Chương 35: Suýt chút nữa đã bật khóc
Edit: Pinkie
Buổi chiều, Ôn Ngôn vẫn luôn chạy bên ngoài, sau khi làm xong thì trực tiếp về nhà. Ngày mốt cô không có việc gì nên đã xin nghỉ phép một ngày với Trương Chuẩn. Cô cũng đã đặt xong vé máy bay vào tối mai, như thế thì cả đi cả về không tới một ngày. Ngoài ý muốn chính là Giang Thiếu Đình còn gấp gáp hơn cả cô, tối nay đã phải đi công tác.
“Làm sao lại đột ngột như vậy?” Lúc đầu Ôn Ngôn định đêm nay sẽ nói chuyện với anh sau khi anh xong việc, kết quả lời đến bên miệng thì ngẫm lại đành thôi, đợi mọi người đều trở về rồi nói.
“Ừ, có việc cần xử lý gấp. Đêm nay anh không qua chỗ em, ngoan ngoãn nghe lời, không được chạy loạn, anh sẽ về nhanh thôi.” Giang Thiếu Đình giống như mẹ già dặn dò.
“Em biết rồi, anh cũng thế, phải ăn uống đúng giờ.”
Sau khi hai người trò chuyện xong, Ôn Ngôn mới miễn cưỡng cúp điện thoại. Không ăn cơm tối, một mình cô cũng lười làm, thế là cô chuẩn bị xuống siêu thị dưới lầu mua đồ ăn vặt về ăn cho đỡ đói.
Vừa ra cửa thang máy, thì cô nhận được điện thoại của Nghiêm Vãn Vãn.
“Cô gái, đang làm gì đó?”
“Xuống lầu mua chút đồ ăn.”
“Một mình sao?”
“Đúng thế, đêm nay Giang Thiếu Đình phải ra ngoài.”
“Chị đến đón cưng, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
“Được nha, vất vả cho chị rồi ạ.”
“Đứa nhỏ à, ngoan ngoãn chờ chị.”
Ôn Ngôn cười lắc đầu, giọng điệu của Nghiêm Vãn Vãn gần giống như Giang Thiếu Đình. Vừa nghĩ tới không biết khi nào anh mới trở về thì tâm trạng lại không khỏi có chút sa sút. Dập tắt ngọn lửa nhớ thương trong lòng, Ôn Ngôn sờ mái tóc rối của mình, nhanh chóng trở về, còn phải thu dọn một phen nếu không thì tí nữa cô nàng Nghiêm Vãn Vãn kia tới sẽ lại chế giễu cô.
Hành động này của Ôn Ngôn đều rơi vào mắt của một người đàn ông. Từ chỗ Ngôn Trăn, Hoắc Vũ có được thông tin liên lạc và địa chỉ của Ôn Ngôn, biết cô chán ghét mình cho nên anh ta không dám gọi điện thoại, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn không được mà ngồi chuyến bay cuối cùng trong ngày tới đây.
Anh ta không xác định khi mình tới thì có thể gặp được cô hay không, nhưng mà nghĩ tới có thể nhìn thấy nơi cô sống là được rồi. Lúc anh ta rời Hải Thành, Ôn Ngôn vẫn chưa đầy hai mươi tuổi. Bây giờ đã gần năm năm rồi, cô vẫn như vậy, gần như không thay đổi gì nhiều. Mặc dù khoảng cách có xa, nhưng mà anh còn có thể nhìn ra được, lúc cô nói chuyện điện thoại, tâm trạng rất tốt, từ đầu đến cuối khóe miệng đều cong.
Hoắc Vũ nghĩ, chắc có lẽ cô đang nói chuyện điện thoại với vị bạn trai kia của cô. Mặc dù hy vọng cô có thể sống tốt, nhưng mà nghĩ đến chuyện cô đã ở cùng một chỗ với người khác thì trong lòng Hoắc Vũ không khỏi có chút đắng chát.
Lúc Ôn Ngôn xuống lầu, Nghiêm Vãn Vãn đã đứng dưới lầu đợi cô.
“Ồ, sao mà không thấy nữa rồi.” Ôn Ngôn vừa lên xe thì đã nghe Nghiêm Vãn Vãn thầm thì.
“Cái gì không thấy thế?” Ôn Ngôn hỏi.
“Vừa mới nhìn thấy một cực phẩm, không ngờ ở chỗ thế này cũng có thể gặp được soái ca như thế kia.” Nghiêm Vãn Vãn lắc đầu tỏ vẻ tiếc hận.
“Cắt, Lâm Thành có nhiều soái ca lắm, nơi này làm sao lại không thể có?”
