Hải ở trên giang hồ có chút danh tiếng, bị một cái hậu sinh tiểu bối trên trọc như vậy, chỉ sợ mặt mũi mất sạch.


Liền như vậy cũng không chịu được?! Hắn còn tưởng rằng mấy kẻ kia đã học được thuần thục phương pháp minh bao ám giáng của chính đạo nhân sĩ rồi chứ!


Nhún nhún vai, Phong Diệc Kỳ trầm mặc lấy trúc phiến cắt dọc thân cá, đem hết xương cùng đầu cá ném trở lại mâm, dùng bánh bao nóng hổi kẹp lấy thịt cá, sau đó cẩn thận đưa cho Liễu Dục Dương.
“Sư phụ ăn đi, ta đi tìm cái khác ăn, ngài chậm rãi trò chuyện.”


Thấy thế, Liễu Dục Dương không còn để ý đến mấy đệ tử Hoa Sơn, vội vàng đưa tay ngăn lại đồ đệ.
“Kỳ nhi, chúng ta cùng ăn đi.” Nhu hòa nói. Lấy tay ngắt từng miếng bánh tuyết trắng uy cho hắn. “Nên ăn nhiều một chút, biết không?”


Y hiểu rất rõ Kỳ nhi. Nếu để hắn một mình rời đi, nhất định sẽ không ăn tối mà trở về phòng luyện công.


Phong Diệc Kỳ cũng có chút không cam lòng gật đầu, lại ngoan ngoãn trong ngực Liễu Dục Dương, đôi môi đỏ mọng khẽ mở chờ y đưa tới thức ăn. Được mấy ngụm, hắn đẩy ra tay Liễu Dục Dương, không nói một lời rời đi.


Trong biểu tình băng lãnh, chỉ có Liễu Dục Dương phát giác trên gương mặt trắng nõn có một vòng hồng nhạt.
※※※
Trời không chiều lòng người.
Sáng sớm rời giường liền nghe thấy âm thanh gió tuyết vi vút, vừa mở cửa sổ quả nhiên trông thấy một khoảng không toàn màu trắng.


Phong Diệc Kỳ vô ngữ vấn thượng thiên (không nói nổi lên lời, ngước mắt hỏi trời xanh)trừng mắt nhìn đại tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ. Gió tuyết dai dẳng suốt đêm qua, chẳng những không nhỏ đi, ngược lại ngay cả đường mòn cũng không còn dấu vết.


Trong khoảng thời gian ngắn, hắn kinh ngạc đến quên đóng cửa sổ, cứ như vậy mặc cho bông tuyết che phủ bản thân.
“Kỳ nhi, tỉnh dậy đừng đứng bên cửa sổ, đóng cửa sổ vào đi, coi chừng cảm lạnh.”


Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy tuyết bay vào phòng bám đầy trên người Phong Diệc Kỳ, Liễu Dục Dương vội vàng nói.
“Sư phụ, ngài còn muốn đi?” Nếu sư phụ nói muốn đi, hắn phải lấy noãn lô (lò sưởi nhỏ). Phong Diệc Kỳ chăm chú thầm nghĩ.


“Không được, thời tiết này không thể ra ngoài.” Liễu Dục Dương buồn rầu lắc đầu, đứng bên cạnh giúp hắn phủi tuyết trên người.
“Vậy hôm nay làm gì?”


Bình thường lúc này, thầy trò bọn họ hẳn là đang đánh cờ hoặc đàm luận về dược thảo cùng ngũ hành bát quái, nhưng hiện tại bên ngoài còn có ba vị khách quý, để mặc không được.


“Tựu nói chuyện a.” Y đang bận rộn phủi đi tuyết bám trên bờ vai gầy gò của Phong Diệc Kỳ, “Mặc nhiều quần áo một chút, ta đi hầm ít thuốc bổ đến cho ngươi uống.”
“Sư phụ, tại sao ta lại phải uống thuốc bổ?” Hắn đều nhanh phải sợ uống thuốc. Phong Diệc Kỳ rên rỉ một tiếng.


Thân thể bị thương hư nhược, tẩm bổ. Nội lực mất hết, lại tẩm bổ. Vết thương cũ tái phái, tiếp tục tẩm bổ. Phong hàn, tẩm bổ tiếp!
Vậy lý do hôm nay là gì?
“Ngươi quá gầy, không có chút thịt nào.”


