Chương 20
Biên tập: Tiểu Hiên
Beta: Tiểu Hiên
Phi như tên bắn vài dặm, bất ngờ thấy Lãnh Điệp Nhi ngồi trên ngựa chờ ở phía trước, nàng còn dắt theo một con ngựa cao to khác.
“Thiếu gia!”
Giang Dĩnh kinh ngạc dừng lại, “Lãnh Điệp Nhi?”
“Mau lên ngựa, rời khỏi đây rồi nói!”
Vung tay ra, nàng ném dây cương về phía Giang Dĩnh, Giang Dĩnh bắt lấy, một tay ôm chặt người kia vào lòng, không nói hai lời xoay người lên ngựa.
Sau khi ngồi ổn định việc đầu tiền là kéo đai lưng xuống, đặt Nhâm Bằng Phi ngồi trong lòng, quấn quanh vài cái, buộc chặt vào trước người, Nhâm Bằng Phi không không tiếp xúc một chút với thân ngựa.
Nhâm Bằng Phi thoáng kinh, Giang Dĩnh giải thích: “Trên ngựa xóc nảy, thân thể ngươi hiện giờ không khỏe, trực tiếp ngồi trên lưng ngựa e rằng sẽ xảy ra chuyện xấu.”
Lãnh Điệp Nhi nghe vậy liếc mắt qua, nhưng không nói gì.
Nhâm Bằng Phi cũng im lặng, chỉ ôm chặt y, ép xát mặt vào ngực y.
Dọc theo đường đi, đều do Lãnh Điệp Nhi dẫn trước, vì chạy trốn truy binh, đều phải đi đường núi gồ ghề, đoạn đường hiểm trở, mặc dù đôi khi xuất hiện trước mắt phong cảnh tuyệt mỹ ẩn sâu trong thâm sơn người đời khó gặp, nhưng không ai có tâm tình thưởng thức. Nhâm Bằng Phi tựa vào lòng Giang Dĩnh, nhìn Lãnh Điệp Nhi dẫn đường phía trước, trút bỏ trường quần nùng trang1, thay một bộ quần áo sẫm màu, trông đầy vẻ thanh thoát không gì sánh được, làm nổi bật nữ nhân giang hồ giỏi giang.
Ngẫm lại bản thân…
Nhâm Bằng Phi không khỏi thở dài một tiếng.
Mình đúng là làm nam nhân uổng phí, chẳng những tồi tệ, còn cần chăm sóc, có lẽ, nếu không phải vì mình, Giang Dĩnh đã sớm thoát thân rồi…
Càng nghĩ lại càng hổ thẹn, mặc dù trước đó Giang Dĩnh năm lần bảy lượt dặn dò, nếu thân thể cảm thấy không khỏe phải nói ngay lập tức, Nhâm Bằng Phi cũng vì lòng không yên, vẫn chịu đựng đau thắt trong bụng, không rên một tiếng, chỉ lấy một tay vô thức nhẹ nhàng xoa bụng đau đớn khó chịu của mình.
“Lãnh Điệp Nhi, còn phải đi bao lâu?”
“Đi qua hai đỉnh núi nữa, sẽ có thuyền ở bến đò tiếp ứng, là Trương bá sớm đã sắp xếp, vì lo lắng sẽ có ngày hôm nay…”
“Lãnh Điệp Nhi, nghỉ ngơi một chút đã, đi lâu như vậy, ngựa cũng không chịu nổi.”
“Thế nhưng…”
Lãnh Điệp Nhi rõ ràng không đồng ý, nhưng Giang Dĩnh kéo dây cương, để ngựa dần dần dừng lại, “Nghỉ ngơi trước đã.”
“Không được dừng!”
Ý thức vốn đã mơ hồ, nhưng Nhâm Bằng Phi vẫn cố gắng cắn răng đưa tay nắm lấy vạt áo của Giang Dĩnh, “Chúng ta đang chạy trốn, không phải du sơn ngoạn thủy, làm sao có thể dừng lại nghỉ ngơi!”
Giang Dĩnh vẻ mặt lo lắng, “Bằng Phi…”
“Ta không sao.” Nhâm Bằng Phi nỗ lực cười với y, “Thật mà.”
Nhâm Bằng Phi quá mức kiên trì, Giang Dĩnh không lay chuyển được gã, đanh kẹp bụng ngựa đi tiếp. Nhâm Bằng Phi thở dài một hơi, nhanh chóng rơi vào hôn mê, sau đó xảy ra chuyện gì, cũng không biết nữa.
Khi gã tỉnh lại, trời đã tối, đống lửa yên tĩnh thiêu đốt, thỉnh thoảng đôm đốp vang lên, Lãnh Điệp Nhi ngồi cách đó không xa nhìn ngọn lửa ngẩn người, Giang Dĩnh đang ôm gã vào trong lòng, hai tay ôm chặt thân thể gã, vì gã chắn gió núi đêm thấm lạnh.
Nhâm Bằng Phi động một chút, Giang Dĩnh lập tức thấp giọng hỏi: “Tỉnh rồi sao, bây giờ cảm thây cơ thể thế nào?”
Bụng chỉ có chút khó chịu đau, thân thể không có sức lực, nhưng so với lúc trước, không tính là nghiêm trọng, vì vậy Nhâm Bằng Phi khàn giọng nói: “Tốt hơn nhiều.”
Tiếng nói vừa dứt, Giang Dĩnh đem túi nước đến bên miệng gã, giúp gã uống nước.
“Có đói bụng không, có thỏ nướng, ăn chút lót dạ.”
Thấy gã ngừng lại, Giang Dĩnh đem túi nước đóng nút để xuống, thò tay lấy thịt thỏ nướng, giơ lên trước mặt gã. Mùi thịt xông vào mũi, Nhâm Bằng Phi lại phát ngấy vô cùng, tuy rằng không giống lúc đầu buồn nôn, nhưng vẫn không có ý định muốn ăn.
Giương mắt nhìn ánh mắt chờ mong của Giang Dĩnh, Nhâm Bằng Phi chần chờ một chút, cầm lấy thịt thỏ, cắn từng miếng nhỏ.
Khó khăn ăn hết, Giang Dĩnh lại hỏi gã có muốn ăn thêm nữa không, gã vội vàng lắc đầu, cũng không dám cố gắng, rất sợ làm động tác mạnh, sẽ nôn hết toàn bộ thịt thỏ đã ăn.
“Vậy uống chút nước đi.”
Lần này Nhâm Bằng Phi không do dự, ừng ực ừng ực uống vài ngụm lớn, mới nén được cảm giác buồn nôn xuống.
Khi lại nằm vào lòng Giang Dĩnh, Nhâm Bằng Phi liền hỏi: “Có phải ngươi cho ta uống thuốc gì không, cơ thể cảm giác dễ chịu hơn.”
Giang Dĩnh vuốt tóc gã, “Chính là thuốc dưỡng thai đại phu đưa cho ngươi, Lãnh Điệp Nhi mang đến.”
Nhâm Bằng Phi nhìn về phía đối diện, Lãnh Điệp Nhi vẫn đang ngẩn người.
“Không phải nói phải ra sông đi thuyền sao? Sao vẫn còn ở đây?”
Giang Dĩnh không nói.
Nhâm Bằng Phi cũng không nhắc lại.