“Vừa mới nhìn còn đứng ở đó, chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi, soái ca cũng chia cấp bậc nha, người kia cũng không chênh lệch với Giang Thiếu Đình là bao.” Nghiêm Vãn Vãn vừa nói vừa chỉ vào vị trí dưới gốc cây to trước siêu thị.
Thấy cô nàng còn tiếc nuối, thì Ôn Ngôn nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
“Được rồi, hơn nữa đẹp trai cũng không liên quan gì đến chúng ta. Ai hôm qua vừa mới nói với tớ là điều kiện gì cũng không bằng người tốt, giờ lại ở đây thèm nhỏ dãi, nhanh lái xe đi nào!”
“Mặc dù soái ca không liên quan gì tới tớ nhưng mà đẹp mắt nha. Ai không thích đồ đẹp, nhìn mấy thứ đẹp thì tâm tình tự nhiên cũng tốt hơn.” Nghiêm Vãn Vãn nói đến vô cùng có đạo lý.
“Được, được rồi. Cậu nói rất đúng.” Ôn Ngôn chỉ có thể thỏa hiệp.
“Giang Thiếu Đình cũng coi là cực phẩm, nhưng mà đã bị người ta bỏ vào trong túi rồi. Lại nói, cậu đã bao giờ thấy có người đẹp trai hơn Giang Thiếu Đình chưa?” Nghiêm Vãn Vãn hào hứng, phải theo chủ đề này tới cùng.
Nghe cô nàng hỏi như vậy, Ôn Ngôn suy nghĩ một vòng, thật đúng là nghĩ không ra có quen người nào có thể so sánh với Giang Thiếu Đình, cũng có thể là do cô mang thấu kính người yêu để đánh giá vấn đề này chăng.
Lúc đang muốn thốt lên rằng không có thì trong đầu đột nhiên có một gương mặt thoáng qua, nụ cười của cô lập tức lạnh xuống: “Dáng dấp đẹp mắt cũng không chắc là đồ đẹp, có thể là có độc.”
Nghiêm Vãn Vãn đang lái xe ban đêm, cho nên cũng không phát hiện ánh mắt của cô có thay đổi, vui vẻ nói: “À, đàn ông đó mà độc ch.ết tớ thì tớ cũng cam tâm tình nguyện.”
Ôn Ngôn hoàn toàn không nói nên lời, cũng không muốn tiếp tục đề tài này với cô ấy nữa, “Hôn lễ khi nào tổ chức?”
“Tiệc cưới là vào tháng bảy, thứ hai tuần sau sẽ đi lãnh chứng trước.” Nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Nghiêm Vãn Vãn dịu dàng hơn hẳn.
“Vậy thì tớ chúc mừng cậu trước. Khi nào thì dẫn ra cho chị em gặp mặt chút nào?” Ôn Ngôn cười nói.
“Lúc đầu định mấy hôm nữa sẽ gọi các cậu ra gặp mặt, nhưng mà hôm qua anh ấy lại đi công tác. Tớ nghĩ chắc phải qua một thời gian ngắn nữa.”
“Vừa đúng lúc, vậy thì chờ tất cả mọi người trở về thì chúng ta tụ tập một bữa.” Ôn Ngôn không nghĩ rằng sẽ trùng hợp tới như vậy, ấy vậy mà hai người đàn ông đều đi công tác cả.
Ôn Ngôn cũng nói sơ qua về việc đi Hải Thành cho Nghiêm Vãn Vãn nghe. Sau khi hai người ăn uống xong thì đi dạo cửa hàng một hồi rồi về nhà.
………
Lúc ở sân bay thì Hoắc Vũ nhận được điện thoại của Ngôn Trăn.
“A Vũ, ngày mốt Ôn Ngôn sẽ tới thăm Nguyên Khải.” Vừa nhận được câu trả lời chắc chắn của Ôn Ngôn, Ngôn Trăn lập tức báo tin tức này cho Hoắc Vũ.
“Vâng.” Hoắc Vũ cũng không nói thêm gì.
Bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt lại, trong phút chốc dường như anh đã thông suốt mọi thứ. Có lẽ anh nên nói toàn bộ chuyện năm xưa cho cô biết, cho dù Ôn Ngôn có tha thứ hay không, ít ra có thể để cho cô nhẹ nhàng hơn với mọi chuyện.
