Chương 6-1
Editor: phuogot_93
“Xoảng” một tiếng, lọ nước hoa rơi xuống sàn nhà, cái lọ bị nứt một ít, nước hoa đang rỉ ra từ khe hở, mùi thơm nồng nặc nhất thời tràn ngập cả phòng.
Vưu Tư Lệ đang sắp xếp đống mỹ phẩm mới mua từ trung tâm thương mại, nhìn thấy lọ nước hoa vừa mua về bị con gái làm rơi xuống đất, lập tức giơ tay lên đánh vào đầu cô bé, tức giận mắng mỏ.
“Sao con không cẩn thận thế hả, có biết lọ nước hoa này đắt lắm không? Thế mà lại bị con làm rơi rồi!”
Cái đầu nhỏ của Chân Chân bị cô ta đánh nghiêng về một phía, thiếu chút nữa thì ngã nhào.
“Con không cố ý.” Cô bé lùi lại nhỏ giọng nói. Vừa rồi cô bé nhìn thấy cái lọ để trên bàn rất đẹp, cho nên mới cầm lên nhìn một chút, không cẩn thận bị trượt tay mới làm rơi xuống đất.
“Về sau không cho con động lung tung vào đồ của mẹ rồi lại làm hỏng, con cẩn thận một chút cho mẹ!” Vưu Tư Lệ nghiêm nghị cảnh cáo.
Cho nên cô ta ghét nhất là trẻ con, chân tay vụng về thật phiền.
Chân Chân không nói gì, cúi đầu ngồi xuống bên cạnh.
Giống như nhớ ra gì đó, Vưu Tư Lệ thu lại vẻ mặt tức giận, nở nụ cười kéo con gái lại gần.
“Chân Chân con lại đây, vừa rồi không phải mẹ cố ý mắng con, vì con làm vỡ nước hoa của mẹ, mẹ chỉ hi vọng về sau con cẩn thận một chút.”
Nhìn sắc mặt mẹ thay đổi trong nháy mắt, Chân Chân sợ hãi gật đầu “Dạ.”
“Con nhớ không được nói với papa chuyện mẹ đánh và mắng con biết không?”
“Dạ.”
“Còn nữa, hôm nay mẹ có chuyện quan trọng nên đến đón con muộn một tiếng, con cũng không được nói cho papa biết không?”
“Dạ.” Cô bé lại gật đầu.
“Tối qua papa thấy con tự tắm gội có hỏi vì sao không?” Vưu Tư Lệ tiếp tục hỏi.
Cô ta ngại tắm gội cho trẻ con phiền phức, lại thấy con gái cũng tương đối hiểu chuyện cho nên để con bé tự tắm một mình, đúng lúc Tiêu Tát trở về nhìn thấy, không nói một câu đã đi vào tắm cho con gái.
Cô ta muốn giải thích gì đó nhưng anh căn bản không nghe cô ta nói, tắm cho con gái xong thì mang con bé ra ngoài ăn cơm.
“Có.” Chân Chân nhẹ nhàng gật đầu.
Vưu Tư Lệ lập tức hỏi tiếp “Vậy con có nói như lời mẹ dạy không?”
“Có, con nói tự con muốn tắm rửa, không phải mama không tắm cho con.” Cô bé sợ hãi trả lời.
“Ừ, con thật ngoan, ngày mai mẹ sẽ mua búp bê cho con.” Nghe con gái nói, cô ta hài lòng gật đầu.
“Con không thích búp bê.” Chân Chân nói nhỏ, đã nói với mama hai lần rồi nhưng mẹ vẫn không nhớ.
Không để ý con gái nói gì, cô ta nhớ đến chiến lợi phẩm hôm nay mới mua từ trung tâm mua sắm, trở về phòng.
Chân Chân ngồi một mình đợi ngoài phòng khách, cảm thấy đói bụng, cô nhìn mẹ ở trong phòng, do dự một lát, lặng lẽ mở cửa chính, đi đến phòng đối diện kiễng chân nhấn chuông cửa.
“Chân Chân?” Triệu Phù ra mở cửa, không ngờ lại nhìn thấy cô bé đứng ngoài cửa.
Mấy ngày nay mẹ cô bé trở lại, hình như cô ta không thích Chân Chân sang đây, vì vậy cô bé rất ít khi đến tìm cô.
“Dì ơi, Chân Chân rất nhớ dì.” Cô bé thân mật lôi kéo tay cô, đến gần ngực cô làm nũng.
“Dì cũng nhớ cháu.” Triệu Phù nở một nụ cười yếu ớt, dẫn cô bé vào trong nhà “Sao cháu lại sang đây? Mẹ cháu đâu?”
“Mẹ đang ở trong nhà.” Cô bé làm bộ đáng thương nhìn cô “Dì ơi, bụng của cháu rất đói.”
“Đã hơn bảy giờ rồi mà mẹ cháu vẫn chưa nấu cơm cho cháu ăn sao?” Triệu Phù có chút kinh ngạc.
“Mama không nấu cơm, mẹ toàn dẫn cháu ra ngoài ăn.” Nhưng phải chờ tới lúc mama muốn ăn cơm mới dẫn cô bé đi.