Mỗi người đều nhìn nơi khác rơi vào trầm tư.
Khi Nhâm Bằng Phi ngủ dậy, trời đã tờ mờ sáng, trong rừng sương mù tràn ngập, trên người gã đắp áo ngoài nhiễm máu của Giang Dĩnh, mà chủ nhân của áo chẳng biết đã đi đâu, chỉ có Lãnh Điệp Nhi canh giữ ở một bên.
Thấy gã tỉnh lại, Lãnh Điệp Nhi lấy thứ gì đó đưa cho gã, “Thuốc của ngươi, uống nhanh lên.”
Nhìn kĩ lại, chỉ là một túi nước, nhưng mở nút ra đưa đến gần mũi mới rõ là thuốc đã sắc, suy nghĩ một chút, Nhâm Bằng Phi đã đoán ra là Lãnh Điệp Nhi trước khi đi cố ý chuẩn bị, không khỏi cảm kích nói với nàng: “Lãnh cô nương, cảm ơn.”
Lãnh Điệp Nhi cũng không liếc nhìn gã, “Chẳng có gì mà phải cảm ơn, ta vì thiếu gia mới quan tâm như vậy.”
“Niếp Dĩnh đâu?”
“Đi tìm đồ ăn.”
Nhâm Bằng Phi nở nụ cười, ngẩng đầu tiếp tục uống một ngụm thuốc.
Vẻ mặt của Lãnh Điệp Nhi lúc này lại có phần phức tạp khó hiểu, “Ta chính là người từng ý đồ giết ngươi, ngươi không sợ đây là thuốc độc?”
Nhâm Bằng Phi vẫn cười, “Niếp Dĩnh yên tâm để ta ở cùng ngươi, chắc chắn ngươi sẽ không giết ta nữa.”
Lãnh Điệp Nhi sửng sốt, Nhâm Bằng Phi chỉ uống vài ngụm liền buông, dùng nút đóng lại, phòng khi cần đến, lúc ngẩng đầu, Lãnh Điệp Nhi vẫn đang thất thần nhìn gã, gã liền nói thêm một câu, “Ta tin tưởng Niếp Dĩnh.”
Lãnh Điệp Nhi bỗng dưng quay đầu đi chỗ khác, sau một hồi lâu, giọng nói nghẹn ngào, “Trương bá đã ch.ết… hắn đi cứu thiếu gia, không nghĩ tới cơ hội sống sót đi ra…”
Nhâm Bằng Phi yên lặng đặt túi nước bên cạnh sườn.
“Nhâm Bằng Phi, ngươi là một ôn thần!” Lãnh Điệp Nhi quay đầu, đôi mắt đầy lệ nhìn chằm chằm gã, “Thiếu gia ở với ngươi, người bên cạnh từng người từng người ch.ết đi, thậm chí ngay cả y… ngay cả y cũng khó giữ tính mệnh…”
Lãnh Điệp Nhi lại nói lần nữa, Nhâm Bằng Phi trong lòng chấn động, nhưng nét mặt vẫn không đổi như trước, lấy lại áo trên người, vỗ vỗ bụi ở áo, lại cẩn thận khoác lên, “Lãnh cô nương, nếu Nhâm mỗ nói từ đầu đến giờ chưa từng gây cản trở gì, ngươi có tin không?”
Lãnh Điệp Nhi hừ lạnh một tiếng, “Ta không phải thiếu gia!”
Nhâm Bằng Phi chỉ cười nhẹ, tay lơ đãng xoa bụng, trải qua mấy tháng này, đây đã trở thành thói quen của gã, trước đây mang thai Thanh Thanh, luôn luôn cố ý trốn tránh nói gì đến xoa bụng. Lần này có lẽ là tâm tình không giống, khi xoa bụng, luôn luôn cảm giác an tâm khó hiểu, trái tim từ trước đến nay cứng rắn, dần dần tràn ngập nhu tình và ấm áp.
Lãnh Điệp Nhi nhìn gã vẫn khẽ vuốt bụng của mình đã hiện không ra hình dạng, nhãn thần càng quái dị, lẩm bẩm nói: “Lấy thân nam nhi mang thai sinh tử, không là yêu nghiệt thì là gì!”
Nhâm Bằng Phi nhìn nàng, nhẹ nhàng thoáng nhìn.
Lãnh Điệp Nhi cằm đặt lên đầu gối, một tay nắm cành cây trên mặt đất vẽ vẽ viết viết, “Ta bốn tuổi bị bán vào kỹ viện, mười ba tuổi phải đi kiếm khách, là phu nhân chuộc thân cho ta, cũng mời sư phụ cẩn thận tỉ mỉ dạy dỗ tài nghệ cùng võ nghệ cho ta, cuối cùng mới có Lãnh Điệp Nhi ngày hôm nay. Ân tình phu nhân đối với Lãnh Điệp Nhi suốt đời khó quên.”
“Mà khi đó, tâm nguyện lớn nhất của phu nhân đó là tìm nhi tử thất lạc nhiều năm, ta vì báo đáp ân tình phu nhân tự nguyện chờ lệnh trở thành thanh lâu nữ tử, luôn luôn dò tìm tin tức của thiếu gia từ khách nhân. Thật vất vả, thiếu gia cuối cùng đã về bên phu nhân, tất cả mọi người rất vui, thiếu gia lại không vui, bởi vì trái tim của thiếu gia đã trao cho một người, giờ giờ phút phút lo lắng, ngày ngày đêm đêm tưởng niệm. Để thiếu gia hài lòng, phu nhân không tiếc hao tốn nhân lực, thậm chí thỉnh cầu Tĩnh Vương gia hỗ trợ, vây khốn Độ Ách thành, khiến ngươi cùng đường chỉ có thể trở về bên thiếu gia…”
“Thế nhưng gặp ngươi, thiếu gia vẫn không vui, bởi vì ngươi không nhớ y nữa, đêm hôm đó, y uống rượu một đêm, thân thể chịu không nổi thậm chí ho ra máu… Nhâm Bằng Phi, có lẽ ngươi không biết cảm giác này, thiếu gia là tất cả của phu nhân, thiếu gia bị đau khổ rất nhiều, phu nhân mong muốn dùng tất cả bù đắp lại, dù cho kết cục thảm hại lưng đeo danh phạm thượng tác loạn cũng không tiếc. Cũng bởi vì vậy, tất cả chúng ta đều muốn dùng mọi cách khiến thiếu gia nở nụ cười, thế nhưng ngươi thì sao, chỉ cần một câu nói, thậm chí một ánh mắt, đã có thể khiến cho nỗ lực của chúng ta trôi theo dòng nước, ngươi bảo sao chúng ta có thể không hận không oán?”
“Nhâm Bằng Phi, ngươi đặt tay lên ngực tự vấn đi, thiếu gia ở với ngươi, có một ngày thực sự vui vẻ sao?” Nhâm Bằng Phi không nói gì, Lãnh Điệp Nhi vẽ một con bươm bướm trên mặt đất, một giọt nước mắt rơi vào chiếc cánh khiếm khuyết của con bướm, “Hẳn là không, bởi vì ngươi luôn luôn không ngừng làm y tổn thương, bởi vì trong lòng ngươi chỉ có Độ Ách thành và người nhà của ngươi mà không có thiếu gia … Đúng, chúng ta không nên ép ngươi thích thiếu gia, thế nhưng thiếu gia nỗ lực cho ngươi nhiều như vậy, ngươi một chút cũng không cảm thấy sao? Kể cả tim bằng sắt thì cũng tan chảy rồi!”
