Chương 2
Diên Hằng lưỡng lự một hồi, cuối cùng trong tiếng bàn luận gật đầu với Trương Thiên: “Vậy làm phiền Trương tiên sinh dẫn đường.”
Tướng sĩ Bắc Diên nghe thấy lời ấy đều ngậm miệng, không ai nói gì nữa, chỉ trung thành tuyệt đối đi theo sát phía sau Diên Hằng.
Trương Thiên được tiểu đồng đỡ lấy xoay người lên kiệu, cửa thành Nguyên Thủy từ từ mở rộng trước mặt mọi người, cảnh tượng trong nó cũng từ từ hiện ra.
Nam Nguyên quốc lúc mới lập quốc thành đô cũng không phải là Nguyên Thủy thành, sau vì tiên đế thích cảnh bốn mùa như xuân của Nguyên Thủy thành mới dời đô đến đây. Năm đó Trương Thiên bị bãi quan cũng là do dùng hết sức mình khuyên ngăn tiên đế tạm hoãn việc dời đô.
Nhớ đến đây, Diên Hằng không nhịn được nghiêng đầu nhìn chiếc kiệu đang đi bên cạnh.
Trương Thiên như đọc hiểu được tâm tư của hắn, cũng vén màn cửa quay đầu nhìn hắn, vuốt vuốt râu mép, ha hả cười nói: “Lão cũng không nghĩ bản thân còn có ngày được hồi triều.”
Diên Hằng mím môi, hỏi: “Trương tiên sinh, Phong… Ý của bệ hạ lần này là thế nào, tiên sinh liệu có thể tiết lộ một chút?”
Trương Thiên nghĩ sâu xa xem xét liếc nhìn hắn, rung đùi đắc ý nói: “Tam điện hạ tự thân nhìn qua sẽ biết. Bệ hạ hiện tại vẫn là bệ hạ, lão cũng không tiện đoán ý người.”
Diên Hằng như đụng phải cái đinh, cũng không tiếp tục đưa ra nghi vấn, đành phải đổi đề tài: “Trương tiên sinh liệu có biết Lôi tướng quân hiện đang ở đâu?”
“A” Trương Thiên nhìn về hoàng cung chép miệng, “Đang trong cung bồi bệ hạ a.”
Diên Hằng nhăn mày lại.
Trương Thiên lại bâng quơ nói: “Tam điện hạ không cần phải lo lắng, Lôi tướng quân cũng đã một thời gian dài không làm gì.”
Diên Hằng tâm sự nặng nề không nói tiếp, Trương Thiên lại liên tục nói: “Nguyên Thủy là nơi tốt, không nói đến bốn mùa như xuân, thành xây hơn trăm năm chưa bao giờ gặp phải tai ương lớn gì, vị trí nằm bên trong Nam Nguyên quốc, chung quanh thông đi bốn phương. Sau vì dời đô tới đây, thương nhân từ Nam tới Bắc càng nhiều hơn trước, thật sự rất phát triển.”
Dứt lời liền lắc đầu than thở: “Chỉ tiếc tiên đế dời đô không đúng lúc.”
Diên Hằng đối với chuyện này cũng biết một chút.
Nhớ năm đó lúc Nam Nguyên tiên đế bỏ qua hết lời nghị luận của mọi người dời đô, là khi lũ lụt gây cho hơn mười thành phía Nam gặp đại hạn, vốn nên trị quốc an gia trước, Nam Nguyên tiên đế lại chẳng quan tâm tới quốc sự, chỉ một lòng thúc đẩy việc dời đô.
Sau đó thành trì dời đến Nguyên Thủy, Nam Nguyên tiên đế cũng mất dân tâm.
Diên Hằng cưỡi trên đại mã, dõi mắt ra xa, cảnh nhìn thấy mọi thứ đều là gạch ngói xanh biếc, có thể thấy năm đó vì muốn hùa theo Nam Nguyên tiên đế, quan trong Nguyên Thủy thành đã bỏ vốn lớn thế nào để sửa thành trì này.
