Chương 79: Khả Đôn

Nhìn thấy Chu Mộ Nho đã không có gì đáng ngại, Tiêu Bố Y dẫn mấy huynh đệ qua xem thương thế của các hộ vệ.


Lục An Hữu sắc mặt tái xanh, cũng không quên trị thương cho thủ hạ. Loại trường hợp này hắn cũng không lạ gì, đương nhiên đã chuẩn bị thuốc trị thương, không giống như đám người Tiêu Bố Y không có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ. Chỉ là người ch.ết thì vô luận thế nào cũng không thể sống lại được.


Các thương nhân rốt cuộc cũng đi tới, cố nén sự ghê tởm, có nhiều người ngửi thấy mùi máu tanh, đã chảy sang một bên ói mửa, đại đa số thì chủ động hỗ trợ băng bó vết thương, Lục An Hữu sắc mặt rốt cuộc cũng đã hòa hoãn lại, trời cũng chỉ là nửa đêm, vẫn còn tối đen như mực.


Đợi sau khi lo xong cho thương binh, mọi người sau khi bận rộn rốt cuộc cũng tranh thủ chợp mắt một lát, chỉ là khi nghĩ đến sự hung hãn của Lịch Sơn Phi, sợ hắn lại đến báo thù, cũng không dám ngủ say.


Sau khi trở lại lều, Hàn Tuyết nhìn thấy lưng của Tiêu Bố Y có thương tích, không tị hiềm mà băng bó vết thương cho hắn, cũng làm cho Tiêu Bố Y có chút cảm kích cùng ngạc nhiên.


Hai người như đã hiểu được, khi đến Mông Trần tộc cũng là lúc bọn họ chia tay, cho nên cũng không đề cập đến chuyện này. Tiêu Bố Y tự thấy tuy cũng không có bản lĩnh văn võ song toàn gì, nhưng chấn hưng bộ lạc cũng không thành vấn đề, chỉ hy vọng Hàn Tuyết yên tâm, Hàn Tuyết cũng cảm thấy ảm đạm, khi nghĩ đến tộc nhân cũng bồi hồi bất định.


available on google playdownload on app store


Tiêu Bố Y là người tốt, cũng có bản lãnh, bản thân mình ở chung với hắn, lời tuy không nhiều lắm, nhưng loại nam nhân này thành thục chững chạc, làm cho nữ nhân yên tâm. Hắn đối với mình chăm sóc chiếu cố, lại không cần báo đáp, nhưng điều này Hàn Tuyết đương nhiên ghi tạc trong lòng, cảm kích tuy không phải là tình yêu, nhưng cảm kích có những lúc cũng có thể chuyển hóa thành tình yêu, Hàn Tuyết mông mông lung lung chỉ cảm thấy, bỏ qua Tiêu Bố Y, nàng chỉ sợ sẽ không thể tìm thấy cảm giác như hiện tại nữa.


Hai người ttrầm tư suy nghĩ, trong mông lung mà ngủ đi, ánh mặt trời vừa mới sáng, Dương Đắc Chí đã ở ngoài lều thấp giọng hô một tiếng, "Bố Y".


Khi Tiêu Bố Y đứng dậy, thì phát hiện không biết từ khi nào thì, Hàn Tuyết một tay đã khoác lên ngực hắn, như con mèo nhỏ nằm cuộn tròn bên người hắn, khuôn mặt áp lên ngực, có chút ỷ lại. Tiêu Bố Y ngẩn ra, nhẹ nhàng nâng cánh tay của Hàn Tuyết lên, chậm rãi hạ xuống, lấy tấm chăn đắp lên cho nàng rồi mới đi ra.


"Đắc Chí, chuyện gì vậy?"
"Thương đội muốn thương lượng chút chuyện, cần ngươi tới" Dương Đắc Chí giải thích.


Tiêu Bố Y theo Dương Đắc Chí đến triền núi, phát hiện đã có đủ mặt, Lục An Hữu, Tiểu Hồ Tử, Lâm Sĩ Trực, Trầm Nguyên Côn, Viên Lam, ân Thiên Tứ đều có mặt, những người này đều là nhân vật có tiếng nói triong thương đội. Bì Già lão nhân cũng ở đó, ngồi trên một tảng đá, nhìn như là tượng gỗ vậy.


Sau khi vài lời tiếp đón, Tiêu Bố Y tìm một tảng đá ngồi xuống, không đợi mở miệng thì Lâm Sĩ Trực đã khẽ cười nói: "Bố Y, quấy rầy giấc ngủ, xin thứ lỗi".
"Chức trách còn đó, sao dám không đến" Tiêu Bố Y cũng cười nói.