“Nhâm Bằng Phi, ngươi nói ngươi tốt cuộc có phải yêu quái không, có phải ngươi đặt thứ ma chướng gì vào người thiếu gia không, nếu không tại sao một đại nam nhân lại có thể mang thai sinh tử!”
Lãnh Điệp Nhi hỏi gã như vậy, nhưng không đợi gã trả lời, “Bằng không thiếu gia sao lại ngốc như vậy, rõ ràng biết ở cùng với ngươi sẽ không có kết quả, rõ ràng bị ngươi làm tổn thương, rõ ràng biết do Độ Ách thành tiết lộ tin tức mới dẫn đến cục diện ngày hôm nay, rõ ràng bị ngươi làm cho cùng đường phải luyện ma công tăng cường công lực đến tổn hại lục phủ ngũ tạng… Nhưng vẫn ngốc như vậy, ngốc như vậy che chở ngươi, tin tưởng ngươi…”
“Ta rất hận vì sao ngươi không ch.ết… Có phải ngươi ch.ết rồi, thiếu gia có thể được giải thoát… Y sẽ không ngốc như vậy nữa…”
Lãnh Điệp Nhi vùi đầu khóc.
Nhâm Bằng Phi sắc mặt tái nhợt nhìn phía trước, thấy Giang Dĩnh một đầu tóc bạc, mang theo vài con thỏ rừng to béo và mấy con cá lẳng lặng đi tới từ trong nắng sớm mông lung sương mù bốc hơi của sơn lâm.
Giang Dĩnh gỡ cá nướng xuống, lột da cá cháy xém, không quan tâm nó đang nóng hổi gỡ một miếng thịt cá trắng mềm xuống, đưa tới bên miệng Nhâm Bằng Phi sắc mặt tái nhợt, mà gã lại quay đầu tránh né.
“Bằng Phi?”
“Ngươi nói cho biết, rốt cuộc ngươi luyện võ công gì?”
Giang Dĩnh nhìn phía Lãnh Điệp Nhi, Lãnh Điệp Nhi chỉ chăm chăm thêm củi vào lửa, không nhìn bọn họ một cái.
“Ngươi ăn chút gì đã, ăn xong ta nói với ngươi.” Nói xong, lấy túi nước, lại cười nói, “Hay là uống một chút nước trước nhé?”
Câu trả lời của Nhâm Bằng Phi là bình thản nhìn y, môi khép chặt, không nói được lời nào.
Giang Dĩnh đành buông túi nước, trong núi mát mẻ, chỉ cần một lúc miếng thịt cá nóng hổi lạnh dần, Giang Dĩnh lại đưa tới bên miệng gã, nhẹ giọng dỗ dành: “Bằng Phi, ăn một chút đã.”
Nhâm Bằng Phi vẫn phớt lờ, “Nếu không thì chúng ta xem xem, người nào chống đỡ được lâu hơn?”
Lúc này ngay cả một con khác cũng buông, Giang Dĩnh cúi đầu suy nghĩ một hồi, lại ngẩng đầu, nói: “Ngươi có nhớ Mạnh Phàm Băng giáo chủ Xích Xà giáo?”
Nhâm Bằng Phi quay đầu, “Có liên quan đến hắn?”
Giang Dĩnh gật đầu, thịt cá trong tay lại đưa tới, lúc này Nhâm Bằng Phi ngập ngừng, cuối cùng vẫn ăn, sau đó ý bảo Giang Dĩnh tiếp tục nói.
Giang Dĩnh xé thịt cá cho gã, nói: “Mạnh Phàm Băng cuồng dại võ học, mặc dù võ công khi đó của gã đã sắp đạt đến mức như tiên nhân, nhưng gã vẫn chưa thỏa mãn, mà người trong võ lâm muốn diệt trừ Xích Xà giáo giết ch.ết Mạnh Phàm Băng liền nghĩ ra một độc kế, cùng nỗ lực của võ lâm cao thủ viết ra một quyển bí kíp, cuối cùng dùng liên hoàn kế khiến Mạnh Phàm Băng tin tưởng bản bí kíp này là của vị tuyệt thế cao thủ nào đó dốc hết tâm huyết làm, để hắn giành lấy tự mình đi luyện…”
“Mạnh Phàm Băng tính đa nghi, để khiến hắn không có chút nghi ngờ, mở đầu bí kíp đích thật là không có nội dung thương tổn làm hại chỉ có vài nội dung gia tăng nội lực, tiếp tục luyện nữa, nội lực tăng cường càng mạnh, nhưng đồng thời, tổn hao của bản thân cũng gia tăng gấp bội… Cho nên, cuối cùng Mạnh Phàm Băng cho rằng mình luyện thành thần công thiên hạ vô song, nhưng không qua một tháng, thân thể gã tiêu hao đến cực hạn, ngã xuống…”
Những lời nói này của Giang Dĩnh, Nhâm Bằng Phi đều đã nghe thấy, hơn nữa biết rõ sự tình không chỉ là những lời này của y, Mạnh Phàm Băng luyện loại võ công này kết cục rất thảm, huyết mạch trong cơ thể hắn từng chút từng chút bạo liệt, máu không ngừng chảy ra khỏi thân thể, bề ngoài xem ra chỉ là tiểu thương, nhưng kết quả là Mạnh Phàm Băng cạn kiệt máu dần mà ch.ết, khi người trong võ lâm xông lên chém thân thể hắn, trong đó không còn một giọt máu…
Nhâm Bằng Phi run rẩy nắm cánh tay y, giật ống tay áo nhìn, trên cánh tay hiện lên vết đỏ không tự nhiên, đây là do máu lan rộng không chịu ràng buộc dẫn đến, thấy được trong đầu gã ‘ầm’ một tiếng, run rẩy lên tiếng hỏi: “Ngươi, luyện?”
Giang Dĩnh yên lặng một lát, mới khẽ gật đầu.
“Không đúng?” Nhâm Bằng Phi nhớ rõ, bản bí kíp này sau khi Mạnh Phàm Băng ch.ết đã bị hủy.
Giang Dĩnh cười, “Có tiền có thể sai quỷ khiến ma.”
Mười ngón của Nhâm Bằng Phi nắm chặt cánh tay y, kìm tiếng nói: “Ngươi không phải tin ta sao, không phải tin ta sao, không phải tin ta sao!” Vậy vì sao phải luyện loại võ công ác độc này!
Giang Dĩnh sợ run, vươn tay kia khẽ vuốt khuôn mặt gã, qua hồi lâu, mới nghe y nói giống như thở dài: “Bởi vì ta mệt mỏi…”
“Mệt mỏi?”
“Đúng vậy, mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi thật tốt, thật tốt… sau khi báo thù cho nương ta, ta có thể đi cùng nàng, cũng có thể nghỉ ngơi rồi.”
Giang Dĩnh lúc này thoải mái cười, dường như tan trong nắng sớm.
Nhâm Bằng Phi kinh ngạc buông y ra, nhìn y, thấy Giang Dĩnh lo lắng muốn đỡ gã, lại bị gã đột nhiên đẩy ra —
“A a a!”
