Chương 8: Nghèo túng
Nghe tiếng bước chân vang, Liễu Thác dẫn người rời đi, Tiết Phá Dạ biết, 2 hôm nay là đã chân chính đắc tội với Liễu Thác.
Bất quá Liễu Thác này thật đúng là con mẹ nó tệ hại, thế mà tới cửa không cho mình tiếp cận với Tiêu Tố Trinh, nào có cái kiểu đi đoạt phụ nữ như vậy, nhìn hắn bề ngoài nhã nhặn đứng đắn, làm ra chuyện lại đáng khinh thường như thế. Nếu đem chuyện này nói cho Tiêu Tố Trinh nghe, không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì? Bất quá Tiết Phá Dạ cũng rõ ràng, Tiêu Tố Trinh đối với Liễu Thác ấn tượng là vô cùng tốt, cho dù đem chuyện này nói ra, nàng cũng tám chín phân mười không tin.
Đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy Liễu Thác đã đứng ở cạnh xe ngựa, thế mà ngẩng đầu lên, hai người vừa đối diện nhau một chút, Liễu Thác cười lạnh một phen, vẻ mặt quỷ dị nói không nên lời, lên xe bỏ đi.
Tiết Phá Dạ trở lại hậu viện, vừa vặn gặp được Nguyệt Trúc, Nguyệt Trúc vừa mừng vừa sợ, hai người đến phòng Tiểu Linh Tiên nói chuyện một phen, Tiết Phá Dạ chỉ nói đêm qua tìm khá xa, lại gặp mưa xuống, cho nên không thể trở về, đối với chuyện gặp Tiểu Linh Tiên sự tình tự nhiên là không nói, hai người than thở một phen, Tiết Phá Dạ lại đi ra ngoài tìm lão Tống, hỏi hắn động tĩnh của quan phủ.
Lãm Nguyệt Hiên người đến người đi, có không ít nhân vật biết rất nhiều việc bí ẩn, lão Tống xuyên qua ở giữa, nghe được không ít, có thể coi như là vạn chuyện đều biết.
“Ừm, chưởng quầy, ta nghe bọn hắn nói, Mưu Tuần kiểm đã bị bắt vào ngục, nói hắn va chạm thủ trưởng, mặt không tôn ti, hơn nữa hiệp trợ Vương Tri Phủ làm ra không ít chuyện ăn hối lộ trái pháp luật, cho nên hạ ngục đợi thầm” Lão Tống tin tức quả thật linh thông.
Tiết Phá Dạ gật gật đầu, tổ bị thủng, trứng làm sao yên, đây là chuyện ở trong dự kiến, Mưu Tuần kiểm làm người thô lỗ, muốn tìm tội danh bắt hắn thật sự là rất đơn giản.
Lão Tống lại hạ giọng nói: “Ta nghe bọn hắn lén nói, nay Hàng Châu hành dinh từ Hà Thông phán một tay khống chế, hắn còn có khả năng trở thành Tri Phủ mới của Hàng Châu, chỉ không biết là thật là gia!” Thở dài, lắc đầu nói: “Hà Thông phán nọ tham tài háo sắc, hắn nếu làm Tri Phủ, Hàng Châu chúng ta cũng không có ngày tốt lành gì”.
Tiết Phá Dạ nhíu mày, nghĩ đến lão Đàm cùng Vương Thế Trinh lộ ra tiếng gió, Hà Thông phán này trở thành Tri Phủ Hàng Châu thật ra rất có khả năng.
Lập tức dặn lão Tống lưu tâm một chút, nhìn xem có tin tức gì về gia đình Vương Thế Trinh truyền đến hay không, lão Tống liên thanh đáp ứng, dặn dò một phen, Tiết Phá Dạ đã ngáp liên tục, lập tức trở lại phòng lầu ba nghỉ ngơi.
Lần này cũng không có người quấy rầy, ngủ cũng cực ngon, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau mới từ từ tỉnh dậy, tỉnh lại phát hiện trên người có áo khoác, tự nhiên là ban đêm Nguyệt Trúc lại đây, không khỏi một trận ấm áp.
Ăn chút đồ ăn sáng, Hàn Mặc Trang nọ vẫn chưa có đến, Tiết Phá Dạ trong lòng cười khổ, xem ra lão phu tử là giận thật, thế mà không lại đây dạy học nữa.
Cách viện thí mà lão Đàm nói cũng không bao nhiêu thời gian, nếu như một chút cũng không học, lão Đàm nhất định sẽ tìm tới mình gây phiền toái.
Thu thập một phen, Tiết Phá Dạ cưỡi Hoàng Kim Sư, rời Lãm Nguyệt Hiên.
