Chương 81: Một đạo thiệp mời

“Trách không được lão già này thích chơi cờ như vậy!” Tiết Phá Dạ than thở. Bất quá trong lòng hắn rõ ràng, trên chính trị, trên quan trường phái tranh thật sự là bình thường, hôm qua là quyền khuynh đại thần trên vạn người dưới một người, nói không chừng ngày hôm sau sẽ có tội tru di cửu tộc.


Lão Đàm muốn lật đỗ Vương Thế Trinh, đơn giản là đảng phái tranh thông thường nhất mà thôi, hơn nữa việc này cùng với mình cũng không quan hệ nhiều lắm, không nên nghĩ nhiêu.


Chỉ là có chút nghi hoặc, lão Đàm là kinh đô Đô Sát viện Tả Đô Ngự Sử, vì sao không chối từ vất vả, phí công có sức đến chinh đổ Vương Thế Trinh, hay là Vương Thế Trinh cùng hắn có thù riêng?
Càng nghĩ càng phức tạp, đơn giản không nghĩ nhiều nữa, một lần nữa luyện tên.


Thăng đến lúc hoàng hôn, Tiết Phá Dạ mới mồ hôi đầm đìa trở lại trong quán, tắm rửa một phen, lấy bảng thống kê của Nguyệt Trúc nhìn nhìn, các hạng thu chi đều rất là rõ ràng, mỗi ngày tiền lời đều chừng trăm lượng, bỏ chi vụn vặt, chia đều xuống, mỗi ngày có thể có hơn bảy mươi lượng bạc.


Tiết Phá Dạ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, trước mắt tuy nói không thể đại phú đại quý, nhưng mà cam đoan người trong Lãm Nguyệt Hiên cơm no áo âm cũng là dư dả.


Tiêu Linh Tiên dẫn theo máy đứa nhỏ ở hậu viện vui đùa ầm ĩ, nhìn thân hình kiều diễm của nàng, Tiết Phá Dạ không khỏi lại nghĩ đên đêm hoang đường hôm đó, cũng thấy xấu hổ.


available on google playdownload on app store


Tạc dạ xuân phong túy nhân tâm, na tri duyến phân tảo chú định? (Đêm qua gió xuân say lòng người, nào biết duyên phận đã sớm định?)
Sắc trời đần tối, Tiết Phá Dạ ở trong phòng nhàn đến vô sự, tiện tay lấy qua giấy bút, ở trên giấy vẽ vẽ, nhàm chán đến cùng cực.


Những ngày qua mỗi ngày không phải cùng Ngột Lạp Xích cưỡi ngựa luyện tên, thì cũng là uống rượu cười nói, nay chợt một người, thật là có chút không thích ứng.
Thời đại này tuy rằng đã tạo nên giấy, nhưng trang giấy cũng thực thô ráp, vẽ vài cái, liền đen thui một mảng.


Bút lông là chủ lưu thời đại này, Tiết Phá Dạ bản lĩnh bút lông là cực kém, đời sau máy tính tràn ngập các nơi, đều là gõ bàn phím, cho dù không cần máy tính, bút máy, bút chì, bút bi, bút màu sáp cũng đủ các loại, cái bút lông này trừ bỏ những người học đòi văn vẻ có tâm học tập ra, cũng không thông dụng.


Cũng may phụ thân là lão sư, ít nhiều cũng biết chút cách viết bằng bút lông, Tiết Phá Dạ học không nhiều lắm, nhưng mà có thể lưu loát viết vài chữ, đến nỗi thư pháp Tô Hoàng Mễ Thái bốn nhà, đối với Tiết Phá Dạ mà nói, tựa như là vật ngoài hành tinh, bât quá trong lòng cũng có chút nghi hoặc, trong thư pháp, Tô Hoàng Mễ Thái bốn nhà làm người ta tôn sùng, lại đều là người triều Tống, nay triều Tống đã bị xóa khỏi lịch sử, vậy thư pháp là lấy ai làm đầu đây?


Trong lúc nhàn hạ, trong đầu đột nhiên xẹt qua một cái ý niệm, trên mặt xuất hiện một nụ cười xấu xa, một lần nữa lấy qua một tờ giấy, ở trên giấy trịnh trọng viết xuống ba chữ to.
“Kim Bình Mai!”


Tiết Phá Dạ nhìn ba chữ này, một cỗ cảm giác quái dị ùa lên toàn thân, ba chữ này còn có một loại ma lực như vậy, làm cho người ta nghĩ mà kỳ quái.


Cái bộ sách này là Tiết Phá Dạ kiếp trước rất thích, đọc không dưới ba mươi lần, đối với tình tiết nội dung bên trong đã thuộc làu, nhớ tới lúc thanh xuân manh động kia, cũng từng lây bộ sách này làm công cụ, làm chút chuyện nên làm. Lại lấy qua một tờ giấy, chậm rãi viết xuống:


“Hỏi thứ nhất, Tây Môn Khánh nhiệt kết thập huynh đệ, Võ Nhị Lang lạnh nhạt thân ca tấu”, lại đề bút viết nói: “Hào hoa khứ hậu hành nhân tuyệt, tiêu tranh bất hưởng ca hầu yết. Hùng kiếm vô uy quang thải trầm, bảo cầm linh lạc kim tinh diệt. Ngọc giai tịch mịch đọa thu lộ, nguyệt chiêu đương thì ca vũ xử. Đương thì ca vũ nhân bắt hồi, hóa tác kim nhật tây lăng hôi!”


