Chương 86: Người ngọc trên Tây hồ

Tiết Phá Dạ đang muốn cự tuyệt, nhìn thấy mấy tên học giả đang chằm chằm vào mình, ánh mắt nọ làm cho người ta cảm giác đó là Tiết Phá Dạ tất nhiên không ra được thơ hay, mà Tiêu Tố Trinh nắm chặt hai năm tay, xoắn cùng một chỗ, có chút khẩn trương, nhìn về phía mình, bốn mắt nhìn nhau, thế mà cười nhè nhẹ, vô cùng kiều diễm.


Tiết Phá Dạ đứng dậy, nâng chén rượu, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Quân phương quá hậu tây hồ hảo, lang tịch tàn hông, phi nhứ mông mông, thùy liễu lan kiên tân nhật phong. Sanh ca tán tân du nhân khứ, thủy giác xuân không, thùy hạ liêm long, song yến quy lai tế vũ trung


(Qua mùa hoa nở Tây Hồ đẹp, hồng rụng rắc đây
Lất phất tơ bay, liễu rũ ngoài hiên, gió suốt ngày
Sênh ca tan cuộc, người chơi vãn, Xuân văng mới hay
Rèm ngọc buông đài, đôi én bay vệ trong mưa rơi)”
Ngâm xong, uống cạn rượu trong chén, tiêu sái phong lưu nói không nên lời.


Yên lặng một lát, Tiêu Mạc Đình thế mà là người đầu tiên khen hay, mọibngười lập tức theo ở phía sau, trầm trỗ khen ngợi một mảng, chỉ có Liễu Thác thần sắc lo lăng, vốn tưởng rằng đem Tiết Phá Dạ đá ngã, ngược lại làm cho hắn sinh uy phong.


Tiết Phá Dạ khóe miệng nổi lên một tia cười quái dị, trong lòng cười thầm:
“Thơ Âu Dương Tu viết, có thể không hay được sao?”


Đem chén rượu thả ở trên bàn, lạnh nhạt nói: “Hôm nay là các vị học giả đại hào tụ hội, tiểu tử tùy tiện đến, thật sự có chút hổ thẹn, xin cáo từ trước!” Hoàn lễ một vòng, cười nhẹ, liền rời đi.
Hôm nay thật sự không thống khoái, không có lý do gì lại chần chờ nữa.


available on google playdownload on app store


Thanh âm Tiêu Mạc Đình bỗng nhiên từ phía sau truyền đến: “Nói cho Đàm Từ Thanh, hắn không xứng có đệ tử như ngươi!”
Tiết Phá Dạ ngẩn ra, thật sự không rõ Tiêu Mạc Đình vì sao phút cuối cùng lại nói ra một câu như vậy, cũng không có trả lời, thẳng vén bức rèm che, ra khỏi khoang thuyền.


Vừa ra khỏi khoang thuyền, đi tới đầu thuyền, một cỗ khí tức mát mẻ xông vào mũi, cảm giác toàn thân cao thấp vô cùng thích ý.


Đang muốn tìm kiếm Hàm Hương đưa hắn lên bờ, chợt nghe phía sau tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Tiết Phá Dạ trên mặt lập tức lộ ra nụ cười đắc ý, Tiêu Tố Trinh thủy chung cũng đi ra.
“Tiết thế huynh, muội... thực xin lỗi! Thanh âm Tiêu Tố Trinh trong mềm mại mang theo xin lỗi.


Tiết Phá Dạ quay đầu nhìn nàng, thấy nàng mặt ứng đỏ, cúi đầu xuống, có chút bất an.
“Thế muội, vì sao nói như vậy?” Tiết Phá Dạ vuốt mũi, ôn nhu nói.
Tiêu Tố Trinh vẫn bất an nói: “Muội... muội mời huynh đến... Nghĩ phụ thân sẽ thích huynh... Hơn nữa huynh giúp muội cứu phụ thân...!”


Tuy rằng nói có chút không rõ, Tiết Phá Dạ lại biết, Tiêu Tố Trinh mời mình lại đây là vì mình giúp Tiêu Mạc Đình, hơn nữa tài hoa hơn người, cho nên muốn giới thiệu mình cùng nhân vật trong văn đàn Hàng Châu nhận thức một phen, mặt khác cũng để cho Tiêu Mạc Đình giáp mặt cảm tạ, cũng không ngờ Tiêu Mạc Đình đối với mình thái độ cực kỳ khinh thị cùng khinh thường, càng chưa nói tới lễ ngộ.


