Chương 41: Kế trong kế
Bùi Minh Thúy lời nói tuy đã đổi giọng, nhưng hào khí vẫn không giảm, Cao Sĩ Thanh nghe chỉ có thể cười khổ mà gật đầu, "Bùi tiểu thư nói rất đúng".
Nhưng thật ra lời trong lòng hắn muốn nói chính là, ta chỉ sợ tên Tiêu Bố Y kia không phải là nam nhân, bằng không làm sao có thể cự tuyệt loại hấp dẫn này, nhưng ý tưởng của Bùi Minh Thúy, hắn cũng không muốn phản bác.
"Ngươi điều tr.a thế nào rồi?" Bùi Minh Thúy ánh mắt lóe lên, kể từ đó, không ai có thể nhìn ra nàng là một người thô lỗ, tùy tiện nữa.
"Tiêu Bố Y hình như xuất thân từ mã phỉ," Cao Sĩ Thanh nghiêm chỉnh nói: "Khi hắn phái hai thủ hạ trở về, ta đã phái người theo dõi, tuy không phát hiện được nơi ở của bọn họ, nhưng căn cứ theo sự tính toán của ta, bọn họ xa nhất cũng là ở tại vùng biên quan, cũng không thể qua sông vượt biên giới được. Nơi đó phía tây gần Hoàng Hà, bắc giáp trường thành, núi non liên miên, triều đình không thể quản, chỉ có quân Đột Quyết là hay lui tới".
"Ngươi một khi không phát hiện được nơi ở của bọn họ, vậy sao có thể tính toán được?" Bùi Minh Thúy cẩn thận hỏi lại.
"Ta tuy không cho người theo dõi bọn họ quá xa, nhưng tính toán theo lộ trình của bọn họ" Cao Sĩ Thanh mỉm cười, "Bởi vì Tiêu Bố Y hiển nhiên chỉ chaủan bị có ba người mà tiến hành buôn bán, Dương Đắc Chí cùng Tiển Đầu kia ngày hôm trước đi, chính ngọ hôm nay mới về, lại mang theo mấy người. Ta chỉ việc tính toán lộ trình theo sức ngựa nhanh nhất".
"Ồ, Cao lão ngươi cũng thực tinh tế" Bùi Minh Thúy hơi cau mày, "Từ khi Trụ quốc Dương Huyền Cảm binh biến, Thánh Thượng lại tam chinh Triều Tiên, dân khổ không chịu nổi, binh cũng không chịu nổi cũng không ít người trốn ra nơi hoang vu, nơi đó cũng giống vậy, chẳng lẽ bọn họ lại là đào binh?"
Tiêu Bố Y cũng không có ở đây, bằng không quá nửa là hết sức kinh ngạc, đây không phải là Bùi Minh Thúy mà hắn đã thấy, chẳng lẽ biểu hiện tùy tiện của nàng đều là giả hay sao?
"Bọn họ nếu là đào binh hoặc mã phỉ, Bùi tiểu thư chuẩn bị bắt bọn họ sao?" Cao Sĩ Thanh hỏi.
"Vậy cũng không" Bùi Minh Thúy lắc đầu, "Chẳng qua thân phận của hắn đích xác có chút phiền toái, theo sự khảo nghiệm của ta hôm nay, Tiêu Bố Y là nhân tài, khuyết điểm duy nhất chính là tâm còn mềm yếu, dùng cảm tình mà làm việc. Nhưng hắn nếu không mềm lòng, sử xự theo cảm tình, thì hắn cũng sẽ không phải là người mà ta thưởng thức. Hắn tuyệt không phải là vật tỏng ao tù, chỉ cần có được sự giúp đỡ, ắt có thể thành sự nghiệp".
"Vậy tiểu thư còn do dự điều gì?" Cao Sĩ Thanh khó hiểu.
"Hắn một khi đã là người của Bùi Gia thương đội, nhất cử nhất động về sau hiển nhiên sẽ quan hệ đến Bùi phiệt," Bùi Minh Thúy nhíu này nói: "Ngươi xem hắn hiện tại cũng không có gì quan trọng, nếu nếu ngày sau có cơ hội lên như diều gặp gió, triều đình là nơi ao bùn rất sâu, lão già Ngu Thế Cơ kia nói không chừng sẽ lấy thân phận của hắn mà tiến hành đả kích Bùi phiệt, một khi đã như vậy, chúng ta không thể không phòng".
Cao Sĩ Thanh thở dài một tiếng, "Bùi tiểu thư chẳng lẽ đã tính chuẩn Tiêu Bố Y về sau nhất định sẽ có thành tựu kinh người, lúc này mới khổ tâm nghĩ đến sự tình về sau". Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Bùi Minh Thúy khẽ cười nói: "Ta đã từng xem sai người nào chưa?"
