Quyển 2: Chương 1: Nội gián

Hà Hoa Đồng này lại là Lục nương tử, nếu không phải Hà Hoa Đồng chính miệng thừa nhận, đánh vỡ đầu Tiết Phá Dạ cũng là không thể tưởng được.


Lão bảo xuân lâu phong tao xinh đẹp xinh đẹp như hoa nọ lại là một trong mười hai đồng tử hộ giáo Thanh Liên Chiếu, thật sự là làm cho người ta khó có thể tin, Tiết Phá Dạ mở to mắt, rốt cuộc rõ ràng cái gì tên là không thể tưởng tượng.


Trách không được Hà Hoa Đồng trước đó nói chuyện luôn luôn có một cỗ hương vị quen thuộc, quả nhiên là quen biết đã lâu.
Hà Hoa Đồng ha ha cười nói: “Thì ra đệ còn nhớ tới tỷ!”


Tiết Phá Dạ nghiêm mặt nói: “Thiên kiều bá mị, điên đảo chúng sinh, tỷ không tắm rửa cho tốt ở lầu chờ ta, gia nhập xã hội đen làm gì?”


Lời khinh bạc này là Tiết Phá Dạ thích nói cùng Lục nương tử nhất, lúc này biết được đối phương chính là Lục nương tử quyến rũ ngàn vạn kia, lời khinh bạc này không tự chủ được lại nói ra miệng.


Hà Hoa Đồng phì một tiếng, cũng không tức giận nói: “Ngươi kẻ phong lưu thành tánh bạc tình này, cái gì xã hội đen với xã hội trắng, nói bậy bạ gì đó”.
Nàng lời này lại có vài phần quyến rũ của ngày xưa, chỉ là vì cái mặt nạ này, thanh âm vẫn không giống Lục nương tử.


Trần Phú cung kính đứng ở một bên, buông hai tay, trên mặt cười cười.
Tiêu Linh Tiên ngạc nhiên nói: “Phá Dạ ca ca, huynh... huynh cùng Hà Hoa tỷ tỷ nhận thức sao?”


Tiết Phá Dạ hì hì cười nói: “Cô nhỏ kia, huynh là nhập mạc chi tân (mới vào màn, ý chỉ mới người cưới) Hà Hoa tỷ tỷ của muội, sao có thể không biết, Hà Hoa tỷ tỷ của muội người tốt ca hát cũng tốt, Phá Dạ ca ca thực thích đó” Một phen lời khinh bạc nói ra, Tiết Phá Dạ cảm giác thống khoái hơn rất nhiều, trước đó đầy bụng nghi hoặc cùng buồn bực dần dần trong sáng hẳn lên.


Tiểu Linh Tiên nháy mắt, khó hiểu nói: “Nhập mạc chỉ tân, có ý tứ gì?”
Hà Hoa Đồng phì một cái nói: “Tiêu Linh Tiên, đừng nghe hắn nói bậy, miệng chó phun không ra ngà voi, người như thế có thể nói ra lời hay gì”.


Tiết Phá Dạ nhìn Hà Hoa Đồng vặn vẹo thân thể mềm mại mê người, linh lung tất hiện, mặt ngoài phập phòng, đặc biệt bộ ngực no đủ bốn bề dậy sóng, phong tư trác tuyệt, không khỏi nhớ tới ở cảnh tượng hai người tán tỉnh ở Phẩm Hương Các, không khỏi thêm vài phần cảm giác ấm áp.


Tiểu Linh Tiên nghi hoặc ở bên giường ngồi xuống, gãi đầu, tựa như có lý giải hàm nghĩa “Nhập mạc chi tân”.
“Hắc hắc, tỷ sao biết được được hành tung của Tiêu Linh Tiên, chắc là các tỷ
nhi ở trong quán của ta xướng khúc báo lại chứ!” Tiêt Phá Dạ không phải người


ngốc, thậm chí còn là một người cực kỳ thông minh, biết thân phận đối phương,
lập tức nghĩ ra điểm quan trọng trong đó, nghĩ tới nghĩ lui, tỷ nhi xướng khúc này là cơ sở ngầm an toàn nhất tốt nhất của Lục nương tử.