Các thương nhân liếc mắt nhìn nhau, rồi cũng là Lâm Sĩ Trực mở miệng, "Một khi Phó lĩnh đội cũng đã có mặt, ta nghĩ người đã đủ, mọi người cũng đã có thể thương lượng công việc".
"Ồ?" Tiêu Bố Y ánh mắt đảo qua khuôn mặt của mọi người, "Các vị nói vậy đều đã có chủ ý?"


Tiểu Hồ Tử ngẩng đầu nhìn trời, Lục An Hữu cúi đầu nhìn đất, không khí có chút khẩn trương. Các thương nhân sắc mặt đều do dự, Tiêu Bố Y chỉ một lát đã hiểu được sự tình, mâu thuẫn ở đây nguồn gốc là bắt đầu từ Tiểu Hồ Tử cùng Lục An Hữu.


Xem tình hình của hai người, hiển nhiên không tính là thân thiết với nhau gì. Thủ hạ của Lục An Hữu ch.ết gần nửa, đối với việc Tiểu Hồ Tử đến lúc cuối cùng mới ra tay hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ. Tuy về góc độ chiến lược mà nói, Tiểu Hồ Tử đến lúc cuối cùng mới ra tay về mặt thời cơ rất là thành công, nhưng dù sao với cái giá phải trả là tính mạng của các hộ vệ, Tiêu Bố Y cũng không làm được, hôm nay vừa mới lên đường, hộ vệ đã ch.ết thảm trọng, cũng khó tránh làm cho các thương nhân lo sợ, ý niệm quay trở vềở trong đầu nói không chừng đều có.


Trầm Nguyên Côn ho khan một tiếng, chắp tay nói: "Chuyện tối hôm qua Bố Y cũng đã biết, chúng ta mới vừa lên đường, hộ vệ đã mất quá nửa, tiền đồ khó nói. Hôm nay tuy Lý Chí Hùng đã trọng thương không trừng phạt cũng ch.ết, nội gian Trữ Phong cùng Hùng Trí Vĩ đã đào tẩu, tuy bên trong đã không còn lo lắng, nhưng lại có ngoại hoạn, mấy người chúng ta sau khi thương lượng, đều cảm thấy thương đội nên báo lại với Cao gia, phái thêm chút hộ vệ tới".


"Ồ, các người lo lắng cũng có đạo lý," Tiêu Bố Y gật đầu, nhìn thấy các thương nhân sắc mặt đều đỡ hơn thấy rõ, quay đầu nhìn về phía Lục An Hữu nói: "Không biết Lục lĩnh đội có ý kiến gì?"


Lục An Hữu hừ lạnh một tiếng, "Ta thì có ý kiến gì, ta ở tại thương đội chẳng qua chỉ là một lĩnh đội hộ vệ, phụ trách bảo hộ sự an toàn của khách thương. Các người nếu đi thảo nguyên, ta đương nhiên không thể không bảo hộ, các ngươi muốn ở lại chỗ này, ta sẽ phái người quay về báo lại cho Cao gia để phái thêm người tới".


"Ồ" Tiêu Bố Y lại gật đầu, "Đề nghị của Lĩnh đội cùng Lâm huynh cũng không tính là xung đột".


Lâm Sĩ Trực trong lòng cười khổ, thầm nghĩ ngươi là thật không rõ hay là giả hồ đồ, "Chúng ta tuyệt đối không có nghi ngờ về năng lực của Lục lĩnh đội, đêm qua Lục lĩnh đội đổ máu lui địch, mọi người đều trông thấy, cho dù có Cao gia ở nơi đây, ta nghĩ người có lương tâm đều sẽ không nói được Lục lĩnh đội một chữ nào".


Lục An Hữu sắc mặt nhiều ít cũng có chút hòa hoãn, Lâm Sĩ Trực nói ra chính là chỗ lo lắng của hắn. Hắn tự nghĩ võ công cao cường, lần này sau khi trở về chắc chắn sẽ được đề bạt, không nghĩ đến vận khí quá tệ, đụng ngay gần trăm người của Lịch Sơn Phi công kích thương đội.


Lần này hộ vệ của Lục An Hữu tổn hại thảm trọng, tuy nói là đánh bất ngờ nhưng hắn dù sao cũng phải có trách nhiệm, lúc trước Tiêu Bố Y đã nhắc nhở, hắn còn chủ quan không nghe, còn nói lời trào phúng, tất cả đều bị Lâm Sĩ Trực cùng Trầm Nguyên Côn chứng kiến, nếu nói lại cho Cao gia nghe, khi trở về nói không chừng còn có thể bị trách cứ, nội tâm chỉ hy vọng lên đường trước, đợi khi thương đội thành công trở về thì mới lấy công bù tội, đương nhiên là không hy vọng lập tức hồi báo cho Cao gia.


