Chương 16

“Hoàng hậu nương nương giá lâm.” Tiểu thái giám ngoài cửa thông báo.
Lâm Lĩnh chấn động, không biết nên làm thế nào cho phải.


“Không cần khẩn trương.” Tiêu Nghệ Hàn trấn định mà cười, sau đó đứng dậy xuống giường, mặc vào một kiện áo ngủ, Lâm Lĩnh cũng khẽ động thân mình muốn ngồi dậy, bởi vì tối hôm qua “triền miên” có chút quá mức, cho nên thân thể hắn lúc này có chút run rẩy, Lâm Lĩnh vừa bước chân xuống giường thì dịch thể của Tiêu Nghệ Hàn còn lưu lại bên trong tiểu huyệt của hắn liền chảy xuống.


Lâm Lĩnh thật sự đứng không vững, vừa muốn cất bước rời đi, thì thân thể đã lay động, thoáng cái ngã nhào vào cái ôm của Tiêu Nghệ Hàn.


“Đừng lộn xộn, ta sẽ giải quyết chuyện này, nàng không có vào nhanh như vậy đâu”. Nói xong liền cúi người ôm ngang lấy Lâm Lĩnh đi vào một gian phòng nhỏ, trong phòng dĩ nhiên là có dục dũng để tắm rửa rồi, bên trong còn có nước ấm sẵn sàng, Lâm Lĩnh cảm thấy kì quái tại sao nơi này lại có sẵn mọi thứ như thế?


“Ha hả, lúc ta vừa tỉnh lại đã bảo người đi chuẩn bị những thứ này rồi, đừng có lo lắng, bọn họ chỉ là đứng bên ngoài bình phong nghe ta phân phó mà thôi.” Tiêu Nghệ Hàn đem Lâm Lĩnh bỏ vào mộc dũng, sau đó nhẹ nhàng hôn vào trán Lâm Lĩnh một cái, nói: “Ngươi đợi lát nữa cứ ở nơi này mặc lại y phục.” Tay chỉ chỉ y phục được xếp gọn gàng ở bên cạnh, sau đó tiếp tục nói: “Chuyện của An Thái một mình ta xử lý là tốt rồi, ta sẽ không để cho ngươi chịu bất kì ủy khuất nào.” Tiêu Nghệ Hàn mỉm cười, hắn không nghĩ lại đi giấu diếm tình cảm của chính mình đối với Lâm Lĩnh nữa, lại càng không muốn khiến cho Lâm Lĩnh đau lòng đến không nhận ra hình người nữa, ánh mắt hắn mang theo kiên định, hắn không nghĩ sẽ một lần nữa phủ nhận tình cảm của Lâm Lĩnh.


“Được, ta… ở chỗ này chờ hoàng… Oh, không, là Nghệ Hàn…” Lâm Lĩnh cúi đầu, chưa bao giờ biết chính mình có một ngày sẽ lớn mật như thế, dám gọi thẳng tên của Hoàng Thượng.


available on google playdownload on app store


“Đừng… đừng…” Tiêu Nghệ Hàn nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Lâm Lĩnh, nhịn không được mà hôn xuống, làm cho thanh âm của Lâm Lĩnh cứ như thế mà bị cắt đứt.
“Được rồi, đừng nói nữa, ta ra ngoài trước.” Tiêu Nghệ Hàn sủng nịch mà cười, sau đó liền đi ra ngoài.


“Chi …” Cánh cửa đại điện được mở ra.


Tiêu Nghệ Hàn mặc áo ngủ cứ như vậy đi ra ngoài, người ở bên ngoài nhìn thấy thì cũng chỉ nghĩ là phu thê gặp mặt cho nên mặc áo ngủ như vậy thì cũng không có vấn đề gì cả. Nhưng mà hắn lại sơ sót một điểm, chính là dấu vết hoan ái trên giường cùng kiện nữ trang của Lâm Lĩnh mặc lúc trước.


