Chương 72: Bị bao vây một mình dưới chân núi
Trong vương cung Đông Việt, Sở Nghiệp Kỳ đang xem bản đồ trên tường, ngón tay chuyển động men theo lộ tuyến từ Đông Việt hướng tới Trung Chu đoán xem Tuyên Tử Đô lãnh quân đi cứu viện Trung Chu đã đi tới đâu rồi.
Đang nghiên cứu tỉ mỉ thì có người bẩm báo sau lưng: “Vương thượng, tuớng quân Mông Đình Chi của Trung Chu gửi thư tới.”
Sở Nghiệp Kỳ thu hồi suy nghĩ, xoay người nhận thư mở ra đọc, trong mắt nhanh chóng hiện ra ý cười hài lòng, “ Nữ hầu đã bị vây ở chân núi rồi à? Rất tốt, nói không chừng binh mã Tuyên tuớng quân mang đi sẽ không cần dùng đến.”
Rốt cuộc hắn cũng bỏ được sự lo lắng thấp thỏm bao ngày nay. Chân mày giãn ra, trên gương mặt anh khí lộ ra nụ cười thư thái. Hắn nói với người báo tin nói: “Đi truyền lệnh cho Quách tuớng quân, để hắn chọn thêm mười vạn binh mã nữa. Quả nhân muốn đích thân dẫn binh đi tiêu diệt quân Nam Chiêu một cách triệt để.”
Trên chiến trường tại núi Bát Vương.
Lúc quân đội Nam Chiêu có cảm giác kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm gì trở về chỗ đỉnh núi bằng phẳng cũng là lúc trận chiến giữa Nam Chiêu và Trung Chu đã kết thúc. Mông Đình Chi an bài quân đội ở phía trên chỉ vì giữ chân quân chủ lực của Nam Chiêu mà thôi, quân đội chủ lực thực sự của phía mình được an bài trong núi để đối phó An Ninh Hề. Cho nên quân đội Nam Chiêu ở phía trên giành được thắng lợi rất dễ dàng.
Bây giờ vấn đề thiết yếu chính là phải tìm ra An Ninh Hề. Vũ Chi Duệ và Lật Anh Thiến vô cùng sốt ruột. Họ nhớ Phong Dực từng dặn dò xảy ra bất kỳ chuyện gì phải thông báo cho y trước nên vội vàng gửi thư đi Tây Hoa, sau đó liền phái người xuống tìm kiếm. Có điều người xuống tìm trở lại rất nhanh, thì ra mấy chỗ đi vào quan trọn đã bị trấn giữ. Quân đội Trung Chu quen thuộc địa hình nơi này, quân Nam Chiêu chỉ chịu thiệt, hiển nhiên không thể mạo hiểm mà đi vào.
Buổi sáng An Ninh Hề vào trong núi, tiếp theo tin tức nàng bị dẫn vào chỗ sâu dưới chân núi đến giờ vẫn không biết tung tích truyền tới Nam Chiêu. Hoắc Tiêu nhận được tin tức vội vàng giao trách nhiệm phòng thủ Kim Lăng nặng nề cho Ngô Trinh, bản thân gấp rút chạy tới núi Bát Vương. Phía Bắc Mạnh cũng nhận được tin tức từ Vũ Chi Duệ. Cố Bằng Hiên cũng vội vàng mang theo mấy vạn binh mã chạy tới nơi này.
Có điều đến nhanh nhất vẫn là Phong Dực – người ở gần Lạc Dương nhất. Buổi trưa Vũ Chi Duệ gửi tin, đêm khuya hôm đó Phong Dực liền dẫn Tần Hạo,Viên Chí và một nhóm kỵ binh hạng nhẹ tới núi Bát Vương trước. Đại bộ phận quân cứu viện của Tây Hoa vẫn ở phía sau.
Phong Dực tung người xuống ngựa, căn bản không kịp nói chuyện với mấy người kia dã đi tới đỉnh núi nhìn xuống phía dưới. Vũ Chi Duệ cầm cây đuốc tiến lên, “Thế tử, bên trong đã bị trọng binh Trung Chu trấn trụ hết rồi.”
Phong Dực mím chặt môi không nói một lời. Ánh mắt hắn đảo qua những ngọn núi đen ngòm xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào phía chân núi tối thui, mây đen vần vũ trong mắt.