Tâm tình giờ phút này không khống chế được, Nhâm Bằng Phi ôm đầu dốc toàn lực chỉ trong chốc lát phát tiết thống khổ bao phủ trong trái tim.
Bi thương như vậy, tàn nhẫn như vậy, cũng khiến gã hoảng sợ như vậy.
Gã đã từng vẫn mong muốn y có thể dừng lại thưởng thức phong cảnh xung quanh, nhưng cuối cùng chờ y ngừng lại, bóng tối ẩn núp xung quanh liền nhấn chìm y.
Gã sai rồi, sai rồi, sai đến quá đáng, nếu thời gian có thể quay ngược, tại Hoa phủ, tại Thục Châu, tại núi Điểm Thương sơn, tại Vạn Ác cốc, lần đầu tiên thấy y– gã sẽ dừng lại chờ y, sẽ cười với y, chí ít là một nụ cười…
Hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng đã, quá muộn.
Nhất thiết ân ái hội, vô thường nan đắc cửu. Sinh thế đa úy cụ, mệnh nguy vu thần lộ. Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh phố. Nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô phố.2
“Bằng Phi, ngươi làm sao vậy?” Thấy gã đột nhiên rống to hơn, dù là Giang Dĩnh cũng hoảng sợ, vội vã đến dìu gã.
Nhâm Bằng Phi ngừng kêu gào, vô lự buông cánh tay nhìn người bên cạnh, vẻ mặt tái nhợt, lặng im một hồi, mới nói: “Niếp Dĩnh, ta muốn uống nước.”
Giang Dĩnh nhanh chóng lấy túi nước mở nút cho gã uống nước.
Trút mấy ngụm nước lớn, sắc mặt của Nhâm Bằng Phi hòa hoãn một chút, buông túi nước, gã dùng ống tay áo lau mép ẩm ướt, đem túi nước da dê trả lại cho Giang Dĩnh.
“Ta còn muốn ăn thịt cá.”
Giang Dĩnh vung tay ném túi nước qua một bên, lấy cá nướng đặt ở một bên ra, đang muốn xé da cá cháy, đã bị Nhâm Bằng Phi cướp lấy, lột qua loa da cá cháy đen, cúi đầu từng ngụm từng ngụm cắn thịt cá thơm ngon.
Giang Dĩnh ở một bên thấy kinh hãi, “Bằng Phi, cẩn thận xương cá.”
Nhâm Bằng Phi không để ý tới y, chăm chú ăn thịt, ăn đến xương cá sẽ nhổ ra, ngay cả xương sống cá cũng nhổ ra, một đại nam nhân, nhanh chóng ăn hết một con cá, có lẽ gã ngại còn chưa đủ, lần này cũng không cần Giang Dĩnh chạm vào, trực tiếp vươn tay lấy cá vẫn còn gác nướng trên lửa.
“Đừng ăn vội, vừa mới đặt lên, có lẽ chưa chín!”
Nhâm Bằng Phi cố sức đẩy y ra, lần này ngay cả da cá cháy đen cũng không lột, mở miệng liền cắn, cá quả nhiên chưa chín, mới cắn hai miếng liền thấy thịt cùng máu, Nhâm Bằng Phi nhíu mày, đang định tiếp tục cắn, mũi ngửi thấy mùi máu đậm đặc hơn, một cổ chua xót xông lên cổ họng, quay đầu, quỳ trên mặt đất nôn đến mức không biết trời đất gì nữa.
“Bằng Phi!”
Giang Dĩnh lại tiến lên dìu gã, thấy gã đem thịt cá vừa mới ăn nôn hết ra, yêu thương mà không biết làm thế nào cho phải, đành không ngừng vỗ nhẹ lưng gã.
Lúc này, trước mắt xuất hiện một cái túi nước, Giang Dĩnh vừa nhìn, hóa ra là Lãnh Điệp Nhi lấy ra túi nước thuốc qua, cũng không nói ra, nhưng Giang Dĩnh hiểu ý tứ của nàng, liền tiếp nhận túi nước, đến khi Nhâm Bằng Phi không còn sức lực nôn mửa nữa, đỡ gã tựa ở khuỷu tay của mình, mở nút túi, đưa túi nước đến bên miệng gã.
“Bằng Phi, uống chút thuốc sẽ ổn hơn.”
Nhâm Bằng Phi trợn tròn mắt nhìn y hồi lâu, mới há miệng thuốc uống.
“Bằng Phi, ổn chưa?”
Uống thuốc xong, lại để gã nằm một hồi, Giang Dĩnh mới lo lắng hỏi.
Nhâm Bằng Phi nằm ở trong lòng y, ánh mắt nhìn phía khác, lo lắng nói: “Niếp Dĩnh, ngươi muốn báo thù như thế nào?”
Giang Dĩnh yên lặng ước nửa chén trà nhỏ, mới nhẹ giọng trả lời: “Với khả năng hiện tại của ta, nếu muốn lật đổ triều đình đã là mộng tưởng hão huyền, ta chỉ có thể lui một bước, giết thái tử hiện nay!”
“Giết thái tử?” Nhâm Bằng Phi nhíu mày nhìn y.
“Đúng, thái tử không chỉ đứng đầu Đông cung, còn là người thừa kế duy nhất hoàng đế bồi dưỡng nhiều năm, mặc dù hoàng đế quản giáo thái tử nghiêm khắc đến cực điểm, người ngoài nhìn vào cho rằng bởi vì hắn không thích thái tử, kỳ thực ngược lại, hoàng tử khác trong mắt hoàng đế chỉ là có quan hệ thân thích nhưng có thể vứt bỏ, nhưng địa vị thái tử trong lòng hoàng đế không phải chỉ là nhi tử.”
“Cái gì?” Ng¬ười ngoài nhìn vào thấy hoàng đế đối với thái tử cực kỳ nghiêm khắc, hoàng tử khác phạm sai lầm đều có thể được tha thứ, chỉ có thái tử, chỉ là bị người tố kết bè kết phái thậm chí ngay cả chứng cứ chính xác cũng không có, liền bị sung quân biên cương nhiều năm không được quay về kinh, vì vậy rất nhiều người đoán hoàng đế có ý định phế thái tử, kết quả thì vẫn vậy, nhiều năm trôi qua, mặc cho các hoàng tử khác biểu hiện xuất sắc ra sao, Đông cung bảo tọa của thái tử vẫn không bị lay động. Cho dù như vậy, rất nhiều người vẫn cho rằng, hoàng đế chỉ đang đợi, chờ khoảnh khắc cuối cùng mới xác định người kế thừa ngôi vị hoàng đế. Ngay cả Nhâm Bằng Phi cũng nghĩ như vậy, dù sao thái tử xa cách kinh thành nhiều năm, hoàng đế không một lần nhắc đến thái tử, dù thân tình thâm hậu sợ rằng đến lúc này cũng đã phai nhạt.
“Sự tình bí mật liên quan hoàng thất, người ngoài rất khó biết, ta tốn rất nhiều công sức đồng thời trải qua nhiều chuyện nên đã đoán được đại khái, hoàng đế coi trọng thái tử như vậy, có liên quan đến mẹ đẻ của thái tử.”