Hàn Mặc Trang không có đến, đơn giản là đối với mình không có đúng giờ đi học tức giận, việc này nói vậy đã bị lão Đàm biết được, vô luận như thế nào, cũng nên đi biên cái lý do giải thích một phen, để cho lão Đàm vẽ đường để hướng Hàn Mặc Trang thinh tội.
Thật ra lão phu tử nọ cũng là phu tử tốt, rất là phụ trách, lần này tức giận, đơn giản cũng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ta đi qua nhận lỗi, lại thêm lão Đàm ở bên cạnh nói chuyện, hắn là thực dễ dàng thu phục.
Đã mấy ngày cũng không có gặp lão Đàm, cũng không biết lão già này đang bận rộn cái gì.
Qua Tây hồ, chỉ thấy phía trước có một đám tài tử, đều là lấy quạt gõ gõ tay, liên tục cảm thán.
Chờ đám tài tử nọ đi qua, có hai ba tài tử đi ở phía trước, một người trong đó tựa như thực phẫn nộ, liên thanh nói: “Có nhục nhã nhặn, có nhục nhã nhặn, quá đáng!” Mấy vị tài tử bên cạnh liên tục khuyên bảo.
Tiết Phá Dạ xoay người xuống ngựa, lôi kéo một vị tài tử hỏi: “Vị văn nhân phong lưu phóng khoáng này, phía trước xảy ra chuyện gì?”
Người nọ giãy ra, mở miệng liền mắng: “Người nào vô lễ như thế, có cách hỏi như người vậy sao? Thủ tục không chịu nổi, có nhục nhã nhặn!” Mây người khác cũng cùng kêu lên phụ họa, đối với Tiết Phá Dạ làm ra thần sắc khinh bỉ.
Tiết Phá Dạ cũng không để ý, ha ha cười nói: “Thất lễ, ta là thấy mọi người sắc buồn bực, rất là kỳ quái, ta đối với những người đọc sách phi thường tôn kính, muốn biết ai mà có can đảm dám đắc tội với mấy vị?”
“Ngươi biết thì thế nào, không biết thì thế nào, việc này ngay cả chúng ta đều quản không được, ngươi có thể quản được sao? Chê cười!” Tài tử nọ rất là khinh thường, chuyện mà văn nhân chúng ta quản không được, thiên hạ này chỉ sợ là không ai có thể quản được.
Tiết Phá Dạ nghiệm mặt nói: “Mấy vị tài tử anh tuấn tiêu sái, vừa thấy chính là người rất có học vấn, có thể nói là lương đống tương lai của Đại Sở ta, thế mà có người dám đắc tội với mọi người, tiểu đệ ta chính là xem không được” Hắn vẻ mặt chính khí, lòng đầy căm phẫn.
Mấy vài vị tài tử nghe nói hắn như vậy, cũng có chút kỳ quái, trong đó một vị tài tử rất có sức tưởng tượng, kề sát vào nói: “Hay là người là hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, chuyên quản việc bất bình?”
Tiết Phá Dạ sửng sốt, trong lòng buồn cười, lừa dối nói: “Vậy vị tài tử này thấy thế nào?”
Tài tử nọ tự cho là thông minh nói: “Rõ ràng rồi, rõ ràng rồi!” Lộ ra một nụ cười đắc ý, lôi kéo Tiết Phá Dạ đi đến một bên, thấp giọng nói: “Đại hiệp, ngươi ban ngày cũng dám đi ra?”
Cái đệch, lão tử cũng không phải quỷ, ban ngày vì cái gì không được đi ra, Tiết Phá Dạ hận không thể bóp ch.ết tên tài tử này, nhưng miễn cưỡng cười nói: “Ô... đi ra hít thở không khí!”
Tài tử nọ lắc lắc đầu, thở dài: “Đáng thương đáng thương, đại hiệp, phía trước đang xảy ra một đại sự cực kỳ bi thảm!”.
Tiết Phá Dạ nhíu mày nói: “Cực kỳ bị thảm? Sự tình gì?”
Tài tử thở dài: “Người đi trà lạnh, nghe nói Vương Tri Phủ bị áp giải đi kinh độ, người mới vừa đi, thì hậu viện liền đã xảy ra chuyện”.
Tiết Phá Dạ đồng tử co rút lại, liền nghĩ tới Vương Thế Trinh phó thác, chẳng lẽ những người đó chờ không kịp đến như vậy, Vương Thế Trinh còn chưa có bị định tội, bọn họ liên động thủ khó xử người nhà của hắn?
Cái này tốc độ cũng quá nhanh đi!
