Chương 15: Chân tướng .
Trần Miểu Miểu cười nhạo nói: “Con dâu nhà ông chỉ sợ đã ch.ết từ sớm, có điều thi thể này được người khác bảo dưỡng rất tốt. Thử hỏi, một người nếu như đã ch.ết, thi thể sẽ trở nên cứng nhắc, thế nhưng Lâm thiếu phu nhân mất tích từ ngày đó đến hôm nay tính ra không quá hai ngày, làm sao lại có thể mềm hóa nhanh đến như vậy?”
“Huống hồ người ch.ết không quá hai ngày, thi thế bốc mùi hôi thôi như vậy, quả thật là không bình thường. Điều duy nhất có thể lý giải cho điểm này chính là nàng ta đã ch.ết được mấy ngày rồi, thế nhưng thi thể được đặt trong hầm băng, hai ngày trước mới được đưa ra ngoài.”
Lâm lão gia dường như là một người có hiểu biết, nghe Trần Miểu Miểu tự thuật lại xong thì ngẫm nghĩ một hồi, liên tục gật đầu nói: “Cô nương mời tiếp tục, xin hỏi con dâu ta như thế nào lại ch.ết? Cô nương vì sao cho rằng hung thủ là con trai ta?”
Trần Miểu Miểu cười cười nói: “Lâm lão gia, vị công tử đang đứng sau lưng ông kia, không phải con trai ông, con trai ông chỉ sợ bị cô ta giam lại rồi, hoặc là... cũng đã ch.ết rồi.”
“Lâm phu nhân cùng ông đối với người kia không mảy may một chút hoài nghi, vậy thì người nọ cùng Lâm thiếu gia xét về tướng mạo phải giống nhau như đúc. Thế nhưng Lâm thiếu gia dường như chưa từng học võ, với trọng lượng cơ thể như vậy, cước bộ sẽ không nhẹ nhàng như thế. Nếu không nghe lời người khác nói, chỉ sợ sẽ cho rằng là đó vị cô nương mảnh mai nhà nào.”
“Mà cái ch.ết của Lâm thiếu phu nhân là do bị điểm trúng huyệt phía sau lưng, ch.ết theo cách như trên, khi còn sống khẳng định là chịu nhiều giày vò. Như vậy đến tột cùng là ai đã giết Lâm thiếu phu nhân? Người không có mặt hôm nay có thể ở đâu được chứ?”
Một chuỗi suy luận liên tiếp làm mọi người á khẩu không trả lời được, không biết nên ứng phó như thế nào. Mà Lâm phu nhân nghe xong nửa ngày vẫn bày ra bộ dạng sững sờ, có rất nhiều chuyện bà ta nghe không hiểu, thế nhưng câu cuối cùng bà ta lại hiểu rõ, người ngày hôm nay không tới đây cùng với cái ch.ết của đứa con dâu của bà ta có liên quan đến nhau.
“Ngươi muốn nói Lý quả phụ giết ch.ết con dâu ta?”
Trần Miểu Miểu cười đáp: “Nói như vậy không sai.”
Huyện lệnh trầm tư một hồi, nói: “Thế nhưng Lý quả phụ làm thế nào có thể giết ch.ết được Lâm thiếu phu nhân? Hơn nữa nếu Lâm thiếu phu nhân đã ch.ết từ mấy hôm trước, vậy người xuất hiện mấy ngày nay là ai?”
Trần Miểu Miểu thần bí lắc ngón tay, nói: “Vấn đề chính là ở chỗ đó. Muốn giết ch.ết Lâm thiếu phu nhân không khó, chỉ cần hiểu rõ huyệt vị là được. Hết lần này tới lần khác, Lý quả phụ, khẳng định có người đã dạy cho nàng ta, vậy thì chuyện huyệt đạo cũng không phải sự việc ngoài ý muốn. Hơn nữa, Lâm thiếu phu nhân của mấy ngày trước chính là Lý quả phụ. Chẳng hay mấy vị có còn nhớ Lâm thiếu phu nhân bắt kẻ thông ɖâʍ lần đó?”
“Nghe nói cục diện diễn ra rất kịch liệt, Lý quả phụ trần truồng chạy ra tới sân bên ngoài, Lâm thiếu gia cũng không mảnh vải che thân bị đuổi ra giữa sân. Thế nhưng mọi người không cảm thấy kì quái sao? Lâm thiếu phu nhân là một tiểu thư khuê các, bình thường hết mực hiền lương thục đức, hơn nữa Lâm thiếu gia trước nay chơi đùa qua không ít nữ nhân, nàng sao lại không muốn buông tha cho Lý quả phụ? Lại còn làm ra việc tổn hại đến bộ mặt của gia đình như thế?”
Trần Miểu Miểu quay đầu chất vấn Lâm thiếu gia: “Huống hồ ta nghe nói Lâm thiếu gia tuy rằng đối với phu nhân không phải gắn bó keo sơn, thế nhưng cũng là tương kính như tân. Ấy vậy mà nhìn thấy thi thể của Lâm thiếu phu nhân từ hôm qua tới nay, Lâm thiếu gia lại không có nhiều cảm xúc, thậm chí còn mơ hồ mang theo một tia chán ghét, là vì sao?”