Nhưng Lịch Sơn Phi rút lui, phía trước nói không chừng còn có mã phỉ, nếu mà mình làm theo kiểu ăn cả ngã về không, nói không chừng sẽ đem toàn bộ tiền đồ đắp vào trong đó, Lâm Sĩ Trực một khi đã cho hắn một ít cam đoan, hắn cũng đã có ý niệm chờ viện thủ trong đầu.


"Một khi đã như vậy," Lục An Hữu có chút do dự liếc nhìn Tiểu Hồ Tử, "Chúng ta không bằng cứở đây đợi, ta sẽ phái hai người trở về Mã ấp, báo lại tất cả cho Cao gia?"


"Không được" Một người đột nhiên phản đối đề nghị của Lục An Hữu, lạnh lùng nói: "Thương đội trong hôm nay sẽ chuẩn bị lên đường, không thể chậm trễ nữa".
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Tiểu Hồ Tử rốt cuộc đã không nhìn trời nữa, mà đang đi tới, ánh mắt lạnh lùng.


Tiêu Bố Y lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ Tiểu Hồ Tử, lúc này mới phát hiện da hắn rất đen, dáng người không cao, nhưng rất cân đối, không mất cân xứng như Tiễn Đầu.


Toàn bộ trên người hắn đều mặc đồ đen, râu sơn dương xem ra cũng không làm cho người ta thấy hảo cảm, chỉ có chán ghét, làm cho người ta nhìn một lần là không muốn nhìn lại lần thứ hai. Người này không thể nghi ngờ là loại người không thích giao thiệp nhiều với người khác.


Lục An Hữu cắn răng, cũng có chút kính sợ nhìn Tiểu Hồ Tử, "Huynh đài kia có ý gì?"
Tiêu Bố Y vừa nghe cũng có chút buồn cười, cảm thấy người năm trong tay quyền sinh sát rất lớn kia, trong thương đội lại không một ai biết.


"Ý của ta rất rõ, hôm nay dỡ trại, tuyệt không chậm trễ, Tiêu Bố Y, ý của ngươi thế nào?" Tiểu Hồ Tử thanh âm trầm trầm, ánh mắt đã hướng về phía Tiêu Bố Y.


Các thương nhân đều ngẩn ra, cảm thấy Tiểu Hồ Tử giống như rất để ý tới ý kiến của Tiêu Bố Y, biết hắn thông tình đạt lý, đều có sự chờ mong.
Tiêu Bố Y ho khan một tiếng, "Tại hạ là Phó lĩnh đội trong thương đội, xin thỉnh giáo huynh đài cao tính đại danh, trong thương đội có chức trách gì?"


Lục An Hữu tiếp một câu, "Vị huynh đài này là do Cao gia chỉ định, tại hạ cũng phải nghe theo sự phân phó của hắn".


Nghe thấy Tiểu Hồ Tử kiên trì xuất phát, Lục An Hữu ngược lại cũng có chút đồng ý, thầm nghĩ nếu Tiểu Hồ Tử nắm vững tất cả, bản thân mình cũng có thể ém nhẹm lỗi lầm. Lý Chí Hùng tuy giăng bẫy với Tiêu Bố Y, nhưng lời nói ra cũng là thật.


Trừ Tiêu Bố Y ra, thực ra rất nhiều người đều biết Bùi phiệt vẫn tiến cử nhân tài với Thánh Thượng, Lục An Hữu cũng đã lao khổ nhiều năm, chỉ thiếu Cao gia cùng Bùi tiểu thư tiến cử một câu, là có thể đượ một quan nửa chức. Nhưng không nghĩ đến lại xuất hiện tên Tiêu Bố Y này, uy hϊế͙p͙ nghiêm trọng đến địa vị tiến cử của hắn.


Tiêu Bố Y cho đến nay cũng không làm gì, nhưng rất có tâm cơ, chỉ cần một công lao duy nhất, đo chính là phát hiện ra âm mưu của Lý Chí Hùng, lại làm cho Lâm Sĩ Trực cùng Trầm Nguyên Côn nhìn thấy. Kể từ đó, hắn một tốt mà che được trăm xấu, còn bản thân mình theo hầu, chỉ sai lầm một lần mà đã bị đâm chọt trăm lần.