Đây là Kim Bình Mai khai khuyết từ, Tiết Phá Dạ cũng nhớ kỹ trong lòng, chuyện xưa ở sau tuy là nhớ rõ ràng, bất quá cũng không thể dựa theo nguyên văn mà sao chép y hệt xuống, cũng không có trí nhớ đến mức như vậy.


Tốt xấu cũng có thể dùng hành văn của mình đem chuyện xưa này chậm rãi viết xuống, xem như là tiêu khiển.
Viết khúc đạo đầu, bất quá hai ngàn chữ, chợt nghe lão Tống bên ngoài gõ cửa nói: “Chưởng quầy, có người đưa thư đến đây!”


Tiết Phá Dạ thật sự kỳ quái, đem giấy thu hồi vào, đứng dậy mở cửa, chỉ thấy lão Tống cảm một phong thơ ở bên ngoài, Tiết Phá Dạ tiếp nhận thư hỏi: “Ai đưa?”


Lão Tống cũng nghi hoặc nói: “Người nọ hơn ba mươi tuổi, còn cầm đao, đem thư giao cho tôi, bảo tôi chuyên giao cho cậu, cũng không nhiều lời đã bước đi!”


Tiết Phá Dạ gật gật đầu, ý bảo hắn đi xuống, đóng cửa trở lại ngồi xuống, xem phong thư viết “Tiết thế huynh thân khải”, chữ viết xinh đẹp, vừa thấy đã biết xuất phát từ tay con gái.


Tiết Phá Dạ cười ha ha, trong lòng biết là Tiêu Tố Trinh viết, cái xưng hô Tiết thế huynh này, hiện nay cũng chỉ có nàng kêu như vậy.


Mở phong thư, lấy thư ra, một mùi hương xông lên, Tiết Phá Dạ ngưng thần nhìn kỹ, trên thư viết cũng vắn tắt, viết nói: “Thế huynh thân giám: Chính ngọ ngày mai, hồ Tây tử Hàng Châu, thuyền hoa mời khách, mời đi một chuyến! Thế muội Tố Trinh viết”.


Tiết Phá Dạ sờ sờ mũi, thầm nghĩ: “Hay là cô gái nhỏ lại muốn để cho mình miệng Tố Trinh?” Hắn thanh âm bình tĩnh, biểu tình như thường, tinh thần cũng cực kỳ tráng kiện, không giống người mới ra ngục.
Tiết Phá Dạ tự nhiên biết, lão nhân này đó là Thần Ấn tiên sinh Tiêu Mạc Đình,


"Lão tử cản bình tĩnh!” Tiết Phá Dạ trong lòng âm thầm nhắc nhở, đang ngồi ở đây đều là người có thân phận, thật sự nghĩ không hiểu Tiêu Tố Trinh vì cái gì muốn mình tới nơi này góp vui, còn tưởng rằng là cùng Tiêu Tố Trinh hai người một thế giới, lại không thể tưởng được là loại tụ hội này.


Thấy Tiêu Mạc Đình hỏi, Tiết Phá Dạ thần sắc bình tĩnh trả lời: “Đúng, ta là
Tiết Phá Dạ!”
Tiêu Mạc Đình cao thấp cẩn thận đánh giá Tiết Phá Dạ một phen, nhíu mày hỏi: “Ngươi là đệ tử Đàm Tứ Thanh?”


Tiết Phá Dạ sửng sốt, Đàm Tử Thanh là ai, đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra lão Đàm đại danh là Đàm Tử Thanh, hôm nay mới biết được đại danh của hắn.


Nay đã hành qua lễ bái sư, Đàm Tử Thanh là lão sư thực cách của mình, không có gì phải giấu diếm, gật đâu nói: “Tại hạ may mắn, có thể được Đàm tiên sinh thu nạp làn môn hạ, tam sinh hữu hạnh!”
Ai ngờ Tiêu Mạc Đình nọ hừ lạnh một tiếng, trên mặt thế mà hiện ra vẻ tức giận.


Công tử áo trắng đã đứng dậy, nâng chén nói: “Lão sư, đệ tử vô năng, làm cho lão sư thân hãm lao ngục khổ, xin lão sư trách phạt!” Trên mặt thế mà thực lộ ra vẻ bi thương.
Các văn sĩ học giả uyên thâm nhìn công tử áo trắng, đều lộ ra vẻ tán thưởng.


Tiết Phá Dạ thờ ơ lạnh nhạt, không hề nghi ngờ, công tử áo trắng này là rất được hoan nghênh.


Tiêu Mạc Đình nhìn công tử áo trắng, vẻ giận trên mặt mới chậm rãi nhạt đi, cũng bưng lên chén rượu, trìu mến nói: “Hạc Phong, việc này không phải lỗi của ngươi, ngươi đã làm tốt lắm. A, làm tốt lắm!” Chậm rãi uống cạn chén rượu.


