Chương 6: Đi đâu cũng gặp người quen
Sau khi từ biệt Sương nhi, Nhược Lam nhanh chóng cưỡi ngựa lên đường tới Giang Nam.
Từ Nam Kinh đến Giang Nam nếu là Thiên lí mã thì chỉ cần một ngày sẽ tới nơi nhưng tiếc thay con ngựa nó đang cưỡi chỉ là một con ngựa hết sức bình thường, lộ trình đi Giang Nam phải mất ba ngày mới tới, bất quá đi chậm như vậy cũng thuận tiện cho việc ngắm cảnh, hưởng thụ không khí trong lành nơi đây.
Ngoại ô Nam Kinh.
Sau khi mua một bộ xiêm y trả lại gia chủ mà hôm trước nó “mượn” đồ để mặc, Nhược Lam dùng khinh công nhảy lên một cành cây gần đó nghỉ ngơi một lát, bất giác tiếng va chạm của kim loại làm nó nhíu mày. Nhược Lam trừng mắt nhìn xuống thì thấy một đám hắc y nhân gồm mười người, võ nghệ của bọn họ không tầm thường chút nào, ở giữa vòng vây của hắc y nhân là một nam nhân thân mặc lục y, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt đầy sát khí, cánh tay phải vì bị thương nên máu chảy thấm ước cả một vùng tay áo, Nhược Lam sửng sốt người này chẳng phải là…Khẽ thở dài, Nhược Lam thầm than, đúng là tai bay vạ gió. Đi đâu cũng gặp người quen.
Tiếp đó, Nhược Lam liền từ trên cây nhảy xuống, chắn trước mặt nam nhân kia, ánh mắt lóe lên vài đạo ánh sáng lạnh người.
Thấy vậy, một trong mười hắc y nhân lên tiếng.
“Ngươi là ai?”.
“Ta là ai thì cũng không đến lượt ngươi hỏi”.
” Hừm, một nha đầu miệng còn hôi sữa lại dám ngang nhiên cản đường bọn ta? Giết hết bọn chúng”. Hắc y nhân ra lệnh cho chín người còn lại.
Nhược Lam ném cho đám hắc y nhân một cái nhìn khinh bỉ, sau đó thản nhiên cầm tay lục y nam tử rồi thốt ra cho một câu.
“Nha, ngươi bị nội thương rồi, còn trúng Cửu Hồn Thất Tán nữa chứ, thảo nào đánh không lại bón chúng”.
“Cô nương, cô là đại phu sao? Đa tạ cô nương đã quan tâm, đám người này là muốn lấy mạng ta, với cô nương không thù không oán, ta sẽ cầm chân bọn chúng, cô nương vẫn là nên đi đi”.
“Ta là đại phu, thấy người gặp nạn tự nhiên sẽ không bỏ mặc”.
“Ha ha đại ca, nha đầu này thật xinh đẹp, hay là chúng ta…..”.
Hắc y nhân này chưa kịp nói hết câu thì đầu đã lìa khỏi cổ, lăn lóc trên mặt đất. Chín hắc y nhân cũng như nam tử kia đồng thời trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt.
Thấy vậy, Nhược Lam nhếch miệng cười nhạt, sát khí trong đôi mắt vẫn còn đọng lại. thanh âm thập phần băng lãnh vang lên.
“Hừ, muốn XXX ta? Tổ tông một trăm đời đời nhà ngươi cũng không có cái phước ấy đâu, bất quá ta cho các ngươi đi gặp bọn họ, thấy thế nào?”
Chín hắc y nhân còn lại liếc mắt nhìn nhau, nha đầu này là ai? Vừa rồi nàng ta ra tay thế nhưng bọn họ lại không thể nhìn rõ, mãi cho đến khi đầu của kẻ kia rời khỏi cổ mới phát giác ra. Nghĩ đến đây, chín hắc y nhân không hẹn mà cùng nhau đổ mồ hôi lạnh, cánh tay trong vô thức nắm chặt chuôi kiếm, cùng nhau xông lên phía trước.
” Cô nương, mau tránh ra!” Lục y nam tử lo lắng nói.