Tài tử gật đầu nói: “Không sai, đúng là gia đình Vương Tri Phủ lưu lại, sáng Ca sớm hôm nay, lại bị trong phú đuổi ra ngoài, nay đang ở bên ngoài phủ nha. Đáng thương đáng thương, cô nhi quả phụ, thật sự là đáng thương!”
Tiết Phá Dạ khóe mắt nhảy lên, cũng không nhiều lời, xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy vội.
Mấy tên tài tử đầu tiên là ngẩn ra, về sau nói: “Đi một chút đi, chúng ta đi bên bờ Tây hồ, nghĩ vài câu diệu từ, mắng kẻ bất chính”.
Tiết Phá Dạ thực buồn bực, cũng thực tức giận, phía trước trước Vương Thế Trinh đã cầu hắn chiếu cố gia đình, Tiết Phá Dạ còn nói hắn chỉ lo nhiều mà thôi, cái gọi là tội không phiền lụy vợ con, huống chi Vương Thế Trinh nay còn chưa có bị phán có tội, theo lý gia đình của hắn hẳn là vẫn an toàn, thật sự liệu không đến có người xuống tay lại nhanh đến như vậy.
Một đường đi tới, không ít người đều ai thanh oán thán, lộ ra vẻ đồng tình, Tiết Phá Dạ biết, tuy rằng lần này Vương Thế Trinh vào kinh chịu thẩm, nhưng mà thanh danh của hắn ở Hàng Châu vẫn là vô cùng tốt, công lao cũng là thể hiện rõ ra đó, lần này xảy ra chuyện, nhưng mà vẫn có không ít người tâm tồn đồng tình.
Vừa rẽ qua góc phố, đã thấy đám người tốp năm tốp ba tụm lại cùng một chỗ, thấp giọng nghị luận, ngẫu nhiên nghe thấy, biết bọn họ đều là đang nghị luận thảm cảnh của Vương phu nhân.
Đây là phố quan, dân chúng bình thường tự nhiên không thể ở giữa ban ngày ban mặt nghênh ngang cưỡi con ngựa cao to xuyên qua, Tiết Phá Dạ xuống ngựa, nắm cương ngựa, ở trong đám người lách qua, chỉ thấy phía trước cách đó không xa, đang có một đám người vây quanh.
Bước nhanh tiến lên, rẽ đám người ra, nghe được bên trong có người kêu lên: “Tản ra tản ra, đều tránh ra, đây là làm cái gì vậy?” Tiết Phá Dạ nhìn thấy rõ ràng, cũng là hai gã nha dịch đang xua tan đám người, nhưng mà nhân số quá nhiều, nhất thời cũng không có bị xua tan.
Ở phía sau nha dịch cách đó không xa, chỉ thấy một vị phụ nhân thân mặc y phục màu trắng đang ngồi, nàng tuổi không đến bốn mươi, phong vẫn còn đó, váy nhũ cầm bách hợp màu trắng, mặc dù không có mang trang sức trong người, nhưng mà cả người lại có vẻ ung dung đẹp đẽ quý giá, thần sắc bình tĩnh, tĩnh tọa trên thềm đá, bên người đặt một cái túi lớn, ở trên túi đang ngồi một tiểu cô nương không đến mười tuổi, trông cực kỳ thanh tú, mà bên cạnh cũng có một đứa bé trai cùng tiểu cô nương bộ dạng cực kỳ giống nhau, đang cắn răng, lạnh lùng nhìn mấy tên nha dịch.
Tiết Phá Dạ đánh giá hai đứa nhỏ nọ, trong ánh mắt rất có bóng dáng Vương Thế Trinh, không hề nghi ngờ, hai đứa nhỏ này đó là con của Vương Thế Trinh, mà phụ nhân cao quý nọ tự nhiên là Vương phu nhân lão bà Vương Thế Trinh.
| Có nha sai cao giọng nói: “Đây là gia đình tham quan Vương Thế Trinh, nếu ai ra tay tương trợ, vậy đó là trợ Trụ vị ngược, kéo vào nha môn thẩm vấn, Vương Thế Trinh này ở Hàng Châu ăn hối lộ trái pháp luật, không hề thiếu đồng đảng, mặt trên nói, nếu ai đi ra, thì đó là đồng đảng, nghiêm trị không tha”.
Vương phu nhân nghe vào trong tai, chỉ cười lạnh, cũng không biện bạch.
Liên vào lúc này, lại nghe một thanh âm quen thuộc vang lên ở bên tai, trâu bò hò hét nói: “Ai ai, ai vậy?” Từ trong đám người rẽ ra một người, mập mạp như heo, nhưng mà làn da lại cực kỳ trắng nõn, lại là Lô Phúc quản gia Lô gia.
Tiết Phá Dạ thấy hắn đi ra, biết không có chuyện tốt, mày cau lại, khóe miệng hiện lên nét cười lạnh.