Mẹ đẻ thái tử là Trần quý nhân, nàng xuất thân cao quý, là thân thích của hoàng thái hậu, cũng là an bài của nàng vào cung hầu hạ hoàng đế, tính cách ôn hoà hiền hậu tướng mạo đoan trang, nhưng so với mỹ nữ như mây trong hậu cung, dung mạo cũng chỉ thuộc hạng trung. Ngoại trừ một lần không lâu sau khi tiến cung với mẫu mệnh bức hoàng đế phải sủng hạnh nàng ra, sau đó không đến chỗ nữ tử này nữa.
Mà nữ tử này không biết là phúc lớn hay là bạc mệnh, hoàng đế một lần sủng hạnh liền mang thai long loại sinh hạ tam hoàng tử, đó cũng là thái tử sau này, tam hoàng tử chưa được ba tuổi, nàng lên trích tinh thai cầu phúc trong lúc vô ý ngã từ trên lầu xuống ch.ết. Lúc đó hoàng đế đang tránh nắng ở ngoài cung, nghe được việc này cũng không quá kinh ngạc, cũng không gặp gỡ tam hoàng tử nhiều lắm, nhưng đến khi tam hoàng tử thành niên, đột nhiên phong hắn làm thái tử.
Nếu người ngoài nghe việc này sẽ thấy kì lạ, hoàng đế vì sao vô duyên vô cớ phong tam hoàng tử làm thái tử? Từ việc Trần quý nhân ch.ết xem xét, thực sự cũng không giống như là tử bằng mẫu quý.
Hiện tại Nhâm Bằng Phi nghe Giang Dĩnh nói như vậy, cũng sửng sốt vạn phần.
Giang Dĩnh đưa tay xoa xoa thái dương của gã, nói: “Về phần nội tình ta cũng không rõ ràng lắm.”
Nhâm Bằng Phi hiểu gật đầu, “Thế nhưng thái tử không phải ở biên tái Tây Bắc sao, nói như vậy ngươi định đến Tây Bắc?”
“Không đi.” Giang Dĩnh lắc đầu, “Ngay tại Quý Châu, ngay tại Kiềm. Bởi vì thái tử không ở Tây Bắc, mà ở chính chỗ này.”
Nhâm Bằng Phi giật mình, Giang Dĩnh cười nhẹ với gã, “Người ở Tây Bắc căn bản không phải thái tử, đây là thủ thuật che mắt của hoàng đế, cho nên ta mới có thể chắc chắc tầm quan trọng của thái tử trong lòng hoàng đế như vậy, chỉ cần thái tử ch.ết, hoàng đế nhất định sẽ sụp đổ…”
Giang Dĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời bị lá cây che lấp, âm thanh đầy mơ hồ như từ trên trời truyền đến, “Người thân nhất ch.ết đi, hỏi sao không sụp đổ chứ.”
Nhâm Bằng Phi nhắm mắt lại, lại chậm rãi mở ra, “Vậy chừng nào ngươi giết thái tử?”
“Thiếu gia!”
Giang Dĩnh còn chưa trả lời, Lãnh Điệp Nhi đột nhiên kêu một tiếng, Giang Dĩnh nhìn nàng, Lãnh Điệp Nhi nhíu mày, Giang Dĩnh nhẹ nhàng cười với nàng, cúi đầu, trả lời gã: “Ta không đi, ta đợi thái tử đến.”
Mới vừa rồi Giang Dĩnh và Lãnh Điệp Nhi đối diện Nhâm Bằng Phi trao đổi ánh mắt, thấy Giang Dĩnh không chút do dự trả lời mình, túm y càng chặt hơn.
“Đặt thái tử ở bên ngoài nhiều năm như vậy, đã đến lúc đưa hắn về kinh, nhưng không thể công khai trở về, trừ phi thái tử lập công trạng gì đó có giá trị, hồi kinh mới không bị người chỉ trích. Mà hiện tại tiếng xấu của ta lan xa, thủ đoạn độc ác giết người vô số, lại ý đồ thông đồng với địch phản quốc, có lẽ không gì có giá trị hơn ta, cho nên hoàng đế nhất định sẽ sai thái tử mang binh đến đây.”
“Cho nên, Niếp Dĩnh, ngươi muốn cùng thái tử đồng quy vu tận?”
Giang Dĩnh ngừng lại, gật đầu.
Nhâm Bằng Phi không nói gì nữa.
Lúc này, Lãnh Điệp Nhi đi tới một bên, quay lưng về phía bọn họ, mở miệng hát, ca từ chuyển động, uyển chuyển mà sầu bi, một câu là một nỗi đâu, không khỏi buồn bã bi thương.
“… Đa tình tự cổ thương ly biệt, canh na kham lãnh lạc thanh thu tiết! Kim tiêu tửu tỉnh hà xử? Dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt. Thử khứ kinh niên, ứng thị lương thần hảo cảnh hư thiết…”3
Lãnh Điệp Nhi không hổ từng là hoa khôi thanh lâu Nguyệt Doanh lâu danh nổi xa gần, không chỉ có cầm kỳ thi họa đều thông suốt, hát một khúc 《 Vũ Lâm Linh 》cũng nhập tủy nhập cốt, người nghe thương tâm; một khúc 《 Vũ Lâm Linh 》gợi ra u oán dai dẳng, người xem rơi lệ.
Một khúc kết thúc, Lãnh Điệp Nhi xoay người quỳ gối bên Giang Dĩnh, rưng rưng nói: “Thiếu gia, Lãnh Điệp Nhi theo ngươi đi.”
Nhâm Bằng Phi nhìn y, mà y vẫn cúi thấp đầu, vẻ mặt bình tĩnh, hào quang trong mắt dần nhạt đi, giờ khắc này, Nhâm Bằng Phi đột nhiên hiểu ra, y, không dự định đem theo bất kỳ một người nào–
“Niếp Dĩnh, ta không cho phép ngươi ch.ết!”
“Bằng Phi?”
Nhâm Bằng Phi nắm tay y đặt trên bụng mình, “Ngươi cảm nhận được không, nơi này có một hài tử, ngươi chẳng lẽ không muốn nhìn nó sinh ra, nhìn nó trưởng thành sao?”
“Thế nhưng ta…”
“Không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì, ngươi còn nhớ Vạn Ác cốc không? Quỷ bà bà tuy rằng đã ch.ết, nhưng khẳng định nàng lưu lại không ít thuốc tốt hoặc là bí phương thế gian khó cầu, nhất định có thể chữa cho ngươi.”
“Niếp Dĩnh, ta thực sự không muốn ngươi ch.ết, ta muốn cùng ngươi còn có bọn nhỏ ở cùng một chỗ…” Nhâm Bằng Phi yếu ớt lộ ra thần sắc bi thương, tiến tới dựa vào trong lòng y, “Niếp Dĩnh, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nếu như ngươi muốn báo thù, để ta giúp ngươi một tay đi, ta hiện giờ tuy giống phế nhận, nhưng ta còn có Độ Ách thành, ta tin tưởng dùng hết năng lực của Độ Ách thành, nhất định có thể đảm bảo ngươi trở về nguyên vẹn…”
Giang Dĩnh khẽ giật mình, ánh mắt đầy bất ngờ nhìn gã.
