Chương 4
CHƯƠNG 4
Tả Ký một đường hỏi thăm đi vào Nghiêm phủ. Đến trước cửa quan sát một lượt, tự đáy lòng dâng lên một cỗ ao ước kính nể. Tường bao xung quanh nối dài thật dài, đều là thanh chuyên đại ngói, cao sống mái cong. Tường vây cao đến vọng không thấy đầu tường, bên cạnh lại có hai con sư tử bằng đồng cực đại, tả hữu ngồi chồm hổm, đại môn màu son đóng chặt, phía ngoài cánh cửa có hai hán tử ăn mặc như võ sư.
Cái nhà này khí thế đến như vậy, xài hết bao nhiêu tiền a! Tả Ký tấm tắc tán dương, nhớ tới tân ốc nhà mình, mặc dù ở tả gia trang cũng coi như phải kể đến, nhưng so với kia thì quả là trên trời dưới đất.
Thiếu gia người ta thế gia vọng tộc như vậy, nói vậy sẽ không quỵt nợ đi. . . . . .
Tả Ký sửa sang lại quần áo, đi ra phía trước, đến gần cười với hai vị võ sư nọ: “Hai vị đại ca vất vả, xin hỏi thăm một chút, nơi đây chính là Nghiêm gia trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy?”
Hai vị hán tử kia nguyên bản không định để ý tới gã nông dân tham đầu tham não này, ôm ngực ngẩng đầu, chuyên tâm nhìn phía mây trắng nơi cao. Nhưng vị bên trái thấy hắn ăn nói khách khí, cũng liền phân một cái liếc mắt cho hắn: “Đúng vậy! Trừ bỏ Nghiêm gia chúng ta, Lạc Dương còn có nhà ai có chính khí như vậy, uy phong như vậy?”
Tả Ký gật đầu theo xưng phải, lại hỏi: “Kia xin hỏi ‘đàn kiếm công tử’ Đường ca Đường thiếu hiệp. . . . . .”
Vị bên phải nghe được có phần không kiên nhẫn: “Đã biết, đã biết, ngươi đi cửa sau, tìm Nghiêm nhị quản sự tựu thành, Đại công tử chúng ta ngày ngày vì đại sự võ lâm bôn ba, há lại để cho tạp vụ như ngươi muốn gặp liền gặp sao?”
Tả Ký nửa câu nói nghẹn ở trong miệng, lại có chút nghi hoặc, chẳng qua là hai vị này câu đầu nâng mặt hướng lên trời, không thèm… để ý tới hắn nữa. Tả Ký bất đắc dĩ, xoay người lại dọc theo tường viện quanh quẩn sau một lúc lâu, tìm được cửa sau Nghiêm phủ.
Gõ cửa, nói tìm Nghiêm nhị quản sự, người nọ liền đáp lời đi gọi.
Một lát công phu, đi ra một vị nam tử khoảng bốn mươi tuế, khôn khéo lão luyện, trên tay trái cầm bàn tính. Nhìn thấy Tả Ký đứng ở nơi đó, liền cao thấp đánh giá vài lần, gật đầu nói: “Được, đi theo ta!”
Tả Ký thấy cách nói chuyện như vậy, liền biết hiểu lầm, vội vàng phân giải: “Ta là tới tìm Đường ca công tử phủ các ngươi.”
Quản sự nọ nhướng mày: “Đại công tử rất vội, trước ngày họp sẽ không trở lại. Ngươi không phải gia đinh mà Đại công tử mềm lòng thu nhận sao?”
Tả Ký vừa nghe, thầm kêu không ổn: nếu như vị Đường công tử này cũng không ở, vậy ở Lạc Dương không thể tìm người. Phải đợi một tháng sau, hơn tháng này thực túc nên như thế nào giải quyết? Không bằng liền đáp ứng việc trước mắt này không tồi, thứ nhất áo cơm không lo, thứ hai đây dù sao cũng là thế gia vọng tộc võ lâm, nhân cơ hội tìm hiểu chút tin tức của Lục Hành cũng tốt. Dù sao chính mình công việc cũng thạo, cũng sẽ không làm cho Nghiêm gia mệt!
Nghĩ đến đây vội vàng lên tiếng trả lời: “Là, là, ta vốn là không hiểu quy củ!”
Nhị quản sự vung bàn tính: “Liền hiểu được như thế! Tiến vào thôi!”
Hai người đi vào trong viện, nhị quản sự vẫn nhắc tới không ngớt: “Đại công tử hay hảo tâm như vậy, gặp kẻ vô y vô dựa liền nghĩ lo liệu, cũng không nghĩ Nghiêm gia chúng ta không cần dùng đến những người này, ngươi nếu như tay chân lanh lẹ thì được, còn nếu lười biếng giở thủ đoạn thì phóng tới trong điền trang trồng trọt đi!”
