Chương 2
CHƯƠNG 2
Chưa xong.
Tuy là Tả Ký phẫn uất đầy ngập, nhưng chuyện này chỉ trong chốc lát, cũng vô pháp lên đường đi tìm người đòi nợ ngay. Dù sao cũng là sửa chữa phòng ở nhà mình, không đạo lý nào gia chủ mặc kệ để hương thân hỗ trợ. Huống chi hôn sự của đệ đệ cũng sắp tới, tuy rằng Triệu gia nói không nên bày vẽ hoang phí, nhưng dù sao cũng là chuyện hệ trọng cả đời, như thế nào cũng phải nở mày nở mặt mới được.
Tả Ký thân thiện hữu hảo tân phòng, mắt thấy đệ đệ vào động phòng, vợ chồng trẻ khởi đầu những ngày vui vẻ náo nhiệt, chính mình rốt cục cũng có thời gian nhàn hạ chuẩn bị truy khoản nợ thì đã là chuyện của hơn hai tháng sau.
Đoạn thời gian trước tuy rằng rối ren, nhưng nhiều ít cũng tìm người hỏi thăm lần tìm chút đầu mối. Hướng hương lân hỏi thăm rõ ràng, ngày ấy bạch y nhân trong lúc truy đuổi vẫn kêu là “Lục Hành đại ma đầu.” Lục Hành, có lẽ là tính danh của thanh y nhân. Lúc dọn dẹp tàn ngói, ở trong đống gạch ngói vụn nhặt được miếng ngọc bội, mặt trên có khắc một chữ “Đường” nho nhỏ. Hẳn là của bạch y nhân làm rơi.
Như thế có tính danh có vật chứng, thật cũng không sợ tìm không được người. Chẳng qua là nghe nói bọn người giang hồ hành tung bất định, chú ý cái gì lưu lạc thiên nhai bốn biển là nhà. Muốn nghe danh hào thì dễ dàng, muốn tìm đến bản nhân (người thật) thì phải xem có duyên hay không. Lại nghe nói bọn họ chính là kiếp sống đao thượng thiểm huyết, một lời không hợp một tí là rút đao giơ tới. Giống như hương thân ở Tả gia trang vậy, cũng là do người ta nhìn không vừa mắt.
Những chuyện này đều là do Tả Tiểu Linh nghe được khi chạy việc ở một tửu lâu trong thành rồi kể lại. Tả Ký nghe đến đó, nhất thời lòng đầy căm phẫn: “Bọn họ chướng mắt liền giẫm sụp nhà của ta. Nếu ghét thì làm sao, sẽ đem nhà của ta san bằng thành chuồng heo à?” Nói tới đây lại có chút không yên:” Nói như vậy không phải không vương pháp? Chỉ cần không hợp ý bọn họ, liền muốn giết người phóng hỏa?”
Tả Tiểu Linh khóe miệng nhếch lên: “Việc này ngươi không hiểu được đâu, người giang hồ chú ý nhất chính là hai chữ ‘đạo nghĩa’. Mặc kệ là hắc đạo bạch đạo, cũng phải nói đến quy củ giang hồ. Không phải người trong giang hồ, sẽ không trộn lẫn vào chuyện của giang hồ, hiển nhiên sẽ không bị động đến.”
Tả Ký nghĩ, mình đi đòi lại khoản tiền nhiều năm vất vả này, có lẽ sẽ không quy kết vào chuyện trong giang hồ đi, một khi đã như vậy, tất nhiên là phải kiên trì đến cùng. Tả Tiểu Linh nghe hắn tính toán xong, không cho là đúng. Chỉ khuyên hắn chớ chọc vào chuyện phiền toái này, ngọc bội kia phẩm chất không tồi, dứt khoát đem cầm để lấy tiền sửa nhà lại thêm có lời một ít.
Tả Ký nghĩ nghĩ, không có nghe lời khuyên. Thứ nhất nếu ngọc bội giá trị như thế, có lẽ là vật quý trọng của nhà người ta, mặc dù là bọn họ có sai, cũng không nên che giấu đi. Thứ hai không riêng gì vấn đề tiền bạc, hai người này, còn nợ hắn một lời xin lỗi.
Tả Tiểu Linh thấy hắn tích cực cũng không thể nề hà. Liền dặn dò nếu như rỗi rãnh đi tìm người như đã nói, thì đi tửu lâu Quý Lâm trong thành tìm hắn một chuyến trước, tốt xấu gì hắn cũng chỉ cho một ít minh lộ. Nếu không Tả Ký đơn độc đi tìm giang hồ, cũng phải tìm trên nửa năm.
