Chương 51: Bắc Hồ Ngột Lạp Xích

Đại sảnh dưới lầu, Lục nương tử đang ôm một tỷ nhi thân mỏng như cánh ve, tỷ nhi nọ xiêm y chẳng những hỗn độn, hơn nữa cực kỳ đơn bạc, chỉ có một mảnh lụa mỏng che thân, cơ thể trắng bóng nọ bại lộ cảnh xuân, đầu vai trắng mịn thế mà có một vết bầm, gục ở trên đầu vai Lục nương tử khóc lớn không ngừng.


Lúc này mọi người cũng vô tâm nhìn xuân sắc tỷ nhi nọ, đều ngẩng đầu nhìn đại hán kia.
Đại hán nọ đang huy quyền, trong miệng kêu la không ngừng, bất quá là nói tiếng Hồ, cũng không biết đang nói cái gì.


Tiết Phá Dạ cau mày, đoán duyên cớ trong đó, chỉ thấy lại cửa một gian phòng mở ra, một người người vóc dáng thấp bước nhanh đi tới chỗ đại hán Bắc Hồ nọ.
Người người vóc đáng thấp nọ cũng là một người Bắc Hồ, bất quá cái thấp bé


hơn không ít, hơn nữa đầu trọc, trên đầu cọng tóc cũng không dính.


Người người vóc dáng thấp nọ hiển nhiên cũng đang ở trong phong lưu khoái hoạt bị kinh động, trên mặt còn dính dầu môi son phụ nữ, chạy tới cùng đại hán cao nọ kỉ lý cô lạp một hồi, mới đối với dưới lầu kêu lên: “Nàng kia sao lại dám chọc giận Ngột Lạp Xích?” Hắn nói cũng là tiếng Đại Sở, bất quá có chút trúc trắc mà thôi.


Lục nương tử sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng dù sao cũng là người từng trải, áp lực lửa giận, cười rồi nói: “Khách quan vì sao tức giận? Hay là cô nương này hầu hạ không chu toàn? Nếu là như vậy, ta lại tìm một cô nương khác cho người là được, cũng không cần làm hỏng hứng trí!”


available on google playdownload on app store


Người người vóc đáng thấp nọ hét lớn: “Cô gái này này dám động Ngột Lạp Xích Kim cung, lớn mật lớn mật!”
Hắn nói thật không rõ ràng, tất cả mọi người là thực kỳ quái.


Lúc này Trần Phú nọ đã đưa tới một cái áo, Lục nương tử tiếp nhận đưa cho cô nương nọ phủ thêm, lúc này mới nói: “Cô nương không hiểu chuyện, có chỗ nào đắc tội, khách quan đừng để ý!” Nàng xinh đẹp tuyệt luân, nét mặt tươi cười như hoa, người người vóc dáng thấp nọ thần sắc phẫn nộ cũng bình phục xuống, nhưng thật ra đại hán đeo cung nọ vẫn đang lải nhải không ngừng.


“Khách quan nếu không có tận hứng, thì tìm cô nương khác, cô nương Phẩm Hương Các người người xinh đẹp như hoa, luôn luôn chấm được!” Lục nương tử
bình tĩnh như thường, Tiết Phá Dạ âm thầm tán thưởng, hồ ly này gặp chuyện
không loạn, thật có chút phong độ của một đại tướng.


Người người vóc dáng thấp lại kê sát vào đại hán đeo cung nói cái gì đó, đại hán nọ nhìn chằm chằm Lục nương tử một hồi, mới quay đầu cùng người vóc dáng thấp nói mấy câu, Tiết Phá Dạ xem ở trong mắt, nhíu mày thầm nghĩ:


“Đcm cả nhà nó chứ, điêu nhân này không phải nhìn trúng hồ ly này chứ?”
Quả nhiên nghe tên người vóc dáng. thấp nọ ho khan hai tiếng, cao giọng nói:
“Ngột Lạp Xích nói, cô nương khác hắn chướng mắt, chọn cô tới bồi Ngột Lạp


Xích!” Nói xong, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, nặng ước chừng hai mươi mấy lượng, ở trong tay tung tung nói: “Đây là bạc cho ngươi, mau tới bồi Ngột Lạp Xích!”


Tiết Phá Dạ nổi trận lôi đình, đệch, lão tử còn chưa động tay, ngươi dám dõng đạc bảo nàng bồi cho ngươi, cho dù Lục nương tử đáp ứng, Tiết đại gia ta cũng
không đáp ứng.
Đến lúc này, Lục nương tử cũng nhịn không được, trên mặt lập tức trầm xuống.


Nàng còn chưa có phát giận, bên cạnh lập tức có một đại thiếu thoạt nhìn có chút kiêu ngạo đứng dậy, cao giọng quát: “Man bang dã nhân, cũng dám ở ta Đại Sở giương oai, không muốn sống sao?”
Rồi xắn ống tay áo lên, làm ra một bộ dáng hùng hổ.