Tiêu Tố Trinh liệu không đến kết quả như thế, nếu không phải Tiết Phá Dạ trấn định tự nhiên, chậm rãi đối đáp, chỉ sợ hôm nay sẽ chịu nhục nhã mà về, trong lòng rất là bất an.


“Thế muội, muội cũng đừng nghĩ nhiều, vi huynh biết, người có bản lĩnh sẽncó tính cách, vậy mới là tính tình thật. Hôm nay mới gặp lệnh tôn, tựa như thần tiên, ta rất là khâm phục, có thể cùng người nâng chén cùng uống, thật sự là vinh hạnh, nào còn có thể có ý tưởng khác, muội đừng đa tâm!” Tiết Phá Dạ ha ha cười, thật sự rộng lượng.


Tiêu Tố Trinh lúc này mới lộ ra nụ cười sáng lạn, bất an trên mặt chậm rãi thối lui.
“Hàm Hương cũng không biết đi nơi nào?” Tiết Phá Dạ nhìn thuyền nhỏ bên cạnh thuyền hoa: “Ta cũng không biết chèo thuyền!”


Tiêu Tố Trinh thản nhiên cười, bỗng nhiên đi đến bên thuyền, thật cẩn thận đi lên thuyền nhỏ, quay đầu ngoắc nói: “Thế huynh, huynh lên đi, muội đưa huynh lên bờ!”
Tiết Phá Dạ ngạc nhiên nói: “Muội biết chèo thuyền?”


Tiêu TốTrinh mim cười nói: “Đi thuyền Tây hồ, phụ thân muội trước đây cũng thường xuyên đưa muội lại đây, khi đó liền bắt đầu đi theo phụ thân học tập chèo thuyền”.


Tiết Phá Dạ trong lòng mừng rỡ, vội vàng nhảy đi qua, cú nhảy này của hắn, lập tức làm cho thuyền nhỏ lay động trái phải, Tiêu Tố Trinh nhất thời đứng thẳng không được, liền muốn té ngã, Tiệt Phá Dạ vội vàng kéo lại, vào tay mềm mại ấm áp, chính nắm ở cánh tay của nàng.


Tiêu Tố Trinh dưới tình thế cấp bách, cũng đưa tay bắt lấy tay Tiết Phá Dạ, hai tay nhanh nắm vào cùng nhau.
“Muội..!” Đứng vững thân mình, Tiêu Tố Trinh đại quấn, thả tay ra, oán trách nói: “Người này, sao lại lỗ mãng như vậy, cái thuyền con nho nhỏ này có thể nào chịu được huynh nhảy như vậy?”


Tiết Phá Dạ thấy nàng lúc oán trách, thần thái tiểu nữ nhi thẻ hiện ra, tim đập thình thịch, không tự chủ được nói: “Thế muội, muội... muội thật đẹp!”


Tiêu Tố Trinh đầu tiên là ngẩn ra, khi phản ứng lại, lập tức vô cùng ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, căn môi, nhẹ giọng mắng: “Thế huynh, huynh... huynh không đứng đắn!” Xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tiết Phá Dạ, chèo thuyền đi.


Tiết Phá Dạ thấy nàng tuy rằng khẽ mắng, nhưng trên mặt lại mang theo một tia vui vẻ, trong lòng cũng vui mừng nói: “Cô nào nào mà không hy vọng nghe được người khác khen, xem ra thế muội thiên kiều bá mị này của ta cũng không ngoại lệ” Xem bóng lưng thon thả của nàng, cảm khái ngàn vạn.


Thuyền nhẹ khẽ lướt, Tiêu Tố Trinh chèo thuyền thế mà cũng rất có bộ dáng, tốc độ tuy chậm, nhưng cũng cắt qua mặt nước, hướng bên bờ đi qua.
Từng trận mùi thơm hoa sen tràn ngập ở trên Tây hồ, tốp năm tốp ba thuyền nhỏ nhộn nhạo ở trong hoa hồng lá xanh, tình chàng ý thiếp.