Trồng trọt mà dễ dàng? Làm biếng giở thủ đoạn sẽ thu hoạch tốt? Trong lòng nói thầm như vậy nhưng trong miệng Tả Ký chỉ để ý vâng vâng dạ dạ, từng bước không rời theo sát quản sự đại nhân.
Đi qua một chỗ sương phòng, quản sự thoáng nhìn hoa viên có chút hổn độn trước phòng, liền hỏi hắn là hiểu được nghề làm vườn không. Tả Ký khi ở trong thôn, trừ bỏ vài mẫu hoa mầu, thời điểm nhàn hạ, cũng yêu chăm sóc chút hoa hoa thảo thảo, hắn trên đường đi qua vừa rồi cũng không gặp kỳ hoa dị thảo gì, hẳn là không khó ứng phó, liền nói hiểu được.
Quản sự gật đầu: “Vừa vặn chúng ta còn thiếu một hoa tượng, ngươi đã có bản lĩnh này, đó là tốt nhất. Vậy cũng không cần đi tiền đường làm gì, khi rảnh rỗi giúp sau trù phòng phách sài, nấu nước là được, tiền công lúc nào cũng không thiếu của ngươi.” Nói tới đây vừa chuyển: “Thế nhưng cũng đừng cho rằng như vậy đã là người của Nghiêm gia, phải ký khế trường niên, ngươi còn phải làm hai tháng xem sao mới được.”
Tả Ký tự nhiên là ước gì không đề cập tới việc ký khế, vội vàng đáp ứng. Quản sự thấy hắn coi như thành thật phúc hậu, liền đưa đến trù phòng nhận thức người ở đó, vội vàng bỏ lại hắn rồi đi.
Tả Ký vẫn còn lo lắng một vấn đề: Người hầu ở tiền đường hình như so với hoa tượng trong hoa viên càng có thể dò hỏi tin tức giang hồ sao? Vậy mua bán này, ước chừng lỗ rồi.
Bất luận như thế nào, này cũng coi như tạm thời dàn xếp xong. Việc phải làm thường ngày cũng không nặng nhọc, chỉ là có chút vụn vặt, cũng may Tả Ký cũng đủ kiên nhẫn, bởi vậy cũng không gây ra sai lầm gì. Cuộc sống trôi qua thường thường thản nhiên.
Nhưng thật ra đã nhiều ngày hắn vẫn muốn đi tiền viện dạo qua, không nghĩ hai bên trước sau phân thật là rõ ràng, đi dạo mà bị chộp được, nhẹ thì bị quản sự mắng một chút, nặng đó là khấu tiền công. Tả Ký ngẫm lại, cảm thấy mất nhiều hơn được, liền chuyên tâm ở hậu viện dò hỏi.
Hậu viện này từ trước đó là nơi ở của đám người hầu của phu nhân tiểu thư, cho dù là Nghiêm gia chỉ có trang chủ phu nhân là nữ chủ nhân cần hầu hạ, nha hoàn, đầu bếp, phùng tẩy phụ nhân trong nhà cũng không ít. Bởi vậy chuyện nhà nhàn thoại xôn xao, võ lâm đại sự biến động bất ngờ một chuyện cũng không có.
Tả Ký tiếp cận đám người này vài ngày, hiểu được không ít, như là nha đầu nhóm lửa trù phòng coi trọng gã sai vặt gác cổng, nha hoàn bên người phu nhân vì Nghiêm tiểu công tử tú một phiến bộ linh tinh các loại. Chỉ nghe thôi hắn đã đầu váng não trướng, không bao giờ nghĩ muốn tụ tập vô giúp vui nữa.
Vậy liền thành thành thật thật đợi đến đại hội tru ma đi. Tả Ký quyết định thuận tiện làm hoa tượng an phận thủ thường cho xong.
Buổi tối hôm nay, thiên có chút buồn bực, hắc đắc cũng sớm, tả hữu vô sự, Tả Ký sớm nghỉ ngơi. Ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nhiên bị một tiếng sấm sét đánh thức. Hắn nhớ đến mấy bồn hoa cỏ ban ngày đặt ở chân tường phơi nắng, liền thừa dịp trước khi mưa to vội vội vàng vàng đi thu.
Phi y xuất môn, chạy tới tường viện, vừa mới một tay tóm được một chậu hoa, Tả Ký chợt nghe sau lưng có động tĩnh. Hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một đạo bóng đen, theo tường cao bay xuống. Tả Ký chưa phát ra kinh hô, người tới đã tóm vạt áo hắn, thi lực một cái, liền đặt tại trên tường. Sau đó, một bả chủy thủ tới trên cổ rồi.
