Chương 28: Mới gặp Tiêu phủ
Trương Hồ thở hỗn hễn, đứng thẳng thân mình, chuẩn bị nghênh chiến, Tiết Phá Dạ ở một bên đã có chút lo lắng, chỉ sợ Trương Hồ hiện tại thể lực đã không thể ngăn cản mọi người.
Bất quá Trương Hồ tốt xấu là người kinh đô Đô Sát viện, binh lính này chỉ sợ còn không có lá gan giết ch.ết Trương Hồ?
Ngay tại giờ khắc này, nghe được một thanh âm vang dội mà phẫn nộ quát:
“Dừng tay, các ngươi muốn làm gì?”
Bao gồm Tiết Phá Dạ ở bên trong, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy từ phía sau cỗ kiệu chậm rãi xuất hiện hai bóng người, người phía trước thân cẩm bào, phía sau đi theo một gã giáp sĩ, mọi người thấy rõ ràng, thật sự là Phủ doãn Hàng Châu Vương Thế Trinh.
Vương Thế Trinh mặt đầy vẻ giận dữ, hiển nhiên đến cực kỳ vội vàng, quần áo không chỉnh tề, các binh lính nhìn thấy Tri Phủ lại đây, lập tức bị uy thế của hắn áp đảo, đứng im tại chỗ, không dám động nữa.
Vương Thế Trinh ánh mắt quét qua, đột nhiên phát hiện Mưu Tuần kiểm hai chân đầy máu tươi, đang ngồi ở dưới đất, thần sắc đại biến, bước lên trước, liên thanh hỏi: “Cố Hiên huynh, ngươi làm sao vậy? Thương thế như thế nào?” Chạy vội tới bên người Mưu Tuần kiểm, đây binh sĩ đang băng bó ra, chính mình tự tay băng bó, rât là cẩn thận, vẻ mặt thương cảm.
Tiết Phá Dạ thở dài, Vương Thế Trinh này thu mua lòng người là rất có bài, kể từ đó, các binh lính sẽ không những đối với hắn kính trọng, liền ngay cả Mưu Tuần kiểm chỉ sợ cũng sẽ vì hắn lên núi đao xuống biển lửa, liều mạng tính mạng mà đi.
Bất quá Mưu Tuần kiểm này cùng Vương Thế Trinh quan hệ nói vậy vô cùng tốt, Mưu Tuần kiểm lần này xuất đầu, tự nhiên là vì Vương Thế Trinh xuất đầu, lại không biết là Mưu Tuần kiểm tự chủ trương, hay là Vương Thế Trinh ở phía sau an bài.
Về phần hai chữ “Cố Hiên”, Tiết Phá Dạ cũng rõ ràng, đây là tên chữ của Mưu Tuần kiểm.
Thời đại này, văn nhân học sinh cùng người có thân phận trừ bỏ tính danh ra,
đều đã lấy một tự hiệu, dùng để xưng hô, về phần dân chúng bản gia, ngay cả tên
cũng không nghe lọt tai, càng đừng nói tự hiệu.
Trương Hồ chậm rãi đi trở về bên kiệu, hộ ở phía trước, hai mắt lóe ra hàn quang lạnh như băng, dừng ở Vương Thế Trinh.
Vương Thề Trinh cân thận vì Mưu Tuần kiểm băng bó xong vết thương, mới lắc đầu thở dài: “Cố Hiên huynh, ngươi thật hồ đồ!”
Mưu Tuần kiểm cắn răng nói: “Đại nhân, việc này là ta một mình gây nên, cùng đại nhân cùng các huynh đệ không hề can hệ, nếu là Ngự Sử đại nhân truy cứu xuống, chuyện do một mình ta đảm đương”.
Tiết Phá Dạ xem ở trong mắt, cũng khâm phục Mưu Tuần kiểm trung thành cùng gan dạ sáng suôt, người này nhân phẩm không kém, tính là trang hán tử.
Vương Thế Trinh đứng dậy, chậm rãi hướng Trương Hỗ đi tới, Trương Hồ trấn định tự nhiên, vẫn như cũ lạnh lùng nhìn Vương Thế Trinh.