“Ta không gầy, sau khi đi theo sư phụ trên người ta đã tăng mấy cân thịt.” Phong Diệc Kỳ liều ch.ết phản đối, hoảng sợ trừng mắt nhìn Liễu Dục Dương.
Không được, hắn ch.ết cũng không ăn!
“Thêm chút thịt nữa khá hơn.” Vừa sờ vào đều là xương cốt, phải làm sao mới được đây!


Đồ nhi duy nhất này chính là bảo bối của y
Mày kiếm cau lại, y vẫn còn tại khổ tư (đau khổ suy nghĩ), Phong Diệc Kỳ thởi dài liên tục.
“Sư phụ, béo lên ta sẽ không chạy được.”
Hắn nhanh bị làm hư, đầu tiên là an nhàn ch.ết được, nếu còn cứ như vậy, hắn thật ra xong luôn.


“Không đâu, khinh công của ngươi rất tốt, có chậm cũng dùng được nó để đi lại.”
Trả lời không cần suy nghĩ, Phong Diệc Kỳ suy sụp tại chỗ xuống dưới.
Nói như vậy cũng được sao? Hắn luyện khinh công không phải dùng để chuyển thịt.


“Ta rất sợ thuốc bổ, ta van ngươi a, sư phụ. Ta sẽ ăn cơm nhiều một chút.” Hắn chỉ có thể căn cứ vào tình hình tốt nhất mà nói ra.
Nhất là khi chứng kiến lúm đồng tiền ôn nhu của Liễu Dục Dương hé ra, độc dược hắn đều chịu uống, huống chi chỉ là …. ăn vào thuốc bổ chán ngấy ấy.


“Như vậy phải không?” Đột nhiên hoàn hồn, y buồn cười nhìn Phong Diệc Kỳ liều mạng gật đầu, “sư phụ sẽ không bắt buộc ngươi, chỉ là từ nay về sau nên ăn nhiều hơn một chút….”
Lời nói biến mất bên trong tiểu trúc quán (tủ nhỏ đầu giường) trên giường, y lại lần nữa nhíu mày.


Phong Diệc Kỳ nhãn châu xoay động, gượng cười co rụt sang một bên.
“Kỳ nhi, sư phụ nói qua không thể ăn vụng hàn mai ngâm, đối với thân thể nhiều ít có hại, ngẫu nhiên ăn còn được, không thể ngày nào cũng ăn.”
Ngón tay thon dài mang theo tiểu ống trúc, y bất đắc dĩ nói.


“Đó là hai ngày trước.”
Biết rõ Liễu Dục Dương sẽ không sinh khí bởi việc nhỏ này, Phong Diệc Kỳ cười pha trò.
“Chính là hôm qua ta tìm thấy một bình rỗng dưới giá sách.”
“Đó là hôm trước ăn.”
“Đúng thế không?” Liễu Dục Dương hoài nghi nhíu mày.


“Đúng đúng, là ta hôm trước đọc sách thì bỏ quên.” Hắn vội vàng gật đầu như bằm tỏi,“Ta đi lấy đồ ăn sáng.”
Từng bước hướng ra ngoài cửa dời đi, Phong Diệc Kỳ chột dạ thè lưỡi.
“Chờ một chút.”
“Là, sư phụ.” Quả nhiên vẫn bị phát hiện.


“Đưa đồ trong tay áo cho ta, ăn cơm xong mới được ăn tiếp.” Sủng nịch vỗ vỗ Phong Diệc Kỳ, y ôn nhu nở nụ cười.
“Hảo, nhớ đưa cho ta đó.” Chậm rãi nuốt nuốt khẩu giao ra, hắn có chút ai oán.
Tố thái mà ăn hàn mai ngâm thật là một đại hưởng thụ!


“Sợ sư phụ lừa ngươi sao?!” Nhướng mày, Liễu Dục Dương tựa tiếu phi tiếu nói.
“Ngài sẽ không, sư phụ không nói dối.” Nụ cười ngây thơ lộ ra một bên má lúm đồng tiền, hắn quay người lại thoáng cái đã không thấy bóng dáng.


Liễu Dục Dương bị bỏ lại trong phòng khẽ giật mình, vừa thở dài vừa thu lại đồ ăn vặt, sau đó cầm trường bào ra ngoài đuổi theo đồ nhi gấp gáp.
Trời lạnh như vậy cũng không mặc thêm một chút, sao chỉ mặc mỗi trung y?! Huống chi còn có khách nhân, đừng để người ta chê cười.