“Niếp Dĩnh, ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, Độ Ách thành chỉ là vật ch.ết, mất rồi thì có thể đông sơn tái khởi4, nhưng người nếu đã ch.ết, thì cái gì cũng không còn.” Nhâm Bằng Phi vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt y, “Niếp Dĩnh, ta thực sự không muốn ngươi ch.ết, ngươi nghe ta một lần, tin tưởng ta một lần, có được hay không?”
Giang Dĩnh lẳng lặng nhìn người trong lòng, một lát, mỉm cười gật đầu, “Được.”
Y đồng ý rồi, nhưng, Nhâm Bằng Phi lại càng bất an, “Niếp Dĩnh, ta lập tức phải đi liên hệ với người của Độ Ách thành, không quá ba ngày là có thể liên lạc với bọn họ, ngươi chờ ta vài ngày, đợi ba ngày!”
“Được.”
“Trong khoảng thời gian này trước hết ngươi tìm một nơi an toàn đợi, chờ ta tập hợp nhân mã trong thành lập tức tìm cách liên lạc với ngươi.”
“Được.”
Nhâm Bằng Phi nhìn y thật lâu, nhanh chóng đứng dậy, “Ta sẽ lên đường bây giờ.” Nói xong nhìn xung quanh một chút, “Nơi này là đâu, làm thế nào để tìm được thôn trang hoặc thành trấn gần đây nhất?”
Giang Dĩnh nhìn Lãnh Điệp Nhi, Lãnh Điệp Nhi chốc lát không nói gì, cuối cùng vươn tay chỉ hướng, Nhâm Bằng Phi không dừng lại, lập tức đi đến.
“Bằng Phi!”
“Cái gì?” Nhâm Bằng Phi lập tức xoay người nhìn y.
Giang Dĩnh đứng dậy, đưa một túi nước cho gã, “Thuốc, đừng quên cầm, còn nữa, cưỡi ngựa nhanh một chút, nhưng cũng không nên cưỡi nhanh quá, bằng không sẽ lại khó chịu.”
Nói rồi, kéo gã đến bên cạnh ngựa, tháo dây cương nhét vào tay gã, cuối cùng, đưa tay khẽ vuốt tóc mai cùng gương mặt gã, nhìn chăm chú, dường như giờ phút này đang xem cho cả đời.
Nhâm Bằng Phi bị y nhìn càng cảm thấy bất an, cuối cùng không nhịn được tiến lên ôm thân thể gầy gò hơn rất nhiều so với khi ở kinh thành, muốn nói, lại nghẹn ngào, “Niếp Dĩnh… cầu ngươi, ta cầu ngươi, nhất định phải chờ ta… nhất định phải chờ ta, ta cầu ngươi.”
“Được.” Giang Dĩnh cũng ôm gã, “Được, ta chờ ngươi.”
Nhâm Bằng Phi đi, Giang Dĩnh vẫn đứng im lặng một chỗ, nhìn bóng gã biến mắt trong tầm mắt.
“Lãnh Điệp Nhi, đi theo bảo vệ gã, đến lúc bảo đảm gã an toàn, thì trở về.”
Lãnh Điệp Nhi đứng phía sau y trùng xuống: “Thiếu gia, mệnh lệnh này xin tha thứ Lãnh Điệp Nhi không thể làm theo.”
Giang Dĩnh nghiêng người mỉm cười cười với nàng, “Đi thôi, Lãnh Điệp Nhi, ta ở đây chờ ngươi, không phải chúng ta còn đi đến bến thuyền rời đi sao?”
Lãnh Điệp Nhi kinh ngạc, lập tức hiểu được, “Thiếu gia, hóa ra ngài muốn lừa Nhâm Bằng Phi đi trước!”
Giang Dĩnh chỉ cười không nói.
“Đi thôi, Lãnh Điệp Nhi, đây là lần cuối cùng ta giao việc cho ngươi.”
Lãnh Điệp Nhi không nghe ra ẩn ý trong câu nói của y, “Thiếu gia, ngài đừng nói như vậy, ngài vĩnh viễn là chủ tử của Lãnh Điệp Nhi. Lúc nào muốn ra lệnh cho ta cũng được, hiện tại ta phải đi hộ tống Nhâm Bằng Phi rời đi.”
“Còn lại một con ngựa khác ngươi cũng cưỡi đi, không thì không theo kịp đâu. Ta tại đây chờ, không cần dùng.”
“Vâng. Thiếu gia, ta sẽ mau nhanh chóng trở về.”
Lãnh Điệp Nhi tháo dây cương, xoay người lên ngựa, gật đầu phía Giang Dĩnh, mới quất ngựa đi. Chờ tiếng vó ngựa rời xa, ý cười trên mặt Giang Dĩnh dần dần biến mất, dập tắt ngọn lửa trên mặt đất, để tro tàn theo gió thổi bay, bảo đảm người khác không nhìn ra đã từng có người ở đây, mới dừng lại.
Nhìn hướng Nhâm Bằng Phi và Lãnh Điệp Nhi ly khai lần cuối, Giang Dĩnh xoay người biến mất trong rừng rậm rạp, không bao giờ nhìn thấy nữa.
Thấy Lãnh Điệp Nhi đuổi theo mình, Nhâm Bằng Phi sững sờ đứng im.
Nếu Giang Dĩnh lưu lại Lãnh Điệp Nhi, có thể còn vài phần khả năng chờ gã, nhưng hiện tại ngay cả Lãnh Điệp Nhi cũng đi, một chút khả năng cũng không còn nữa —
Giang Dĩnh hiện tại, nhất định đã ly khai, đi đến nơi không ai tìm được, đi làm một chuyện không có đường lui.
Gã không nói một lúc lâu, không ghìm được ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời quang đãng xa nghìn dặm, không có một con chim bay qua.
“Như diều đứt dây, đã rơi về nơi nào?”
“Cái gì?”
Đi tới bên cạnh gã, liền nghe gã nhẹ giọng thì thào, Lãnh Điệp Nhi nhất thời không nghe rõ.
Nhâm Bằng Phi nói: “Lãnh Điệp Nhi, ngươi buông diều rồi sao?”
Lãnh Điệp Nhi nhíu mày nhìn gã, “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Nhâm Bằng Phi nói tiếp: “Nếu như dây đứt, diều rơi, nên làm thế nào?”
“Đương nhiên phải đi nhặt trở về.”
“Nếu diều đã hỏng không thể bay được nữa thì sao?”
Lãnh Điệp Nhi mất kiên nhẫn đáp: “Bỏ đi!”
“Thế nhưng con diều này rất có ý nghĩa đối với mình biết làm sao đây?”
Lãnh Điệp Nhi hừ lạnh một tiếng, “Nhâm thành chủ, bản thân ngài không phải đã có đáp án rồi sao, nếu không gì sánh bằng, vậy sửa chữa lại, sau đó xem như trân bảo cất đi, không mang ra thả thì sẽ không bị rơi hỏng nữa!”
Nhâm Bằng Phi trầm mặc, một lát sau kéo môi, cay đắng cười, “Đúng vậy, đúng vậy… rơi rồi, thì tìm về, không muốn thả, vậy thì không thả nữa… cất đi…”
“Giá!”
Nhâm Bằng Phi vung roi ngựa, một tiếng quát chói tai, con ngựa liền phi nước đại về phía trước.