Đi đến chỗ gần, Vương Thế Trinh đừng bước chân lại, chăm chú nhìn Trương
Hồ một lát, bỗng nhiên thi lễ.
“Trương hộ vệ, việc này là vì bản phủ gây nên, cùng thuộc hạ ta đều không hề can hệ, hy vọng ngươi trong lòng đều biết!”
Vung tay lên, trầm giọng nói: “Giúp đỡ Mưu Tuân kiểm, toàn bộ theo ta về phủ!”
Thận trọng lại hướng tám gã binh sĩ che chở cô kiệu nọ nói: “Mấy người cứ chờ đợi
Trương hộ vệ phân phó, như có chậm trễ, bản phủ ổn thỏa trị tội”.
Các giáp sĩ nâng Mưu Tuần kiểm dậy, đi theo phía sau Vương Thế Trinh, khi đi qua bên cạnh kiệu, Vương Thế Trinh dừng bước chân lại, nhìn nhìn cỗ kiệu, trầm mặc một lát, cuối cùng không nói gì, chỉ thở dài thật dài, chậm rãi rời đi.
Mưu Tuần kiểm đi qua bên cạnh Trương Hổ, thế mà cười lạnh nói: “Trương hộ vệ, ngày khác lại lãnh giáo!” Một đám người đuổi theo phía sau Vương Thế Trinh, trong nháy mắt đã rút đi sạch sẽ.
Tiết Phá Dạ lúc này tâm lý tự nhiên là thiên hướng phái lão Đàm, Vương Thế Trinh nhìn thấy mình được Đàm lão tiên sinh xưng là đệ tử, tự nhiên là đối với mình hận thấu xương, vô luận như thế nào cũng dung không được mình, mà lão Đàm đối với mình cũng có chút chiếu cố, trước mặc kệ hai phái đến tột cùng ai gian ai thiện, ít nhất tình thế trước mắt, lão Đàm đối với mình có ích lớn hơn.
Bất quá Mưu Tuần kiểm đao pháp rất cao, lại không biết có còn cơ hội cùng hắn học mấy chiêu hay không.
Nhìn thấy đầu vai Trương Hồ còn chậm rãi chảy máu, kêu lên: “Trương đại ca, người đổ máu, mau ra băng bó!”
Trương Hồ thấy Tiết Phá Dạ trên mặt rất là lo lắng, vẻ mặt chân thành tha thiết, hiện nhiên là phát ra từ chân tâm, có một tia cảm động, ha ha cười nói:
“Tiết huynh đệ đừng lo lắng, Trương đại ca thân mình cường tráng, điểm thương
ấy không coi là cái gì”.
Chợt nghe bên trong kiệu truyền đến thanh âm ôn nhu của Tiêu Tố Trinh:
“Hàm Hương, ngươi thay vị đại ca này băng bó một chút!” Trên màn bên sườn
kiệu hé ra một kẽ hở, một cánh tay ngọc trăng như tuyết vươn ra, trong tay đưa ra
một cái khăn tơ.
Nha đầu nọ ứng tiếng, tiếp nhận khăn tơ, tiến lên hành lễ, Trương Hồ cũng không cự tuyệt, gật đầu nói: “Làm phiền cô nương!”
Mặc dù trong quá trình băng bó hiện ra cơ nhục, tiêu nha đầu có chút đỏ mặt, bất quá tốt xấu cũng coi như băng bó tốt, Trương Hồ lại cảm ơn, mắt nhìn Hàm Hương hơi có chút quái dị.
Hàm Hương thực ngượng ngùng, vội vàng trở lại bên kiệu.
Tiết Phá Dạ ở bên thấy vậy, thầm nghĩ: “Hay là Trương đại ca coi trọng tiểu nha đầu này!” Nhìn tiểu nha đầu nọ, cũng mi thanh mục tú, có chút tư sắc, thân hình thon thả, cũng là một tiểu mỹ nữ.