Vì thế hiện tại mới có một màn tình cảnh Tả Ký lưng đeo một bọc hành lý mê mang đứng ở trước cửa tửu lâu này.
Hắn vừa rồi đến tửu lâu gặp qua người, nghe xong lời vàng ngọc mới có thể thoát thân mà xuất môn.
Mới vừa rồi Tiểu Linh Tả gia nói, chỗ nào có người chỗ đó có giang hồ, thí dụ như tửu lâu này, thí dụ như Tả gia trang, đối với người giang hồ mà nói, đó là chân trời góc biển; người giang hồ không phải trên đầu có dán giấy chứng nhận giang hồ, mà chỉ cần có tâm giang hồ thì là người giang hồ, bọn họ cũng có thể là tiêu sư (người áp tiêu), là cường đạo, là công tử phú quý, là tiểu nhị chạy việc; Không phải cầm kiếm mới là người giang hồ, mà chỉ cần trong lòng có kiếm, trong tay nắm cái gì cũng đều có thể là kiếm, như quân cờ, như ống tiêu, như chén rượu, như khăn mặt.
Nói nhiều như thế nửa ngày, Tả Ký chỉ cảm thấy mây mù dày đặc cái hiểu cái không. Cuối cùng cũng nghe được một câu là hiểu được: Gần nhất đám người bạch đạo đại hiệp muốn ở Lạc Dương tổ chức đại hội diệt ma giáo, nếu muốn tìm người, đi đến đó tìm sẽ thuận tiện hơn nhiều. Đại hiệp trẻ tuổi họ Đường có vài vị, đến lúc đó hỏi thì sẽ biết. Về phần cái tên Lục Hành này, Tả Tiểu Linh cũng chưa từng nghe nói qua, tất nhiên không phải là người có tiếng tăm gì.
Nếu mục tiêu đã định, cũng không thích hợp trì hoãn. Tả Ký phân rõ phương hướng, thừa dịp sắc trời còn sớm, tiến về phía Lạc Dương.
Sáng sớm trên quan đạo, xa xa đi tới một đội xe vận chuyển. Tiếng người lái xe huy roi, tiếng gia súc ầm ĩ cao thấp nối tiếp nhau. Ngựa lôi kéo gánh nặng mắt nhập nhèm buồn ngủ chậm rãi đi trước.
Tả Ký liền ngồi trên một trong những chiếc mã xa đó. Thời điểm hắn xuất môn không mang bao nhiêu lộ phí, nguyên bản tính toán tạm thời làm công để bù vào. Ngày thứ nhất khởi hành hắn liền gặp thương đội đi về hướng Lạc Dương này, vừa vặn trong đội có một người đánh xe sinh bệnh nên thiếu người, Tả Ký liền thuận lợi bổ sung. Hắn tay chân lanh lẹ lại không nói nhiều, đã nhiều ngày cùng mọi người ở chung một chỗ tất nhiên là xuôi gió thuận nước.
Đang tiến lên phía trước, bỗng nhiên nghe được sau đội có tạp thanh truyền đến, Tả Ký đứng lên, đứng ở trên mã xa nhìn về phía sau, chỉ thấy vài người ăn mặc lạ lùng hướng bên này chạy tới. Hắn thấy những người đó tới nhanh chóng, trong tay đều nắm binh khí, trong lòng không khỏi cả kinh. Đang hết sức nghi ngờ, mấy người kia đã chạy tới gần. Chợt nghe bọn họ hét: “Võ lâm tranh chấp, người không phận sự mau tránh!”
Đoàn xe lúc này đã đi chậm lại, rất nhanh liền đem xe chạy tới ngừng ở ven đường, Tả Ký học theo bộ dáng những người đánh xe khác, dựa vào gia súc ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, lại qua khe hở trong xe lén đánh giá động tĩnh của những người đó.
Không biết khi nào, mấy người kia cách đó không xa đã vây lấy hai người. Một trắng một xanh. Công tử áo trắng một mực khoanh tay, tùy ý để người áo xanh cùng mấy người kia đối đáp.