Hoắc Vũ biết, cô phải tìm gặp bác sĩ tâm lý nhiều năm mới khôi phục lại tình trạng như hiện nay. Lại nghĩ tới lời Ngôn Trăn đã nói, ngoại trừ có việc cần cô thì hình như bà ấy cũng chưa từng quan tâm cô sống có vui vẻ hay không, thường ngày cô làm cái gì, cô đang cần cái gì. Ở Hải Thành, Ôn Ngôn nhìn xinh đẹp rạng ngời, cuộc sống giàu có nhưng mà trên thực tế, cô lại không tốt tí nào.
Hoắc Vũ rất hối hận, khi đó nên nói hết thảy mọi thứ với cô, nếu như cô đồng ý vậy thì anh sẽ nghĩ tất cả mọi cách để mang cô đi. Có lẽ bây giờ, cục diện đã không còn giống như trước nữa, mọi thứ đều không thể quay về được nữa.
………
Hôm sau, lúc Ôn Ngôn đến sân bay Hải Thành là hơn một giờ sáng. Để thuận tiện, cô tìm một khách sạn ở cần bệnh viện mà Lục Nguyên Khải đang chữa bệnh.
Đối với mọi thứ ở Hải Thành, cô đã quá quen thuộc, đường phố ngõ ngách nào cô đều biết rõ, nhưng mà lại không có bất kỳ tình cảm nào. Cô không biết đêm nay làm sao lại nhớ tới Hoắc Vũ, cái người mà cô hận thấu xương.
Sau chuyện hộ khẩu lần trước thì Ngôn Trăn không liên lạc lại với cô, hết thảy mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt, tâm tình của cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Cho nên khi nhớ tới những chuyện trước đây, cô cũng bớt thù hận, buông bỏ nhiều hơn. Những thay đổi này đều dần trở nên tốt đẹp hơn sau khi ở cùng một chỗ với Giang Thiếu Đình. Cô rất hài lòng và mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, chỉ cần ổn định được như vậy là đủ rồi.
Trước khi ngủ, cô gửi tin nhắn cho Ngôn Trăn.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Trăn đã đứng ở cổng bệnh viện chờ cô từ trước.
“Ôn Ngôn, cảm ơn con.” Ngôn Trăn nhìn thấy cô thì tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
“Đi thôi.” Ôn Ngôn cũng không biết nên nói gì với bà ấy. Hai người im lặng đi vào. Ai có thể nghĩ rằng, hai người khách khí như thế lại là mẹ con, nói ra thì có chút châm chọc.
Trên tay Ngôn Trăn cầm hộp cơm, dưới sự dẫn đường của bà ấy, Ôn Ngôn đi tới phòng bệnh vô khuẩn mà Lục Nguyên Khải đang nằm.
Đồ ăn giao cho y tá, cửa sổ thăm bệnh đang đóng, cho nên không nhìn thấy được tình hình bên trong.
“Đợi thêm một chút, thằng bé ăn đồ ăn xong thì cửa sổ kia mới mở lên.” Ngôn Trăn giải thích với Ôn Ngôn.
Nhẹ lời nhẹ gật đầu, lại là mảng lặng im.
Qua hai mươi phút, cửa sổ thăm bệnh mới từ từ mở ra. Ngôn Trăn lập tức đi tới, ngồi xuống ghế rồi cầm điện thoại lên. Ôn Ngôn đi tới, đứng ở sau lưng bà ấy.
“Nguyên Khải, có nhìn thấy mẹ không?” Ngôn Trăn vừa nói vừa vẫy tay với Lục Nguyên Khải ở bên trong.
Nhìn qua cửa sổ, Ôn Ngôn thấy cậu bé nằm ở bên trong, trong lòng cảm thấy có chút lạ lẫm. So với trong ấn tượng của cô, đứa nhỏ kia quá khác lạ, nhỏ gầy đến mức không nhìn ra đây là đứa trẻ bảy tuổi, mặt mày trắng nhợt, tóc cũng rụng sạch, hai mắt thì vô hồn.
Lục Nguyên Khải chú ý tới Ôn Ngôn ở sau lưng Ngôn Trăn, ấy vậy mà khóe miệng cong lên nở nụ cười.
“Nguyên Khải, chị con tới thăm con này, nói chuyện với chị một chút nhé?” Ngôn Trăn nhìn thấy nụ cười biến mất đã lâu của con trai, suýt chút nữa đã bật khóc vì kích động.
“Dạ.” Mặc dù Lục Nguyên Khải chỉ đơn giản dạ một tiếng, nhưng mà ánh mắt của thằng bé lại sáng ngời hiếm thấy.
Ngôn Trăn đứng lên, đưa điện thoại cho Ôn Ngôn. Ôn Ngôn ngồi xuống, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
“Chị!”