Chương 30: Ngày gió nổi sẽ có biến
Gió thu xào xạc, ánh nắng ban mai xuyên qua tầng mây chiếu vào vương cung Nam Chiêu, trong vườn ngự uyển đâu đâu cũng thấy được màn sương mờ bao phủ, cỏ cây hoa lá e ấp lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Trong cung Thiên Thọ, Cơ thái hậu vừa tỉnh lại, Hồ công công nghe thấy tiếng hành lễ từ bên ngoài truyền vào, vội chạy ra ngoài điện nghênh đón lại thấy An Ninh Hề đã đi vào rồi. Hồ công công hành lễ, theo thông lệ hồi báo nhiệm vụ mấy ngày qua: "Thân thể thái hậu đã khỏe hơn rất nhiều, Quân thượng hôm nay tới sớm ạ."
An Ninh Hề khẽ gật đầu, xoay người phất tay với người đứng ở phía sau, một cô gái mặc quần áo cung nữ che mặt bưng một chiếc hộp sơn mạ vàng đưa tới trước mặt Hồ công công, cung nữ dùng lụa che mặt ấy chính là Yến Lạc giờ đã trở thành ám vệ của An Ninh Hề, nhưng trước mặt người ngoài thì chỉ giữ vai trò của một cung nữ.
"Đây là thuốc bổ bổn cung sai người tìm cho thái hậu, ông phải nhớ cho thái hậu dùng, thân thể thái hậu sớm ngày bình phục, bổn cung nhất định sẽ trọng thưởng cho ông."
Hồ công công nghe An Ninh Hề nói vậy, vội vàng đón lấy hộp sơn, khom người đáp vâng.
An Ninh Hề căn dặn xong, vén rèm cửa đi vào trong điện, Yến Lạc đứng ở phía ngoài, bên ngoài chiếc khăn che mặt là đôi mắt lạnh lùng mà cung kính
Cơ thái hậu thấy An Ninh Hề đi vào, bà lập tức cười vui vẻ, "Ninh nhi, sao sớm thế này con đã tới rồi, chốc nữa còn phải vào triều nữa mà?"
An Ninh Hề nhẹ gật đầu đáp, "Dạ, con qua thăm mẫu hậu rồi sẽ lên triều."
Cơ thái hậu kéo nàng ngồi xuống mép giường, ánh mắt muôn vàn yêu thương, "Ninh nhi, có phải con cảm thấy áy náy nên mới đến thăm ai gia không? Thật ra con không cần phải áy náy, thương thế của ai gia đã tốt hơn rất nhiều, điều dưỡng thêm vài ngày nữa sẽ bình phục thôi, con không cần ngày nào cũng đến thăm ai gia như vậy, đừng để làm trễ nải việc chính sự."
An Ninh Hề khẽ cười, "Mẫu hậu yên tâm, nữ nhi sẽ không xao nhãng việc triều chính."
Cơ thái hậu thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời như thế nên rất hài lòng. Mấy ngày qua, ngày nào An Ninh Hề cũng đến ân cần hỏi han quan tâm đến sức khỏe bà, thuốc bổ đưa tới cung Thiên Thọ cũng không thiếu ngày nào. Trước đó Cơ thái hậu còn cảm thấy từ sau khi nàng bị thương tỉnh lại đã trở nên rất xa cách với mình, hôm nay xem ra, con bé ngược lại còn hiểu chuyện và hiếu thảo hơn ngày xưa rất nhiều, trong lòng không sao nén được nỗi vui mừng.
Còn đối với An Ninh Hề mà nói, sự xa cách ban đầu với Cơ thái hậu đã giảm đi rất nhiều. Vốn dĩ trong mắt nàng, Cơ thái hậu chỉ là một người xa lạ, nhưng mấy ngày nay thường xuyên tiếp xúc, không khí giữa hai người cũng dần trở nên thân thiết hơn, An Ninh Hề cũng không còn sự thận trọng như ban đầu nữa, thậm chí hôm nay còn cảm thấy có vài phần giống như con gái ruột của bà vậy.