Hà Hoa Đồng nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi không ngu ngốc, tửu lâu của ngươi lại không lớn, phải biết rằng một chuyện cũng không khó khăn” Dừng một chút, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đem tình huống trong quán của đệ tìm hiểu, tự nhiên biết tới Tiêu Linh Tiên, ta cũng lặng lẽ tiến vào tửu lâu đệ, tự nhiên là nhận ra Tiêu Linh Tiên. Ta không nói phá, chỉ bởi vì Tiêu Linh Tiên ở trong quán các người thật sự là lựa chọn tốt nhất, vì cam đoan nàng an toàn, chúng ta tự nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ”.


Tiết Phá Dạ cười khô nói: “Thì ra tỷ đã đi qua tửu lâu của ta!” Trong lòng biết nàng tự nhiên là hóa trang đi vào, có thể là thừa dịp thời điểm mình không ở tửu lâu đi vào tìm hiểu, dáng người xinh đẹp thướt tha nhô trước nhô sau này nếu muốn hóa trang giấu điểm được đám tài tử đại thiếu kia, thật đúng là phải có bỏ ra chút công phu.


Tiết Phá Dạ lắc lắc đầu, buồn bực nói: “Ta lấy chân tâm đối người, người lại lấy oán trả ơn, ý tốt cho cô nương các người ở tửu lâu ta xướng khúc, đề cao Phẩm Hương Các các người nổi danh, ai biết lại dẫn sói vào nhà, chiêu gian tế tiến vào, ài, đầu năm nay, người tốt là không thể làm, thực không thể làm!” Thở dài lắc lắc đầu, một bộ vẻ mặt như rõ lòng người dễ thay đôi.


“Lời hay đều bị ngươi nói hết, người khác nghe xong còn tưởng rằng ngươi thật sự là người lương thiện đệ nhất thiên hạ đó” Hà Hoa Đồng thân nhiên nói:
“Cô nương đi tửu lâu của ngươi xướng khúc, chẳng phải cũng mời chào khách


cho ngươi sao? Hợp tác hai bên cùng có lợi mà thôi, đừng đem chính mình nói vĩ đại như vậy”.
Trong khi nói chuyện, từng trận ánh sáng chiếu vào trong phòng, sắc trời đã sáng hẳn lên.


“Vẫn đợi cho Tiêu Linh Tiên rời khỏi Lãm Nguyệt Hiên, theo nhị sư huynh dặn trước tới Linh Ẩn tự tìm Đạt Duyên, ta mới bắt đầu hành động” Hà Hoa Đông êm tai nói: “Tiêu Linh Tiên vào Linh Ẩn tự, Đạt Duyên liền triệu tập chúng ta, tự nhiên là cùng Tiêu Linh Tiên có. liên quan, mặc kệ hắn làm nên chuyện gì, tự nhiên là có âm mưu thật lớn. Ta liên phái Trần Phú ẩn vào Linh Ẩn tự, binh chia làm hai đường, tìm Tiêu Linh Tiên, mặc kệ Đạt Duyên đùa giỡn cái trò gì, trước cứu ra Tiêu Linh Tiên rôi nói sau”.


Tiết Phá Dạ híp mắt, đừng ở mặt nạ hồ ly, thản nhiên hỏi: “Cứu Tiêu Linh Tiên ra? Chẳng lẽ trước tỷ đã biết Đạt Duyên có âm mưu gì hay sao? Các người là trên cùng chiếc thuyền, tỷ từ địa bàn của hắn cứu Tiểu Linh Tiên ra, cái này không phải nội chiến sao?”