Ánh trăng rọi xuống, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, căn bản không nhìn ra nơi đây là chiến trường lúc sáng.
Phong Dực lẳng lặng nhìn chân núi một lát, đột nhiên xoay người nói với Vũ Chi Duệ: “Phiền Vũ thái phó chọn hai người tình nguyện dẫn đường trong đội hình đi xuống núi lúc trước tới đây.”
Vũ Chi Duệ sững sờ, “Thế tử ngài...Chẳng lẽ ngài muốn đi xuống?”
Phong Dực gật đầu, “Ta không đi xuống chẳng lẽ Trung Chu sẽ thả Ninh Hề lên sao? Hiện tại nhất định nàng vẫn chưa rơi vào tay Trung Chu nếu không khẳng định Trung Chu đã lôi nàng ra ngoài. Đã như vậy, chúng ta phải cứu Ninh Hề trước một bước bằng không nàng ở chân núi không nước không thức ăn, rất khó chống đỡ.”
Vũ Chi Duệ cau mày suy tư một phen rồi gật đầu, “Đã vậy thuộc hạ đi cùng thế tử.”
Phong Dực lắc đầu, “Vũ thái phó vẫn nên ở lại đây. Ta lo lắng Trung Chu sẽ nhân cơ hội này để phản kích, ngươi cứ ở lại phía trên thì tốt hơn. Hơn nữa trong núi không thể so với đỉnh núi, người càng ít càng dễ cứu người.”
Mấy người Tần Hạo và Lật Anh Thiến vội vàng khuyên can: “Điện hạ không thể mạo hiểm, hãy để cho bọn thuộc hạ đi cứu người trước.”
Phong Dực đứng trên đỉnh núi, thân hình cao ngạo, “Không cần nhiều lời! Ta nhất định sẽ xuống đó cứu nàng.”
Lật Anh Thiến khuyên y: “Vậy dẫu sao điện hạ cũng phải đợi đến trời sáng, lúc này đi xuống căn bản không xác định được phương hướng thì cứu người làm sao được?”
Phong Dực cũng biết bản thân có chút nóng vội, nhưng hắn thật sự lo lắng. Hắn cứ nghĩ đến bộ dạng nằm mộng của An Ninh Hề ngày đó lại càng thêm không yên lòng. Nàng đã từng bảo hắn đừng buông tay nàng ra, thế nhưng hôm nay hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị quân đội Trung Chu vây ở chân núi.
Suy đi nghĩ lại, lại nhìn tình hình chung quanh, Phong Dực không thể làm gì khác hơn là thở dài, “Đành đợi đến trời sáng thôi. Đến lúc đó các ngươi tấn công dẫn dụ đám lính kia, ta đi xuống nhân cơ hội cứu Ninh Hề ra.”
Mấy người phía sau cũng thở phào một hơi, liên tục gật đầu thưa ‘vâng’.
Phong Dực đứng tại chỗ một lát rồi đột nhiên gọi Tần Hạo: “Đi vùng phụ cận tìm cho ta một cây đàn.”
Tần Hạo ngẩn người, “Bây giờ điện hạ muốn đánh đàn sao?”
Phong Dực gật đầu, giọng nói mang theo sự u sầu, “Ít nhất phải nói cho Ninh Hề biết ta đang ở đây...”
An Ninh Hề và Yến Lạc vẫn núp trong sơn động không đi ra ngoài. Hai người vừa đói vừa khát nhưng hết cách, binh lính Trung Chu bên ngoài không hề buông lỏng việc tìm kiếm.
An Ninh Hề mượn ánh trăng yếu ớt rọi vào trong động để nhìn Yến Lạc canh giữ cửa động không nhúc nhích. Nàng thầm thở dài trong lòng, sau đó lên tiếng gọi Yến Lạc: “Yến Lạc, cô qua đây.”
Yến Lạc liếc nhìn bên ngoài lần nữa rồi lặng lẽ bước đến trước mặt An Ninh Hề mà không phát ra một tiếng vang nào.
“Vương thượng có gì phân phó?”
An Ninh Hề ngưng mắt nhìn mặt của nàng, do dự chốc lát mới mở miệng: “Yến Lạc, cô đi lên đi.”
Yến Lạc cả kinh, giọng nói hơi cao, “Sao Vương thượng lại nói lời này?”