Tiết Phá Dạ nhìn đáng vẻ thướt tha của Tiêu Tố Trinh, lại có cảnh đẹp Tây hồ ở bên, nhẹ giọng ngâm: “Băng cơ ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn. Thúy điện phong lai ám hương mãn. Tú liêm khai, nhất điểm minh nguyệt khuy nhân, nhân vị tâm, y châm sai hoành tấn loạn. Khởi lai huê tố thủ, đình hộ vô thanh, thì kiến sơ tỉnh độ hà hán. Thí vân dạ như hà? Dạ dĩ tam canh, kim ba đạm, ngọc thăng đề chuyên. Đãn khuất chỉ, tây phong ki thì lai, hựu bất đạo lưu niên, ám trung thâu hoán”. (Đây là bài Động tiên ca của Tô Thức: Xương ngọc da băng, Không mồ hôi mát rượi, Điện bạc gió lùa, hương lạ dội. Mở rèm thêu, Vầng trăng vằng vặc nhòm người. Người vẫn thức, tựa gối, thoa rơi, tóc rồi. Dậy cầm tay trắng muốt, Nhà cửa vắng im, Thoáng thấy qua sông, sao thưa rọi. Hỏi đêm đã chừng nào? Đêm độ canh ba. Trăng sáng nhạt, Sao dần thấp mái. Tính đốt tay, gió tây bao giờ về? Có ngờ đâu, năm tháng ngấm ngầm thay đôi).


Hắn đứng thăng ở trên thuyền, bên cạnh là mỹ nhân chèo thuyền, ngâm thơ trên hồ, hay cho một bức tài tử giai nhân bơi thuyền Tây hồ, làm cho người ta ghen ty.
Tiêu Tố Trinh thân thể mềm mại chấn động, thế mà ngừng tay, thuyền nhỏ nhất thời dừng ở trong hồ.


Tiết Phá Dạ ngạc nhiên nói: “Thế muội, muội... muội làm sao vậy?”


Tiêu Tố Trinh xoay người, mặt thế mà có chút sầu não, đôi mắt đẹp lưu động, nhìn Tiệt Phá Dạ, sau một lúc lâu, mới buồn bã nói: “Huynh luôn có thể làm ra từ tốt như vậy, huynh... huynh luôn có thể làm ra từ tốt như vậy!” Thế mà lộ ra vẻ quyến luyến vô hạn.


Hai người mặt đối mặt, khoảng cách không xa, Tiết Phá Dạ có thể ngửi được mùi thơm trên người nàng tản mát ra, mùi thơm nọ cùng mùi hương hoa sen thoang thoảng dung hợp cùng một chỗ, tuyệt vời nói không nên lời, thấm vào tuột gan, vô cùng say lòng người.


Hai người yên lặng đối diện nhau, không khí kiều điểm, hơi có chút ái muội, đều không có chú ý tới, ở trên thuyền hoa bên cạnh, Liễu Thác chắp hai tay sau lưng, đôi mắt như ưng hàm chứa sắc bén nhìn thuyền nhỏ trong hồ, trong ánh mắt nọ, thế mà mang theo hận ý thật sâu cùng sát khí làm cho người ta sợ hãi.


Tiết Phá Dạ thẳng đến khi Tiêu Tố Trinh ngượng ngùng cúi đầu, mới cười cười, liếc nhìn nơi khác, rốt cuộc thấy Liễu Thác trên thuyền hoa, ra vẻ không phát hiện, ngược lại hướng Tiêu Tố Trinh nhích lại gần.
Tiêu Tố Trinh lại khởi mái chèo, chậm rãi đi tới, xuyên qua trong ở hoa sen.


Tiết Phá Dạ hơi trầm ngâm, đột nhiên hỏi nói: “Thế muội, vi huynh có một chuyện muốn thỉnh giáo!”
“Thế huynh cứ nói đừng ngại, tiểu muội tự nhiên biết sẽ nói!” Tiêu Tố Trinh ôn nhu nói.


Tiết Phá Dạ vuốt mũi, liếc mắt thấy Liễu Thác chậm rãi vào khoang thuyền, mới thản nhiên nói: “Sư huynh của muội là thiếu gia Liễu Quốc Công?”
Tiêu Tố Trinh ngân ra một chút, không biết Tiết Phá Dạ vì sao hỏi như vậy, nhưng cũng gật đâu đáp: “Đúng, hắn là con một của Liễu Quốc Công!”


Tiết Phá Dạ ha ha cười hỏi: “Vậy Liễu Quốc Công là nhân vật ra sao? Quan chức rất lớn sao?”
Tiêu Tố Trinh trầm ngâm một lát, mới nói: “Đại Sở chúng ta có tam đại vương tộc thê gia, Liêu gia là một trong sô đó, Liễu Quốc Công chính là gia chủ Liễu gia!”


Tiết Phá Dạ cũng nỏi lên hứng thú, tiếp tục hỏi: “Tam đại vương tộc thế gia? Là cái gì vậy?”


