Chương 13: Lý quả phụ (2)

Mắt nhìn thấy tiểu nhị rời khỏi, Trần Miểu Miểu vội vã chạy tới bên cạnh Giang Hồ: " Sư phụ, sao thế?"
Giang Hồ hạ tầm mắt: " Đêm nay đi Lâm phủ." 
Buổi tối, Trần Miểu Miểu cùng Giang Hồ vận hắc phục lặng lẽ tiến vào Lâm phủ.


" Sư phụ, người muốn tìm ai a?" trên nóc nhà Trần Miểu Miểu vừa chạy bám theo GiangHồ  vừa hỏi.
Giang Hồ không đáp, giơ tay lên, ra hiệu ở dưới chân. Trần Miểu Miểu cẩn trọng ngồi xổm xuống, bỏ viên gạch đặt qua một bên, hai người ở cùng một chỗ nhìn xuống dưới.


Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ ảo, Lâm thiếu gia nằm ở trên tháp, dưới đầu gối có một nữ nhân đang giúp hắn xoa bóp, Lâm thiếu gia thỉnh thoảng lại lầm bầm một vài câu, dường như rất vừa ý.


Trần Miểu Miểu nghĩ ngợi nửa ngày cũng không nghĩ ra có chỗ nào không đúng, nàng quay đầu hỏi Giang Hồ: " Sư phụ, vì sao trước đây người lại nói không phải Lâm thiếu gia a?"
" Bước đi."


Bước đi? Trần Miểu Miểu nghi ngờ nhìn về phía chân của Lâm thiếu gia, lại bị vạt áo dài che mất, hoàn toàn nhìn không ra.
" Hắn không biết võ công." Giang Hồ lại nhắc nhở.


Trần Miểu Miểu nghiêng đầu chớp mắt, tỉ mỉ hồi tưởng lại. Nàng mới chỉ gặp qua Lâm thiếu gia đúng một lần, chính là lần ở nha môn hôm ấy, lúc đó hắn ta đi cùng Lâm phu nhân và Lâm lão gia, ba người cùng đi, bước đi... không biết võ công...


available on google playdownload on app store


A! Trần Miểu Miểu trong đầu lóe lên một tia sáng, phảng phất như đã nghĩ ra điều gì, nàng lập tức nhìn về phía Giang Hồ, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt hạnh nhân kia như đang muốn chứng thực điều gì đó. Giang Hồ liếc mắt nhìn Trần Miểu Miểu, im lặng gật đầu.


Trần Miểu Miểu mỉm cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Giang Hồ đã bất thình lình đứng dậy. Trần Miểu Miểu mờ mịt nhìn Giang Hồ lách mình trong bóng tối, hoàn toàn không kịp phản ứng gì, phía dưới truyền tới tiếng hai nha hoàn nói chuyện với nhau, dọa nàng vội vã bay tới bên cạnh chỗ Giang Hồ đang đứng.


Giang Hồ chỉ liếc nhìn Trần Miểu Miểu một cái, không nói gì. Trần Miểu Miểu chột dạ gãi đầu, cố gắng mở to mắt nhìn quanh.


" Ai, lão gia cùng lão phu nhân lại đau ốm rồi, thiếu gia giờ đây mỗi ngày đều vì bọn họ mà sắc thuốc, đúng là hiếu thuận nha, thật sự hy vọng bệnh tình của lão gia cùng lão phu nhân sẽ mau chóng tốt lên."
" Đúng đó, căn bệnh này tới cũng thật kỳ quái, mới mấy ngày trước còn khỏe mạnh như thế."


" Ai, người đừng nói như vậy, việc này dường như là từ khi thiếu phu nhân phát hiện ra Lý quả phụ cùng thiếu gia qua lại với nhau, tuyệt đối không phải là vì Lý quả phụ khắc lão gia lão phu nhân nhà chúng ta ."


" Nói không chắc nha, ngày mai chúng ta nói chuyện này cho lão phu nhân nghe, thỉnh một vị đạo sư tới trừ tà, cũng là để cho thiếu phu nhân siêu thoát, phu nhân bây giờ cả ngày chỉ lấy nước mắt rửa mặt."
" Ân, chủ ý này của ngươi quả thật không tệ."


Mắt thấy hai nha hoàn ngày càng xa dần, Trần Miểu Miểu mới thở ra nhẹ nhõm. Không nghĩ tới Lâm thiếu phu nhân vừa ch.ết, Lâm lão gia cùng Lâm phu nhân liền đau ốm, hoặc là quá không may, hoặc là có người chủ tâm làm chuyện này.
" Quay lại khách điếm thôi."


Trần Miểu Miểu sửng sốt: " Cứ như vậy trở về sao? Còn một số chuyện chưa điều tr.a rõ ràng a."
" Không cần, còn điều gì ngày mai hỏi tiểu nhị sẽ rõ, trở về thôi." Gianh Hồ hướng ánh mắt về con đường phía Tây, cái nhìn đầy thâm thúy.


Bất đắc dĩ, Trần Miểu Miểu không thể làm gì hơn là cùng Giang Hồ trở về khách điếm. Lặng lẽ đẩy cửa sổ, Trần Miểu Miểu lách người nhảy vào bên trong, Giang Hồ liền sau cũng tiến vào.


" Sư phụ, con còn có một điểm không rõ, Lâm thiếu phu nhân như thế nào lại ch.ết a, Lý quả phụ hiện tại đang ở đâu?"


Giang Hồ lắc đầu: " Phải đợi đến ngày mai kiểm tr.a toàn bộ thân thể của nàng ta mới biết được, còn về phần Lý quả phụ, đã ở bên cạnh chúng ta rồi. Đi ngủ sớm một chút ."
" Ở bên cạnh chúng ta ..." Trần Miểu Miểu mờ mịt.


Chờ một chút , đợi nàng đầu tiên sắp xếp lại suy luận, Lâm thiếu phu nhân, Lâm thiếu gia, Lý quả phụ, từng việc từng việc xâu chuỗi lại với nhau. Nàng tựa hồ, đã nắm bắt được khái quát sự thật rồi.


Sáng sớm ngày thứ hai, trong lúc Trần Miểu Miểu cùng Giang Hồ đang dùng đồ ăn sáng, nhân cơ hội liền hỏi tiểu nhị một số chuyện còn chưa rõ ràng.


" Ai, ngươi nói Lâm thiếu gia này cùng Lý quả phụ yêu đương vụng trộm đã nhiều năm, quan hệ của Lâm thiếu phu nhân và Lâm thiếu gia từ lâu cũng không còn hòa thuận?"


Tiểu nhị một bên gắp cho hai người thức ăn, một bên trả lời: " Không phải a, Lâm thiếu phu nhân là một tiểu thư khuê các, mặc dù không phải lương mẫu hiền thê nhưng cũng được coi như tri thư đạt lễ. Lâm thiếu gia ở bên ngoài chơi đùa qua một vài nữ nhân, nhưng từ trước đến này chưa từng mang về nhà, cũng chưa từng có ý định nạp thê. Tiểu nhân nghĩ Lâm phu nhân này ch.ết đi, Lâm thiếu gia cũng thương tâm không ít."


Thương tâm? Trần Miểu Miểu im lặng gặm một miếng màn thầu, nàng ngày hôm qua đúng là nhìn không ra tên Lâm thiếu gia kia có bất kì biểu hiện thương tâm gì cả. Vậy nên là giả sao?
Trần Miểu Miểu thở dài.






Truyện liên quan