Lãnh Điệp Nhi phản ứng chậm một bước, nhưng khi nàng nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng tay áo của gã tung bay từ từ đi xa, thân hình vững vàng, tuấn mã có cái đuôi màu đỏ phi như tia chớp, chở người không chút do dự biến mất–
Mặc dù tạm thời phải ẩn cư, nhưng cũng không thể quên vị này từng đứng đầu nắm giữ cuộc sống của một thành, uy nghiêm và khí phách hình thành, vào giờ khắc này, chỉ là một hình dáng đã thể hiện tất cả.
Lãnh Điệp Nhi nhất thời yên lặng, đến lúc tỉnh táo lại cũng nhanh chóng đuổi theo, không nói làm sao đuổi kịp, nhưng chỉ cách người này một khoảng, càng hoảng loạn khiếp sợ hơn, không khỏi lo lắng: Trên lưng ngựa xóc nảy như vậy, hài tử trong bụng gã sao chịu đựng được?
Mặc dù Lãnh Điệp Nhi vẫn không chấp nhận được việc Nhâm Bằng Phi lấy thân nam tử mang thai sinh tử, nhưng suy nghĩ đến thiếu chủ tử đối với người này cùng hài tử trong bụng gã chăm sóc rất nhiều, sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, và trước khi ly khai Giang Dĩnh cũng dặn dò phải bảo hộ gã cẩn thận, nếu gã xảy ra chuyện, nàng còn mặt mũi nào trở lại?
Nhưng khi Lãnh Điệp Nhi đuổi theo, ngựa của Nhâm Bằng Phi đã đứng ở phía trước một hộ nông gia, khi nàng vội vội vàng vàng xuống ngựa lao tới, Nhâm Bằng Phi ngoại trừ sắc mặt có phần tái nhợt ra, không thấy có gì khác thường, đứng cùng chủ nhân nông gia trầm giọng nói công việc, khi nàng tiến đến, chỉ liếc mắt qua.
Người chủ cầm một cây quyền trượng tinh xảo cùng một thỏi bạc nguyên bảo Nhâm Bằng Phi đưa, hết sức phấn khởi buộc xe lừa đi đến thôn trang trên làm việc, trước khi đi dặn dò thê tử nhà mình tiếp đãi hai vị khách quý này thật tốt.
Vì vậy nông phụ mập mạp đưa họ đến một căn phòng bên cạnh, hai người còn chưa nói gì, phụ nhân đã cười nói: “Hàn xá thô bỉ, chỉ còn một gian phòng trống, phu thê hai vị đêm nay miễn cưỡng ở một đêm đi, có chuyện gì cứ việc nói, ta đi chuẩn bị cơm nước đêm nay.”
Dứt lời, khép cửa đi ra ngoài, lưu lại hai người trong phòng đối mặt nhìn nhau im lặngì.
Nhâm Bằng Phi không kiên trì bao lâu, liền ngồi xuống giường xoa bụng không ngừng hút khí, chỉ chốc lát sau, mồ hôi hột từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lãnh Điệp Nhi chân tay luống cuống chốc lát, cuối cùng mới nhớ tới một chuyện, “Thuốc đâu, để ở chỗ nào rồi, ta đi lấy.”
“Khụ, khụ… Trên lưng ngựa…”
Nhâm Bằng Phi chỉ nói vài chữ mà như dùng hết toàn bộ sức lực, Lãnh Điệp Nhi không dám chậm trễ nhanh chân đi lấy, Nhâm Bằng Phi nhận túi uống gần hết thuốc, hô hấp mới ổn định hơn một chút.
“Đơn thuốc ta cũng mang theo.” Lãnh Điệp Nhi rút ra một tờ giấy từ trong đai lưng, đưa tới trước mặt gã, “Ngươi cầm đi, có thể tùy lúc đi bốc thuốc.”
Nhâm Bằng Phi đưa tay nhận lấy: “Lãnh cô nương, cảm ơn ngươi.”
“Không có gì để tạ ơn.” Lãnh Điệp Nhi ngồi trên ghế cách gã không xa, “Nhâm thành chủ đừng quên, đây cũng không phải chuyện ta tự nguyện làm.”
Nhâm Bằng Phi cười nhẹ, không lên tiếng, chỉ đỡ bụng từ từ nằm xuống giường, đóng mắt lại, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lãnh Điệp Nhi cũng không nói nữa, cứ ngồi như vậy, cho đến khi trời tối, phụ nhân cầm đèn qua, thuận tiện gọi bọn họ ra ngoài ăn.
Lãnh Điệp Nhi liếc mắt nhìn người trên giường, cười nói với phụ nhân: “Đại thẩm, có thể đem cơm vào đây được không? Gã không khỏe lắm, ta muốn để gã nghỉ ngơi một chút.”
Phụ nhân vội vàng gật đầu không ngừng, “Được được, ta đi bê lên.”
Bọn họ một nhà kiếm tiền hơn mười năm cũng không bằng một đại nguyên bảo của Nhâm Bằng Phi, giờ bắt họ lập tức dỡ căn nhà cũ kĩ này xuống cùng được, nói gì đến những sai bảo nhỏ nhặt thế này?
Khi bưng cơm nước lên, phụ nhân sợ bọn họ thấy không rõ, lại xa xỉ thắp thêm một ngọn đèn dầu. Lãnh Điệp Nhi đợi nàng đi ra, gắp nhiều thức ăn dễ tiêu để vào bát, đi tới bên giường, đang định để xuống, Nhâm Bằng Phi đã chậm rãi trở mình, động tác chậm chạp ngồi dậy.
Lãnh Điệp Nhi nhanh chóng buông bát trong tay đến dìu gã.
Nhâm Bằng Phi cười với nàng, tuy rằng nàng đã nhấn mạnh là mình không tự nguyện, nhưng nhìn những việc nhỏ này, vẫn thấy sự chu đáo tỉ mỉ của nữ nhân, có lẽ đây là thiên tính rồi.
Mặc dù không muốn ăn uống gì, nhưng để khôi phục thể lực, Nhâm Bằng Phi vẫn cố gắng ăn vài thứ, nhưng hơn phân nửa là uống nước canh.
Quãng thời gian này gã ăn tương đối nhiều, thứ nhất là bởi vì gã muốn duy trì thể lực, thứ hai là thức ăn của nông gia dễ tiêu hơn rất nhiều, hơn nữa đa phần là nấm hái ở trên núi, mùi thơm đặc biệt ngửi đã thấy ngon, ăn vừa miệng.
Đến đây, Nhâm Bằng Phi mới buông bát, bên ngoài bỗng nhiên nghe tiếng gọi của người chủ ầm ĩ: “Vợ, ta đã trở về!”
Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy một đám lửa kéo dài trên đường núi nhỏ, như một con hỏa long màu vàng chiếm giữ cả sơn lâm, chiếu sáng cả gian phòng.
Nhâm Bằng Phi và Lãnh Điệp Nhi đều kinh ngạc.
Ngoài phòng có rất nhiều tiếng bước chân, người trong hàng ngũ theo chỉ dẫn của người chủ đẩy cửa tiến vào, vừa thấy Nhâm Bằng Phi liền đi qua, cung kính nói: “Đại đương gia, tiểu nhân tới đón ngài.”