Nha sai nọ tựa như nhận thức Lô Phúc, cười nói: “Ỏ, đây không phải Lô Đại quản gia sao? Hôm nay sao lại có rảnh đi ra ngoài?”
Lô Quản gia hắc hắc cười nói: “Nghe nói nơi này có náo nhiệt xem, ta vừa vặn trải qua, Hoàng lão Tứ, vợ con nhà ai vậy, ngồi ở chỗ này làm cái gì?”
Hắn gọi thẳng nha dịch nọ là Hoàng lão Tử, Hoàng lão Tứ nọ cũng không giận giận, ha ha cười nói: “Đây chính là con vợ của Tri Phủ Hàng Châu Vương đại nhân, thế nào, Lô Đại quản gia muốn nhận thức hay không?”
Lô Quản gia mê đắm nhìn chằm chằm Vương phu nhân, đi qua đánh giá một phen nói: “Ta nói Hoàng lão Tứ, đường đường Tri Phủ phu nhân sao lại ngồi ở trên thềm đá? Cái này thật có chút không thể nào nói nồi?”
Hoàng lão Tứ vuốt chòm râu nói: “Vương Thế Trinh vào kinh chịu thẩm, chỉ sợ là vừa đi liền không trở về. Phủ nha viện Hà đại nhân muốn dùng, Tri Phủ phu nhân này tự nhiên là phải dời đi nơi khác”.
Còn có một tài tử lòng đầy căm phẫn nói: “Hà Thông phán dựa vào cái gì vào trong phủ nha, cái phủ nha này là chỗ của Tri phủ đại nhân, Thông phán đều có Thông phán phủ, có cái thân phận gì vào ở phủ nha?” Tài tử này vừa mới nói xong, mọi người mặt sau cũng đều cao giọng phụ họa.
Nha dịch nọ lập tức nói: “Ngươi có phải là đồng đảng Vương Thế Trinh, nói mau, có phải hay không, nếu không vì sao phải vì Vương Thế Trinh nói chuyện?”
Tài tử nọ cũng có chút gan dạ, chính nhan nói: “Cùng lễ không hợp, cùng tình không thông, ta tự nhiên muốn nói ra xuất đạo lý”.
Nha dịch cười lạnh nói: “Đám người các ngươi chính là tâm địa gian xảo, ta cũng không sợ nói cho ngươi, Hà Thông phán vào ở phủ nha tự nhiên là có đạo lý, ý chi triều đình ít ngày nữa liền sẽ xuống dưới, cái Tri Phủ Hàng Châu này sắp là họ Hà !”
Một trận hỗn loạn, đều nghị luận.
Tiết Phá Dạ trong lòng cười lạnh: “Ngươi giữa ba ngày ban mặt như vậy tuyên dương, họ Hà nếu biết, khẳng định không có trái cây tốt cho người ăn, huyền cơ quan trường như vậy, chỉ sợ họ Hà chính mình cũng không dám nói bậy”.
Có một gã tài tử nói: “Cho dù như vậy, cũng không thể làm khó xử gia đình Vương đại nhân như vậy chứ?”
Hoàng lão Tứ thản nhiên nói: “Khó xử gia đình? Ngươi nói thử đi, chúng ta khó xử thế nào? Vương Thế Trinh nay đi kinh đô, nói trắng ra là, đó là có đi không có về, Tri Phủ Hàng Châu này đã sớm không phải họ Vương. Cái phủ nha này cũng không phải tài sản riêng của Vương gia bọn họ, tự nhiên là phải đi ra. Về phần các ngươi, ta nói rồi, nếu ai ra tay giúp trợ, tự nhiên là đồng đang Vương Thế Trinh, Vương Thế Trinh ăn hối lộ trái pháp luật, cũng không biết nuốt bao nhiêu bạc, Vương gia bọn họ là bạc nhiều, không cần phải các ngươi từ bi” Hắn nói chuyện cực kỳ lãnh đạm, hơn nữa hơi có chút kiêu ngạo.
Các tài tử đều là lòng đầy căm phẫn, nhưng mà quan gia này dù sao cũng là cơ cấu quyền uy, Vương Thế Trinh cũng quả thật thượng kinh chịu thẩm, nếu thật sự là cùng nhau bị đánh thành đồng đẳng Vương Thế Trinh, vậy tiền đồ đã có thể thật sự là bị hủy.
Người đọc sách dù sao cũng là người đọc sách, rõ ràng lí lẽ, biết là sai, nhưng mà bọn họ cũng rất ít có người có được loại hiệp khí như của hiệp khách, trừ bạo an dân, gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, cỗ anh hùng khí nó cũng không phải là người đọc sách có thể học được.