“Không phải cái gì!” Tiêu Tố Trinh quay đâu liếc mắt, thiên kiều bá mị, giải thích: “Tổ tiên của họ là đại tướng theo khai quôc Sở hầu nam chinh bắc chiến, lập hạ vô số công tích, hơn nữa đều cứu viện Sở hầu trong lúc nguy nan, là tam đại chiến tướng đắc lực nhất của Sở hầu. Sau khi nhất thông thiên hạ, Sở hầu liền ban thưởng ba họ làm vương tộc, gia chủ phong Quốc Công, thừa kế nối đời”.


Tiết Phá Dạ lúc này mới rõ ràng, thì ra tổ tiên Liễu Thác này lại là khai quốc công thân, gia thế hiển hách.
“Trừ bỏ Liễu gia, còn có hai nhà nào nữa?”


“Trừ bỏ gia tộc Liễu thị, còn có gia tộc Diệp thị cùng gia tộc Tư Đồ, gia chủ phân biệt là liễu Quốc Công, Diệp Quốc Công cùng Ung Quốc Công!” Tiêu Tố Trinh nói, đối với mấy đại vương tộc thế gia cũng thực hiểu biết.


“Ung Quốc Công?” Tiết Phá Dạ ngạc nhiên nói: “Hai nhà trước đó đều là theo họ phong công, gia tộc Tư Đồ này vì cái gì kêu Ung Quốc Công, mà không gọi Tư Đồ Quốc Công?”


Tiêu Tổ Trinh phì cười nói: “Tư Đồ Quốc Công thì khó đọc hơn, hơn nữa cái phong hiệu này là Sở hầu phong, không thể sửa đổi. Đệ nhất vị Ung Quốc Công là từ Ung châu đi theo Sở hầu, nơi Sở hầu khởi binh đó là ở tây bắc Ung châu”.


Tiết Phá Dạ gật gật đầu, xem như rõ ràng, lại hỏi: “Tam đại vương tộc thế gia này rất có quyền thế sao?”


Tiêu Tố Trinh trầm mặc một lát, rốt cuộc thấp giọng nói: “Muội nghe gia phụ nói qua, Sở hầu lập sau khi lập đô, kinh đô có tam đại cảnh vệ quân đội, tam đại gia tộc đều tự khống chế một mũi, mãi cho đến mười mấy năm trước, hoàng đế bệ hạ mới chậm rãi cắt giảm binh quyền của bọn họ, nay tam đại cảnh vệ quân đội đã khống chế ở trong tay hoàng đế bệ hạ, tuy rằng tam đại thế gia vẫn có đệ tử ở trong quân phục dịch, nhưng không có quyền lực khống chế”.


Tiết Phá Dạ thở dài: “Quyền lợi ở trong tay người bên ngoài, hoàng đế luôn không thoải mái, cả ngày lo lắng những người này muốn tạo phản, dù nghĩ tận biện pháp. cũng phải đem quyên lực thu hồi”.


Đây chính là lời đại nghịch bất đạo, Tiêu Tố Trinh lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: “Thế huynh chớ nói bậy!”
Tiết Phá Dạ phản ứng lại, hiện đang là Đại Sở quốc ở chế độ phong kiến, miệng nói chuyện cũng phải chú ý chút.


“Tuy rằng không có quyền khống chế, bất quá ba mũi cảnh vệ quân đội này được tam đại gia tộc quản lý gần trăm năm,, bên trong nhân mạch rắc rối phức tạp, tam đại gia tộc ở bên trong vẫn có ảnh hưởng, hơn nữa trong tam đại gia tộc không hề thiếu đệ tử hành quân binh nghiệp, quan cư chức vị quan trọng. Các cấp quan lại Đại Sở, quan viên văn võ đâu nhập tam đại gia tộc cũng không phải số ít, tam đại vương tộc thế gia này là trừ bỏ hoàng tộc ra, là gia tộc có quyền thế nhất” Tiêu Tố Trinh vừa chèo vừa mói, thuyền nhỏ đã tới gần bên bờ.


Tiết Phá Dạ thật ra có chút giật mình, không thê tưởng được tam đại vương tộc thế gia quyền thế lại lớn như vậy, hậu trường Liễu Thác này thật sự là cứng rắn, đợi cho Liễu Quốc Công nọ đi tới Hàng Châu tự mình làm mai, chỉ sợ Tiêu Tố Trinh cũng phải rơi vào trong lòng Liễu Thác, nghĩ đên ngày sau thân hình thuỷ mị trắng nõn của Tiêu Tố Trinh quỳ gối ở dưới thân Liễu Thác hầu hạ, trong cơn giận dữ, bật thốt lên mắng: “Ta xxx cái con mẹ thăng mặt trắng đó!”






Truyện liên quan