Chương 27: Có chút ngây dại
Edit: Pinkie
Giang Thiếu Đình không nhìn nữa, kéo tay Ôn Ngôn, nói với anh ấy: “Đi thôi.”
Chu Thần dẫn theo Hứa Vi cùng lên xe Giang Thiếu Đình. Hứa Vi vẫn luôn giữ nụ cười mỉm đoan trang, nhưng nào có ai biết trong lòng cô ta bây giờ đang ghen ghét muốn điên.
Lúc xe lái vào biệt thự nhà họ Đoàn, trước biệt thự có một khoảng sân trống rộng rãi, đã có không ít xe đỗ ở đó, Giang Thiếu Đình tìm một chỗ trống rồi đậu xe. Ôn Ngôn khoát tay Giang Thiếu Đình, Hứa Vi khoát tay Chu Thần, theo hướng dẫn của quản gia, bốn người cùng nhau tiến vào biệt thự nhà họ Đoàn.
Lúc này, đại sảnh vô cùng náo nhiệt. Tiết Tử Ngang đến sớm hơn bọn họ nhưng mà anh ấy không mang theo bạn gái, vừa nhìn thấy bốn người đi về phía mình thì hàng lông mày tuấn tú khẽ nhướng lên, lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Giang Thiếu Đình thì ung dung bình thản, còn Chu Thần thì ngược lại, biết cậu ấy đã hiểu lầm. Lúc đầu Chu Thần cũng muốn tới một mình, nhưng vì phòng ngừa mẹ anh cứng rắn nhét người nên đã tìm Hứa Vi hỗ trợ làm lá chắn.
Chu Thần cười đến im lặng, nhưng vẫn giới thiệu bọn họ với nhau.
“Tớ còn có một nhân viên ở đây.” Chu Thần không có ý tốt chỉ vào Ôn Ngôn rồi nói với Tiết Tử Ngang.
Ôn Ngôn biết Tiết Tử Ngang cũng là bạn tốt của Giang Thiếu Đình, thế nên cũng nở nụ cười khéo léo trang nhã với anh ấy.
“Các cậu đang làm gì đó?” Lúc này, Đoàn Phi đi tới, cười tủm tỉm nói.
“Làm quen với chị dâu.” Tiết tử Ngang cười trêu.
“Oa, tớ quá có mặt mũi luôn, còn nghênh đón tận hai chị dâu.” Đoàn Phi chú ý tới hôm nay vậy mà lần đầu tiên Chu Thần dẫn bạn gái theo.
“Chớ nói lung tung, đùa giỡn với tớ thì không sao, nhưng đừng có đùa giỡn với trong sạch của con gái người ta.” Chu Thần khẽ đẩy Đoàn Phi.
Hứa Vi nghe anh ấy nói như vậy thì mặt hơi đỏ, trong lòng vẫn có chút vui vẻ, mặc dù cô biết Chu Thần không có ý gì với cô ta cả, nhưng mà, chuyện sau này có ai nói chắc được điều gì đâu.
“Không phải cậu có mặt mũi, mà là ông nội cậu có mặt mũi.” Giang Thiếu Đình mở miệng thì liền khiến Đoàn Phi không nói nên lời.
“Cắt, rốt cục cũng chịu dẫn người ra ngoài. Cô Ôn, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!” Đoàn Phi quay sang, chuyển mục tiêu lên người Ôn Ngôn.
Một lần nữa bị điểm tên, Ôn Ngôn cười nhìn người đàn ông trước mặt, mặc dù cũng là âu phục giày da nhưng mà nhìn trông có vẻ vui vẻ cởi mở hơn ba người kia rất nhiều. “Chào anh, em cũng thường xuyên nghe Thiếu Đình nhắc tới các anh ạ.”
Nội tâm của Giang Thiếu Đình: …………. Anh không có.
“Lợi hại nha, cũng chỉ có em mới có thể giải quyết được Giang Thiếu Đình.” Đoạn Phi giơ ngón cái với cô.
“Cậu lo bận rộn chuyện của mình đi.” Giang Thiếu Đình đánh một quyền tới.
Đoàn Phi nhanh chóng lùi về phía sau một bước, dễ dàng né được đòn công kích của Giang Thiếu Đình.