Trước khi mệnh lệnh Trần Phú cứu người, Lục nương tử tự nhiên sẽ không biết Đạt Duyên muốn cướp công lao tru sát huynh đệ Vương thị, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ đên Đạt Duyên sẽ để cho Tiêu Linh Tiên đi ra làm chứng, cũng không thể đã sớm bày ra cách cứu viện Tiêu Linh Tiên, thậm chí sau khi cứu người địa điểm ẩn giấu đều tuyển tốt, ở bên hồ nhỏ hẻo lánh này.


Trần Phú ở bên nói: “Không sai, đông gia tuy rằng không biết Đạt Duyên lần này chơi trò gì, nhưng mà Tiêu Linh Tiên ở chỗ hắn tự nhiên là nguy hiểm, vẫn mang đi ra thì tốt hơn”.


Tiệt Phá Dạ vuốt mũi nói: “Vậy các người vì sao không ở trên đường Tiêu Linh Tiên đi Linh Ẩn tự liền động thủ, lại phải chờ tới nàng đi Linh Ẩn tự mới hao hết trắc trở?”


Hà Hoa Đồng thở dài một hơi, có chút tự trách nói: “Cái này cũng là ta sơ sót, cô nương ta phái đi cũng không có võ công, chức trách là tới tìm hiểu tình báo, Tiêu Linh Tiên đi cũng vội vàng, cô nương sợ đi thì mất dấu, nên theo tới Linh Ẩn tự, chờ Tiểu Linh Tiên vào Linh Ẩn tự mới trở về hồi báo, lúc này thì đã muộn!”


Tiết Phá Dạ sửng sốt, thầm nghĩ: “Bà nội nó chứ, chăng lẽ ngày hôm qua tỷ nhi cứ thế mà ra vào, lão tử thật đúng là không chú ý, ở địa bàn của lão tử mà hoạt động tình báo, cái cừu này ta nhớ kỹ” Cười lạnh một tiếng nói: “Thì ra Phẩm Hương Các nọ của tỷ chỉ là che đâu, cả lâu đều là đặc vụ gián điệp, hừ, vậy những lời mà tỷ nói cùng ta cũng đều là vì ổn định ta à?”


Nghĩ đến cùng Lục nương tử ở Phẩm Hương Các nến đỏ thêm hương, kiều diễm u nhiên, nói những lời mỹ diệu kia, có khả năng đều là giả, không khỏi một trận uể oải, thậm chí lòng có chút chua xót, thật sự là quá con mẹ nó thất bại, còn tưởng rằng chính mình đang câu dẫn Lục nương tử, ai biết lại bị đâu lĩnh đặc vụ này trêu đùa.


Hà Hoa Đồng trầm mặc thật lâu sau, mới buồn bã nói: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nói chuyện đều là giả sao?”


Tiết Phá Dạ nghĩ đến toàn bộ Lãm Nguyệt Hiên đều ở dưới Lục nương tử giám thị, trong lòng thực không thoải mái, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ tỷ nói cùng ta đều là nói thật?” Ngữ khí hơi có chút đông cứng.


Hà Hoa Đồng tựa như có chút tức giận, thanh âm lạnh lùng nói: “Vậy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, ngươi nói là nói dối thì đó là lời nói dối...!” Tiệp theo lại là liên tục ho khan.


Tiết Phá Dạ thở dài, đi qua mở ra siêu thuốc, từ bên trong chắt ra nước thuốc, hai tay đưa đên phía trước Hà Hoa Đông, cười khô nói: “Uống nhanh đi, ta... ta nói sai là được mà...!”
Gà Hoa Đồng quay người đi, hai người giống như một đôi vợ chồng nhỏ đang đấu võ mồm vậy.


