Chương 73: Một nụ hôn nhu tình

Nguyệt Trúc đương nhiên là một mỹ nữ, hơn nữa là một mỹ nhân không chút phấn son, trang sức trang nhã thanh lịch ôn nhu.
Tựa như thực không thích ứng loại bầu không khí kiều diễm này, Nguyệt Trúc tay hơi hơi dùng sức, muốn giãy ra, thanh âm như muỗi: “Phá... Phá Dạ ca ca... muội...!”


Tiết Phá Dạ da mặt dày, vẫn giữ chặt không buông, cũng không phải tồn tâm khinh bạc, thật sự là thực thích không khí như vậy.
Một tiểu mỹ nhân kiều diễm ngồi ở trên ghế, dưới ngọn đèn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nõn nà thanh nhã giống như hoa lê, thật sự là một chuyện khoái trá.


“Nguyệt Trúc, thật vất vả cho muội!” Tiết Phá Dạ nhẹ giọng nói.


Nguyệt Trúc hơi ngẩng đầu, nhìn nhìn ánh mắt mang cười của Tiết Phá Dạ, ánh mắt của hắn giống như sao trời sáng lấp lánh ở trong đêm đen, trong suốt mà thâm thúy, tựa như hàm chứa hy vọng vô hạn, lại có vẻ tản mạn mà uê oải, ở chỗ sâu trong con ngươi, lại là sự buồn bã nhè nhẹ.


Cái này vốn là một đôi mắt sắc bén, nhưng lúc này lại tràn đầy nhu tình.


Nguyệt Trúc bị ánh mắt này nhìn tới toàn thân như nhũn ra, bàn tay bị hắn nắm ở trong tay, không biết làm sao, chỉ có thể cúi đầu, toàn thân căng thăng, lòng bàn tay thế mà đổ mồ hôi, nhẹ giọng nói: “Không vất vả, Phá Dạ Ca Ca, huynh mỗi ngày bận rộn ở bên ngoài, chính huynh cần chú ý thân thể nhiều hơn mới đúng”.


Nghe thanh âm mềm mại thấu tận trong tim này, Tiết Phá Dạ tâm tình thoải mái, hận không thể đem Nguyệt Trúc ôm vào trong ngực hung hăng hôn mấy cái, nhưng mà cái này cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, Nguyệt Trúc nội liễm ôn hòa, nhưng mà tính nguyên tắc rất mạnh, mặc dù không có xem ác như cừu như Tiêu Phẩm Thạch, nhưng cũng là một cô gái cá tính cương liệt.


Tiết Phá Dạ ha ha cười nói: “Đợi đến khi đủ bạc, đi vào trong thành mua cho muội cùng bọn nhỏ một tòa nhà lớn, muội cũng chưa có tiến vào nhà của người giàu, thật sự là xinh đẹp, ta nhất định cũng phải đặt mua một tòa nhà như vậy”.


Nguyệt Trúc gật gật đầu, cũng tràn đây tin tưởng, khẳng định nói: “Phá Dạ ca ca, chỉ cần có huynh ở đây, nhà nhất định có thể mua được, không có chuyện gì mà huynh làm không được, Nguyệt Trúc nhất định ủng hộ huynh!”


Tiết Phá Dạ cười ha ha, lại kéo qua bàn tay còn lại của Nguyệt Trúc, nắm chặt lấy, vẻ mặt thành khẩn, rõ ràng nói: “Nguyệt Trúc tốt, muội yên tâm, Phá Dạ ca ca liều mạng tính mạng, cũng phải để cho muội cùng đám nhỏ có cuộc sông tốt, không chỉ áo cơm không lo, hơn nữa mỗi ngày đều vui vẻ, khoái lạc”.


Nguyệt Trúc ánh mắt mông lung, tựa như đắm chìm trong đó, thân thể thế mà chậm rãi nhích lại gần.
Tiết Phá Dạ đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức mừng rỡ hẳn lên, cái này cũng không phải là ta khinh bạc, là muội tự mình tiến lại đây, chẳng trách ta, thân mình hướng tới, tiến ra tiếp đón.


Nguyệt Trúc tựa như không có cảm giác được thân mình đang hướng về phía trước, ánh mắt như có sương mù, chậm rãi tựa vào trên vai Tiêt Phá Dạ.


Tiết Phá Dạ chỉ cảm thấy một cỗ mùi thơm cơ thể con gái chui vào trong mũi, tâm thần nhộn nhạo, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyệt Trúc vai phải dựa vào ngực mình, khuôn mặt như hoa như ngọc dựa vào đầu vai, nàng mỗi ngày bận rộn, da thịt cũng là cực kỳ nhẵn nhụi trơn bóng, môi hồng nhuận, mũi ngọc phập phồng, trong lúc hô hấp, môi đỏ khẽ nhúc nhích, cực kỳ xinh đẹp.


Tiết Phá Dạ không tự chủ được cúi đầu xuống, đem môi áp lên cặp môi đỏ của Nguyệt Trúc, nhẹ nhàng hôn lên.