“Được rồi, vậy các cậu cứ tự nhiên, giúp tớ chăm sóc tốt hai cô gái này nhé!”
“Ừ, đi đi.” Tiết Tử Ngang ở bên cạnh nói.
Đoàn Phi vỗ vai cậu ấy, gật đầu với những người còn lại rồi rời đi.
Năm nay, ông cụ Đoàn giao nhiệm vụ này cho Đoàn Phi, còn cố ý đẩy Đoàn Phi ra ngoài, một mặt thì nói cho cậu ấy cơ hội để rèn luyện, nhưng mặt khác cũng muốn thông báo với mọi người một tin tức, với tình hình này, 80% đến 90% thì Đoàn Phi sẽ là người sẽ tiếp quản Đoàn Thị. Mặc dù cậu ấy còn trẻ, phía trên còn có các chú, bác, bản thân cậu ấy cũng không có thành tích gì nhưng mà có ông cụ Đoàn làm chỗ dựa, những người khác đều không dám công khai dị nghị, ở sau lưng thì là chuyện khác.
“Em muốn đi với anh làm quen với vài người hay là tìm một chỗ nghỉ ngơi trước?” Giang Thiếu Đỉnh hỏi.
“Em tìm chỗ nào đó ngồi một chút.” Ôn Ngôn thực sự không giỏi xã giao, cảm giác vẫn nên tìm một chỗ nào đó ngồi yên sẽ tương đối phù hợp với cô hơn.
Giang Thiếu Đình dẫn cô tới một cái đình ở sân sau nhà họ Đoàn.
“Vậy em ngoan ngoãn ngồi ở đây, anh sẽ quay lại nhanh thôi. Muốn ăn cái gì thì bên kia có nhân viên phục vụ, em nói với bọn họ là được.” Giang Thiếu Đình dặn dò.
“Em biết rồi, anh mau đi đi.” Ôn Ngôn biết, những trường hợp thế này thì dù thế nào đi nữa thì anh phải xuất hiện, huống hồ chi hôm nay đối với Đoàn Phi mà nói thì rất quan trọng, mấy người anh ấy ít nhiều cũng vẫn phải đi giúp đỡ.
Ôn Ngôn gọi một ly nước trái cây, một phần bánh ngọt, vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp sân sau nhà họ Đoàn, thật sự rất dễ chịu.
Nhưng mà phần yên tĩnh này rất nhanh bị phá vỡ.
“Quách Thanh Đồng, muốn ồn ào thì cũng phải phân biệt hoàn cảnh chứ.” Giọng nói của người đàn ông có chút trầm thấp, giống như hạ thấp giọng hết mức có thể để nói.
“Nếu như em thật sự không phân biệt hoàn cảnh, thì vừa rồi đã náo loạn với anh ở bên trong kia kìa.” Giọng nói của người phụ nữ có chút bén nhọn, xen lẫn chút nghẹn ngào.
Hai người vừa đi vừa nói, bước chân càng ngày càng gần, đi đến bên cạnh đình nghỉ mát, nhìn thấy có người người bên trong thì người đàn ông mở miệng nói, “Đi, trở về rồi nói chuyện, chúng ta đi vào trước.”
“Không.” Người phụ nữ không buông tha.
Cô ấy trực tiếp đi tới trước mặt Ôn Ngôn, “Chào cô, bây giờ chúng tôi có việc phải xử lý, cô có thể cho chúng tôi mượn nơi này một chút được không?”
Ôn Ngôn ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, hốc mắt của cô ấy hơi đỏ, hẳn là vừa khóc, cho nên mở miệng, “Được.”
“Cảm ơn cô.” Cô gái nói.
“Không có gì.” Ôn Ngôn đứng dậy.
“Thật xin lỗi, cô cứ ngồi đi, hai chúng ta đi.” Người đàn ông tiến lên, chuẩn bị lôi cô gái đi.
Vừa dứt lời, người đàn ông đó mới nhìn rõ mặt của người đứng dậy, lập tức có chút ngây dại.
“Ôn Ngôn?” Người đàn ông có chút không xác định mở miệng.
Ôn Ngôn sửng sốt mấy giây, rồi nói: “Cậu là Ngu Thụy à?”