An Ninh Hề xoay mặt, “Hai người chúng ta bị vây ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra. Chẳng bằng cô nhân lúc trời tối dùng khinh công đi lên, sau đó mới có thể tìm được người tới cứu Bổn cung.”
Yến Lạc tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy có cái gì không đúng, “Nếu thế chẳng phải Vương thượng sẽ rất nguy hiểm ư. Yến Lạc sợ rằng còn chưa kịp dẫn người xuống cứu viện Vương thượng đã bị bọn chúng bắt được rồi. Vả lại bây giờ trọng binh hiện tại của Trung Chu đang phòng thủ ở đây, nô tỳ dẫn người đến cũng chưa chắc tới kịp, một mình Vương thượng ở lại đây chắc chắn không an toàn.”
An Ninh Hề thở dài, “Không sao, Bổn cung sẽ không xảy ra việc gì.”
Yến Lạc càng nghĩ càng thấy không ổn. Nàng trái lo phải nghĩ một trận, đột nhiên đứng dậy muốn đi ra ngoài. An Ninh Hề thấy bước chân cô vội vàng, nên mở miệng gọi cô lại, “Cô muốn làm gì?”
Yến Lạc dừng lại, rũ mắt nói: “Yến Lạc ra ngoài dẫn dụ những tên lính kia. Đến lúc đó Vương thượng có thể chạy thì liền chạy, không trốn thoát được cũng phải chuyển đến chỗ khác núp.”
An Ninh Hề liền vội vàng đứng lên, “Cô đang nói cái gì thế? Nếu hiện tại mà có thể dễ dàng chạy trốn như thế thì ta sẽ bảo cô đi lên một mình à?”
Yến Lạc cúi thấp đầu đứng tại chỗ hồi lâu mới nhỏ giọng nói một câu: “Vương thượng có ơn cứu mạng đối với Yến lạc. Hôm nay coi như Yến Lạc trả lại mạng này cho Vương thượng cũng là lẽ phải.”
“Cô...” An Ninh Hề nhìn Yến Lạc một cách thất bại. Nàng bước sang bên cạnh hai bước.
Từ trong khe hở ở nơi đây truyền đến một tiếng đàn réo rắt, như thể quét qua một làn gió xuân nhưng lại mang theo nỗi buồn không nói thành lời.
Yến Lạc chợt ngẩng đầu lên, mừng rỡ nhìn An Ninh Hề, “Vương thượng, là thế tử điện hạ.”
An Ninh Hề sửng sốt, đi tới cạnh cửa hang cẩn thận nghe tiếng đàn này sau đó rũ mắt khẽ thở dài, “Phong Dực...”
Yến Lạc thở phào một hơi, “Lần này Vương thượng có thể yên tâm, thế tử điện hạ nhất định sẽ tới cứu người.”
An Ninh Hề phản ứng kịp, lắc đầu, “Nếu y đi vào nhất định sẽ gặp phải mai phục của Trung Chu.” Nàng lo lắng đi vài bước trong động rồi nói với Yến Lạc: “Cô mau đi lên đi, kêu y đừng xuống.”
Yến Lạc lập tức đáp: “Sao lại thế được! Hay Vương thượng cứ làm theo lời của nô tỳ. Đợi nô tỳ dụ đám binh lính kia đi xa, Vương thượng tìm chỗ nào đó núp cho kỹ, khẳng định có thể chống đỡ được đến lúc thế tử điện hạ xuống cứu người. Mặc dù trọng binh của Trung Chu đang tập kết ở đây, nhưng thế tử điện hạ có danh xưng chiến thần, nhất định sẽ không sao hết.”
“Chiến thần?” An Ninh Hề cười khổ, “Chắc hẳn chính y cũng vì danh hiệu này mà gách nhiều kỳ vọng trên lưng. Ta không muốn y mất mạng bởi sự kỳ vọng đó. Y phải hoàn thành nghiệp lớn.” Mặt An Ninh Hề trở nên nghiêm nghị, nhìn về phía Yến Lạc đột nhiên hỏi một câu: “Vết thương trên mặt cô đã khá hơn chưa?”
Yến Lạc hơi sửng sốt, dùng tay giữ mạng che mặt, nhẹ nhàng gật đầu, “Đã tốt hơn hơn phân nửa, chỉ còn lại vết thương cực mỏng, cũng may nhờ thuốc tốt thế tử tặng.”