"Vậy cũng rất ít" Cao Sĩ Thanh xem ra cũng là lão mưu thâm tính, nhưng lại đối với Bùi Minh Thúy tràn đầy bội phục, "Bùi tiểu thư vài năm trước đã nói Lý Mật có tài, nhưng lại có cốt phản, sớm muộn cũng sẽ thành họa lớn tâm phúc của triều đình! Về sau hắn quả nhiên đi theo Dương Huyền Cảm phản loạn, hơn nữa thiếu chút nữa là binh động Đông Đô, hiện tại tuy ở đâu không rõ, nhưng quá nửa là chờ thời cơ. Nhưng Lý Mật dù sao cũng xuất thân sĩ tộc, văn võ song toàn, huống hồ còn thừa kế Bồ Sơn Công, Tiêu Bố Y hắn chỉ là một thân áo vải, làm sao có thể so sánh?"
"Thương ưng có lúc có thể bay ngang tầm với gà, nhưng gà lại vĩnh viễn không thể bay cao được như thương ưng" Bùi Minh Thúy thản nhiên nói: "Có những người trời sinh đã nhất định không phải là kẻ tầm thường, Lý Mật như vậy, Tiêu Bố Y cũng giống như vậy, ta nếu không tin vào ánh mắt của chính mình, hà tất phải bỏ công ra khảo nghiệm hắn? Hắn hôm nay mà lên giường với Mộng Điệp, vậy cũng là hạng người tham luyến sắc đẹp, ta hôm nay cũng đã có thể đi ngủ sớm, không cần phải đến đây để nghiên cứu hắn".
Cao Sĩ Thanh lắc đầu, "Ta cũng tin tưởng vào tầm mắt của tiểu thư, một khi đã như vậy, tất cả ta đều dựa theo sự phân phó của tiểu thư mà làm việc".
Bùi Minh Thúy gật gật đầu, nhấp một ngụm trà rồi hỏi: "Từ Hồng Khách người này đã điều tr.a thế nào rồi, hắn tuy yêu Mộng Điệp, từ Duyện Châu đến Giang Nam, lại từ Giang Nam đuổi đến Mã ấp, tối nay cũng không xuất tiền ra, nhìn thấy người hắn yêu như vậy mà vẫn có thể nhẫn tâm phất tay áo rời đi, coi như là người ẩn nhẫn tâm cơ trầm ổn, từ điểm đó xem ra, hắn sẽ không tha Tiêu Bố Y".
Nàng đề cập đến, hiển nhiên chính là Từ Hồng Khách Từ tiên sinh tối hôm nay.
"Chỉ nghe nói Từ Hồng Khách người này đã có vài năm làm đạo sĩ ở Hoa Sơn, có thể nói hắn ba phần ngũ điển, chư tử bách gia, thiên văn địa lý, thao lược binh pháp đều tinh thông, sau đó cùng Từ Viên Lãng ở Duyện Châu nhận thân thích, được sự trợ giúp của Từ Viên Lãng mà bắt đầu làm ăn, nhưng cũng không mấy chắc chắn".
"Làm ăn là giả, nhìn thiên hạ đại thế mới là thật" Bùi Minh Thúy đột nhiên thở dài một hơi.
Bùi Minh Thúy tuy là nữ nhân, nhưng xem ra so với nam nhân suy nghĩ còn sâu xa hơn nhiều, nàng lúc thì hào phóng, lúc thì tinh tế, nhưng thở dài nưh vừa rồi lại rất ít thấy, ít nhất nàng thể hiện trước mặt mọi người đều là sự bất cần của nàng, sự hào phóng của nàng, sự khinh thường không thèm để ý của nàng, lại đem sự tinh tế minh mẫn che dấu đi, không để ai biết.
Nhưng nàng đột nhiên thở dài, vẻ mặt lại hết sức ưu sầu.
"Tiểu thư, người sao lại thở dài?" Cao Sĩ Thanh lo lắng: "Thân thể của người không được tốt, thật ra không thích hợp để suy nghĩ nhiều".
Bùi Minh Thúy xua xua tay, "Chúng ta ăn bổng lộc của vua, phải chia sự ưu phiền của vua, cũng là chuyện đưong nhiên. Nhưng Thánh Thượng mỗi ngày lại càng thêm vô thường, Ngu Thế Cơ lại thường xuyên ở bên cạnh xiểm nịnh. Từ Hồng Khách là kẻ bất phàm, Từ Viên Lãng lại dã tâm bừng bừng, hôm nay lại xuất hiện thêm Từ Thế Tích. Từ gia cao môn tại Sơn Đông rất có danh vọng, không thể không phòng. Địch Nhượng tại Ngõa Cương là người khí lượng nhỏ hẹp, chỉ lo những mối lợi nhỏ, vốn không thể thành được việc gì. Nhưng Từ Thế Tích chỉ mới nửa năm, thế nhưng tại Ngõa Cương có thể đại thắng mà thanh danh đại chấn".
Cao Sĩ Thanh im lặng một hồi rồi nói, "Tiểu thư, người nói đều đúng, nhưng chúng ta không thể quản được nhiều như vậy".