Vài vị nhân sĩ nọ như lâm đại địch, người áo xanh cũng cợt nhả, một bộ chẳng hề để ý. Hai bên không nói vài câu liền động thủ. Trong lúc đánh nhau có đôi câu vài lời truyền đến, Tả Ký nghe, đơn giản là chính tà bất lưỡng lập, giang hồ bại hoại linh tinh gì đấy. Nghe những lời kia thì hai vị công tử kia trái lại là tà đạo. Tả Ký lắc đầu: Đáng tiếc cho hai gương mặt tốt như thế.
Bất quá là trong nháy mắt công phu, vài vị nhân sĩ kia đã bị người áo xanh đánh ngã. Mấy người đó đang bò trên mặt đất chửi mắng: “Thạch Thành Bích, ngươi là kẻ tiểu nhân vẽ đường cho hươu chạy.”, “Họ Thạch tiểu tử, có gan thì ngươi chờ đó.”, linh tinh các loại, người áo xanh cũng không để ý tới. Vỗ vỗ tay, cười hì hì đi về hướng công tử áo trắng.
Tả Ký mới vừa rồi xem đến ngây người, lúc này mới nhớ tới, hai người này có vẻ giống như người giang hồ đã giẫm sập nhà mình. Bất quá xem ra người áo xanh không phải. Đang muốn tiến lên hỏi người áo trắng có phải họ Đường hay không, bỗng nhiên thấy ánh đao lóe lên, lại nghe sượt một tiếng, một cỗ gió lạnh xẹt qua bên tai, Tả Ký bị doạ tim đập như trống, phục hồi tinh thần lại quay đầu vừa nhìn, liền thấy một thanh đao thép chói lọi cắm ở trên thùng xe. Còn mình thì bên má trái hơi hơi phát đau, lấy tay sờ thử, cư nhiên quệt ra một đống máu.
Tả Ký hoảng sợ, lại thấy hai người kia sẽ rời đi. Đả thương người như vậy cư nhiên cũng không hỏi qua một tiếng, trong lòng không khỏi tức giận, đi hướng về phía công tử áo trắng nói: “Uy! Ngươi đả thương ta.”
Áo trắng công tử cảm thấy ngoài ý muốn, chọn mi nói: “Vậy thì sao?”
Tả Ký bực mình, như thế nào mà người giang hồ này ngay cả đạo lý xử sự cũng không hiểu, liền kiên nhẫn nói: “Ngươi nên xin lỗi, còn phải trị thương cho ta.”
Áo trắng công tử liếc mắt một cái cao thấp đánh giá hắn, thoải mái nói: “Thành Bích, lấy bạc cấp vị phu tử này.”
Tả Ký ngẩn người, thầm nghĩ khi nào thì mình thành tiên sinh dạy học? Lại thấy người áo xanh kia đã lấy bạc đưa tới, Tả Ký vội vàng xua tay: “Ta cũng không phải rất đau, tùy tiện băng bó là tốt rồi, không cần nhiều bạc như vậy, các ngươi nói lời xin lỗi. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, liền bị một bàn tay bưng kín miệng. Thanh âm của lão bản thương đội vang lên ở bên tai: ” Tên đánh xe này rất là khờ, hai vị đại hiệp hà tất cùng hắn so đo.” Lời tuy là nói như vậy, nhưng cái tay kia thì chìa ra nắm lấy bạc.
Người áo xanh tên Thạch Thành Bích mỉm cười, liền quay đầu đuổi theo vị công tử áo trắng.
Lão bản đợi bóng người hai người không còn thấy nữa mới buông cái tay đang che kín miệng mũi Tả Ký ra, thấp giọng trách mắng: “Ngươi chán sống cũng đừng liên lụy chúng ta! Cùng người giang hồ nói cái gì đạo lý, huống chi hai vị này còn là tà đạo, không giết người đó là chuyện tốt, ngươi cư nhiên còn muốn bọn họ phải xin lỗi! Chẳng lẽ là điên rồi?”
Tả Ký bị bịt miệng đã đầu cháng váng não trướng, nhất thời không nói được gì. Lão bản vẫn không chịu bỏ qua, chỉ nói mình thỉnh không nổi xe phu lớn gan như vậy, cùng hắn tính tiền công mấy ngày trước đây, lại ném mấy đồng nói là cho hắn tiền trị thương, liền vội vàng đánh xe đi mất.
Tả Ký đứng ở trên đường ngốc sau một lúc lâu, đột nhiên sực tỉnh lại, lão bản kia thu ngân lượng của người áo xanh đưa cho, cư nhiên cứ vậy đi mất tiêu rồi!