Giữa điện quang thạch hỏa, ý tưởng duy nhất của Tả Ký đó là: người giang hồ!, người giang hồ có thể thượng ốc!
Hắn há mồm định hỏi, người nọ chủy thủ nắm thật chặt: “Ngươi nếu dám kêu cứu, lập tức sẽ lấy tính mệnh của ngươi!”
Tả Ký gật gật đầu, người nọ liền thu tay xuống, thấp giọng hỏi: “Nói! Phòng ngủ Đường ca ở nơi nào?”
Tả Ký thấy hắn tuy rằng che mặt, nhưng thanh âm nghe bất quá là hai mươi tuế, xem ra tựa hồ lại là cừu nhân của Đường công tử, vậy đó là Lục Hành? Nghĩ đến đây rất là hưng phấn: ” Ngươi chính là Lục Hành?”
Hắc y nhân ngẩn người: “Đó là ai?” Chợt tỉnh ngộ lại cả giận nói: “Là ta đang hỏi ngươi!”
Tả Ký nghe hắn phủ nhận đã là thất vọng, lại bị chủy thủ đâm vào lông tóc dựng thẳng, không dám tái đông vấn tây vấn, thành thành thật thật đáp: “Ta là hoa tượng mới tới, không biết được chỗ ở của Đại công tử.”
Người nọ ánh mắt trợn trắng: “Ngươi. . . . . .”
Sau đó Tả Ký chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, trước mắt tối sầm, cứ như vậy hôn mê qua.
Khi hắn lần thứ hai tỉnh lại, đã là ban ngày ngày thứ hai.
Nghiêm nhị quản gia mang theo vài người vây quanh ở bên cạnh hắn, thấy hắn tỉnh, đều là bộ dáng nhẹ nhàng thở ra.
Nghiêm quản gia tiến lên từng bước: “Tả Ký, ngươi có nhớ rõ chuyện đêm qua?”
Tả Ký sờ sờ sau gáy vẫn phát đau: “Nhớ rõ.”
Quản gia liền hỏi kỹ bộ dáng hắc y nhân kia, khi nghe được là thăm dò phòng ngủ Đại công tử, sắc mặt căng chặt: “Ngươi nói?”
Tả Ký nghĩ nghĩ, chính mình quả thật chưa nói, liền thành khẩn nói: “Không.”
Quản gia lần thứ hai xem kỹ hắn, trên mặt dần dần nặn ra một nụ cười: ” Quả thật đã xem thường ngươi rồi, nguyên lai ngươi cũng hiểu được đạo lý tri ân báo đáp. Vậy hai cái chậu hoa kia cũng là ngươi làm rơi?
Tả Ký ngẩn người, hồi tưởng lại, thời điểm lúc ấy bị kẹp, trong tay quả thật mang theo hai cái chậu hoa, có lẽ đầu vựng liền buông tay. Lần này trả lời liền có chút thấp thỏm: ” Đúng, bất quá ta cũng thân bất do kỷ, cũng không thể khấu tiền công của ta.”
Quản gia tiếp tục cười: “Ngươi đập bể mất hai cái chậu hoa kia, làm tỉnh giấc thủ vệ trong viện, nếu không gọi kẻ cắp kia xông vào. Ngươi lần này xem như lập nhất công, đã nhiều ngày cũng đã vội vã làm việc, hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày đi.”
_____________
thanh chuyên đại ngói, cao sống mái cong: ngói xanh to bự, mái vừa cao vừa cong.
tân ốc: phòng mới
vọng: nhìn
tham đầu tham não: ló đầu nhìn quanh
thực túc: ăn uống tá túc
vô y vô dựa: không nơi nương tựa
sương phòng: mái hiên
hoa tượng: người trồng hoa
phách sài: chẻ củi
ký khế trường niên: ký ‘hợp đồng’ làm việc dài hạn
phùng tẩy phụ nhân: những bà thím làm công việc giặt giũ may vá
tú một phiến bộ: theo ta hiểu là thêu cái túi đựng quạt.
thiên có chút buồn bực, hắc đắc cũng sớm: khí trời khó chịu, trời mau tối
phi y: khoác áo ngoài
thượng ốc: trèo lên nóc nhà
đông vấn tây vấn: hỏi đông hỏi tây
vựng: chóng mặt
tuế: tuổi
trù phòng: nhà bếp
đại hội tru ma: đại hội diệt ma giáo
thân bất do kỷ: bất đắc dĩ