Chương 7: Quên đi
Năm Vĩnh Duyên thứ 12 tiết Mang chủng hoàng lăng ngoại ô kinh thành.
Phong Duyên, trẫm đến thăm ngươi đây. Thiên Dương đứng trước 5 mộ bia. Nơi đó chôn Mục Phong Duyên cùng một đôi trai gái của y, rồi cả ngoại tôn nữ chưa chào đời nữa. Ly Ương lần cuối cùng ủ rượu hoa lan, cư nhiên thành công chứ. Cho nên, trẫm mang đến uống cùng ngươi đây.
Phong Duyên, trẫm không thương tâm chút nào đâu. Trẫm từng nói với Tích Nhan, trẫm sẽ không vì người không tồn tại mà thương tâm. Cho nên, trẫm chưa bao giờ thương tâm, không thương tâm vì ngươi, không thương tâm vì Tích Nhan, không thương tâm vì Ly Ương, cũng sẽ không vì tiểu nữ nhi Chân Lam mình chưa bao giờ nhìn thấy kia mà thương tâm. Chỉ là có hơi hoài niệm, năm ấy, cư nhiên đã thành vẻn vẹn, cho dù trẫm dùng hết toàn lực, vẫn không cách nào giữ được ngươi. Thái hậu, Cửu vương gia năm đó bức ngươi rời cung cũng đều không còn trên đời, vì thế, trẫm cũng sẽ không nhớ mong ngươi nữa. Khi đó, Ly Ương dùng kiếm chỉ trẫm, trẫm đã nghĩ, cũng tốt, nếu y thật sự đâm xuống, trẫm sẽ có thể đến gặp ngươi. Thế nhưng, cho dù trẫm đã tổn thương y như vậy, y vẫn không có biện pháp xuống tay! Cho nên, y chỉ có giết chính y… Bất quá, ngươi yên tâm, những người biết quá trình này, cũng chôn cùng toàn bộ rồi… Thẩm Trạc Ý bình yên ch.ết đi, tuy rằng gánh tội danh này, nhưng hắn cũng biết, đó là chốn về tốt nhất… Chỉ là, lúc Ly Ương tự sát, trẫm đã biết, trẫm không bao giờ có thể dùng từ “ta” này với ai nữa.
Trẫm sẽ không bao giờ đến nữa, cho đến một ngày kia trẫm ch.ết, trẫm đã để lại mộ huyệt bên cạnh ngươi, sau khi ch.ết, trẫm nhất định phải giữ ngươi bên cạnh trẫm!
Phong Duyên, ngươi biết không? Kỳ thật gió là có dung nhan đấy, chỉ là không ai có thể nhìn rõ… Trẫm gần đây luôn nghĩ, nếu trẫm nỗ lực nhìn rõ dung nhan của gió, có phải đã có thể giữ được ngươi? Tích Nhan và Ly Ương cũng sẽ không ch.ết sớm như vậy…
Mà hiện tại, trẫm chỉ muốn học quên đi, quên đi ngươi, quên đi Tích Nhan, quên đi Ly Ương, quên đi Chân Lam, quên đi năm ấy…
Đúng rồi, dường như trẫm chưa bao giờ nói với ngươi và các ngươi câu kia, vậy, trẫm chỉ nói một lần này, cũng là một lần cuối cùng dùng từ “ta” này.
Ta, yêu các ngươi…
Tiếng gió thổi qua…