Bốn cánh môi chạm vào nhau, Tiết Phá Dạ chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, cặp môi Nguyệt Trúc mềm mại thơm phức, Nguyệt Trúc cũng chấn động toàn thân, toàn thân co rút một hồi, lền mềm nhũn xuống.


Tiết Phá Dạ hơi hơi chạm vào, liền thấy môi của Nguyệt Trúc ngọt ngào, so với quỳnh tương ngọc địch kia tốt hơn vô số lần, bỗng nhiên cảm giác thân hình mềm mại của nàng đang không ngừng phát run, biết nàng là lần đầu cùng nam nhân tiếp xúc như vậy, kinh hồn táng đảm, vận phân khẩn trương, vội rời ra, nhìn Nguyệt Trúc mặt hoa thất sắc, có chút tiếc nuối, nhưng thực thật có lỗi nói:


“Nguyệt... Nguyệt Trúc... Ha ha... ta...!” Nhất thời thực xấu hổ, không biết nói cái gì mới tốt.


Nguyệt Trúc ý loạn thần mê, ngơ ngác đứng đó, một lát sau, rốt cuộc tỉnh táo lại, gương mặt lúc trước còn hơi hơi ửng hồng giờ đã đỏ rực lên, rút tay về, kích động nói: “Muội... muội đi nấu cơm cho huynh...!” Thân thê mềm mại vẫn đang run run, loạn bước chân, cuống quít rời đi.


Tiết Phá Dạ cười ngượng ngùng, không thể tưởng được hôn nhẹ như vậy, thế mà làm cho Nguyệt Trúc rung động như thế.
Đi vào hậu viện, Nguyệt Trúc đang đứng ở dưới đại thụ, tựa như còn chưa từ trong kinh hãi vừa rôdi đi ra.


Tiết Phá Dạ đi qua, ôn nhu nói: “Nguyệt Trúc, sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải bận việc đó!”
Nguyệt Trúc liếc mắt nhìn Tiết Phá Dạ một cái, cắn môi, gật gật đầu, nhu thuận nói không nên lời, liền đi về phòng, đi ra hai bước, bỗng nhiên nói: “Phá Dạ ca ca, muội... muội còn chưa nấu cơm cho huynh!”


Tiết Phá Dạ phất phất tay, cười nói: “Đi nghỉ ngơi đi, huynh đã ăn rồi!”
Nguyệt Trúc bồng nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: “Phá Dạ ca ca, huynh... huynh cũng sớm đi ngủ!”


Tiết Phá Dạ ha ha cười, gật gật đầu, xem ra nha đầu kia cũng không có ý tứ trách cứ mình, mới vừa rồi chỉ kinh ngạc một chút, lại không làm cho nàng đối với mình sinh ra ấn tượng không tốt.


Nguyệt Trúc thẳng trở vê phòng nghỉ ngơi, Tiệt Phá Dạ đi đến trước phòng Tiêu Linh Tiên, nhẹ nhàng đây cửa, tiểu nha đầu này cửa phòng cũng không có khóa, thế mà đã mở ra.
Phòng trong đốt đèn, nhưng ngọn đèn cực tối, xem ra cô gái nhỏ này cũng có thói quen ngủ không tắt đèn.


Tiết Phá Dạ nhìn trái nhìn phải, phát hiện đêm khuya thanh vắng, chỉ từ chuông ngựa truyền đến tiếng ngựa hí rất nhỏ, trừ cái đó ra, cũng không có động tĩnh gì đặc biệt.


Cái này thật sự phải điều tr.a cho tốt, nếu không chính mình chỉ tiến vào phòng Tiêu Linh Tiên nhìn xem, lại bị người hiểu lầm thành khuya khoắt trộm nhập trong phòng tiểu cô nương, ý đô ɖâʍ tục, vậy cũng là không ổn.
Rón ra rón rén đi vào trong phòng, cũng là sợ đánh thức Tiểu Linh Tiên.


Tiểu Linh Tiên đắp chăn, khi ngủ cũng cực kỳ nhu thuận, khuôn mặt xinh đẹp nọ mang theo nụ cười ngọt ngào, nghĩ đến là ở trong lúc ngủ mơ gặp được chuyện tốt, là đang có mộng đẹp.


Tiết Phá Dạ nhìn thấy nàng, cảm giác được một tia mờ mịt, tiểu tử kia tạm thời sống nhờ ở đây, cũng không biết khi nào có người tới đón.


Giống như một quả khai tâm, Lãm Nguyệt Hiên bởi vì có nàng tồn tại, không khí mười phần sinh động, trên dưới tửu lâu đôi với nàng cũng thực yêu thương.
Nhưng nàng dù sao cũng không thuộc về nơi này.


Nhìn dáng điệu thơ ngây của nàng, Tiết Phá Dạ cũng không khỏi lộ ra nụ cười, một mỹ nhân nho nhỏ đáng yêu như vậy, cũng không biết đến tột cùng ở trong Thanh Liên Chiếu có thân phận ra sao, một tiểu cô nương đáng yêu bị cuốn vào giang hồ, cái này thật sự là một chuyện làm người ta thực không thoải mái.