“Ngươi mới là người phải tránh ra!”. Dứt lời, Nhược Lam xông lên phía trước, chín ngân châm từ trong ống tay áo theo từng chuyển động của nó bay ra ngoài, cắm thẳng vào tử huyệt của chín hắc y nhân.
Chỉ chưa đầy ba giây, chín hắc y nhân đồng loạt ngã xuống. Lục y nam tử kinh hoảng nhìn cảnh tượng trước mắt, nữ nhân này ra tay thật ngoan độc.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, Nhược Lam quay đầu lại, trầm giọng nói.
” Ngươi đừng nên quá nhân từ, nếu ta không giết chúng, chúng cũng sẽ giết ta và cả ngươi nữa, cuộc sống chính là như vậy, phải sống cho chính mình trước, đừng bao đồng suy nghĩ cho người khác trong khi chính bản thân mình cũng không sống thoải mái. Còn nữa, ngươi lại đây”.
Nghe vậy, lục y nam tử thở dài tiến về phía Nhược Lam, đang tính mở miệng nói một câu gì đó thì đột nhiên một vật nho nhỏ bay vào trong miệng hắn.
” Nếu muốn sống thì nuốt vào đi”.
Lục y nam tử sững sờ nhìn nó, thanh âm hoài nghi nói.
“Cô nương có thuốc giải Cửu Hồn Thất Tán?”.
” Không có” Nhược Lam lắc đầu trả lời.
“Vậy thứ vừa rồi?”
“Bách Độc hoàn”.
“Ra là vậy, tại hạ Thượng Quan Cẩn, xin đa tạ ơn cứu mạng của cô nương”.
“Ơn nghĩa gì, tiền bạc đưa đây”.
” Hả?”
“Ngươi trả ơn ta bằng cách đưa ngân phiếu ra đây, ta không cần lời cảm ơn suông, ta muốn hiện vật”.
Thượng Quan Cẩn ngẩn người, một cô nương diện mạo xinh đẹp cư nhiên lại nói ra những lời đó.
” Nha, ngươi đường đường là tể tướng đừng nói là không có ngân phiếu”.
Lời vừa dứt, Thượng Quan Cẩn biến sắc, thầm giọng hỏi.
“Làm sao cô nương biết ta là tể tướng, rốt cuộc cô nương là ai?”
” Ai biểu ngươi giấu đầu hở đuôi, trên tay ngươi không phải Phụng Thiên huyết kiếm sao? Kẻ có thể có nó chỉ có mình đương kim tể tướng của Long Thịnh Hoàng Triều”.
” Cô nương biết nó? Rất ít người biết được hình dạng thật của Phụng Thiên”. Thượng Quan Cẩn mày kiếm chau lại nồng đượm.
” Haiazz, thật là đi đâu cũng gặp người quen, chán quá!”.
“Người quen?”
“Nha, ngươi muốn biết phải không? Vậy thì cho ta đi Giang Nam với ngươi, ta sẽ kể cho ngươi nghe.”
“Cô nương cũng đi Giang Nam?”
“Ân, bất quá con ngựa ngươi đang cưỡi chẳng phải là thiên lý mã sao, ta muốn đi cùng ngươi”.
Sau một hồi suy nghĩ Thượng Quan Cẩn cũng gật đầu đáp ứng. Dù sao hắn quả thật muốn biết nữ nhân này thân thế ra sao, tại sao lại biết Phụng Thiên huyết kiếm.
“Hảo, ta đáp ứng. Tuy nhiên khi đến đó phải nói cho ta biết cô nương là ai”.
“Quân tử nhất ngôn”. Nhược Lam gật đầu đáp ứng.
“Ân, vậy thì đi thôi”.
“Khoan, ngươi không định băng bó vết thương nơi cánh tay à?”
“Vết thương nhỏ này không có gì đáng nói, chúng ta lên đường”.
Nghe vậy, Nhược Lam khẽ nhíu mày, hắn là đang vội? Ở Giang Nam có chuyện gì mà lại khiến hắn không ngại vết thương cứ như thế mà đi?