Thở dài trong lòng, ánh mắt lại nhu tình tựa thủy!
Người nhìn không phát giác, người được nhìn cũng không để ý, chỉ có tình cảm nhàn nhạt lan tràn ra ngoài.
※※※


Địa đồ thật lớn trải trên bàn, bốn người vây quanh thảo luận không ngớt, hào khí khẩn trương nặng nề, chỉ có một người nhàn nhã ngồi xổm trong góc nghịch hoa mai đùa chim ưng, thỉnh thoảng còn cười nhẹ hai tiếng.


Cùng Thương Vũ đùa giỡn đùa giỡn, Phong Diệc Kỳ nhàm chán nghe lén Liễu Dục Dương nói chuyện.


“…… Đông bắc có Lân bang; Tây bắc có Thục Xuyên Đường Môn; Phía nam là Ác Long bang…… Coi như là vì thập đại ác nhân báo thù, những cao thủ này làm sao có thể đột nhiên liên kết? Còn hiểu biết chiến thuật, trận pháp……”


Hiện nay nguy cơ lớn nhất của võ lâm Trung Nguyên chính là các tà đạo nhân sĩ vốn đơn thương độc mã lại liên thủ, mà bên trong không xảy ra nội chiến.
Nghe bọn người Bạch Ngạn Hải giải thích tình huống hiện nay, Liễu Dục Dương trầm ngâm.


“Sư phụ, có thể người lãnh đạo đã thay đổi hay không?” Phong Diệc Kỳ đột nhiên nói một câu.
Sư phụ không cùng hắn, một mình chơi với Thương Vũ rất nhàm chán, huống hồ, chuyện lần này nếu như hắn nghĩ sâu xa, nhiều ít bản thân cũng có một phần trách nhiệm…–
Đại khái a!


“Ta cũng nghĩ qua, chỉ là, muốn thủ lĩnh nhiều bang phái như vậy nghe lời, không phải chuyện dễ dàng.” Ngạnh sinh sinh nói (.miễn cưỡng, gắng gượng.).
Căn bản không có khả năng ?
Tà đạo phần tử bất đồng chính đạo nhân sĩ, bọn họ sẽ không liên thủ, chứ đừng nói là đồng tâm hiệp lực.


“Chính là, những bang phái sư phụ vừa nói đều rất thân thuộc a.” Phong Diệc Kỳ khó hiểu nói: “Bọn họ vốn đã có giao tình, chỉ cần có liên quan đến nhau, muốn tụ tập lực lượng của bọn họ rất đơn giản!”
Tuy nhiên thân phận kẻ lãnh đạo hắn có chút dấu diếm.


Huyết Phách, kế hoạch phá vỡ võ lâm đã triển khai, không biết có bao người vì báo thù của hắn mà chôn cùng . Ánh mắt Phong Diệc Kỳ có chút tối tăm.
“Kỳ nhi?” Liễu Dục Dương chú ý thấy hắn thất thần.


“Ngươi thực không hiểu biết. Bang phái bọn họ không bao giờ hành động cùng nhau, từ trước đến nay vẫn không ai phục ai!” Tuổi trẻ Trần Minh có chút không vui.
Bọn họ đã đủ bề bộn , tiểu tử này lại chen vào mấy lời vô nghĩa ấy làm gì?!


“Ta sẽ không nhịn ngươi lần thứ ba!” Phong Diệc Kỳ trừng mắt liếc kẻ kia, ánh mắt lạnh như băng đủ để đông lạnh ch.ết người: “Các ngươi mới không có hiểu biết, quan hệ bọn họ khá sâu, tất cả đều có quan hệ thông gia với Thập đại ác nhân.”
Hắn nói ra sự thật ít người biết đến.


“Quan hệ thông gia?” Liễu Dục Dương sững sờ,“Bọn họ cùng Thập đại ác nhân có quan hệ thông gia?”


“Đúng vậy, sư phụ không phải thường nói có nhiều việc xem xét trên quan hệ từ phía nhà mẫu thân, có thể phát hiện rất nhiều chuyện? Lần này chẳng qua sự thật chứng minh những gì đã nói thôi. Như “Vô ảnh quỷ” Tần Sanh cưới muội muội của bang chủ Ác Long bang.”