An Ninh Hề cười cười, “Vậy thì tốt, cô cũng nên cùng Phong Dực nhận mặt nhau rồi.”
Yến Lạc cả kinh thất sắc, vội vàng quỳ xuống đất, giọng nói hốt hoảng, “Yến Lạc không hiểu ý của Vương thượng.”
An Ninh Hề rũ mắt lẳng lặng nhìn Yến Lạc chăm chú, “Yến Lạc, cô không mất trí nhớ phải không?”
Yến Lạc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn nàng một cách không thể tưởng tượng nổi.
An Ninh Hề dời tầm mắt từ từ giải thích, tôn xưng trong miệng đã vứt bỏ từ lâu.”Sở dĩ ta biết cô không mất trí nhớ là sau này mới nghĩ thông suốt. Sau khi An Tĩnh Hề ch.ết, ta từng hỏi cô cảm nhận của lần đầu tiên giết người là gì. Cô trả lời rằng ‘không hề dễ chịu’. Thử hỏi một người mất trí nhớ làm sao có thể nhớ được chuyện lần giết người đầu tiên của mình?”
Thân thể Yến Lạc run rẩy, càng cúi thấp đầu hơn.
“Rồi sau đó, vào ngày Phong Dực tiến hành lễ giao lĩnh cô từng nói với ta một cách rất cặn kẽ về lễ nghi vương cung của Tây Hoa, sau đó lại nói cho ta biết phong tục của Tây Hoa. Ta cũng đã hoài nghi cô là người Tây Hoa. Nhưng khiến ta có thể xác định được thân phận của cô vẫn là Phong Dực. Y nói cô cực kỳ giống Khương Vô Song – con gái của thừa tướng trước đó của Tây Hoa. Ta lại phái người đi tr.a xét chuyện của cô, có vậy mới xác định suy đoán của ta không sai.”
Yến Lạc ngẩng đầu nhìn An Ninh Hề. Chung quanh gần như tối om khiến nàng không thể nhìn rõ vẻ mặt của Vương thượng.
An Ninh Hề đỡ Yến Lạc dậy thở dài nói: “Ta để một thiên kim của thường tướng làm ám vệ lâu như vậy đã rất có lỗi với Tây Hoa, bây giờ còn muốn Phong Dực xuống đây cứu ta, nếu như y có gì bất trắc Tây Hoa sẽ long trời lở đất mất.”
Yến Lạc mím môi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
An Ninh Hề cầm tay cô, “Vô Song đi lên gặp Phong Dực, nói cho y biết cô còn sống, y sẽ rất vui mừng.”
Yến Lạc lại đột nhiên quỳ xụp xuống, giọng nói đã nức nở, “Yến Lạc lừa Vương thượng là Yến Lạc không đúng, mong Vương thượng thứ tội. Nhưng ân cứu mạng Yến Lạc suốt đời khó quên, tuyệt đối sẽ không bỏ Vương thượng lại rời đi một mình.”
“Không! Cô chỉ cần đi lên ngăn cản Phong Dực chính là đã cứu ta rồi.” An Ninh Hề tỷ mỷ nghe tiếp một tràng tiếng đàn “Chắc hẳn Mông Đình Chi sẽ nhanh chóng biết được Phong Dực đã đến. Đến lúc đó sẽ càng thêm đề phòng, nếu y vào sẽ càng nguy hiểm hơn.”
An Ninh Hề đi vào phía trong cùng của sơn động. Nàng đưa lưng về phía Yến Lạc, giọng nói dần dần lạnh xuống, “Cô hãy đi lên và nói với Phong Dực rằng ta đã không còn trên nhân thế, để y nhất định phải san bằng Trung Chu và Đông Việt, đoạt lấy thiên hạ. Vậy coi như đã báo thù cho ta rồi.”
Yến Lạc thê lương đứng dậy, đi tới phía sau nàng, “Sao Vương thượng có thể nói như vậy? Thế tử điện hạ sẽ đau lòng đến ch.ết mất.”
Trong lòng An Ninh Hề khẽ co rút đau đớn, “Đúng, là ta có lỗi với y... Đành để kiếp sau ta trả lại cho y vậy.”
Yến Lạc định nói tiếp gì đó nhưng An Ninh Hề đột nhiên xoay người nhìn nàng, “Yến Lạc, An Ninh Hề ta cứu cô một mạng, bây giờ van cầu cô một chuyện này thế mà cô lại không đồng ý?”