Tiểu Linh Tiên vội tiếp nhận bát thuốc, cầm thật cân thận nói: “Hà Hoa tỷ tỷ, tỷ bị bệnh sao? Phá Dạ ca ca đưa thuốc cho tỷ, tỷ mau chút uống đi, uống khỏi bệnh thì tốt rồi”.
Trần Phú ở bên thở đài thật dài, trong thanh âm tràn đầy phiền muộn, Tiết Phá


Dạ nhìn thần sắc hắn, thế mà có vài phần thương cảm.
Hắn là một người cực thông minh người, hơi suy tư, đột nhiên rõ ràng chi tiết trong đó, nhíu mày hỏi: “Tỷ... tỷ không phải là bị bệnh nặng gì chứ?”
Hà Hoa Đồng cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng tiếp nhận thuốc, đem thuốc uống xuống.


Trần Phú ở bên thở dài: “Đông gia, người... ài...!”
Hà Hoa Đồng ngất lời nói: “Ta không sao, chỉ là cảm lạnh mà thôi” Thanh âm có chút mềm nhẹ nói: “Ngươi có biết, ta... ta nói chuyện đối với ngươi đều là... đều là thực...!”


Thanh âm của nàng đến cuối cùng đã rất là nhỏ, Tiết Phá Dạ lại nghe rõ ràng, trong lòng thoải mái không ít, nhưng Hà Hoa Đồng bị bệnh gì, lại có chút lo lắng.


Đem bát giao cho Tiêu Linh Tiên đặt lên trên bàn, buồn bã nói: “An nguy của Tiêu Linh Tiên quan trọng, ta phái người tới quan sát, ngươi... ngươi đừng trách ta”.


Tiết Phá Dạ thấy nàng chủ động giải thích, lại sinh bệnh, nơi nào còn có thể so đo, rộng lượng vung thủ cười nói: “Không có việc gì, nếu là tự tỷ mỗi ngày giám thị ta, một bước không rời, ta còn cao hứng nữa là đằng khác”.


Hà Hoa Đồng khẽ gắt nói: “Lại đang nói mê sảng” Bất quá trong lời nói lại mang theo một tia ngọt ngào.


Tiết Phá Dạ cười hắc hắc, trong lòng cũng thoải mái không ít, vô luận như thế nào, tiểu mỹ nhân tuyệt mỹ này cũng đem mình để ở trong lòng, cười nói: “Hiện tại đều là người quen, tỷ lấy mặt nạ đi, nói chuyện với thanh âm không giống người, nhìn mặt nạ không thấy được người, lòng ta cũng thấy hoảng”.


Hà Hoa Đồng lắc lắc đầu nói: “Ta thời điểm bị bệnh tất khó coi, chẳng lẽ ngươi muôn nhìn ta thời điểm xấu xí, hì hì... Ngươi muốn nhìn ta cũng không gấp” Nàng xoay chuyên thân mình, Tiết Phá Dạ bỗng nhiên phát hiện, vô luận nàng bày ra loại tư thế nào, đều là mê người như vậy, mỹ nhân gợi cảm chính là gợi mỹ nhân cảm, cũng không phải những cô gái bình thường có thể so sánh, huống chi Lục nương tử tung hoành hoan trường, tránh không được liếc mắt đưa tình, mị lực trong đó cũng không phải là cô gái nào cũng có thể học được.


Bất quá trong lòng cũng có chút cảm thán, đêm qua cùng Lục nương tử ở chung một mình, xem cách ăn nói hành động, tất tin nàng là một cô gái cực kỳ trinh liệt, khó được trà trộn hoan trường, lại vẫn quy củ thủ thân như ngọc, thật sự không phải là một cô gái đơn giản.


Tiết Phá Dạ nghĩ đến nàng từng nói qua câu kia, “Ta còn là thân cô nương”, hiện tại xem ra, tám chín phần mười là nói thật.


“Đúng rồi, vừa rồi các người nói Đạt Duyên muốn giở trò, không phải người lương thiện, các người là làm thế nào biết được?” Tiết Phá Dạ hỏi: “Chẳng lẽ các người vẫn đang điều tr.a hắn?”


Hà Hoa Đồng sau khi trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc gật gật đầu nói: “Ta hoài nghi hắn là nội gián!”






Truyện liên quan