Tiết Phá Dạ đem cái vòng cô san hô nọ nhẹ nhàng đặt ở bên gối nàng, sau đó chậm rãi lui ra ngoài, đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn trời, mưa đã sớm dừng, trên bầu trời có chút mông lung thế mà lộ ra ánh trăng.
Ánh trăng như nước, thanh nhã nhu hòa.


Nhân thế như lưỡi đao, muốn ở trên lưỡi đao khiêu vũ, liền phải lưu ý khắp nơi, cũng phải có gan đi lên lưỡi đao!


Bởi vì muộn bị mắng, sáng sớm ngày hôm sau, Tiết Phá Dạ đã ở trước cửa tửu lâu đợi Hàn Mặc Trang, đợi khi Hàn Mặc Trang đến, lại ân cần đi lên kéo màn xe, làm cho lão tiên sinh liên tục gật đâu, lộ vẻ tán thưởng, một bộ dáng “trẻ nhỏ dễ dạy”.


Lúc này đã dạy tới mặt trời lên cao, Hàn Mặc Trang đang nói tới một ít phong thổ.
Tiết Phá Dạ nghĩ đến Hán Thủy cô độ bên ngoài Nhạn Môn quan, ở trong tri thức lịch sử quá khứ, cũng chưa từng nghe qua, liền hỏi.


Hàn Mặc Trang tuy rằng đối với Tiết Phá Dạ đột nhiên hỏi Hán Thủy cô độ có chút kỳ quái, nhưng mà vẫn đối với Tiết Phá Dạ có thể chủ động đưa ra vần đề tỏ vẻ tán thưởng, vuốt râu nói: “Đại Sở khai quốc Sở hầu kinh tài tuyệt diễm, người ở phương diện văn hoá võ công, làm ra rất nhiều công tích. Từ bình diệt Hậu Chu, Sở hầu nam chinh bắc chiên, bình mười nước, chế phục Khiết Đan, Thô Phiên, Tây Hạ hàng năm phải tiến cống, còn các nước nhỏ tất cả đều đẹp yên, đên tận đây mới có đại địa mênh mông Đại Sở ta!” Nói tới đây, Hàn Mặc Trang ngày thường bất động thanh sắc thế mà lộ ra tình cảm tự hào, nhắc tới Sở hầu, vẻ mặt tôn kính khâm phục.


Tiết Phá Dạ từ trong miệng mọi người cũng rõ ràng, khai quốc Sở hầu này thật sự là một nhân vật tiểu ngạo thiên hạ hùng tài vĩ lược, công tích của hắn vĩ đại, đến nay vẫn như làm người nói đến say sưa.
Mọi người tựa như không quen xưng hắn là hoàng đế, đều thích xưng là “Sở hầu”.




Nói tới đây, Hàn Mặc Trang thở thật dài, thanh âm tràn đầy phiền muộn:


“Đáng tiếc người Bắc Hồ hành tung bất định, giống như u linh thảo nguyên, Sở hầu ba lượt bắc thượng chinh phạt, đều thất bại mà về, Bắc Hồ cầm thú nọ thế mà tự cao tự đại, thường thường tập trung binh đánh Nhạn Môn quan, công quan vượt biên, đô sát sinh linh Đại Sở ta, đánh cướp đôt giệt, không chuyện ác nào không làm, quả nhiên là hành Mì dã thú, làm người ta giận sôi!” Gương mặt của hắn vô cùng phẫn nộ, hô hấp dồn dập, có vẻ rất là kích động.


Tiết Phá Dạ vội rót chén trà cho hắn, sợ hãi hắn nhất thời kích động quá độ, đột nhiên đứt bóng thì đại sự không ổn.


“Tướng sĩ Nhạn Môn quan chúng ta đánh không lại bọn họ sao?” Tiết Phá Dạ có chút nghi hoặc, Sở quốc quân lực nếu có thể nam chinh bắc chiến, đánh đâu thắng đó không gì cản nỗi, một cánh quân hô lang như vậy mà thủ không được thiên hạ đệ nhất quan Nhạn Môn quan sao.


Hàn Mặc Trang lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Đó là bởi vì kỵ binh người Hồ. Ngựa người Hồ tốc độc cực nhanh, ở thảo nguyên tới lui như gió, rõ ràng ở trước mắt ngươi, khi ngươi chớp mắt một cái, bọn họ đã biến mất vô tung vô ảnh. Tướng sĩ Nhạn Môn quan tuy rằng cẩn trọng, nhưng mà cũng không có khả năng thời khắc luôn duy trì thanh tỉnh, một khi hơi có thả lỏng, nói không chừng kỵ binh người Hồ đã tới dưới thành, thỉnh thoảng Sở quân ta gặp bất lợi, bị dã thú này xông vào quan, tận tình tàn sát, lúc viện quân đến, bọn chúng đã sớm về tới thảo nguyên!”






Truyện liên quan