Chương 41: Sóng gió nổi dậy
Tin tức An Ninh Hề muốn xuất binh trợ giúp Tây Hoa vừa được truyền đi, trên dưới Nam Chiêu đều xôn xao phản đối.
Cơ thái hậu lấy cớ sắp đến sinh nhật để giữ nàng lại, nhưng An Ninh Hề không đồng ý, nói chờ sau khi nàng trở về sẽ tổ chức bù sau. Cơ thái hậu hết cách đành nhờ đám người Lang thái phó, Hoắc Tiêu tới khuyên can nàng, những triều thần khác cũng không ngừng dâng tấu chương, nhưng ý An Ninh Hề đã quyết, không ai can ngăn được.
Chỉ trong một buổi chiều, người tới cung Trữ Minh không ngớt, nhưng người nào cũng thất bại quay ra. Cơ thái hậu vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ, An Ninh Hề trấn an mãi bà mới chịu quay về cung Thiên Thọ.
An Ninh Hề thấy bà rời đi, mới vừa thở phào, Yến Lạc lại đi vào bẩm báo có An Tĩnh Hề cầu kiến.
An Ninh Hề ngạc nhiên, bình thường nàng và vị tỷ tỷ này không thân thiết, trừ những lúc gặp mặt công khai, thì nàng ta chưa từng đến bái kiến riêng nàng.
An Tĩnh Hề mặc cung trang sang trọng, hiển nhiên là đã chuẩn bị trước mới đến đây. Sau khi đi vào, nàng ta liền hành lễ với An Ninh Hề, An Ninh Hề ngăn nàng ta lại, "Tỷ tỷ không cần đa lễ, ta với tỷ là người một nhà mà."
An Tĩnh Hề kính cẩn, "Tạ Quân thượng ưu ái! Có điều ở nhà phu quân luôn nhắc nhở thần thiếp phải tuân thủ lễ tiết, thần thiếp không dám sơ suất."
An Ninh Hề nghe nàng ta nhắc tới Lang Thanh Dạ, cười cười, "Tỷ phu là người học văn, đương nhiên sẽ để ý tới những lễ tiết này, có điều giữa tỷ muội chúng ta, những lễ tiết này không cần thiết."
Nàng cố ý xưng hô thân thiết, quả nhiên vẻ mặt An Tĩnh Hề dịu hơn rất nhiều, vẻ sợ hãi và kính cẩn cũng giảm đi.
"Hôm nay tỷ tỷ tới là cũng muốn khuyên ta không nên xuất chinh?" An Ninh Hề cười nhìn nàng, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
An Tĩnh Hề vội vàng lắc đầu, "Quyết định của Quân thượng thần thiếp dĩ nhiên không dám nhiều lời, hôm nay thần thiếp tới là muốn hỏi khi nào thì tướng công trở về, chàng đã đi gần nửa tháng rồi, nghe nói chuyện bên Trung Chu đã làm xong, nhưng tới bây giờ vẫn chưa quay về, thần thiếp có chút không yên lòng."
An Ninh Hề nghe vậy con ngươi màu hổ phách hơi tối lại, nhưng cười càng tươi hơn, "Tỷ tỷ nói phải, là lỗi của muội muội, bắt tỷ phu ra ngoài lâu như vậy đúng là không nên. Tỷ tỷ yên tâm, muội muội sẽ lập tức viết thư gọi tỷ phu mau quay về."
An Tĩnh Hề lập tức trở nên vui mừng, nàng khom người thật sâu, rồi hài lòng lui ra.
Yến Lạc thấy An Tĩnh Hề đã rời đi rồi mà An Ninh Hề vẫn còn đứng đó không nhúc nhích, không nhịn được hỏi: "Quân thượng cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?"
Lông mi An Ninh Hề khẽ run, con mắt đảo quanh, nghĩ nghĩ nói: "Vì sao lần trước Lang Thanh Dạ đi bốn nước nhỏ hơn nửa tháng mới về mà tỷ ta không hề hỏi thăm, lần này đi Trung Chu an toàn hơn nhiều tỷ ta lại vội vã chạy tới đây?"
Yến Lạc cũng nghĩ nghĩ, "Quân thượng cảm thấy trưởng công chúa có mục đích khác?"