Hàm Hương lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hiển nhiên bị nhìn thực không được tự nhiên, cúi đầu xuống. Tiết Phá Dạ lại nhìn Trương Hồ, thấy ánh mắt hắn vẫn dừng ở trên người Hàm Hương, ánh mắt thế mà nói ôn nhu quyến luyến không nên lời, trong lòng mừng rỡ: “Trương đại ca xuân tâm nhộn nhạo!” Ho khan hai tiếng, Trương Hồ phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ cười cười nói: “Tiết huynh đệ, sắc trời đã muộn, không bằng ngươi đi về trước, ta tự nhiên đem Tiêu cô nương bình an đưa vê Tiêu phủ!”
Tiết Phá Dạ ha ha cười nói: “Lão sư phân phó ta đưa thế muội về trong phủ, ta nếu đáp ứng, cũng không thể nào nói không giữ lời!”
Trương Hồ gật gật đầu, kêu lên: “Đi thôi!”
Mọi người một lần nữa lên đường, lúc này ánh trăng đã đến giữa không trung, ánh trăng rất là sáng ngời.
Ánh trăng nhè nhẹ, gió mát nhộn nhạo, Tiết Phá Dạ tham lam hít vào không khí tươi mát, thấm vào ruột gan, thật sự thoải mái.
Đi qua bên Tây hồ, vẫn có không ít người đang du ngoạn, ánh trăng chiếu lên trên mặt Tây hồ trong suốt, sóng xanh dập dờn, lóe ra ánh sáng bạc, dương liễu bay bay, tựa như là dưới ánh trăng nhảy múa say đăm lòng người.
Cỗ kiệu đi qua ven hồ, có chút tài tử lập tức phân biệt được kiệu của Tiêu tài nữ, liền muốn đi lên, nhưng thấy được bên cạnh kiệu đều là binh đỉnh cảm đao, nhất thời đứng ngây ra tại chỗ, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chăm chăm vào kiệu, tựa như kiệu nọ là Tiêu Tố Trinh, như si như say.
Đi được một hồi, lại nghe Tiêu Tố Trinh buồn bã nói: “Thế huynh, lúc này đêm khuya thanh vắng, đi bên cạnh Tây hồ, người có thể có câu nào hay?”
Tiết Phá Dạ cười cười, cô gái nhỏ này quả nhiên si mê thi từ ca phú, hơi trầm tư, lại nghĩ đến một khúc của lão Phạm, liền ngâm lên: “Bích vân thiên, hoàng hiệp địa, thu sắc liên ba, ba thượng hàn yên thúy. Sơn ánh tà dương thiên tiếp thủy, phương thảo vô tình, canh tại tà dương ngoại. Am hương hôn, truy lữ tư. Dạ dạ trừ phi, hảo mộng lưu nhân thụy. Minh nguyệt lâu cao hưu độc y, tửu nhập sâu tràng, hóa tác tương tư lệ”.
(Dịch nghĩa: Trời trong xanh. Lá vàng ngập đất. Sóng nhuộm cả màn thu. Khói xanh mơn nhẹ mặt hồ. Để cho bóng núi ngập màu hoàng hôn. Hình ảnh quê hương sầu ủ rũ. Réo kẻ tha phương chợt nhớ nhà. Đêm đêm trăn trọc. Mộng đẹp để người xây. Ta ngồi tựa ghế trông trăng tỏ. Rượu héo lòng buồn mắt lệ rơi!)
Khúc từ này cùng cảnh trí hiện tại cũng không phải mười phần tương xứng, nhưng mà một khúc này vừa ngâm xong, cỗ kiệu trầm mặc thật lâu, rốt cuộc phát ra tiếng thở dài: “Thế huynh đáng làm thấy ta, tiêu muội thật sự là khâm phục không thôi. Tửu nhập sầu tràng, hóa tác tương tư lệ... thế huynh tài tình hơn người, chỉ sợ Hàng Châu ít có người bằng!”
Tiết Phá Dạ hắc hắc cười không ngừng: “Thế muội quá khen, vi huynh thẹn không dám nhận!” Trong lòng hơi có chút may mắn, nếu không có phụ thân của mình nghiêm khắc bắt mình đọc sách, từng vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mang theo gậy ở bên giám thị mình ngâm nga Đường thi Tống từ, chỉ sợ hôm nay cũng sẽ không uy phong như vậy.