Hắn vừa xuất đầu, tân khách bốn phía đều tinh thần hẳn lên, hô to gọi nhỏ, khí thế cực thịnh.
Đại hán đeo cung nọ nhìn thấy mọi người đồng loạt đem đầu mâu hướng tới hắn, không có một tia sợ hãi, ngược lại lại phẩn nộ, kêu to hai tiếng, bông nhiên chạy về phòng.


Tất cả mọi người lộ ra vẻ đắc ý, xem ra người Bắc Hồ cũng không phải to gan lớn mật, chúng ta vừa xuất mã, thì đã xám xịt núp vào, đại thiếu xuất đầu đầu tiên nọ kiêu ngạo đắc ý dào dạt, ôm tỷ nhi bên cạnh hung hăng hôn một cái, nghênh đón tán tụng bên cạnh, liên tục chắp tay hoàn lê.


Lục nương tử cũng không có vui vẻ, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm trên lâu.
Tiết Phá Dạ cũng có chút tò mò, đại hán nọ thoạt nhìn bề ngoài, cường hãn hung mãnh, cũng không giống như là người cúi đầu, chẳng lẽ thực bị những khách nhân này mắng lui?


Còn chưa nghĩ nhiều, chỉ thấy đại hán nọ lại từ trong phòng lao tới, cằm trên tay một cây điêu linh vũ tiên, đưa lên kim cung, giương cung cài tên, kéo cung bắn tên, nghe vù một tiếng phá không, vũ tiên nọ bắn thẳng ra ngoài, vừa nhanh vừa gấp, chính bắn về phía đại thiếu kiêu ngạo xuất đầu đầu tiên nọ, một loạt động tác này của hắn cực kỳ linh mẫn thuần thục, toàn bộ quá trình chỉ trong nháy mắt.


Tất cả mọi người kinh hô ra tiếng, Lục nương tử bỗng nhiên biến sắc, Tiết Phá Dạ lại giật mình, người Bắc Hồ này quả nhiên dã man hung hãn, một lời không hợp, liền bắn tên đả thương người, thấy vũ tiên nọ bắn thẳng đến hướng đại thiếu kiêu ngạo, tim cũng nhắc tới cổ họng.


Đại thiếu kiêu ngạo nhìn thấy mũi tên nhọn bắn lại đây, nhất thời mắt choáng váng, sắc mặt tái nhợt, mở to miệng, thế mà phát không ra tiếng.


Trong tiếng kinh hô, vũ tên nọ đã bắn tới trước mắt đại thiếu, một trận kình phong đi qua, mũi tên nhọn nọ đã từ bên tai đại thiếu kiêu ngạo xẹt qua, độc một tiếng, cắm vào một cái bàn phía sau, nhập vào trong đó, thân tên rung rung kịch lệ.


Tiết Phá Dạ yên tâm, liếc mắt nhìn đại hán một cái, thấy hắn mở to hai mắt, hung tợn nhìn đại thiếu kiêu ngạo nọ, thầm nghĩ: “Thần khí cái chim gì, tài bắn cung kém như thế, còn bắn trật!”


Một tiếng thét kinh hãi vang lên, mọi người nhìn lại, thấy bên tai đại thiếu kiêu ngạo nọ thế mà chậm rãi rơi xuống máy sợi tóc, nhẹ nhàng rơi ở trên đất.


Tiết Phá Dạ ở trên lầu tuy rằng nhìn không rõ thật giả, nhưng mà nhìn thấy tóc nọ rơi xuống đất, một trận hoảng sợ. đại hán này quả nhiên tài bắn cung bất phàm, nghĩ đến cũng không phải muốn lấy tính mạng đại thiếu kiêu ngạo nọ, chỉ nương một mũi tên này cảnh cáo mọi người mà thôi.


Một mũi tên này hiệu quả quả nhiên rõ ràng, đại thiếu kiêu ngạo nọ nhất thời xụi lơ, nhịn không được há mồm thở dốc, từng hạt mồ hôi lớn băng hạt đậu theo quai hàm mà rơi xuống.
Các khách nhân thấy tình cảnh này, cũng không dám phụ họa, đều tự trở lại chỗ của mình mà ngồi xuống.


Khuôn mặt lạnh như băng của Lục nương tử bỗng nhiên nở nụ cười, nũng nịu nói: “Ô, khách quan sao lại tức giận, không phải là để cho ta cùng trò chuyện, vui cười sao? Cái này có gì không được”
Vặn vẹo vòng eo, mặt mang nụ cười quyến rũ đi lên lầu.


Khi đi qua bên cạnh Tiết Phá Dạ, Tiết Phá Dạ không tự chủ được đưa tay giữ lấy bàn tay của nàng, thấp giọng nói: “Tỷ thật muốn đi?”
Lục nương tử nhẹ nhàng cười, thấp giọng hỏi ngược lại: “Đệ không cho ta đi?”