An Ninh Hề vô thức đi hai bước, tự lẩm bẩm: "Ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào..."
Yến Lạc hỏi dò: "Lẽ nào có liên quan đến chuyện ngày mai Quân thượng xuất chinh?"
An Ninh Hề lắc đầu, "Có vẻ không phải." Nàng thở dài, "Bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này, cho dù tỷ ta có mục đích gì cũng không dám làm càn đâu, dù sao bổn cung đã giao cho Lang thái phó canh chừng nàng ta rồi."
Yến Lạc chợt hiểu gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, cửa thành Kim Lăng được mở ra, năm vạn đại quân ra khỏi thành, thậm chí đến dân chúng Kim Lăng cũng không biết được Quân thượng của bọn họ dẫn quân rời đi.
Lần này An Ninh Hề phong Hoắc Tiêu là đại tướng quân, Ngô Trinh cùng hai vị tướng quân khác làm phó tướng, nhưng quyền chỉ huy vẫn nằm trong tay nàng. Bởi vì quyết định vội vàng, An Ninh Hề nhận ra mình không có lấy một bộ áo giáp, cuối cùng đành chấp nhận ý kiến của Hoắc Tiêu, nàng chỉ phát lệnh chứ không trực tiếp tấn công.
Mà thực ra nếu nàng không như vậy, Hoắc Tiêu cũng nhất định phản đối việc nàng dẫn binh.
Quân đội Nam Chiêu không gióng trống khua chiêng, mà đi theo những con đường tắt vắng vẻ, vì vậy hành tung có thể coi là bí ẩn. Đây cũng là An Ninh Hề cố ý sắp xếp. Đông Việt có bản lĩnh cướp Phong Vô Thù đi đủ để thấy được tổ chức gián điệp do chính nàng lập ra trước đây vẫn còn hoạt động, cho nên lúc này nàng không thể không cẩn thận, tránh để Đông Việt biết, nếu như gặp phải mai phục sẽ mất rất nhiều sức lực.
Cũng may nàng hiểu rất rõ tổ chức do chính mình lập lên, cho nên suốt đường đi không xảy ra chuyện bất trắc gì cả, chắc hẳn bên phía Đông Việt đang mải lo chuyện trên chiến trường cho nên không để ý được đến những chuyện khác.
An Ninh Hề cười khinh miệt, Sở Nghiệp Kỳ quả thật quá tự phụ.
Quân đội đi tới ngoại thành Nghĩa Dương, chỉ cần qua Lạc Dương nữa là đến Bình Cốc. An Ninh Hề lệnh cho đội quân đã liên tục hành quân suốt mấy ngày nay nghỉ ngơi tại chỗ một ngày. Lần hành quân này khiến nàng nhận thấy được binh lực của Nam Chiêu đã mạnh hơn rất nhiều, ít ra thì cũng không xảy ra chuyện giữa đường.
Buổi tối, An Ninh Hề ở trong trướng đang nghiên cứu địa hình của Bình Cốc, Yến Lạc đi vào, nhỏ giọng gọi nàng.
An Ninh Hề ngẩng đầu lên nhìn, thấy ánh mắt của nàng ta hơi khác thường, khó hiểu hỏi, "Sao thế?"
Yến Lạc không đáp, có điều vẻ mặt lờ mờ lộ ra sau khăn che mặt rất do dự.
Một lát sau, Vũ Chi Duệ cũng đi vào, nói nguyên nhân: "Khởi bẩm Quân thượng, thuộc hạ phát hiện có người theo dõi phía sau đội quân, vừa rồi Yến Lạc đi điều tr.a nói đó chính là đám người đã hành thích Quân thượng lần trước, thuộc hạ không yên lòng đi điều tr.a lần nữa, quả đúng là như thế."
An Ninh Hề có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn Yến Lạc, ánh mắt giao nhau của hai người đều mang vẻ sáng tỏ, khó trách ánh mắt Yến Lạc lại như thế. An Ninh Hề nghĩ nghĩ, sắp xếp lại toàn bộ mọi chuyện tìm ra được mấu chốt.
"Đám người đó giờ thế nào rồi?"
Vũ Chi Duệ đáp: "Đã bị thuộc hạ trừ sạch."