Hai người ngồi bên giường tán gẫu một hồi, An Ninh Hề phoảng đoán thời gian thấy có lẽ các đại thần cũng đã đến rồi, lúc này mới cáo từ chuẩn bị lên triều, may mắn là nàng đã thay triều phục từ trước, giờ chỉ cần đi thẳng tới cung Tấn Dương là được. Có điều khi nàng vừa đứng dậy, Cơ thái hậu chợt gọi nàng lại.
"Ninh nhi, con có biết hai tháng sau có ngày gì quan trọng không?" Cơ thái hậu nhìn nàng cười dịu dàng hỏi.
An Ninh Hề sửng sốt khẽ lắc đầu.
Cơ thái hậu giận dỗi lườm nàng một cái, "Nha đầu ngốc này, ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ sao?"
An Ninh Hề dĩ nhiên không biết sinh nhật chính xác của cơ thể này vào ngày nào, chỉ đành cười trừ cho qua, "Thì ra là sinh nhật nữ nhi, nữ nhi thật sự đã quên mất."
Cơ thái hậu kéo nàng ngồi lại xuống giường, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Ninh nhi, hai tháng nữa con tròn hai mươi rồi, con tuy là Quân thượng một nước, nhưng dù sao cũng là con gái, mà con gái bước qua hai mươi thì không còn nhỏ nữa, đã đến lúc tìm một vị hôn phu cho mình rồi."
An Ninh Hề nghe vậy bất giác nhíu mày, "Mẫu hậu nói chuyện này để làm gì?"
Cơ thái hậu bất đắc dĩ nhìn nàng, thở dài một tiếng, "Con nhìn Tịnh Hề xem, chỉ hơn con có hai tuổi mà đã xuất giá mấy năm rồi. Trong lòng mẫu hậu vẫn luôn canh cánh chuyện này, nhưng con suốt ngày chỉ lo sủng ái Tri Ngọc, mẫu hậu cũng chiều theo con cho qua. Nhưng tuổi tác con đã không còn nhỏ nữa, không thể cứ mãi vui chơi như thế được. Theo ai gia thấy, con nên làm một chút chuyện để chỉnh đốn lại, cũng để cho người khác biết rằng con đã thay đổi, giờ đề thân trước cũng tốt, nếu không cứ tiếp tục như thế này, mặc kệ là ở nước mình hay nước bạn thì dù là ai cũng không dám tới cầu hôn."
An Ninh Hề cuối cùng cũng hiểu ý của bà, khẽ cười, "Vậy theo ý của mẫu hậu, nữ nhi nên làm gì để chỉnh đốn lại?"
Vẻ mặt Cơ thái hậu càng nghiêm nghị hơn, "Đưa Tri Ngọc ra khỏi cung trước, con nuôi một sủng nam nói sao cũng không được hay cho lắm."
An Ninh Hề nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay Cơ thái hậu, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, "Chuyện này mẫu hậu đừng nhắc tới nữa, bất kể là ai cũng được nhưng riêng Tri Ngọc thì tuyệt đối không thể tùy tiện đưa hắn ra khỏi cung."
Cơ thái hậu sửng sốt, An Ninh Hề lúc này như trở lại với dáng vẻ lạnh lùng xa cách kia, khiến bà không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
An Ninh Hề nhìn thấy vẻ mặt ấy của Cơ thái hậu, cũng muốn giải thích cho bà hiểu nhưng không thể nói cho bà biết là vì Tri Ngọc mang sao Đế vương nên nàng mới giữ hắn ở lại bên mình, chỉ đành im lặng không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau vẻ mặt Cơ thái hậu mới khôi phục lại bình thường, thở dài phất phất tay, "Thôi, con vào triều đi, ai gia thấy con đối với hắn không giống như xưa nữa còn tưởng rằng con sẽ nghe lời khuyên can, không ngờ con lại cố chấp như vậy. Nếu đã như vậy, ai gia cũng không ép con nữa, chuyện này để sau hãy nói đi."