“Thật sự như vậy?” Liễu Dục Dương đọc qua tình báo thu được trong tay, lại hướng bọn Bạch Ngạn Hải xác định, thấy được đáp án này thật khó hiểu.
Ách, hắn giống như quá nhiều chuyện!


“Chính đạo nhân sĩ không biết sao? Đây là bí mật lưu truyền bên trong của tà đạo, bang chủ Ác Long bang bởi vì chúc mừng hôn sự này, đã mở tiệc chiêu đãi nhân sĩ khắp nơi lên đến năm ngàn người.”


Bọn họ hẳn không biết. Liếc mắt nhìn nhau, đều thấy kinh ngạc trên mặt đối phương, cuối cùng Liễu Dục Dương mở miệng: “Kỳ nhi, ngươi xác định?”


“Đương nhiên, ta……” Tựu ở đó! Thiếu chút nữa hắn cắn phải đầu lưỡi mình, Phong Diệc Kỳ vội vàng chuyển lời nói: “Ta nghe tất cả mọi người nói như vậy, cho nên không có sai.”


Quả nhiên, động tác nhẹ của hắn đã đánh động. Tình báo của chính đạo nhân sĩ cũng không linh thông như hắn tưởng tượng.
“Mọi người là chỉ ai?” Bạch Ngạn Hải buồn bực hỏi.
“Liên quan gì đến ngươi?” Hắn tính phản xạ trả ngược lại.


“Kỳ nhi!” Không vui lòng gọi khẽ một tiếng.
Lại không được? Ủy khuất bĩu môi, Phong Diệc Kỳ tâm không cam lòng không muốn lẩm bẩm: “Chính là cùng tiểu tử loạn hỗn trên đường, trước khi được sư phụ nhặt về, ta đại giang nam bắc không biết đã đi bao nhiêu địa phương.”


Giáo huấn thứ hai của Thập đại ác nhân — đánh có thể không thắng, nhưng nói dối không thể không nói.
Bởi vậy hắn nói dối đến thuần thục.
“Phải không? Điều này có thể giải thích vì sao bọn họ lại vì cái ch.ết của Thập đại ác nhân mà xuất thủ.” Bạch Ngạn Hải nói nhỏ.


Liễu Dục Dương trầm mặc nhìn Phong Diệc Kỳ, bị ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn có chút hốt hoảng.
“Sư phụ?” Sao cứ nhìn vào hắn?
“Không có gì, cám ơn ngươi đã nói cho sư phụ chuyện này.” Ôn nhu cười với hắn, nhưng đáy lòng lại âm u lo lắng.


Chẳng lẽ Kỳ nhi không để ý? Chỉ cần hắn nói dối, tính phản xạ sẽ cắn móng tay.
Không phải khi thẹn thùng, cũng không phải đang tức giận, chỉ có đơn thuần nói dối mới có thể như vậy.
Chính là y không muốn vạch trần đứa bé kia, sẽ chờ đến khi hắn muốn nói ra rồi tính sau.
※※※


Tính ra đã bao lâu rồi hắn không xuống núi? May mắn trước kia hắn đều đeo mặt nạ khi hành động, nên hiện tại mới có thể tùy ý hành tẩu trên giang hồ mà không sợ mang lại phiền toái cho sư phụ.


Cưỡi ngựa đi trên con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng, Phong Diệc Kỳ xuất thần nhìn người đi đường hai bên.


Có lão phu lão thê, có phụ thân mang theo hài tử, có nam nhân mang theo tay nải vội vã về nhà mừng năm mới. Không biết trong nhà của người đó có ai chờ đợi không oán không hối? Những điều này trước kia hắn chưa hề chú ý đến, mà từ những người kia dạy bảo, hắn đã từng ra tay phá hủy hạnh phúc gia đình cùng tương lai của người khác nhưng không có một tia áy náy…..


Đây không phải là lỗi của hắn. Vì sống sót hắn không có lựa chọn nào khác, huống chi trước khi gặp được sư phụ, hắn tuyệt đối không cảm thấy như vậy thì làm sao, như vậy có gì không đúng. Giẫm lên thi thể người khác để sinh tồn, hắn vẫn luôn được giáo huấn như thế.


Bây giờ nghĩ lại, cường hãn mà hắn luôn cho là đúng lại xây dựng trên bao nhiêu thi thể người bất hạnh! Đáy mắt nổi lên cô đơn, khẽ cắn môi dưới, hắn thả chậm tốc độ ngựa, bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu.