An Ninh Hề cười cười, cúi đầu nhìn bản đồ, "Vậy thì tốt, đi ra ngoài đi."
Vũ Chi Duệ sửng sốt, liếc mắt nhìn Yến Lạc, sau mới chậm rãi lui ra ngoài.
Yến Lạc nhìn An Ninh Hề đang chăm chú nghiên cứu bản đồ thầm thở dài, "Quân thượng yên tâm, Yến Lạc sẽ tận tâm bảo vệ Quân thượng."
An Ninh Hề ngẩng đầu lên cười, "Có ngươi ở đây ta còn cái gì không yên lòng chứ?"
Trong mắt Yến Lạc cũng hiện lên ánh cười khó hiểu, nhẹ gật đầu rồi lui ra ngoài.
An Ninh Hề thấy nàng đi ra ngoài, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Thì ra là như vậy, khó trách lần trước ở Lãm Nguyệt lầu không tìm được dấu vết nào.
Nếu người muốn hại nàng là một cô gái thì sao dám đến thanh lâu chứ?
An Ninh Hề cười khẽ lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc vì quá nóng lòng không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào cho nên mới bị bại lộ...."
Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp, trời vừa sáng An Ninh Hề liền lệnh cho đội quân xuất phát, Bình Cốc đã gần ngay trước mắt.
Lúc ánh mặt trời chiếu rọi Bình Cốc, Phong Dực mới miễn cưỡng thức giấc, Tần Hạo chờ ở bên ngoài, nghe thấy trong trướng có tiếng động lập tức vọt vào.
Phong Dực nhìn hắn cười khẽ, "Hôm nay lại muốn nói gì?"
"Tướng quân, rốt cuộc ngài định làm gì? Tại sao lại liên tục lui quân như thế?" Mấy ngày này Tần Hạo đều hỏi mấy câu này.
Phong Dực lắc đầu thở dài, chậm rãi mặc quần áo, vừa hỏi hắn: "Tình hình Đông Việt hôm nay thế nào?"
Tần Hạo oán hận nói: "Tinh thần như cầu vồng."
Phong Dực khẽ gật đầu, cười nhẹ, "Đây chính là điều ta muốn."
Tần Hạo không hiểu: "Tướng quân có ý gì?"
Bàn tay giơ ra định lấy khôi giáp của Phong Dực dừng lại, nghĩ nghĩ một lát lại mặc bộ áo trắng thường ngày vào, đi tới màn cửa nhìn ra bên ngoài, "Hôm nay thời tiết rất tốt."
Tần Hạo ủ rũ nhìn hắn, "Tướng quân, ngài..."
Phong Dực giơ tay lên ngăn những lời hắn định nói lại, "Chắc chắn hôm nay Đông Việt sẽ tấn công mạnh."
Tần Hạo nghe vậy vẻ mặt lập tức căng thẳng, "Thật sao?"
Phong Dực gọi hắn tới gần, chỉ vào đội quân như thủy triều phía xa: "Ngươi lại đây nhìn xem, kia không phải là đang tập hợp quân ngũ sao? Chắc không lâu nữa sẽ tấn công."
Tần Hạo không nói gì, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt khó hiểu, còn mang theo cả ý trách cứ.
Phong Dực thấy vẻ mặt này của hắn, bất đắc dĩ cười cười, "Thôi được rồi, cũng đến lúc phản công rồi, binh lính Đông Việt lúc này đang kiêu ngạo khinh địch, rất thích hợp để thử nghiệm trận pháp ta mới nghiên cứu cách đây không lâu."
Tần Hạo vui mừng, "Thì ra tướng quân đã có cách đối phó từ trước."
Phong Dực đi vào phía trong chậm rãi mặc áo giáp vào, "Nếu ta không có cách đối phó, sao có thể để Đông Việt ngạo mạn lâu như vậy."
Tần Hạo nghe vậy cuối cùng cũng yên tâm, lúc này mới hài lòng đi ra ngoài.
Còn lại mình Phong Dực trong trướng, nụ cười trên mặt không hề tan đi, đây cũng chính là cơ hội tốt để thăm dò phía Nam Chiêu. Nếu đúng như Tần Hạo và Lật Anh Thiến nói, An Ninh Hề thích hắn nên mới làm nhiều chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không mặc hắn rơi vào nguy hiểm. Hôm nay nhận được tin tức từ Nam Chiêu, nếu An Ninh Hề đã mang binh đến thì lúc này chính là thời điểm hắn hành động.