Lúc này An Ninh Hề mới thở phào một hơi, đứng dậy hành lễ với bà rồi lui ra ngoài. Ra đến ngoài điện, Yến Lạc vẫn đứng chờ bên ngoài lập tức đi theo nàng, sau khi ra cửa Vũ Chi Duệ cũng đi theo, ba người cùng nhau đi tới cung Tấn Dương. Vừa rẽ qua hành lang uốn khúc được vài bước, An Ninh Hề đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn Vũ Chi Duệ, "Vẫn không có tin tức của Cát tỷ tỷ sao?"
Sau hôm bị hành thích, An Ninh Hề liền sai Vũ Chi Duệ tới Lãm Nguyệt lâu hỏi thăm tin tức, không ngờ khi trở về hắn lại báo cáo Cát tỷ tỷ không thám thính được bất cứ tin tức gì. An Ninh Hề chỉ có thể bảo hắn căn dặn Cát tỷ tỷ tếp tục thăm dò.
Vũ Chi Duệ đã biết chuyện Yến Lạc trở thành ám vệ của An Ninh Hề, nên không đề phòng nàng ta, bẩm báo với An Ninh Hề: "Thuộc hạ đã hỏi thăm cẩn thận, Cát tỷ tỷ nói thời gian này các đại thần không có gì khác thường, thậm chí nàng ta còn mượn cơ hội chuốc say mấy vị đại thần, nhưng cũng không moi ra được chuyện gì."
An Ninh Hề nghe vậy chau mày, từ đầu đến cuối đều cảm thấy hình như mình bỏ sót chỗ nào đó, nhưng không có thời gian để suy nghĩ tiếp, vì không còn sớm nữa nàng phải lên triều.
Lúc thượng triều vốn cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, cho đến khi sắp bãi triều, Hoắc Tiêu đột nhiên bước ra nói Đông Việt hình như lại có động thái bất thường, chúng thần nghe vậy lập tức bàn tán xôn xao.
Trước đó An Ninh Hề đã nghe theo kiến nghị của Lang Thanh Dạ căn dặn Hoắc Tiêu âm thầm thao luyện binh mã, còn dặn hắn phái mật thám tới biên giới Đông Việt dò la tin tức, cho nên lúc này hắn mới kịp thời bẩm báo lên.
Nên khi nghe hắn hồi báo nàng ngược lại không tỏ ra kinh ngạc chút nào. Người như Sở Nghiệp Kỳ sao có thể cam tâm chấp nhận thất bại ở Trung Chu lần trước chứ, dĩ nhiên hắn sẽ muốn đòi lại cả vốn lẫn lời rồi, chỉ là không ngờ hắn lại hành động nhanh như vậy mà thôi.
Có điều Hoắc Tiêu nói mới chỉ là hoài nghi còn chưa xác định chắc chắn, lúc này các đại thần mới bình tĩnh lại. An Ninh Hề lệnh cho Hoắc Tiêu phái người tiếp tục dọ thám, chỉ cần có biến động nhỏ nào phải ngay lập tức bẩm báo lại, sau đó mới hạ triều.
Trở về cung Trữ Minh thay xiêm áo, An Ninh Hề như thường ngày tới vườn ngự uyển cùng Lật Anh Thiến tập bắn cung. Lật Anh Thiến đã chờ từ sớm, thấy nàng tới không có bắt tay vào học ngay mà đứng trước mặt nàng cứ muốn nói rồi lại thôi.
An Ninh Hề thấy lạ, vừa định hỏi thì thấy nàng ta đột nhiên quỳ gối xuống trước mình, áy náy nói, "Quân thượng thứ tội, vi thần phải về Tây Hoa một thời gian, mong Quân thượng chấp thuận." Trong thời gian nàng ở Nam Chiêu vẫn luôn được An Ninh Hề hậu đãi, với việc học bắn cung An Ninh Hề lại vô cùng nghiêm túc, chịu khó. Vì vậy lúc này nàng đột nhiên đề cập đến chuyện phải về nước, trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
An Ninh Hề suy tư một lúc rồi đỡ nàng ta lên, "Có phải Lật thái phó đã nghe chuyện phía Đông Việt có động thái bất thường?" Lật Anh Thiến đường đường là tướng quân một nước, bất kỳ tin tức quân sự nào đương nhiên cũng sẽ truyền tới được tai nàng.
