Chương 32: Tôi không có em gái
Edit: Pinkie
Tống Chính Niên đã đề cập với Giang Thiếu Đình về ý nghĩ làm thông gia cho Tống Kiêu và Giang Tiểu Noãn kết hôn, nhưng bị Giang Thiếu Đình quả quyết từ chối.
“Tổng giám đốc Giang, cậu có thể hỏi Tiểu Noãn xem con bé nghĩ thế nào. Bọn nó là người trẻ chỉ thích ầm ĩ như vậy, cậu nhìn xem, bây giờ thằng nhóc kia đã hối hận không thôi, bị tôi ra lệnh cưỡng chế ở nhà hối lỗi rồi.” Mặc dù bị từ chối nhưng Tống Chính Niên vẫn cố gắng thuyết phục Giang Thiếu Đình.
“Tổng giám đốc Tống à, chuyện này đã làm tổn thương em gái tôi, tôi đã không muốn truy cứu, nhưng mà liên quan đến chuyện hai nhà làm thông gia, kết duyên cho hai đứa thì thật xin lỗi. Xin tổng giám đốc Tống sau này đừng nhắc đến nữa, cũng xin con trai ngài tự giải quyết cho tốt, đừng tiếp tục trêu chọc em gái tôi.” Giang Thiếu Đình nói chuyện đủ uyển chuyển.
Dù sao người phạm sai lầm là Tống Kiêu, trước đó, thái độ xử lý chuyện này của Tống Chính Niên cũng coi như là đủ cho cậu ta mặt mũi.
“Còn có một việc, xin tổng giám đốc Tống hãy chuyển lời tới bà Hứa, nếu như tung tin đồn như thế một lần nữa thì Thịnh Phi nhất định sẽ đi đến cùng với bà ấy.”
Nghe Giang Thiếu Đình nói như thế thì ít nhiều trong lòng Tống Chính Niên cũng cảm thấy có chút khó chịu, ý này không phải là muốn đối nghịch với Tống Thị sao.
“Sẽ không, loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa.” Tự biết mình đuối lý, Tống Chính Niên cũng chỉ có thể vỗ ngực cam đoan.
Mặc dù Tống Chính Niên không thể hiện ra trên mặt nhưng mà lúc đi ra khỏi tòa nhà của Thịnh Phi thì trong lòng vẫn hơi bất mãn, nói cho cùng thì cái tên Giang Thiếu Đình này vẫn còn non, từ chối quả quyết như vậy, không để lại cho ông bất kỳ đường lui nào. Ông kết luận, sau này Giang Tiểu Noãn sẽ không tìm được nhà nào tốt hơn nhà họ Tống.
*
Gần đây Ôn Ngôn cũng tương đối bận rộn. Trong tay Trương Chuẩn có mấy vụ án. Anh ấy đi ra ngoài, cô cũng phải đi theo, trở về còn phải ghi chép lại thông tin của mỗi vụ án.
Không nghĩ tới cũng không biết làm sao mà Tô Khê có được phương thức liên lạc của cô, còn muốn hẹn cô ra ngoài uống trà chiều. Một phần Ôn Ngôn thực sự quá bận, một phần cô không thích tiếp xúc với Tô Khê, hai người hình như cũng không thân quen đến mức cùng nhau uống trà chiều. Cho nên cả hai lần đều bị cô thoái thác.
“Ôn Ngôn, nghỉ ngơi một chút đi. Tớ thấy cậu gần đây thật là liều mạng đó.” Hứa Vi bỗng nhiên đi tới, quan tâm một cách khó hiểu làm cho cô có chút không thích ứng kịp.
“Ha ha, còn tốt, bây giờ sắp xếp tốt thì ngày mai ra ngoài sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.” Ôn Ngôn cười nói.
“Đi thôi, cùng xuống dưới uống ly cà phê đi, nghỉ ngơi nửa giờ rồi lên bận rộn tiếp.” Ôn Ngôn cảm thấy quá kỳ lạ, sao hôm nay Hứa Vi đột nhiên trở nên thân thiện như vậy, nhưng mà cô cũng không suy nghĩ nhiều.
“Được thôi.”
Tô Khê thì có thể trực tiếp từ chối nhưng mà Hứa Vi thì không giống như vậy, dù sao thì ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, bình thường quan hệ của hai người cũng không tốt gì cho lắm, nhưng ít nhất thì cũng không cần làm thêm căng thẳng, làm phật ý cô ấy cũng không tốt.
Nhưng mà cô vẫn xem thường lòng người. Lúc xuống dưới lầu, cô nhìn thấy Tô Khê ngồi bên ngoài quán cà phê, thấy các cô đi tới thì giật giật khóe miệng.