“Kỳ nhi?” Để ý tới hắn giảm bớt tốc độ, Liễu Dục Dương ân cần gọi,“Đừng cách lại phía sau quá xa, ngươi làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Vội vàng thúc ngựa vượt qua, Phong Diệc Kỳ vẫy vẫy đầu.


Nhìn hắn một cái, Liễu Dục Dương ôn nhu lấy ra một bình nhỏ hàn mai ngâm rượu, dùng ngón tay lấy một quả đưa đến miệng hắn.
Ê ẩm! Phong Diệc Kỳ nhăn lại lông mày, rồi lại vẫn chưa thỏa mãn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi.
“Còn muốn?”


Từ khi y biết Kỳ nhi thích ăn loại hàn mai ngâm này, hàng năm vốn chỉ làm một vò hiện nay lại chất đống đầy trong hầm.
“Muốn.”
“Ăn chậm một chút, cách trấn kế tiếp còn xa, cẩn thận ăn nhiều đau dạ dày.” Y đơn giản đem cả bình đưa vào tay Phong Diệc Kỳ.
“Ta hiểu rõ.”


Ăn một quả lại một quả ngược lại không nhìn ra hắn hiểu rồi vất đi đâu. Bất đắc dĩ nở nụ cười, Liễu Dục Dương lấy tay lau đi chút nước mai dính trên khóe miệng hắn.
“Tâm tình tốt lên không?”


“Tâm tình ta không có không tốt a!” Cậy mạnh cười nói, Phong Diệc Kỳ khó hiểu vì sao tâm tình của mình luôn bị nhìn thấu.


Không nên như vậy, từ sau khi tròn mười ba tuổi, tâm tình của hắn chưa bao giờ bị người khác nhìn thấu….. Huống hồ, đối mặt tình cảnh cùng quẫn khi nội tâm bị thăm dò, hắn lại không sinh khí.


Là vì người xâm nhập đáy lòng của hắn là Liễu Dục Dương? Một người chính thức quan tâm hắn, cũng là người hắn quan tâm.
“Nói bậy, sư phụ vẫn luôn chú ý đến ngươi, ngươi có chỗ nào không thích hợp ta biết ngay, làm sao vậy”


Từ ngày hôm qua nháo xong Kỳ nhi sẽ rất không bình thường, không biết hắn đang lo lắng chuyện gì?


“Ta chỉ là…… Bắt đầu lý giải được vì sao sư phụ đối với việc để dân chúng cuốn vào võ lâm tranh đấu luôn thấy oán hận.” Lời nói nửa thật nửa giả khó có thể nhìn ra được bên trong có quỷ. Phong Diệc Kỳ che dấu một phần sự thật làm tâm tình hắn không tốt.


“Như vậy tâm tình ngươi không tốt?” Liễu Dục Dương khiêu mi hỏi.
“Đương nhiên không tốt. Gần đây giang hồ loạn như vậy, sư phụ muốn nhúng tay nhất định bề bộn ngất trời.” Nói hay như khướu, hắn lo nghĩ rồi lại bật cười.


“Ngươi ngược lại rất nhanh hiểu ta.” Liễu Dục Dương bị chế nhạo cũng không ngăn cản, thừa nhận chính mình quá lao lực bán mạng.


Chỉ cần y tự hiểu được rồi, hơn nữa với khả năng của y mà giúp đỡ vượt qua khó khăn, y nguyện ý bỏ ra một phần tâm sức, bởi vậy thường xuyên bề bộn đến chính mình cũng ước gì có thuật phân thân.
“Có thể không hiểu rõ được không?!” Phong Diệc Kỳ cười khổ.


Một năm này hắn đã nhìn thấy quá nhiều lần Liễu Dục Dương đụng một cái có người đến cầu viện lại vội vàng ra tay cứu giúp, mặc kệ là đại sự hay tiểu sự xen lẫn một chỗ xoay quanh bận rộn.
Liễu Dục Dương nhún vai, đang muốn nói cái gì đó, thanh âm binh khí giao phong liền truyền vào tai.


“Sư phụ!” Tâm tình thoải mái nhanh chóng biến mất, Phong Diệc Kỳ nổi lên cảnh giới.
“Liễu công tử, bên trái rừng cây.” Bạch Ngạn Hải không hổ là người từng trải, lập tức đoán được tình huống.