Nhâm Bằng Phi cảnh giác nhìn người này, người vừa thấy, vội vàng móc ra một cây quyền trượng, giống như cái trước đó Nhâm Bằng Phi đưa cho chủ nông gia đưa đến trước mặt gã, “Tiểu nhân là quản sự phụ trách buôn bán dược liệu ở vùng Kiềm này, trước kia từng gặp Đại đương gia, nhưng có lẽ Đại đương gia không nhớ mặt tiểu nhân.”
Tiếp nhận quyền trượng nhìn kỹ, Nhâm Bằng Phi im lặng đặt quyền trượng lại, trầm giọng trách mắng: “Sao lại đông người như vậy, phép tắc của ta luôn là hành sự lặng lẽ, lẽ nào ngươi không biết?”
“Cái này…” Người vẻ mặt bối rối, “Đại đương gia, đây là ý của Nhị gia, nói rằng sợ ngươi lại gặp phải chuyện gì, phải đông người đến có thể đảm bảo chu toàn hơn
“Trình Phi?” Nhâm Bằng Phi kinh ngạc, “Hắn đã ở Kiềm sao, đến đây lúc nào?”
“Đến được khoảng nửa tháng rồi, vẫn luôn tìm kiếm tin tức của ngài, hiện tại biết được ngài ở đây, hận không thể lập tức chạy tới, sau đó vì một số nguyên nhân cản trở, đành nhiều lần phân phó tiểu nhân mau chóng đưa ngài về chỗ hắn an toàn.”
Nhâm Bằng Phi vẻ mặt trầm tư, người đứng bên cạnh gã lúc lâu, mới cẩn thận cẩn thận hỏi thăm: “Đại đương gia, có cần khởi hành luôn bây giờ không?”
Nhâm Bằng Phi gật đầu: “Được.”
Dứt lời đứng dậy, Lãnh Điệp Nhi đã đứng lên nhanh hơn gã, “Nhâm thành chủ, nếu đã có người tới đón ngươi, ta đây liền đi.”
Nhâm Bằng Phi nói với nàng: “Lãnh cô nương, không bằng ngươi cùng Nhâm mỗ tới đi biệt trang ở Kiềm, chờ sắp xếp nhân thủ xong, nhiều người đi tìm thiếu gia của ngươi cũng dễ hơn.”
Lãnh Điệp Nhi nhìn lạnh gã: “Không cần, thiếu gia nói y sẽ chờ ta, hơn nữa, ngươi muốn ta lưu lại, có phải trong lòng lại có độc kế âm hiểm gì muốn hãm hại thiếu gia?”
Nhâm Bằng Phi cười khổ: “Nếu ta thực sự có độc kế gì, ngươi ở gần ta càng dễ biết hơn đúng không? Hơn nữa thiếu gia nhà ngươi để an toàn có lẽ không ở lại nơi đó nữa, đến lúc đó ngươi một mình đi tìm, trong núi lớn mênh mông, dễ tìm vậy sao.”
Lãnh Điệp Nhi nhìn gã suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, “Được rồi, dù cho ngươi thực sự có âm mưu quỷ kế gì, liều một mạng này, cũng không cho ngươi thực hiện.”
Nhâm Bằng Phi quay đầu nhìn người bên cạnh gã, phân phó nói: “Đi thôi, lên đường trong đêm, cũng có thể tránh tai mắt, miễn có kẻ đến gây chuyện, ngươi bảo người tắt đuốc, đổi thành bốn ngọn đèn ***g dẫn đường là được.”
“Vâng, tiểu nhân đi làm ngay.”
Nhâm Bằng Phi không cưỡi được ngựa, xe ngựa lại không đi được đường núi, có người nghĩ biện pháp, chọn một cái giá, ở giữa đặt ghế, Nhâm Bằng Phi ngồi trên, do người khiêng, mặc dù có một chút lung lay, nhưng có thể ổn định như xe ngựa.
Lãnh Điệp Nhi cưỡi ngựa bên cạnh gã, bóng đêm đen kịt, dựa vào ánh trăng thỉnh thoảng nhìn người bên cạnh, ngồi trên cỗ kiệu, gã hắm mắt lại ngủ, không biết có ngủ được hay không, ban đêm đen kịt như vậy, sắc mặt của gã vẫn tái nhợt rõ ràng.
Tuy rằng trên người gã đắp thảm lông, nhưng nhìn hình dạng, tay gã vẫn đặt trên bụng, từ đầu đến cuối vẫn không buông.
Dọc theo đường đi, cứ đi lảo đảo như vậy, Nhâm Bằng Phi cũng không mở mắt ra nhìn, cho đến khi kiểu đứng trước đại môn của biệt trang, mới bất giác như thức tỉnh mở đôi mắt đen như mực.
Chú thích:
1. Trường quần nùng trang: Quần dài trang điểm dày. Chắc ý nói kiểu của tiểu thư thời xưa đó
2. Phiên âm:
Nhất thiết ân oán hội
Vô thường nan đắc cửu.
Sinh thế đa ưu sự
Mệnh nguy ư thần lộ.
Do ái cố sinh ưu
Do ái cố sinh bố.
Nhược ly ư ái giả
Vô ưu hựu vô bố.
Dịch nghĩa:
Mọi ân oán đời này
Đều vô thường chóng phai
Cõi thế nhiều khổ não
Đời người như sương mai
Do ái sinh sợ hãi
Do ái sinh ưu phiền
Kẻ nào lìa chữ ái
Tâm mới được an nhiên
Nguồn
3. “Vũ Lâm Linh” của Liễu Vĩnh
Phiên âm:
Hàn thiền thê thiết,
Đối trường đình vãn,
Sậu vũ sơ yết.
Đô môn trướng ẩm vô tự,
Lưu luyến xứ.
Lan chu thôi phát.
Chấp thủ tương khan lệ nhãn,
Cánh vô ngữ ngưng ế.
Niệm khứ khứ.
Thiên lý yên ba,
Mộ ái trầm trầm Sở thiên khoát.
Đa tình tự cổ thương ly biệt,
Cánh na kham.
Lãnh lạc thanh thu tiết!
Kim tiêu tửu tỉnh hà xứ?
Dương liễu ngạn.
Hiểu phong tàn nguyệt.
Thử khứ kinh niên,
Ưng thị lương thần.
Hảo cảnh hư thiết.
Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,
Cánh dữ hà nhân thuyết?
Dịch Thơ:
Ve kêu buồn thảm trong chiều,
Bên kia trường đình,
Mưa ngưng rơi.
Trướng thành đô, uống hoài không cớ.
Thương nhớ nơi nao.
Thuyền lan dục giã lên đường.
Cầm tay nhau mắt nhìn đẫm lệ,
Lời cũng nghẹn ngào không nói.
Kỷ niệm lần hồi trở lại.
Sóng khói ngàn dặm,
Bóng chiều mờ mịt âm trầm, khắp đất trời nước Sở.
Xưa nay đa tình khổ bởi biệt ly,
Khổ không chịu được.
Tiết thu vắng vẻ cô liêu!
Đêm nay tỉnh rượu, mộng xứ nào?
Bờ dương liễu
Trăng tàn gió sớm.
Tuổi hoa niên đi mãi
Để gặp thời tốt chăng?
Cảnh đẹp như hư ảo.
Có tiện không, gieo hạt giống đa tình.
Rồi cùng ai tâm sự?
Nguồn
4. Đông sơn tái khởi: Đợi thời trở lại, vùng lên