Lật Anh Thiến nghe vậy chợt sửng sốt, giống như không ngờ được An Ninh Hề lại hỏi như vậy, nhưng ngay sau đó liền gật đầu.
An Ninh Hề không chú ý tới nét mặt của nàng, chỉ thở dài một tiếng, "Cũng hết cách rồi, dù sao Lật thái phó dù sao cũng là người Tây Hoa, trở về ra sức vì nước cũng là việc nên làm. Bổn cung chỉ hy vọng Lật thái phó có thể nhanh chóng quay trở lại, nếu không khả năng bắn cung của đồ đệ này sẽ bị xuống cấp mất thôi." Nói xong nàng nhìn Lật Anh Thiến cười cười.
Lật Anh Thiến thấy nàng cười thân thiện, còn có ý trấn an mình, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ, vội vàng gật đầu, "Quân thượng yên tâm, vi thần nhất định sẽ nhanh chóng quay lại."
An Ninh Hề vỗ vỗ mu bàn tay nàng, "Vậy thì tốt." Nàng đưa mắt nhìn về hướng điện Trọng Hoa, cười nói: "Người có muốn chào từ biệt Tần Hạo không? Vậy hôm nay bổn cung sẽ không luyện bắn cung nữa."
Lật Anh Thiến nghe lời này, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, gò má hơi ngăm chợt ửng đỏ, vội vàng cáo từ rời đi. An Ninh Hề nhìn theo bóng lưng vội vã của nàng mà không nhịn được cong môi lên cười.
Bước vào điện Trọng Hoa, Lật Anh Thiến vừa nhìn liền thấy bóng lưng Tần Hạo ở trong rừng trúc, không nhịn được lại đỏ mặt, cho đến nhìn thấy chén thuốc trong tay y mới phục hồi lại tinh thần, bước nhanh đến thấy Tri Ngọc ngồi phía sau bàn sách, cau mày hỏi: "Công tử vẫn chưa khỏe bệnh sao?"
Tri Ngọc thấy Lật Anh Thiến đến thì cười cười, "Lật Tướng quân đến rồi sao? Đúng vậy, xem ra chỉ dựa vào những thuốc này vẫn chưa đủ, phải lấy được thuốc giải từ tay người đó thì mới hết bệnh." Hắn nhận lấy chén thuốc trong tay Tần Hạo uốn một hơi cạn sạch, giơ tay tùy ý lau miệng, lại nhìn về phía Lật Anh Thiến, "Nữ hầu đồng ý cho ngươi về?"
Lật Anh Thiến đang suy nghĩ phải làm sao để lấy được thuốc giải, chợt nghe y hỏi mới giật mình chợt tỉnh, vội gật đầu đáp, "Vừa hay lúc này Đông Việt có biến nên Nữ hầu không hề hoài nghi động cơ quay về của thuộc hạ."
Tần Hạo nghe lời này, có chút lo lắng nhìn Tri Ngọc, "Không biết lúc này tình hình Tây Hoa ra sao, nếu như Đông Việt thật sự có bất thường, chẳng phải dễ dàng để chúng thừa lúc vắng chủ mà vào sao?"
Lật Anh Thiến nhìn y nhỏ giọng nói, "Hôm qua ta nhận được bồ câu đưa thư của Viên Chí, tình hình Tây Hoa hiện giờ tuy chưa ổn định, nhưng giờ mới chính là lúc để hành động. Lần trước ở Trung Chu, Đông Việt bị thiệt hại khá nhiều bởi Viên Chí nên lần này sẽ không mạo hiểm xuống tay với Tây Hoa." Nói tới đây nàng quay đầu lại nhìn Tri Ngọc, "Công tử nghĩ như thế nào?"
Trong đôi mắt đen thẳm như mực của Tri Ngọc nhưng đang có sóng ngầm quay cuồng, từ từ công môi cho ra đáp án chẳng liên quan gì đến câu hỏi, "Viên Chí nói thời cơ chín muồi rồi à?"
Lật Anh Thiến gật đầu, "Dạ, tất cả hiện đã sẵn sàng, chỉ cần công tử ra lệnh một tiếng là được."
Tri Ngọc không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi cười khẽ, "Gió đã nổi, xem ra ngày đó sẽ có biến..."