Yến Lạc liên tục lắc đầu, “Yến Lạc tuyệt đối không thể đồng ý với yêu cầu này. Vương thượng ngàn vạn lần không được phí hoài mạng sống của mình.”
An Ninh Hề khẽ kéo khóe miệng lên, “Nếu như có thể ta sẽ là người quý trọng mạng sống của mình hơn ai hết, nhưng ta không thể quá ích kỷ. Không ai muốn chuyện phát triển đến bước này. Yến Lạc, cô hiểu không?”
Yến Lạc kinh ngạc nhìn nàng, không biết nên nói gì cho phải.
An Ninh Hề dắt tay Yến Lạc đi tới cửa động, “Thừa dịp đêm khuya bọn chúng buông lỏng cảnh giác, cô hãy lặng lẽ đi ra ngoài. Với khinh công của cô nhất định sẽ không gây chú ý. Ta sẽ đợi ở đây. Nếu Phong Dực có thể đánh bại Mông Đình Chi trong một lần, vậy ta có thể thoải mái đi ra ngoài, bằng không trực tiếp lẻn vào thật sự quá nguy hiểm.”
Yến Lạc cắn cắn môi, không thể không thừa nhận phương pháp An Ninh Hề nói là phương pháp bảo đảm nhất. Có điều nàng vẫn không hết lo lắng, “Nhưng Vương thượng có thể cầm cự được bao lâu?” Nơi này không nước không lương thực, thật sự khó có thể sống lâu.
An Ninh Hề cười khẽ, “Không sao, ta sẽ không có chuyện gì.” Trước kia cũng không phải nàng chưa từng trải qua cuộc sống như thế này, đói mấy ngày liên tục là chuyện thường. Nếu may mắn, cái chân bị thương không quá đau mới có thể bò ra ngoài tìm ít quả dại để ăn mà thôi.
Yến Lạc vẫn hơi do dự, giọng An Ninh Hề lạnh xuống, “Nếu như cô vẫn tiếp tục do dự thì đợi cứu binh tới ta đã là một đống xương khô rồi.”
Thân thể Yến Lạc chấn động, vội vàng gật đầu nói phải. Trước khi gần đi, nàng quay đầu lại hỏi An Ninh Hề một cách lưỡng lự: “Vậy Yến Lạc cũng không cần phải nói với thế tử điện hạ rằng Vương thượng đã không còn trên nhân thế nữa chứ?”
“Không, nhất định phải nói!” Dường như cảm thấy Yến Lạc không muốn, An Ninh Hề liền mềm giọng bổ sung thêm một câu: “Ta chỉ hy vọng như vậy sẽ kích thích Phong Dực dùng toàn lực tấn công quân đội Trung Chu mà thôi.”
Yến Lạc thở phào một hơi, không nghi ngờ gì nữa, gật đầu nói, “Vương thượng bảo trọng. Yến Lạc sẽ nhanh chóng tới cứu người.”
An Ninh Hề gật đầu, Yến Lạc đang định đi ra ngoài thì đột nhiên bị nàng gọi lại.
Trong giọng nói của An Ninh Hề vừa mang theo một tiếng thở dài vừa mang theo cảm xúc không biết là gì, “Giúp ta nói một câu với Phong Dực, nói... ta sẽ vĩnh viễn nhớ y.”
Yến Lạc cảm thấy lời này hơi khác thường, còn muốn nói gì đó nhưng An Ninh Hề đã thúc giục nàng: “Mau mau đi đi, ta ở chính nơi này chờ cô.”
Yến Lạc thấy nàng nói vậy mới yên lòng, lặng lẽ đẩy cỏ tranh ra, nhảy ra ngoài nhẹ nhàng giống như mèo.
An Ninh Hề nghe một hồi, thấy bên ngoài không có dấu hiệu phát hiện ra động tĩnh của Yến Lạc mới yên lòng. Nàng ngồi trượt xuống theo vách núi, tay vuốt ve cây cung Minh Nguyệt. Nàng nhắm hai mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng đàn như có như không.
Đây chính là vận mạng của nàng: nàng nhất định phải vùi thân ở nơi chân núi này.
Nàng nắm chặt cây cung kia: Phong Dực, nếu có kiếp sau, ta sẽ trả tiếp cho ngài.