“Hoàng thượng thánh an, mong Hoàng Thượng tha thứ cho sự đường đột của thần thiếp” An Thái hành lễ nói.
“Ha hả, hoàng hậu không nên đa lễ.” Tiêu Nghệ Hàn tiến lên nâng An Thái dậy.


“Các ngươi cũng đi xuống đi.” Tiêu Nghệ Hàn đối với người hầu ra lệnh, bởi vì Y không nghĩ chuyện của Lâm Lĩnh cùng mình bị nhiều người thấy, cho dù giữ lại hoàng hậu tại Điện Dưỡng Tâm, Y cũng không muốn cho nàng biết, bởi vì chuyện mình cùng Lâm Lĩnh cùng một chỗ trong một khoảng thời gian ngắn rất khó khiến cho mọi người chấp nhận. Cho nên Y nghĩ muốn làm cho mọi người từ từ chấp nhận hắn.


“Tuân mệnh.” Mọi người lập tức rời khỏi đại điện, An Thái cũng ra lệnh cho nha hoàn cận thân của mình- Thu Nhi cũng đi ra ngoài.


An Thái tiến đến gần Tiêu Nghệ Hàn, vừa nhìn liền thấy dấu vết trên người của Y, điều này rõ ràng chứng tỏ tối hôm qua có cùng người khác hoan ái qua, điều này khiến cho An Thái vô tức giận, đại hôn một năm, Tiêu Nghệ Hàn chưa từng có lần nào chạm qua chính mình, vốn tưởng rằng Y đối với chính mình là không có tình cảm, suy nghĩ một chút rồi cũng cho qua, nàng nghĩ có thể dùng thời gian chiếm lấy trái tim của Y, bây giờ, trái tim của Y lại dành cho nữ nhân khác, Y lấy nàng, rõ ràng chỉ là muốn lợi dụng nàng để lấy lòng phụ thân, phụ mẫu của nàng, là nữ nhân nào thì cũng sẽ vì như vậy mà tức giận thôi.


An Thái gượng cười, nói: “Hoàng thượng sáng nay không vào triều, thần thiếp nghĩ có phải là do thân thể của người không khỏe hay không, cho nên mới cho người hầm gà cùng nhân sâm, mang đến cho Hoàng Thượng dùng.”


“Hả? Oh, vậy hoàng hậu cứ đem canh gà để trên bàn đi, đợi lát nữa Trẫm sẽ uống.” Tiêu Nghệ Hàn tùy tiện ứng vài câu cho qua chuyện.
“Oh, được” Sau đó, An Thái đem canh đặt ở trên bàn, sau đó ánh mắt liền hướng về phía bên trong mà nhìn vào, vừa nhìn liền thấy là y phục của nữ nhân…


An Thái nghiêng người, thừa dịp Tiêu Nghệ Hàn có chút thất thần mà tiến vào bên trong, đi tới bên giường, cầm lấy y phục của Lâm Lĩnh, Tiêu Nghệ Hàn rất nhanh liền phản ứng lại, Y lập tức vọt qua, đem y phục đoạt lại, nói: “Hoàng hậu, ngươi như thế nào có thể tự tiện đến gần giường của Trẫm.” Lúc nói ra những lời này, Tiêu Nghệ Hàn có chút lực bất tòng tâm.


“A, ta tại sao lại không thể? Ta là hoàng hậu, hậu cung ba nghìn đều do ta trông nom, có thể đến gần long sàng của Hoàng Thượng sợ rằng chưa có người nào so với ta có tư cách hơn đi? Hoàng Thượng nếu không thích thần thiếp, vậy tại sao lại không nói thẳng?” An Thái nói mấy câu cuối, ngữ khí có chút nặng nề, chính nàng cũng biết chính mình hiện tại đang vô cùng kích động, nhưng mà người nam nhân mình thích cưới chính mình rồi lại bỏ mặc, rồi lại cùng nữ nhân khác cùng một chỗ oanh oanh yến yến, đang trong tình trạng tức giận vô cùng cho nên cũng không quảng cái gì là quân thần chi lễ, cái gì lễ tiết, ngữ khí tràn đầy phẫn nộ, nàng bây giờ chính là dùng thân phận của một thê tử chất vấn trượng phu của mình.