Lúc trước còn nghĩ một người hiện đại ngâm nga đánh thơ từ này thì có tác dụng cái rắm gì, thực không cho là đúng, lúc này nghĩ đến, thật sự là xấu hổ, chỉ sợ ngày sau ở Đại Sở quốc rất nhiều nơi còn phải dựa vào thơ từ này mà qua ngày.
Hiệu quả rõ ràng nhất, hai khúc từ đã làm cho vị đệ nhất mỹ nữ thêm tài nữ Hàng Châu này đối với chính mình nhìn với cặp mắt khác xưa, rất là khâm phục, vậy đã là thực khó được rôi.
Tiêu phủ ở phía nam Tây hồ, Tiêu Mạc Đình thân phận đặc thù, cho nên phủ đệ quy mô cũng không nhỏ, không những như thế, người bên cạnh cực ít, cũng tốt điềm tĩnh chút, bốn phía tòa nhà đều là tre trúc xanh tươi, rừng trúc nổi liền một mảng, hình thành một nửa vòng tròn, đem Tiêu phủ quây quanh trong đó.
Rừng trúc tản ra hương trúc thanh nhã, tươi mát tự nhiên, bên phải lại còn có một cái ao nhỏ, hồ sen ánh trăng, u tĩnh an bình.
Bên cạnh ao nhỏ, có đựng một tòa đình nhỏ bằng trúc, bên trong có một cái bàn tròn gỗ nhỏ, bốn cái ghế nhỏ bốn phía, đường như là chuyên môn dùng để ngâm thơ ngăm trăng, trước hoa dưới trăng.
Nơi này quả nhiên phong cảnh như họa, ý thơ dạt dào, Tiết Phá Dạ trong lòng âm thầm tán thưởng, phòng ốc như vậy, giống như một tòa biệt thự, đặt ở thời đại chính mình, chỉ sợ cũng gần ngàn vạn?Xem ra Tiêu Mạc Đình này là thật có tiền tài, cái Tiêu Tố Trinh này không phải là một tài nữ, càng là một tài nữ! (chơi chữ: tài trong tài năng và tài trong tiền tài)
Trước cửa Tiêu phủ có một lão nô đang chờ, nhìn thấy cỗ kiệu trở về, nhẹ nhàng thở ra, đi lên tiếp đón: “Tiểu thư, người đã trở lại, làm lo ch.ết lão nô !”
Hai gã kiệu phu đến trước Tiêu phủ đem cỗ kiệu buông xuống, Hàm Hương tiến lên vén rèm lên, đỡ Tiêu Tố Trinh đi ra, Tiêu Tố Trinh ra khỏi kiệu, hướng lão nô nọ ôn nhu nói: “Tiêu thúc, đã trễ thế này, vất vả lão nhân gia người!” Quay. đầu nhìn nhìn đám người Tiết Phá Dạ, phân phó nói:
“Tiêu thúc, khách này còn chưa có dùng cơm, người đi an bài chút rượu và đồ nhắm, vất vả rồi!”
Tiêu thúc nọ nhìn nhìn đám người Tiết Phá Dạ một cái, vội đi chuẩn bị.
Trương Hồ vội nói: “Tiêu cô nương không cần khách khí, đêm đã khuya, cô trở về nghỉ ngơi là được, không cần phải để ý tới chúng ta !”
Tiết Phá Dạ duỗi cái lưng mỏi, về vỗ miệng, lười biếng nói: “Đúng, ta cũng phải trở về!”
Hướng Tiêu Tố Trinh nói: “Thế muội, muội cứ nghỉ ngơi đi, huynh cáo từ trước!”
Đang muốn hướng Trương Hồ cáo từ, Tiêu Tố Trinh đã nói:
“Sư huynh đợi một chút!” Hướng bên này đi tới hai bước, dừng chân lại, nhẹ giọng nói: “Mới vừa rôi Thủy Điểu Ca Đầu của thế huynh cứ quẩn quanh ở trong đầu tiểu muội, tiểu muội có cảm xúc, biên một thủ khúc, không biết thế huynh có thể có nhã hứng thưởng thức không?”