“Chỉ sợ là sơn tặc, Kỳ nhi, cẩn thận một chút.” Dặn dò kỹ đồ nhi, dưới chân Liễu Dục Dương dùng lực một chút, thân ảnh trên lưng ngựa nhanh chóng biến mất tiến đến cứu người.
“Sư huynh, chúng ta cũng đi.” Hoàng Xung kêu lên.


Bạch Ngạn Hải gật đầu, tính toán cùng hai sư đệ tiến lên hỗ trợ.
Phong Diệc Kỳ ở lại tại chỗ không có ý định nhúng tay, hắn chỉ ngồi trên ngựa quan sát bọn họ ứng phó sơn tặc.


Y theo luân lý bình thường. Đệ tử hẳn là phải xuất thủ trước sư phụ, tận khả năng không gây phiền toái đến sư phụ. Chính là Phong Diệc Kỳ hoàn toàn không có khái niệm này. Cho nên hắn chỉ lười biếng ăn hàn mai như đang xem trò hay.


Dù sao một mình sư phụ đối phó sơn tặc là quá đủ, huống chi lần này lại còn có thêm ba đệ tử Hoa Sơn trợ giúp. Chỉ là …..


Nhìn qua một mặt dân chúng cần bảo vệ, một mặt lại phải phân tâm đối phó sơn tặc, mà có chút luống cuống tay chân, ngược lại hai gã tiểu sư đệ phái Hoa Sơn làm cho Liễu Dục Dương cùng Bạch Ngạn Hải phải phân tâm trợ giúp, bình thản trên mặt Phong Diệc Kỳ chậm rãi biến mất.


“Thương Vũ, võ công của những sơn tặc này có phải cũng quá tốt đi?” Vỗ vỗ chim ưng trên vai, hắn hồ nghi nhìn chằm chằm vào gã sơn tặc vừa tránh đi bạch đao.
Nếu nói ngay cả sơn tặc cũng có trình độ như vậy, tiền đồ của phái Hoa Sơn cùng võ lâm trung nguyên có thể gặp nguy.


Nhẹ nhàng nhíu mày, hắn cố nhớ lại bất cứ dấu vết để lại nào —
Thói quen dùng cách ăn mặc của sơn tặc ẩn nấp, am hiểu sử dụng ám khí cùng độc vật, thực lực không thể khinh thường tại đông bắc … Lân bang!
Linh quang lóe lên, trống ngực đập dồn.


Không hề để ý tới tình huống của bọn Liễu Dục Dương, dựa vào tập quán của Lân bang mà tìm kiếm nơi hắc ám xung quanh, quả nhiên chứng kiến bãi đất cách đó ba dặm có kẻ cầm ống thủy pháo đang hướng về đây.


“Sư phụ!” Không rảnh nghĩ lại, vội vàng nhắc nhở đồng thời thân ảnh Phong Diệc Kỳ cũng biến mất phía xa, dùng tốc độ nhanh như chớp đánh úp về phía những kẻ kia.
Đến khi Liễu Dục Dương kịp phản ứng, máu tươi đã bay ra khắp nơi.


Đại lượng máu tươi bắn lên thân cây cùng mặt tuyết, nương theo tiếng rên rỉ trước khi ch.ết, nhiều người chính là không kịp lên tiếng đã mất mạng.
Tất cả mọi người ngây ngẩn, ánh mắt ngạc nhiên không tự chủ được nhìn về phía ba dặm ngoài, Phong Diệc Kỳ đang đứng thẳng trong biển máu.


Máu tươi bắn vào trên người trên mặt Phong Diệc Kỳ, dung nhan tuyệt mỹ tăng thêm một vòng yêu lãnh. Chậm rãi, thân hình đứng lặng trong vũng máu có động tĩnh, môi anh đào khẽ mở, đầu lưỡi phấn nộn ɭϊếʍƈ đi vết máu bên môi. Đôi mắt trống không hiện lên điên cuồng, ác tính vốn ngủ say bị mùi máu tươi thức tỉnh, làm cho người ta hoài niệm, nhớ lại mười hai năm huyết tinh, khát vọng càng nhiều.