Tiêu Nghệ Hàn sửng sốt, không biết nên chống đỡ ra sao? Chẳng lẽ nói với An Thái rằng kỳ thật người đó vốn là một nam tử? Này…


Tiêu Nghệ Hàn cũng không muốn thương tổn An Thái, hắn rất rõ ràng An Thái đã phải chịu rất nhiều ủy khuất, hắn biết chính mình đối với An Thái có bao nhiêu là bất công, nhưng mà Lâm Lĩnh mới chính là người mà mình để vào trong lòng, chưa từng có người nào có thể thay thế hắn cả.


“Trẫm không phải có ý tứ này, hoàng hậu, Trẫm không phải…” Lời nói có chút ngập ngừng.


“Hoàng thượng nếu thích nữ tử này, thần thiếp có thể để cho Hoàng Thượng nạp phi mà, thần thiếp không phải là người không thông tình đạt lý, chỉ cần nàng là một người biết lễ nghĩa, thần thiếp tự nhiên sẽ xem nàng như muội tử của mình, nhưng mà Hoàng Thượng lại làm như vậy, thật là không tín nhiệm thần thiếp mà, thần thiếp cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, nếu Hoàng Thượng thích thì thần thiếp cũng không dám phản đối, chỉ cần Hoàng Thượng mở kim khẩu, xuống thánh chỉ, thần thiếp cho dù có một ngàn một vạn không muốn, thì cũng sẽ không nói gì, Hoàng Thượng cần gì như thế… Như thế…” Vừa nói xong, An Thái liền làm bộ chảy nước mắt, nhưng mà nước mắt này, nàng không thể không thừa nhận cũng vì nàng đối với Tiêu Nghệ Hàn chính là một mảnh chân tình, là thật tâm


“Hoàng hậu… Trẫm không phải ý tứ này, Trẫm…” Tiêu Nghệ Hàn bị An Thái nói như vậy, Y cảm giác được chính mình mới là người có lòng dạ hẹp hòi.


“Hoàng Thượng có thể để cho thần thiếp gặp mặt người nữ tử kia một chút được không? nói không chừng thần thiếp vừa thấy nàng liền thích thì sao? Ta đây cũng sẽ đến chỗ Thái hậu nói tốt một chút, chỉ là nạp một phi tử thôi mà, thần thiếp không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, hãy để nữ tử kia ra gặp mặt thần thiếp đi.” An Thái mạnh mẽ mạnh yêu cầu muốn gặp Lâm Lĩnh.


“Này… Không phải Trẫm không muốn cho Hoàng Hậu gặp hắn, thật sự là… không phải người này” Tiêu Nghệ Hàn không biết nên giải thích như thế nào.


“Cái gì gọi là không phải người này? Hoàng Thượng thật đúng là xem thường thần thiếp rồi à, y phục này, còn dấu vết ở trên giường, không lẽ là do thần thiếp một mình tự suy diễn, trước đây thần thiếp cũng đọc qua chút sách, thần thiếp biết rõ là đã xảy ra chuyện này, Hoàng Thượng hãy để cho cô nương đó ra gặp thần thiếp đi, nếu như cô nương đó có gia thế trong sạch, Hoàng Thượng cũng nên cấp cho nàng một danh phận.” An Thái nói liên tục làm cho Tiêu Nghệ Hàn không có cách nào giải thích được tình huống này.


