Chương 33: Cửu tiểu thư
Đã đến Dương Châu thì không thể không đến Tây Hồ, xung quanh bờ hồ liễu rũ mười dặm, mặt nước phản chiếu ánh mặt trời nhàn nhạt sóng sánh sắc xanh. Nhược Lam tay cầm chiếc ô màu tím đứng trước Tây Hồ. Phóng tầm mắt ra xa liền có thể nhìn thấy một dáng vẻ cô độc toàn thân trắng thuần đứng trên chiếc thuyền phía bên kia bờ hồ.
Khẽ mỉm cười Nhược Lam nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, tiến đến gần Mộ Dung Phi Tuyết. Khi đã đặt chân lên con thuyền, Nhược Lam khẽ thấy trong con ngươi của hắn ánh lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại lạnh lùng như cũ. Nhếch miệng nở nụ cười mị hoặc, Nhược Lam thong thả nói:
“Chuyện ta nhờ ngươi…”
Nghe vậy, Mộ Dung Phi Tuyết liền lấy trong tay áo một cuốn sổ sách đưa cho Nhược Lam, thủy chung như cũ chẳng chịu nói gì. Nó khẽ bĩu môi rồi thuận đà ngồi xuống uống một tách trà đã được pha sẵn đặt trên bàn. Lật qua lật lại cuốn sổ mà hắn đưa cho nó, hài lòng gật đầu nó nở nụ cười ôn nhu.
“Đa tạ”. Nói xong, Nhược Lam cũng học theo hắn yên lặng mà thưởng thức vẻ đẹp của Tây Hồ.
Vì bây giờ đã là giữa trưa cho nên không khí lúc này cực kỳ yên tĩnh, xung quanh bờ hồ liễu rũ soi bóng tựa như hoàng phi Triệu Phi Yến đời Tống có một vẻ đẹp lanh lợi và khéo léo. Xa xa là những chiếc cầu cong cong uốn lượn, những mái nhà chỉ hai màu đen trắng cùng với hình ảnh các cô thôn nữ cười nói giặt giũ. Tất cả tạo nên một Tây Hồ sống động đến mê người. Khẽ nhắm mắt, Nhược Lam dần chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Mộ Dung Phi Tuyết đang thưởng cảnh thì bỗng nhiên mày nhíu thật sâu, nữ nhân này sao lại im lặng khác thường như vậy, mọi khi nói nhiều lắm mà. Quay đầu nhìn lại, hắn choáng váng khi nhìn thấy Nhược Lam tựa đậu vào vách của chiếc thuyền ngủ say sưa.
Lúc này Mộ Dung Phi Tuyết mới có dịp nhìn kỹ, tiểu cô nương này được tạo hóa ban cho một ngũ quan vô cùng tinh tế, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen to tròn sinh động, hàng lông mi dài cong vút, chiếc mũi nhỏ nhắn khẽ nhăn lại khi không hài lòng chuyện gì đó, lúm đồng tiền thoát ẩn thoát hiện mỗi khi nàng cười, thanh âm lúc thì ôn nhu, lúc lại trong trẻo, có lúc lại trầm buồn nghiêm túc.
Khẽ mỉm cười, Mộ Dung Phi Tuyết tiến đên gần Nhược Lam, hắn cúi xuống nhấc bổng nó lên, một mùi hương nhẹ nhàng thanh nhã xộc vào mùi khiến hắn khẽ nhăn lại chân mày. Nữ nhân này có mùi thơm thật dễ chịu, hắn cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, sau một hồi suy nghĩ hắn bật cười nói khẽ:
“Là tường vi lam”.
“Ưm, Nam Phong Tử Đằng! Đừng làm phiền, Tiểu Lam còn muốn ngủ”.
Nhược Lam được sinh vào một ngày cuối xuân ấm áp, lúc Thái tử phi hạ sinh hài tử cũng là lúc tường vi lam trong phủ Thái tử nở bung đầy sức sống, mùi hương của tường vi bao bọc khắp phủ, phảng phất cả trên người của hài tử mới sinh. Chính vì vậy Thái tử Nam Phong Tử Đằng mới đăt cho ái nữ của mình cái tên Trân Lam với ý nghĩa là đóa tường vi lam thanh khiết như ngọc quý. Bỏi vậy cho nên trong tiềm thức, khi Mộ Dung Phi Tuyết thốt lên câu “tường vi lam”, Nhược Lam lập tức đáp trả lại y như những lần papa thân yêu của nó cố tình đánh thức nó vì những chuyện cỏn con.
“Nam Phong Tử Đằng?” Khóe miệng Mộ Dung Phi Tuyết một lần nữa lại cong lên tạo thành một nụ cười tuyệt mĩ, hắn giống phụ thân của nàng sao?
Phong Linh Các.
“Ai nha, đại ca! Đệ nghe nha hoàn bảo là huynh mang về một tiểu mỹ nhân! Người đâu rồi, người đâu rồi a! Đệ muốn biết vị mỹ nhân nào lại tài giỏi như vậy, có thể khiến cho băng sơn kiếm khách nổi tiếng trong giang hồ phải động lòng”. Một thanh âm trầm trầm vang lên khiến Mộ Dung Phi Tuyết không khỏi nhíu mày.
“Thất đệ, không được ăn nói linh tinh!” Mộ Dung Phi Tuyết lạnh giọng trả lời.
“Đệ nói linh tinh khi nào? Phong Linh Các là nơi huynh thường xuyên lui tới để nghỉ ngơi, hơn nữa đệ có bao giờ thấy huynh đưa nữ nhân tới đây đâu? Vậy mà hôm nay lại có người nói huynh bế trên tay một mỹ nhân đi vào đấy”. Mạc Tuyết Phong trợn tròn mắt nói.