Tiết Phá Dạ trong lòng có chút bực bội, Lục nương tử này nếu thật sự là đi tiếp Ngột Lạp Xích nọ, mình trong lòng thật sự không tiếp thụ được, nhưng mà nếu muốn ngăn cản, mình cùng nàng không quen không cớ, thật đúng là không có lý do gì.


Cười nhẹ, Tiết Phá Dạ có chút xấu hổ nói: “Đây là chuyện của tỷ, ta quản không được!” Tay cầm tay Lục nương tử lại không có buông ra.
Lục nương tử ha ha cười, ôn nhu nói: “Đệ ghen? Sợ hắn chiếm tiện nghi của ta?”
Tiết Phá Dạ mặt đỏ lên, cười cười, cũng không nói chuyện.


Lục nương tử kề sát lại, thỏ khí như lan, thanh âm giống như mật, vô cùng mềm mại: “Chỉ có đệ đánh chủ ý tới ta, người khác không được nghĩ sao?”


Tiết Phá Dạ thân mình nổi da gà, nhìn khuôn mặt kiều điểm trắng nõn nọ ngay tại trước mặt, đưa miệng về phía trước, muốn hôn lên, lại bị Lục nương tử thực kỹ xảo né tránh, khẽ cười nói: “Đệ trước ngồi đi, nếu là phiền muộn thì tìm một cô nương xướng khúc trước, tỷ đi qua đuổi man nhân nọ, rồi đi ra gặp đệ!”


Người người vóc đáng thấp lại đã kêu lớn: “Còn không lại đây, Ngột Lạp Xích đã sốt ruột chờ, mau, mau, mau!” Thúc giục rất gấp.
Tiết Phá Dạ mạnh đem Lục nương tử kéo đến phía sau mình, ho khan hai tiếng, thế mà đi lên trước, trên mặt mang cười, vỗ vỗ tay.


Đại hán đeo cung nọ trợn ánh mắt lên, đề phòng nhìn Tiết Phá Dạ, người người vóc dáng thấp bên cạnh đã muốn dùng tiếng Đại Sở trúc trắc kêu lên:
“Ngươi là người nào? Muốn làm cái gì?”


Lục nương tử lại vô cùng kinh ngạc, hoa dung thất sắc, nhưng mà trong nháy mắt, vẻ kinh ngạc chậm rãi biên mất, thế mà lộ ra nụ cười nhè nhẹ, nụ cười nọ ấm áp không nên lời, tựa như tiêu tức phụ nhìn nam nhân nhà mình hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trên chiên trường, trong ánh mắt có một tia lo lắng, nhưng càng nhiều là ấm áp.


Tiết Phá Dạ chắp tay, trần định tự nhiên, cất cao giọng nói: “Vừa rồi vị đại ca


này... Ô, chính là vị Ngột Lạp Xích huynh này tài băn cung kinh người, tiểu đệ thực ngưỡng mộ, đặc biệt đến thỉnh giáo một phen!” Hắn lời này nói thật ra phát từ chân tâm, Ngột Lạp Xích này tiên thuật tuyệt đối tính là cao thủ hàng đầu.


Đại hán đeo cung nọ chăm chú nhìn Tiết Phá Dạ một lát, gắn từng chữ:
“Ngươi... biết... tiến?” Hắn nói ba chữ này tựa như thực gian nan, hơn nữa rất là trúc trắc, xem ra người này thật ra có thể nghe hiệu tiếng Đại Sở, cũng có thể nói vài câu, chỉ là không thuần thục mà thôi.


Tiết Phá Dạ lại cười nói: “Ngột Lạp Xích huynh tài bắn cung cao siêu, làm cho người ta khâm phục, không nói Đại Sở, chỉ sợ Bắc Hồ cũng là ít có người địch lại?”


Hắn nói lời này chính nói đến chỗ đắc ý của Ngột Lạp Xích nọ, Ngột Lạp Xích nọ lộ ra vẻ đắc ý, thế mà nhếch miệng nở nụ cười, miệng đây răng vàng, gật đầu nói: “Ngươi... đến...!” Xoay người vào phòng.


Lục nương tử ở phía sau nhẹ giọng nói: “Ngươi không sợ sao? Người Bắc Hồ thực hung tàn, một lời không hợp sẽ động thủ!”


Tiết Phá Dạ quay đầu nhìn Lục nương tứ, thấp giọng nói: “Đại Sở chúng ta là nước lễ nghi, đệ đệ ta đầy bụng kinh luân, chăng lẽ còn giáo hóa không được một man tử?” Lục nương tử che miệng cười, hồn xiêu phách lạc, ôn nhu nói: “Đệ... cẩn thận...!”


Tiết Phá Dạ nghe trong thanh âm của nàng chứa đây thân thiết, tin tưởng, cũng cười cười, trực tiếp đi qua.






Truyện liên quan