Đây là nguyên nhân khiến hắn liên tục lui binh, cũng chính là nguyên nhân hắn quan tâm nhất. Nghĩ đến chuyện này, Phong Dực không nhịn được cười khẽ lắc đầu, hắn lại chơi trò trẻ con này.
Tiếng kèn phía ngoài trướng truyền vào, vẻ mặt Phong Dực liền trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn sang binh khí đặt trong góc, cuối cùng cầm một cây thương đi ra ngoài.
Đông Việt quả nhiên phát động tấn công, Phong Dực cưỡi ngựa quan sát, Sở Nghiệp Kỳ bừng bừng khí thế nhìn chiến trường. Đội quân Đông Việt đang bao vây quân Tây Hoa, mà lúc này vòng vây càng lúc càng nhỏ, quân Tây Hoa sắp không chống đỡ được nữa rồi, thậm chí cả nơi đóng quân cũng đã trở thành chiến trường.
Viên Chí và Lật Anh Thiến lãnh binh chống lại, Phong Dực phi ngựa tới một gò đất cao, Tần Hạo theo sát phía sau, cầm cờ lệnh trong tay. Phong Dực hô ‘Hợp’, Tần Hạo lập tức vung cao cờ lệnh màu vàng. Năm vạn binh này đều là thủ hạ của Viên Chí và Lật Anh Thiến, cho nên dĩ nhiên đều được huấn luyện theo phương pháp của Phong Dực trước kia, lúc này vừa thấy cờ lệnh, lập tức nghe theo, nhanh chóng co lại bên trong.
Quân Đông Việt thấy quân Tây Hoa lui lại tạo thành một khoảng trống, không đợi có hiệu lệnh liền vội vã xông tới, Phong Dực cười lạnh, trong mắt lóe sát khí, lạnh lùng hô lớn ‘Ra’. Tần Hạo vung cờ lệnh màu đỏ lên, quân Tây Hoa đột nhiên chĩa mũi thương ra phía ngoài, đồng loạt đâm, làm gì còn dáng vẻ tránh né lúc đầu nữa. Quân Đông Việt bị đâm bất ngờ, tiếng kêu la lũ lượt vang lên, Sở Nghiệp Kỳ khiếp sợ nhận thấy chỉ mới chốc lát mà bên mình đã tổn hại gần một ngàn binh sĩ.
Phong Dực mỉm cười nói với Tần Hạo: "Nếu sử dụng trận pháp kế tiếp, không phải Đông Việt sẽ máu chảy thành sông sao?"
Tần Hạo còn tưởng rằng hắn đang trách trời thương dân, nhưng khi quay đầu nhìn lại thấy sát khí trong mắt hắn không giảm chút nào, lúc này mới nhớ ra người trước mắt chính là Chiến thần trải qua bao lần chinh chiến sa trường, há lại bận tâm đến chuyện sinh tử.
Chiến trường hỗn loạn, quân Đông Việt sau đợt tấn công vừa rồi của Tây Hoa càng vây công mạnh mẽ hơn.
Một mũi tên xé gió phóng đến, Phong Dực hơi nhíu lông mày, đang định vung cây thương trong tay lên chặn lại, thì đột nhiên một mũi tên khác phóng tới bắn rơi mũi tên kia ngay trước mặt hắn. Phong Dực quay đầu nhìn, giữa cát bụi mịt mùng, cô gái mặc áo trắng đi dưới ánh mặt trời, vì ngược sáng cho nên không nhìn rõ được khuôn mặt nàng, cây cung trong tay nàng vẫn còn rung rung.
Phong Dực mỉm cười, tới thật đúng lúc.
Sở Nghiệp Kỳ thấy mũi tên kia bị bắn rơi, vội vàng nhìn liền giật mình. Người vừa tới đi giữa chiến trường cát bụi mịt mù, vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng, phía sau nàng là đội quân nghiêm trang, cờ hiệu phấp phới trong gió, hai chữ Nam Chiêu vô cùng rõ ràng.