Ôn Ngôn nhíu mày, nhìn Hứa Vi ở bên cạnh, cất giọng lạnh lùng, “Là cậu đưa phương thức liên lạc của mình cho cô ấy à?”
“Các người trò chuyện đi.” Hứa Vi chẳng có chút áy náy gì cả, tự nhiên như không xảy ra chuyện gì, bỏ lại một câu này rồi xoay người rời đi.
Ôn Ngôn nhìn dáng vẻ đó của cô ta thì muốn bắt ch.ết cô ta ngay tức thì.
“Cô Tô phí hết tâm sức hẹn tôi ra đây không phải chỉ muốn uống trà chiều với tôi đó chứ?” Ôn Ngôn đi qua, ngồi xuống phía đối diện Tô Khê.
“Hì hì, chị gái cũng là người thông minh đó.” Tô Khê mở to mắt, tỏ vẻ vui vẻ vô hại, cười hì hì nói.
“Oh?” Ôn Ngôn ồ một tiếng, cũng không nói gì tiếp.
Tô Khê thấy cô không nói gì thì cũng không tức giận.
“Chị không thể ở cùng một chỗ với Giang Thiếu Đình.”
“Lời này hẳn là cô nên trực tiếp tìm Giang Thiếu Đình mà nói.” Ôn Ngôn im lặng, vị đại tiểu thư này hẳn là đã quen thuộc với việc tất cả mọi người đều nghe cô ta.
“Ôn Ngôn, chị cũng không thể không biết xấu hổ như thế. Chị có điều kiện gì để đi cùng với anh ấy, chị không xứng với anh ấy.” Tô Khê huênh hoang đắc ý.
“Tôi cũng cảm thấy mình không xứng với anh, nhưng mà anh ấy lại nhất định phải là tôi thì mới được.” Ôn Ngôn nhíu mày, bất đắc dĩ nói.
Tô Khê tức giận đến mức bật cười, ngón tay lặng lẽ nghịch điện thoại.
“Ý của chị là chị tự biết mình không xứng nhưng mà bất đắc dĩ bị Giang Thiếu Đình dây dưa.”
Ôn Ngôn không biết động tác nhỏ này của cô ta, chẳng qua cảm thấy người này giống như có bệnh, vừa mới còn tức giận thì giờ đã nở nụ cười, thay đổi còn nhanh hơn cả sấm chớp khi mưa rào.
“Cô muốn hiểu như vậy thì cũng có thể.”
“Vậy chị nhường anh ấy cho em được không? Em thích anh ấy thật lâu, chị cũng biết giá thế của em, em cũng không phải tham lam thành tích của anh ấy mà là thực tâm thích anh ấy. Theo như em được biết, các người ở chung một chỗ cũng không lâu.” Tô Khê phát huy trình độ mặt dày vô sỉ của mình đến cực điểm.
Thật sự là một bộ dáng thâm tình chân thành, còn dùng từ nhường, nói đơn giản giống như một món đồ chơi nhường tới nhường lui.
“Vừa rồi tôi cũng đã nói, những lời này hẳn cô Tô nên cần tìm Giang Thiếu Đình để nói, thay vì tìm tôi.”
“Ý của chị là chỉ cần Giang Thiếu Đình đồng ý, chị có thể chia tay anh ấy sao?”
“Đương nhiên, công ty anh ấy ở đối diện, bây giờ cô có thể qua đó hỏi anh ấy.”
“Thế này thì chị cũng không có yêu Giang Thiếu Đình gì mấy nhỉ.”
“Anh ấy yêu tôi là được rồi, còn có, tôi không có em gái.” Ôn Ngôn nói xong thì đứng dậy, rời đi không chút do dự.
Tô Khê thấy Ôn Ngôn cuối cùng cũng tức giận thì khóe miệng không khỏi giương lên, ngón tay không ngừng nghịch điện thoại, tâm tình rất tốt. Thịnh Phi đang hợp tác cùng với Tô Thị, muốn gặp Giang Thiếu Đình thì quả thực dễ như trở bàn tay. Trước đó không khác gì ôm cây đợi thỏ, trông coi một hồi con thỏ chạy mất mà mình còn không biết. Bây giờ chỉ cần cô ta chủ động một chút thì Giang Thiếu Đình nhất định thuộc về cô ta.
………
Ôn Ngôn trở lại công ty, sau đó trực tiếp đi đến văn phòng của Hứa Vi.
“Cô có ý gì?” Ôn Ngôn lạnh lùng hỏi.
“Chỉ là làm chuyện thuận nước đẩy thuyền mà thôi.” Hứa Vi nói như chuyện đương nhiên.