Đi vào thành không lâu lắm, tướng sĩ đi theo sau Diên Hằng thúc ngực về trước, tiến đến bên người Diên Hằng thấp giọng nói: “Điện hạ, một đường tiến vào đây đều không thấy bách tính nào —”
Lời hắn còn chưa dứt, Trương Thiên vừa nghe thấy đã cười ha hả tiếp lời: “Vị tướng quân này không cần lo lắng, chập tối hôm qua bệ hạ sau khi biết Tam điện hạ đến ngoài thành đã cấm đi lại vào ban đêm, sợ va chạm quấy nhiễu điện hạ. Sáng nay vì nghênh đoán điện hạ vào thành, chỉ cho phép bách tính ra lấy nước liền chạy về.”
Diên Hằng nhăn mày, phó tướng cưỡi ngựa đi song song cũng không mở miệng nữa.
Mấy ngàn thiết kỵ đi từ từ, qua mấy cửa đường đều cho tướng lĩnh lưu lại canh gác, đợi Diên Hằng từng hàng tiến đến cửa cung, binh tướng Bắc Diên đã chiếm lĩnh cả tòa Nguyên Thủy thành.
Hoàng cung Nam Nguyên so với phố thương mại càng xa hoa hơn, vào được cửa cung, liền nhìn thấy hoàng cung to lớn, chỗ nào ánh mắt quét qua cũng đều được trải bằng ngọc thạch, không nơi nào là không có cảnh đẹp.
Tướng lĩnh Bắc Diên trố mắt ngoác mồm, nhìn nơi này một chút lại nhìn tiếp nơi kia, chỉ cảm thấy không thể thỏa mãn.
Đi một đoạn, tới gần Kim Loan bảo điện, Trương Thiên xuống kiệu chờ Diên Hằng xuống ngựa.
“Tam điện hạ, mời tới bên này.” Trương Thiên dứt lời, quay người chờ tiều đồng đỡ đi, run rẩy đi về phía bảo điện nguy nga đồ sộ.
Diên Hằng đi theo sát phía sau, đi lên thềm đá cẩm thạch bước vào kim loan bảo điện.
Phó tướng đi phía sau Diên Hằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không tiếp tục thì thầm với hắn mà là bay thẳng đến cạnh Trương Thiên hỏi: “Xin hỏi Trương tiên sinh, người trong cung này đều đi đâu hết rồi?”
Trương Thiên cười ha ha: “Ttong cung này vốn không có mấy người, thái giám cùng nha hoàn không ra gì đều được cho về nghỉ ngơi. Còn lại vài tên đều ở trong điện hầu hạ bệ hạ.”
“Thị vệ đâu?” Phó tướng kia lại hỏi.
“Chỉ chừa lại một đội thân binh, cũng ở trong điện.”
Trong khi nói chuyện mọi người đã đi tới gần Kim Loan điện, chư tướng Bắc Diên đi sát Diên Hằng, vừa ngẩng đầu lên đã bị sợ giật bắn người.
Nhìn từ xa thì không thấy rõ, nhưng hiện tại ở trước mặt, mọi người mới nhận ra Kim Loan bảo điện treo đầy lồng đèn đỏ dùng nước sơn vàng tô lên chữ ‘Hỉ’ khổng lồ, sáu cái trụ lớn trước điện ba người ôm lấy mới hết đang được bọc vải đỏ, y hệt cảnh tượng hoàng đế đón dâu.
Diên Hằng thấy thế dừng chân, trong lòng rất phản cảm, nghĩ đến Phong Nhiêu lúc này còn không quên ham mê mỹ sắc, không nén nổi tức giận nói: “Phong Nhiêu có ý gì?”
“Tam điện hạ chớ nên hiểu lầm.” Trương Thiên nghe thấy hắn gọi thẳng tên vua một nước cũng không tức giận, chỉ nói: “Những thứ này đều chuẩn bị vì điện hạ.”