Hai tay nhuộm đầy máu tươi giật giật, cảm thấy chưa đủ nhìn về phía địch nhân sợ đến ngây ngốc.
Bên tai quanh quẩn chỉ thị của Thập đại ác nhân, ý nghĩ giết người mạnh mẽ tăng lên.


Trước khi mọi người kịp phản ứng, Liễu Dục Dương vung lên trưởng phong, ngăn chặn lợi trảo tới gần cổ họng đối phương.
“Kỳ nhi, đủ rồi, mau dừng tay!” Đồng thời quát mắng, y ôm chặt lấy Phong Diệc Kỳ.
“Liễu công tử, nguy hiểm.” Bạch Ngạn Hải vội vàng nhắc nhở.


Dã thú xinh đẹp giết người đỏ cả mắt, mặc kệ ai đến gần đều có nguy cơ bị xé tan thành từng mảnh.
“Hắn sẽ không đả thương ta.” Ngữ khí kiên định không đếm xỉa đến công kích đang đánh thẳng vào chỗ hiểm của mình, Liễu Dục Dương ôn nhu khẽ gọi.


“Kỳ nhi, không có việc gì, nhìn sư phụ này.” Tiếng nói dịu dàng thấm vào sâu tâm can, trấn áp linh hồn cuồng bạo.
Làm cho người đang ở trong máu tươi điên cuồng, xuất hiện khí tức mà hắn thích nhất –  mang theo một chút vị đạo dược thảo cùng hương lá trúc, là sư phụ!


Lý trí dần hồi phục, chiêu thức vốn đánh về phía Liễu Dục Dương ngạnh sinh dừng lại, tuy vậy vẫn tạo ra một vệt máu.


Kế tiếp, hắn trông thấy vài kẻ hướng ngân đao đâm thẳng vào lưng Liễu Dục Dương. Lúc này hắn mới để ý đến y vì trấn an mình, căn bản không có quan tâm đến nguy hiểm của bản thân.


Bên tai không nghe thấy tiếng kêu của bọn người Bạch Ngạn Hải, thanh âm của mình ngạnh trong cổ họng không phát ra được, hắn chỉ biết dùng thân mình bảo vệ Liễu Dục Dương.
Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch hoàn thành động tác.


Chỉ thấy hai tay Phong Diệc Kỳ trên không trung lung tung bắt vài cái, cũng không hiểu sao, vài ngân đao đã bị nắm trong tay. Nội lực chấn động, thanh âm kim chúc (kim loại) đứt gãy nổi lên bốn phía, trở tay cầm đoản kiếm phóng ra.
Tiếp theo, người đứng trên mặt đất đều nhiều hơn vài cái động, rên rỉ ngã xuống.


Đây cũng không phải là cảnh giới mà con người có khả năng đạt tới. Từ nhỏbđi theo sư phụ xông ra giang hồ, lần đầu tiên nhìn thấy loại công phu này, Bạch Ngạn Hải khuôn mặt trắng bệch.


Cảm giác được thân hình run rẩy trong ngực đưa tay nắm lấy áo mình, Liễu Dục Dương trấn an vừa thương tiếc vừa tự trách.
“Kỳ nhi, không có việc gì.” Y không cần quay đầu lại cũng biết chuyện gì đã xảy ra.


Y phạm vào một cái thiên đại sai lầm, nguyên bản muốn trấn an Kỳ nhi, kết quả lại trở thành thủ phạm đánh thức ác quỷ trong người hắn.


“Ta……” Thanh âm run rẩy vài lần mới hoàn toàn phát ra, Phong Diệc Kỳ phẫn nộ rít gào: “Minh bạch cho ta, tạp chủng của Lân bang, ta không cho phép các ngươi vọng tưởng tổn thương sư phụ ta, nếu không sẽ phải chôn cùng!”


Lần đầu tiên muốn thủ hộ một người, nếu có kẻ dám can đảm thương tổn y, dùng hết toàn lực cũng muốn giết kẻ đó.
Thanh âm mắng nhiếc kịch liệt giận dữ thật sâu chấn nhập trong lòng mọi người, nhất là Liễu Dục Dương khiếp sợ càng không nói chơi.


Ánh mắt âm u xinh đẹp ngạo nghễ nhìn tàn đảng Lân bang may mắn lẩn trốn qua cõi ch.ết thoát được một kiếp. Phong Diệc Kỳ tuyệt không che dấu ý nghĩ muốn thủ hộ Liễu Dục Dương, toàn thân bao phủ sát khí không phải được hình thành trong một hai năm, nhát gan một chút sớm đã bị dọa không đứng vững.