Mọi người hướng mũi dìu về phía Lâm thiếu gia, chỉ thấy khuôn mặt Lâm thiếu gia đỏ bừng, cũng không biết là do tức giận hay gấp gáp, hắn cục xúc nói: “Thế nào, đây là chuyện phu thê nhà chúng ta, đến phiên nhà ngươi mở miệng hỏi sao? Mấy ngày gần đây ta cùng nàng ấy có chút mâu thuẫn, nàng ấy ngày đó còn ở trong sân nhà Lý quả phụ làm nhục ta, ta cũng vì việc đó mà chán ghét nàng ấy thì thế nào chứ?”
Giang Hồ chau mày, nói: “Ngươi cởi y phục ra chứng minh ngươi là nam nhân thì được.”
Lâm thiếu gia cả giận nói: “Ngươi nói cái gì? Ta đường đường là cậu ấm của Lâm gia, ngươi rốt cuộc lại muốn ta ở nơi này cởi y phục?”
Giang Hồ không đáp, liếc mắt nhìn huyện lệnh. Huyện lệnh lau đi lớp mồ hôi lạnh túa trên trán, cười khan hai tiếng, nói: “Lâm thiếu gia, nếu cậu đã không sợ, lại một thân nam nhân, vậy cởi lớp y phục phía trên có gì mà phải ngại? Cùng lắm thì bị đám nữ nhân ở công đường này nhìn thấy một chút.”
Lâm thiếu gia tất nhiên là không để ý tới, hừ lạnh nói: “Bản thiếu gia ngày hôm nay không cởi, ngươi bắt được ta chắc? Đừng cho rằng ngươi là huyện lệnh thì ta phải e sợ ngươi, ta là con trai của phú thương lớn nhất cái Lạc Hà thành này, ngươi chọc vào ta, cẩn thận chuyện cũ năm xưa lại bị người ta lộ ra bên ngoài!”
Huyện lệnh lúng túng nhìn Trần Miểu Miểu, nói: “Điều này...”
Trần Miểu Miểu nội tâm kinh bỉ tới cực điểm, thầm nghĩ không biết tên huyện lệnh này đã tham ô được bao nhiêu, lại ở trước mặt quận chúa ta đây không nghe theo mệnh lệnh, thế nhưng lại biểu hiện kiểu “ ta không cho là đúng” như thế kia, liền nói: “Chẳng hay Lâm phu nhân cùng Lâm lão gia dạo gần đây có phải đều cảm thấy thân thể không được khỏe không?”
Lâm phu nhân kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao lại biết được?”
Trần Miểu Miểu chỉ tay đầyy ẩn ý, nói: “Ta làm sao lại biết được Lâm phu nhân không cần quan tâm, ta chỉ muốn hỏi một chút, có phải ngày Lâm thiếu phu nhân phát hiện ra chuyện của Lý quả phụ thì những hành động này cũng bắt đầu từ lúc đó?”
Lâm phu nhân đáp: “Đúng vậy, thế thì sao?”
Trần Miểu Miểu cười: “Thời gian ấy, chỉ sợ là Lâm thiếu phu nhân đã ch.ết, Lâm thiếu phu nhân lúc đó chính là Lý quả phụ! Lý quả phụ ngày ngày ở bên cạnh các người, hạ các người một chút thuốc, vậy thì người nào có thể cảnh giác được đây? Lâm thiếu gia, ngươi đến tột cùng có dám cởi y phục không đây?”
Lâm thiếu gia cười nhạt nói: “Cứ coi như ta thừa nhận mình chính là Lý quả phụ thì thế nào, ngươi dựa vào cái gì nói ta giết người? Ngươi có chứng cứ không?”
Trần Miểu Miểu hỏi ngược lại: “Chứng cứ? Ngươi cần chứng cứ sao? Được thôi, sư phụ, người cho nàng ta xem chứng cứ.”
Giang Hồ dùng con ngươi nhàn nhạt nhìn Trần Miểu Miểu, nói: “Dưới gầm giường trong căn phòng của ngươi, có một vách ngăn, Lâm thiếu gia bị nhốt ở bên trong đó.”
Lý quả phụ cả kinh biến sắc, nhưng vẫn còn mạnh miệng nói: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Ngươi làm sao biết được dưới gầm giường của ta có vách ngăn?”
“Ta tự mình tìm qua, ngươi dưới tấm vách ngăn đó hạ thuốc, không qua được bao lâu,chỉ sợ hắn ta đã ch.ết rồi.”
Lâm phu nhân ngẩn ra, lập tức lớn tiếng trách cứ: “Ngươi đã sớm biết con trai ta ở đâu, tại sao không cứu nó? “
Giang Hồ sững sờ, nghi ngờ hỏi lại: “Tại sao ta lại phải cứu hắn?”
Mọi người: “...” Huynh đệ nói nhiều như vậy, không phải là muốn tới cứu người hay sao?
Sự tình đương nhiên không giống như những gì Giang Hồ đã nói, lúc đó Trần Miểu Miểu cũng cos mặt ở đấy, thế nhưng không tiến vào trong phòng, cho nên không nhìn thấy tấm vách ngăn. Có điều nàng cũng từng nhìn thấy Giang Hồ ở trạng thái không bình thường, Giang Hồ thường ngày chính là một người vừa tỉ mỉ vừa cẩn trọng, chắc chắc sẽ không vì đắc ý mà trúng chiêu, thứ thuốc kia khẳng định có tác dụng rất mạnh, hoặc là nói, hắn căn bản là cứu không nổi Lâm thiếu gia.
Cứu không nổi Lâm thiếu gia? Trần Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy tim mình lạnh dần.