“Là kẻ nào nhiều chuyện?” Mộ Dung Phi Tuyết quay đầu liếc nhìn hạ nhân bên cạnh, ánh mắt băng lãnh của hắn làm cho bọn họ rùng mình, lập tức quỳ xuống cúi đầu không nói.
“Đi ra ngoài!” Mộ Dung Phi Tuyết lạnh giọng quát.
Cả đám nha hoàn sau khi khe mệnh lệnh của hắn lập tức nhanh như chớp biến mất không để lại dấu vết. Bọn họ làm việc ở đây cũng khá lâu rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy trang chủ lạnh lùng cực điểm đến như vậy, thậm chí còn lớn tiếng với bọn họ. Xem ra vị cô nương kia có vị trí rất quan trọng trong lòng trang chủ, từ nay về sau phải cẩn thận cái miệng nếu không lại rước họa vào thân
“Ta đói!” Một thanh âm trong trẻo vang lên khiến Mộ Dung Phi Tuyết và thất đệ của hắn, Mạc Tuyết Phong quay đầu nhìn lại. Nhược Lam dụi dụi hai mắt, từ trong tẩm phòng của Mộ Dung Phi Tuyết bước ra.
“Ai nha, đại mỹ nhân a!” Mạc Tuyết Phong không khỏi kinh hỉ, hét lên một tiếng.
Khẽ nhíu mày, Nhược Lam liếc nhìn Mộ Dung Phi Tuyết rồi chỉ tay về phía Mạc Tuyết Phong hỏi:
“Ai đây?”
“Thất đệ của ta, Mạc Tuyết Phong”.
“Ta tên là Mạc Tuyết Phong, rất vui được gặp ngươi. Đại tẩu!” Mạc Tuyết Phong mỉm cười toe toét nhìn Nhược Lam.
“Đại tẩu? Ai là đại tẩu của ngươi?” Nhược Lam mở to hai mắt nhìn nam nhân trước mặt. Lại là một soái ca, hắn ta có khuôn mặt chữ điền, mắt một mí mở to trông rất linh hoạt, chiếc mũi dọc dừa thon dài, cái miệng mỏng khẽ nhếch lên. Đây là một vẻ đẹp nam tính ấm áp khác hẳn với Mộ Dung Phi
Tuyết.
“Thất đệ, không được nói bừa. Nàng ấy sau này sẽ là cửu tiểu thư của Vô Ảnh Sơn Trang, là cửu muội của chúng ta”.
“Ta? – Nàng ấy?” Nhược Lam và Mạc Tuyết Phong kinh ngạc, đồng thanh hỏi.
“Ân”. Mộ Dung Phi Tuyết gật đầu trả lời.
Nhược Lam khẽ chớp nhẹ hàng mi sững sờ nhìn Mộ Dung Phi Tuyết, chuyện gì thế này? Chỉ mới ngủ quên một chút mà bản thân lại trở thành cửu muội của Mộ Dung Phi Tuyết là thế nào?
Trái ngược với Nhược Lam là Mạc Tuyết Phong, khi nhìn thấy Mộ Dung Tuyết gật đầu xác thực, hắn lập tức nở nụ cười chạy đến nhấc bổng Nhược Lam xoay xoay mấy vòng.
“AAAA cuối cùng Vô Ảnh Sơn Trang đã có tiểu thư rồi! Cuối cùng ta cũng có muội muội rồi!”
Nhược Lam vì quá bất ngờ trước hành động này của hắn cho nên không biết làm gì ngoài việc giữ chặt bả vai của hắn để khỏi bị ngã.
“Muội chóng mắt, thả muội xuống đi” Nhược Lam ai oán nói.
“Ha ha xin lỗi, tại huynh vui quá. Muội không biết đấy thôi, Vô Ảnh Sơn Trang có tám vị thiếu gia, suốt ngày đi đi lại lại toàn là giống đực, cuối cùng đại ca cũng thỏa mãn mong ước của ta thu nhận một nghĩa muội xinh xắn thế này. Phải rồi tên của muội là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Mạc Tuyết Phong thả Nhược Lam xuống, cao hứng hỏi.
“Nhược Lam! Phi Yến Nhược Lam. Năm nay mười bảy tuổi”.
“Phi Yến? Muội ấy họ Phi Yến kìa, đại ca”! Mạc Tuyết Phong kinh ngạc quay sang nhìn Mộ Dung Phi Tuyết, thế nhưng đáp trả lại hắn chỉ là ánh mắt lạnh như băng của y. Hắn biết có hỏi gì thì đại ca cũng không nói chi bằng hỏi người trước mặt còn sướng hơn.
“Muội có quan hệ thế nào với Phi Yến Nhược Hy?”
“Mẫu thân của muội”.
“Lão thiên a! Cửu muội của chúng ta lại là ái nữ của đệ nhất sát thủ Phi Yến Nhược Hy!” Mạc Tuyết Phong khó kìm nén được kinh ngạc, lớn giọng cảm thán một câu.
“Được rồi thất đệ, đừng làm ồn nữa! Mau kêu hạ nhân làm gì đó cho muội ấy ăn đi”.
“Không cần đâu a, muội tự làm, chỉ phòng bếp cho muội là được”.
Nghe vậy, Mộ Dung Phi Tuyết không nói gì lập tức xoay người bước ra khỏi tẩm phòng. Nhược Lam ngoan ngoãn theo sau hắn, lúc bước qua mặt Mạc Tuyết Phong, nó liền đá lông nheo với hắn, ý bảo khi khác sẽ tiếp tục trò chuyện.
Mạc Tuyết Phong cũng thật hiểu ý người khác, vui vẻ gật đầu nhìn bọn họ rời
đi