Bùi Minh Thúy cười khổ, "Ta làm sao mà không biết, mấy nam nhi này vốn là do Đại Tùy sử dụng thì có thể làm cho đại hưng, nhưng Thánh Thượng lại khư khư cố chấp, làm cho họ ngày càng xa rời. Ta một khi đã phát hiện ra Tiêu Bố Y, thì phải dẫn hắn đi theo chính đạo, còn không thì không thể để tồn tại được. Bùi Gia lấy Thánh Thượng làm căn cơ, mối lo của Thánh Thượng chính là mối lo của Bùi Gia. Thánh Thượng tam chinh Triều Tiên không thành, uy danh đã sớm dao động, Trụ quốc Dương Huyền Cảm phản loạn tuy chỉ có mấy tháng, nhưng lớp hào môn sĩ tộc tham dự cũng không thiếu, điều này nói rõ những người này đã muốn trỗi dậy, chỉ là chờ đợi thời cơ mà thôi. Nếu Thánh Thượng cứ tiếp tục như vậy mà không tỉnh ngộ lại, ta chỉ sợ trong vòng ba năm, thiên hạ đại loạn sẽ không thể thu thập được nữa".
"Tiểu thư, người nói như vậy tuy là trung quân, nhưng ngàn vạn lần không thể để cho Thánh Thượng nghe được, người không ởbên canh Thánh Thượng, Ngu Thế Cơ thì lại luôn xem người là cái gai trong mắt, nhưng lời này nếu lọt vào trong tai Thánh Thượng, nặng thì chém đầu lưu đày, nhẹ thì cũng làm cho có tâm đố kỵ với người" Cao Sĩ Thanh giật mình.
Bùi Minh Thúy ảm đạm hồi lâu mới nói: "Ta tự có chừng mực".
Hai người im lặng, trong phòng yên lặng.
"Vương gia, Lâm gia đều là hoa tộc Giang Nam," Bùi Minh Thúy rốt cuộc lại nói: "Lần này bởi vì Thiên Mậu bại nên mới chuyển sang Bùi Gia, chẳng qua hai người này đều là kẻ giao xảo, nói không chừng sẽ đổi bên bất cứ lúc nào, ngươi cũng phải đề phòng".
Cao Sĩ Thanh chậm rãi gật đầu, "Tiểu thư, người lâu nay vẫn cứẩn nhẫn, lấy vẻ hào phóng mà đối phó, làm cho bọn họ không dám dối trá. Lần này đua ngựa vốn tính là sẽ thua, Thiên Mậu lên đường, Bùi Gia cũng kiên nhẫn ở lại. Chúng ta sẽ mượn lực của Đột Quyết đả kích danh dự của Thiên Mậu, Bùi Gia có thể đặt mình ở bên ngoài, không chút tổn hao, Thiên Mậu lên đường chịu trắc trở, danh vọng nhất định sẽ suy giảm, các thương nhân này nhất định sẽ chuyển sang Bùi Gia, kể từ đó, vừa có thể đả kích các nhà kia, lại có thể phát triển Bùi phiệt, đồng thời lấy được sự tin tưởng của Thánh Thượng, vốn một mũi tên có thể bắn rụng nhiều con chim, nhưng lần này người vì sao lại thay đổi chủ ý?"
"Ta trước kia đích thực có ý tưởng này," Bùi Minh Thúy cười rộ lên, "Nhưng ta cũng không biết Tiêu Bố Y lại có thuật cỡi ngựa tinh thuần đến như thế, lại có thể thắng trận này. Lương Tử Huyền cũng chưa đủ trình độ, mấy trò ấy của hắn làm sao có thể qua mắt được ta, ta cố ý thua liên tiếp hai trận, dùng kiêu binh chi kế để đánh lớn trận thứ ba, nhìn như ăn cả ngã về không, cũng là từng bước tiến hành. Hắn vẫn nghĩ ta thua hai trận thì hồng cả mắt lên, lấy lợi ích nửa năm của thương đội để đánh cuộc, lúc này mới dùng hết tâm cơ để thắng cho bằng được ta, lại không biết ta đã sớm chuẩn bị để cho bọn họ lên đường, để đem Bùi Gia đặt ở bên ngoài mọi việc".
"Nhưng người tính không bằng trời tính," Bùi Minh Thúy lại nói: "Tiêu Bố Y nghĩ rằng ta hành động theo cảm tình, lại cùng ta tình đầu ý hợp, cho nên dốc toàn lực giúp ta thắng trận này, hắn liên tục hai ngày hai đêm ngủ tại chuồng ngựa để thuần ngựa, nghĩ đến cũng thực làm cho ta động lòng".
Cao Sĩ Thanh im lặng một hồi, lúc này mới hỏi: "Tiểu thư chính bởi vì hắn liều mạng thuần ngựa hai ngày tại chuồng ngựa, nên lúc này mới trợ giúp cho hắn phát triển?"
"Đúng vậy" Bùi Minh Thúy chậm rãi gật đầu, "Hắn lấy tình bằng hữu đối đãi với ta, ta có thể nào không chút động lòng. Hắn đem toàn bộ vàng bạc mà ta thưởng cho hắn tặng