Đột nhiên, trong nội ốc truyền đến một ít tiếng nước chảy, Tiêu Nghệ Hàn vốn không hề chú ý tới, bởi vì tiếng nước rất nhỏ, ai ngờ An Thái thế nhưng lại lập tức nghe được, sau đó nhanh chóng mà khéo léo không một tiếng động tiêu sái bước đến bên ngoài sa liêm trong nội ốc. Tiêu Nghệ Hàn nhìn thấy An Thái đi qua, lập tức muốn tiến lên ngăn cản, ai ngờ đã muộn, An Thái đem sa liêm vén lên…


“Như thế nào… lại như vậy… Hắn là ai?” An Thái có chút cà lăm, hình ảnh trước mắt khiến cho nàng có chút sửng sốt, trước mắt nàng là một nam tử đang mặc nội khố, thân thể mỏng manh có chút nhu nhược, mà khuôn mặt người này có chút quen thuộc…


“Nô tài Thỉnh an Hoàng hậu nương nương!”. Lâm Lĩnh lập tức quỳ xuống hành lễ.


“Ngươi… Ngươi là ai?” An Thái có điểm không biết nói như thế nào, nam tử trước mắt là ai? Trên cổ hắn tràn đầy những hồng ngân, thân thể mềm mại có chút nhu nhược, bộ dạng lớn lên vô cùng thanh tú động lòng người, ngay cả một nữ tử như chính mình cũng có chút mặc cảm, chẳng lẽ, chẳng lẽ y phục nọ là của người này?


“Nô tài… Nô tài… Nô tài chính là người nữ tử mà Hoàng Hậu nương nương vừa mới nói tới… ” Lâm Lĩnh có chút cà lăm, hắn nghĩ muốn nói dối, nhưng mà không biết nên nói dối như thế nào, đành phải nói thật tất cả.


“Cái gì?” An Thái có điểm mơ hồ, nữ tử? Hắn chính là…


An Thái trừng mắt nhìn người nam tử trước mắt mình, hắn chính là người mà Hoàng Thượng yêu thích sao? Như thế nào lại như vậy? Chính mình lại bị bại dưới tay của một tên nam nhân? An Thái tức giận vạn phần, cũng không hề suy nghĩ cẩn thận liền giáng cho Lâm Lĩnh một bạt tai, nói: “Ngươi… Ngươi như thế nào có thể… làm cho hương khói của hoàng gia… ngươi…” An Thái thật sự là tìm không ra được cái cớ nào để trách cứ Lâm Lĩnh, chỉ có thể đem chuyện hương khói của hoàng gia ra mà nói, xem một câu nói đó như là lý do để bao biện cho sự tức giận của chính mình.


Thân thể Lâm Lĩnh vốn suy yếu, lại bị An Thái giáng cho một cái tát thật mạnh thì ngay lập tức ngã xuống đất, hắn không nói gì, bởi vì hắn biết mình đã sai hoàn toàn.


Tiêu Nghệ Hàn lập tức bắt lấy bàn tay đang muốn đánh tiếp của An Thái, ánh mắt tràn đầy căm tức mà nhìn nàng, ra lệnh: “Ngươi đi ra ngoài cho Trẫm! Sau này không có lệnh của Trẫm thì không được tiến vào Dưỡng Tâm Điện nửa bước! Đi ra ngoài!”. Lúc trước, Tiêu Nghệ Hàn đối với An Thái còn có chút áy náy, sau một cái tát kia thì toàn bộ áy náy đó đều tan thành mây khói, ánh mắt Y lúc này nhìn nàng chỉ tràn đầy lạnh lùng cùng tức giận.


“Ta… Hoàng thượng… Thần… Thần thiếp…” An Thái nghĩ muốn giải thích, nghĩ muốn nói cho Tiêu Nghệ Hàn rằng chính mình đối với hắn có bao nhiêu là yêu thích, cũng chính vì yêu thích cho nên mới có thể kích động như thế, nhưng ngay lúc này, một câu nói đầy đủ nàng cũng không thể nào thốt ra thành lời, bởi vì, nàng chưa từng nhìn thấy bộ dáng tức giận cùng kích động như vậy của Tiêu Nghệ Hàn.


“Đi ra ngoài! Trẫm chỉ nói một lần!” Tiêu Nghệ Hàn vẫn lãnh khốc như trước, bởi vì Y không có cách nào đối với ai trừ Lâm Lĩnh ra mà có chút yêu thương, một chút cảm tình, thậm chí một chút thương xót Y cũng rất keo kiệt.