Công tử áo trắng Hạc Phong cũng uống một hơi cạn sạch, mỉm cười đối với mọi người nói: “Gia Sư gặp oan, may mắn được mọi người tương trợ, Liễu Thác lúc này kính tạ các vị tiền bối!” Nói xong, đối với mọi người thi lê thật sâu.


Tiết Phá Dạ trong lòng buồn cười, Tiêu Mạc Đình khi bỏ tù, thật đúng là không thấy mấy vị văn sĩ học giả uyên thâm này lộ diện, cho dù ngày ấy liên danh dâng thư, cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng của những người này.


Mấy vị học sĩ học giả uyên thâm mặt không đỏ tim không nhảy, thế mà thản nhiên nhận thi lễ, đều nói: “Liễu đại nhân khách khí, Liễu đại nhân khách khí, Thần Ấn tiên sinh là mẫu mực của người đọc sách chúng ta, người chịu oan khuất, chúng ta như là tự thân chịu, tự nhiên là phải tương trợ!”


Liễu Thác tự nhiên là đại danh công tử áo trắng, Hạc Phong là hiệu của hắn.
Liễu Thác khách khí nói: “Các vị đều là tri giao của gia sư, là tiền bối của vãn bối, ba chữ Liễu đại nhân này là không dám đề!”


Hắn nho nhã lễ độ, quân tử khiêm tốn, một bộ thái độ tao nhã, càng được mọi người tán thưởng, Thần Ấn tiên sinh ở mặt trên nhìn thấy, liên tục vuốt râu gật đầu, rất là hài lòng, mà Tiêu Tố Trinh cũng thường thường nhìn về phía Liễu Thác, Tiệt Phá Dạ ngồi ở phía dưới, thật đúng như là làm nền.


Mọi người khen ngợi một phen, Tiêu Mạc Đình đã nói: “Hôm nay cùng các vị du thuyền Tây hồ, không nói chuyện khác, chỉ mong các vị có thể ngâm mây khúc thi từ tốt, không phụ cái cảnh sắc như họa này!”


Liền có một người nói: “Thần Ấn tiên sinh đệ nhất văn hào đương thời, chúng ta không dám bêu xấu, mong rằng Thân Ấn tiên sinh ngâm ra tác phẩm xuất sắc, chúng ta thưởng thức mới đúng!”
Mọi người đều phụ họa.


Tiết Phá Dạ trong lòng cười lạnh: “Bề ngoài người người ra vẻ đạo mạo, ra vẻ bác học, thì ra đều là một đám người a dua xu nịnh nịnh nọt, chắc là bởi vì Hình bộ Thị Lang này ở đây, mới có thể như thế!”


Tiêu Mạc Đình cười nhẹ, khoát tay áo, chậm rãi nói: “Làm thi từ, là chuyện trăm nhà, liền như xuân hoa thu nguyệt, ai cũng có sở trường riêng. Các vị đều là học giả uyên thâm, cũng có tác phẩm xuất sắc xuất thế, Tiêu mỗ chỉ mong cùng các vị tìm ra những khúc lọt tai mà thôi!”


Tiết Phá Dạ nhìn về phía Tiêu Tố Trinh, thấy nàng đối với Tiêu Mạc Đình, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại hướng vê phía mình nhìn thoáng qua, bốn mắt nhìn nhau, Tiết Phá Dạ cười nhẹ, Tiêu Tố Trinh lại cũng không ngượng ngùng, hơi hơi gật gật đầu.


Liễu Thác ở bên nhìn thấy, trên mặt vẫn như cũ ý cười dạt dào, nhưng mà trong mắt lại xẹt qua một tia lo lắng.
Chỉ thấy một người đứng dậy, mỉm cười nói: “Lão phu ngẫu nhiên có cảm xúc, nguyện ngâm một khúc, mong rằng các vị không cần chê cười!”


Mọi người lập tức vỗ tay nói: “Thanh Dật tiên sinh thi từ thanh điệu, nên từ ngươi dẫn đầu!”
Thanh Dật tiên sinh nọ hơi trầm ngâm, cao giọng ngâm: “Tứ diện không ba quyên tiếu thanh, hồ quang kim nhật tối phân minh. Chu nhân mạc định du hà ngoại, đần vọng uyên ương thụy xử hành”.


Thanh âm chưa đứt, mỗi người đều trầm trồ khen ngợi, Tiêu Mạc Đình vuốt râu cười nhẹ, Tiết Phá Dạ đã thấy hắn khẽ lắc đầu, hiển nhiên khúc này cũng không phải thi từ tuyệt diệu gì.


Tiết Phá Dạ tự rót tự uống, thánh thơi vui vẻ, cũng không để ý tới, tuy nói trong bụng thi từ mấy trăm khúc, Tô Đỗ Âu Dương tam đại từ tuyệt đỉnh cao thủ vì hắn trang bị vô số thi từ tính điệu, nhưng mà hắn thật sự nghe không hiểu thi từ tốt xấu.






Truyện liên quan