Không cần phải chứng thực, đối với Phong Diệc Kỳ, giết ch.ết kẻ gây trở ngại so với giết ch.ết một con kiến càng dễ dàng – tối thiểu không cần hao phí nhãn lực đi tìm trên mặt đất loài sáu chân nhỏ xíu ấy.
Trầm mặc, Liễu Dục Dương bắt đầu có động tác.


Y trước cởi áo ngoài phủ thêm cho Phong Diệc Kỳ, lại dùng nội lực hòa tan tuyết trắng, thấm ướt khăn tay thay hắn lau đi vết máu đen trên mặt cùng trên tay, tế nhu thấp hống chưa từng dừng lại, thẳng đến khi y xác định đôi mắt của Phong Diệc Kỳ đã khôi phục trong sáng.


“Sư phụ.” Phong Diệc Kỳ sợ hãi nhìn Liễu Dục Dương, đột nhiên cảm thấy hai bàn tay nhuộm đầy máu thật nặng nề.
Vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, đã quên phải giết người không đổ máu. Hắn phải làm  được gọn gàng một chút mới không đánh sâu vào thị giác.


“Đừng lo, sư phụ không sinh khí, thực xin lỗi dọa đến ngươi.” Liễu Dục Dương ôn hòa nói.
Y đương nhiên không biết đồ nhi này trong đầu đang suy nghĩ gì, y chỉ quan tâm tâm tình Phong Diệc Kỳ có thật sự ổn định.


Nhưng đúng lúc này, Bạch Ngạn Hải từ đống tử thi trong rừng cây tìm thấy thủy pháo đầy thuốc độc, thầm kêu hổ thẹn đi về phía Liễu Dục Dương.
“Liễu công tử, lần này ít nhiều nhờ ái đồ của ngài ra tay, bằng không bây giờ chúng ta đã là cô hồn bên bờ Vong Xuyên hà rồi.”


Kịch độc của Lân bang?! Khiêu mi nhìn xem hắn đưa tới gì đó, vừa cầm trong tay đã ngửi thấy mùi làm người ta buồn nôn. Liễu Dục Dương thở dài, đem pháo thủy trả lại cho Bạch Ngạn Hải, nhẹ cầm lấy tay Phong Diệc Kỳ, dắt hắn đi đến ven đường.
“Ngươi làm sao phát hiện được?”


Đất trống thấp cách ba dặm, đừng nói là y, bất luận một kẻ chuyên tâm giao đấu nào cũng không quá có khả năng chú ý đến.
“Chỉ là trùng hợp.” Phong Diệc Kỳ đáp vừa nhanh vừa vô tội, cuối cùng còn lộ ra tiếu dung thuần chân.


Kỳ thật biết được các trường hợp có khả năng phát sinh âm hiểm xảo trá trên giang hồ là điều đầu tiên Thập đại ác nhân dạy hắn.
“Vậy tại sao biết rõ bọn họ là người Lân bang?”


“Chỉ là trùng hợp trước kia có nghe người khác đề cập qua Lân bang thích giả trang thành sơn tặc thôi.” Nháy mắt mấy cái, hắn lo lắng lạp lạp ống tay áo Liễu Dục Dương: “Sư phụ, từ nay về sau ta sẽ không giết người như thế nữa, thật sự.”


“Phải không? rất……” Tốt. Lời còn chưa nói xong, chợt nghe Phong Diệc Kỳ lại nói tiếp.
“Lần sau giết người thì, nhất định không phanh bụng của bọn hắn.”
Hắn thật sự không phải cố ý, chỉ là không có kiếm trong tay, thoáng chốc không khống chế tốt mới có thể làm cho nội tạng tung tóe.


Y không phải ý tứ này ….Liễu Dục Dương nghẹn lời, không biết phải nói gì, mà ba gã đệ tử phái Hoa Sơn vừa dàm xếp tốt dân chúng, bước ra từ rừng cây chợt nghe thấy mấy lời này thì rùng mình một cái.
Ma tinh này.


Bọn họ là đến thỉnh cao thủ võ lâm Liễu Dục Dương, nhưng đồng thời cũng mời đến một quái vật…
Một quái vật khoác bên ngoài bộ da thiếu niên tuấn mỹ.
****






Truyện liên quan