“Khi chưa có được sự cho phép của công dân mà công khai danh tính, hình ảnh, địa chỉ và số điện thoại sẽ bị cấu thành tội xâm phạm đời tư của người khác. Cho nên việc cô thuận nước đẩy thuyền đã xâm phạm đời tư của tôi.”
“Có phải không, vậy cô kiện tôi đi.”
“Kiến thức pháp luật cơ bản nhất mà cô lại xem thường, cô không xứng ở chỗ này.” Ôn Ngôn giận dữ thực sự.
“Có phải không? Tôi có thể ở lại đây hay không thì không đến lượt cô lên tiếng. Cô cho rằng có bản trai là tổng giám đốc Giang thì ghê gớm sao? Tôi cho cô biết, phải tự hiểu đi được không? Tô Khê là ai, cô tranh giành lại người ta sao? Tôi chính là nhìn cô không vừa mắt, cả ngày tỏ vẻ tự kiêu, thanh cao.” Hứa Vi nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng nói ra tất cả.
“Tranh, tôi không cần tranh, anh ấy là của tôi.” Ôn Ngôn tiện tay lấy ly nước trên bàn, lập tức không hề lưu tình hắt lên mặt cô ta, sau đó tát cô ta một bạt tai.
“Mặc dù tôi sẽ không kiện cô, nhưng mà tôi sẽ đánh cô.” Ôn Ngôn nói xong thì cũng không thèm nhìn cô ta, quay người rời đi.
Bị hắt nước, lại ăn thêm một bạt tai, sửng sốt một giây sau Hứa Vi mới phản ứng lại. Đến khi tức giận thì Ôn Ngôn đã sớm rời đi. Cô ta cắn chặt môi dưới, tức giận đến mức cả người phát run, hai tay nắm lại thật chặt, hung hăng nhìn chằm chằm hướng Ôn Ngôn rời đi.
*
Ôn Ngôn trở lại văn phòng, mỏi mệt ngồi xuống ghế. Bình thường Hứa Vi thường hay vô tình hay cố ý nói xấu cô sau lưng, cô đều nhịn, cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Bây giờ, cô thực sự không muốn nhẫn nhịn nữa. Nếu là bình thường, chuyện đưa phương thức liên lạc của cô cho Tô Khê, lừa cô xuống dưới này cũng không đến mức làm cho cô phải động thủ. Nhưng mà cô biết, nếu cô tiếp tục nhẫn nhịn, các cô ấy vẫn sẽ làm tiếp, thậm chí càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Lúc mới đến Hải Thành, ở bên cạnh Ngôn Trăn, cô đã nhìn thấy quá nhiều thể loại đấu đá công khai hay ngầm rồi. Chỉ là cô không muốn gây chuyện, nhưng kết quả làm cho các cô ấy cảm thấy có thể lấn lướt cô. Đối với loại người như Hứa Vi, nếu như Tô Khê không hứa hẹn với cô ta cái gì đó thì cô ta nhất định sẽ không tùy tiện như thế, trực tiếp vô duyên vô cớ trở mặt với cô.
Ngôn Trăn nói tính cách của Ôn Ngôn giống Ôn Kiến Thành, không tranh không đoạt, nửa ngày cũng không thả chút rắm nào. Nhưng mà thật ra, mặc dù không mạnh mẽ như bà ấy, nhưng mà thực chất bên trong cô vẫn có gen cường hãn.
Lúc tan việc, Ôn Ngôn nhận được tin Nghiêm Vãn Vãn muốn kết hôn. Nhất thời cô có chút mờ mịt.
Ôn Ôn: Làm sao lại đột ngột như vậy? Ngay cả bạn trai cũng chưa từng nghe cậu nhắc đến mà.
Vãn Vãn: Xem mắt.
Ôn Ôn: Cậu đi xem mắt bao giờ? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Ôn Ngôn biết khoảng thời gian trước, Nghiêm Vãn Vãn luôn bận rộn nhiều việc. Cô có hỏi qua một lần nhưng mà cô ấy không nói, cho nên cô cũng không làm khó cô ấy. Vãn Vãn: Đã giải quyết. Anh ấy rất tốt, tớ cảm thấy rất hài lòng.
Ôn Ôn: Được rồi, chỉ cần đối xử tốt với cậu là được.
Vãn Vãn: Anh ấy đối xử với tớ rất tốt. Thật ra trước đó, trong nhà tớ xảy ra chuyện, đều là anh ấy chạy trước chạy sau, cuối cùng vẫn cần có anh ấy thì mới giải quyết được. Ôn Ngôn, đến bây giờ tớ mới biết được, những lời dỗ ngon dỗ ngọt đều vô dụng, chỉ đến khi gặp khó khăn thì mới biết được cái gì là thật, cái gì là giả.