Không hỏi cũng biết, trong mắt của các thương nhân ở đây, Tiêu Bố Y khẳng định là mạnh hơn mình, Lục An Hữu nghĩ như vậy, trong lòng đã ghi hận, nhưng sắc mặt vẫn ngưng trọng, bất động thanh sắc.


"Ta gọi là Bối Bồi" Tiểu Hồ Tử đối với Tiêu Bố Y cũng không tính là nhiệt tình, nhưng thái độ so với người khác cũng đã là không tệ rồi, "Hộ tống thương đội đến Phó Cốt là nhiệm vụ Cao gia giao cho ta".
"Ồ" Tiêu Bố Y mỉm cười, "Thật ra Bối huynh nói cũng có đạo lý".


Mọi người thiếu chút nữa là phun cơm ra ngoài, thầm nghĩ Tiêu Bố Y này tuổi còn nhỏ, mà lại rất lão luyện mềm dẻo, ai cũng không đắc tội, trách không được tuổi còn nhỏ với thân phận áo vải mà đã làm Pho lĩnh đội.


Nhưng cái tên của Tiểu Hồ Tử này cũng rất là cổ quái, rất là không may mắn, Bối Bồi bội bồi, chẳng lẽ bồi thường còn không đủ, còn muốn thêm mấy lần nữa sao?


Chỉ là nhìn khuôn mặt của hắn như là đáy nồi vậy, các thương nhân cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể dấu sự buồn bực vào trong lòng.


Tiêu Bố Y biết tâm tư của người khác, mặt vẫn như thường, liếc mắt nhìn mọi người, "Thật ra mọi người cũng không có mâu thuẫn gì, mọi mục đích đều nghĩ cho việc làm ăn buôn bán, ta nghĩ cho dù là Bối huynh cũng như thế".


Bối Bồi hừ một tiếng, Tiêu Bố Y cũng không phật lòng, lại cười nói: "Ta tính thời gian, chúng ta từ Mã ấp đến đây mất ba ngày lộ trình, cũng là bởi vì hàng hóa nhiều. Nếu một người một ngựa về hồi báo, không có gì ngăn trở, tính cả thời gian mà Cao gia điều động người, cũng phải mất cỡ bốn năm ngày".


Các thương nhân liên tục gật đầu, đều nói lời của Bố Y rất đúng.
Lục An Hữu nhìn thấy vẻ mặt của các thương nhân, chỉcảm thấy muốn siểm nịnh đến muốn buồn nôn, loại đạo lý đơn giản này hắn đương nhiên biết, không rõ các thương nhân kích động vì cái gì.


Tiêu Bố Y nhìn thấy sắc mặt của Lục An Hữu, đã biết hắn đối với mình lại ghi hận thêm một tầng. Đạo lý mà mình đang nói đích xác là đơn giản, nhưng thân là người hiện đại hắn biết, ngựa cần liên thông cảm tình, người cũng giống như vậy, ngươi đầu tiên là phải biết đối phương cần cái gì, mới có thể liên thông tốt được. Không thể không công nhân Lục An Hữu có bản lãnh, Tiểu Hồ Tử lại thần bí, nhưng hai người này tính cách đều quật cường, lấy mình làm trung tâm, người như vậy đánh nhau thì có thể, buôn bán trao đổi thì tuyệt đối không được.


Hắn cùng ngựa liên thông phải có kiên nhẫn, đương nhiên cùng người liên thông cũng sẽ không kém, bằng vào sự thành khẩn cùng khiêm tốn của hắn, hơn nữa lại hiển lộ một chút năng lực, hắn thắng không được Lịch Sơn Phi, nhưng đối với các thương nhân này, biểu hiện đa là rất có năng lực.


"Ta lại hỏi thời gian đến Phó Cốt, tính ra cho dù có chút trì hoãn, cũng phải bốn năm ngày, thời gian tính ra cũng không gấp, không rõ Bối huynh vì cái gì mà kiên trì với ý kiến của mình, nhất định phải lập tức xuất phát? Dù sao mấy người Lâm huynh đều có sự lo lắng về nhân thủ không đủ, còn có chút người bị thương cần xử lý. Nếu Bối huynh có lý do thì phải nói ra, ta nghĩ mọi người đều là người thông tình đạt lý, sẽ không phải lo lắng nữa".


Hắn nói một phen rất có đạo lý, mọi người nhìn vẻ mặt của Bối Bồi, lại cảm thấy Tiểu Hồ Tử sẽ không giải thích, không nghĩ đến Bối Bồi lập tức nói: "Được rồi, lý do mà ta bảo mọi người lập tức xuất phát, đó là Khả Đôn giá nữ tháng này sẽở Phó Cốt".






Truyện liên quan