“Tuân mệnh…” An Thái rất không tình nguyện mà trả lời, nhưng mà chỉ có như vậy khiến cho nàng có thể từ bỏ ý đồ sao?


An Thái rời khỏi Điện Dưỡng Tâm, liền lập tức đến Từ Ninh cung, nghĩ muốn hướng Thái hậu để cáo trạng, bởi vì lần này nàng có đầy đủ lý do, Hoàng Thượng lại đi yêu thương một nam nhân, nếu nói như vậy Thái Hậu chắc chắn sẽ không đồng ý rồi!


Tiêu Nghệ Hàn ôm lấy Lâm Lĩnh bị té ngã dưới mặt đất dậy, đem hắn ôm vào trong ngực của mình, hôn nhẹ xuống trán Lâm Lĩnh một cái, nói: “Khiến cho ngươi chịu ủy khuất rồi!”
Cứ như vậy mà sủng nịch, cứ như vậy mà yêu thương.


“Hoàng thượng… Đừng như vậy, hoàng hậu nàng… Tiểu Lâm tử vốn là một người có thân phận thấp kém, là người không đáng để ý tới, là Tiểu Lâm Tử mê hoặc Hoàng Thượng, mong Hoàng Thượng đừng trách tội Hoàng Hậu… đừng…”. Tiêu Nghệ Hàn hung hăng mà hôn Lâm Lĩnh, vừa hận lại vừa tức, hận hắn vĩnh viễn không biết tình cảm của chính mình, giận hắn vì hắn vĩnh viễn không biết bảo vệ chính mình như thế nào.


“Hoàng Thượng… Đừng đừng… Đừng như vậy… Đừng đừng…” Lâm Lĩnh nghĩ muốn đẩy Tiêu Nghệ Hàn ra.


Đôi môi của Tiêu Hghệ Hàn rốt cục cũng rời đi khỏi môi Lâm Lĩnh, nói: “Ngươi như thế nào có thể nói chính mình như vậy? Cái gì mà mê hoặc? Ngươi hiểu sao? Ngươi như thế nào biết mình có thể mê hoặc ta, ngươi thật sự là quá mức ngu ngốc.” Ngữ khí tràn đầy sủng nịch.


“Ta… Ta không biết, nhưng mà ta cảm giác được, chính xác là ta đã sai lầm rồi… Ta…” Lâm Lĩnh không biết nên biểu đạt cảm giác của mình như thế nào, hắn có bao nhiêu mâu thuẫn, Tiêu Nghệ Hàn có lẽ không cách nào hiểu rõ, thân là một người nô tài, hắn thế nhưng lại cùng Hoàng Thượng một chỗ, yêu Hoàng Thượng, rồi lại tạo áp lực cho Y, thật vất vả mới có thể lấy dũng khí cùng Hoàng thượng một chỗ, rồi lại cảm giác chính mình đã làm sai…


“Ngươi không có sai, sai chính là ta không nên làm một Hoàng thượng, ngươi cũng không nên làm một thái giám, nhưng mà những chuyện đó đã không còn trọng yếu nữa, quan trọng nhất là, chúng ta yêu nha.” Tiêu Nghệ Hàn cảm thấy tất cả đều không có chuyện gì nữa rồi, khi Y biết Lâm Lĩnh ở lại bên người Tiêu Nghệ Uẩn, tinh thần của Y hoàn toàn tan rã, Y không thể chịu đượng được việc Lâm Lĩnh ở bên cạnh của một người khác, Y rốt cục rõ ràng cảm giác của chính mình đối với Lâm Lĩnh, cái loại cảm giác này khiến cho Y vì hắn mà không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, Y tình nguyện vứt bỏ hết thảy chỉ vì một người, vì hắn.


“Ta…” Lâm Lĩnh nhìn ánh mắt nóng rực của Tiêu Nghệ Hàn, không biết nên nói cái gì, mặt đỏ bừng…






Truyện liên quan