“Dì có bánh ngọt, để dì cho cháu ăn trước.” Cô lấy một miếng bánh ngọt trong tủ lạnh ra cho cô bé.
Từng miếng từng miếng ăn xong cái bánh ngọt, vẻ mặt Chân Chân thành thật nhìn cô “Dì ơi, cháu có thể làm con của dì, không làm con của mama được không?”
“Tại sao, cháu không thích mẹ sao?” Triệu Phù giật mình.
Cái đầu nhỏ lắc lắc.
“Mẹ cháu không tốt với cháu à?” Cô tiếp tục hỏi.
Chân Chân lại lắc đầu, chần chừ một lúc, giọng nói non mềm mang theo chút uất ức.
“Vừa rồi cháu không cẩn thận làm vỡ lọ nước hoa của mama, mama rất tức giận đánh vào đầu cháu.” Vừa rồi mama chỉ nói không được nói cho papa nhưng không nói là không thể nói cho dì.
Đôi mày thanh tú của Triệu Phù nhíu lại, phát hiện mái tóc dài của cô bé bị rối, lấy một cái lược chải cho cô bé.
“Sao tóc cháu lại rối tung thế này? Không ai chải cho cháu à?”
“Mama bảo cháu tự chải, còn có, mấy ngày nay cháu đều tự tắm gội, hôm qua papa về nhìn thấy cháu tự tắm thì rất tức giận hỏi cháu tại sao mama không tắm cho cháu?”
Nghe đến đây, mi tâm Triệu Phù càng nhíu chặt. Mẹ cô bé không phải trở lại để chăm sóc Chân Chân sao? Sao lại chăm sóc kiểu gì thế này?
Mới nghĩ như thế, chuông cửa lại kêu lần nữa, nghĩ là Tiêu Tát đến, Triệu Phù đứng dậy đi mở cửa.
“Có phải con bé đang ở nhà cô không?” Vưu Tư Lệ vừa nhìn thấy cô đã chất vấn “Chân Chân đâu rồi, có phải con bé đang ở nhà cô không?”
“Ừ.” Triệu Phù đáp nhẹ một tiếng.
Nghe thấy giọng điệu chất vấn của đối phương, cô cũng đoán được người phụ nữ không biết lễ phép này chính là mẹ ruột của Chân Chân.
Vưu Tư Lệ đẩy cô ra, đi vào phòng khách thô lỗ túm lấy con gái.
“Theo mẹ về! Không phải là con không có nhà, về sau không cho phép con đến đấy, có nghe thấy không?”
“Mama…” Biết mama lại tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Chân lại hoảng sợ.
“Cô đừng kéo như vậy, cô làm Chân Chân bị đau rồi.” Thấy động tác cô ta thô bạo hù dọa đứa nhỏ, Triệu Phù lên tiếng ngăn lại.
Cô ta hung ác trừng mắt “Nó là con gái tôi, tôi dạy dỗ con mình như nào liên quan gì đến cô? Đi, theo mẹ về.” Tóm chặt con gái, mạnh mẽ lôi ra ngoài.
“Nếu cô chăm sóc tốt cho con bé, sao nó lại chạy sang nhà tôi?” Giọng điệu Triệu Phù không đồng tình.
“Còn không phải vì cô thấy con bé còn nhỏ dễ lừa gạt cho nên dụ dỗ con bé sang đây, tôi cảnh cáo cô… cô còn dám bắt cóc Chân Chân một lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí.”
Quẳng xuống câu nói, Vưu Tư Lệ cường ngạnh kéo Chân Chân vào nhà.
Thấy cô ta đổi trắng thay đen, khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Phù hiếm khi thấy vẻ tức giận.
Cô quyết định, cô phải làm mẹ Chân Chân.
Cô muốn Chân Chân danh chính ngôn thuận trở thành con mình.
Nếu quả thật mẹ ruột không chăm sóc tốt cho Chân Chân, cô không ngại đón nhận chăm sóc tiếp cho cô bé.
Vì vậy, cô cầm điện thoại gọi cho Tiêu Tát.
Đang ở công ty, đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Phù gọi đến, nghe câu đầu tiên cô nói, cả người Tiểu Tát có chút ngốc.
“Tiêu Tát, ngày mai chúng ta đi công chứng kết hôn đi.”
“… Em nói cái gì?” Anh có chút không dám tin.
Dù bọn họ có ước định nhưng bây giờ vẫn đang trong giai đoạn thử hẹn hò, sao đột nhiên cô nói ngày mai muốn đi công chứng kết hôn với anh.
Nghe thấy giọng nói kinh ngạc của anh, Triệu Phù cũng cảm thấy mình quá vọng động rồi, đều là do vừa rồi bị Vưu Tư Lệ chọc tức đến mất lý trí, cô đổi cách nói khác.
“Em muốn kết hôn với anh sớm một chút.”
“Sao đột nhiên lại thế?” Lời của cô khiến anh vừa mừng vừa sợ nhưng vẫn nghi ngờ hỏi.
“Em muốn làm một người mẹ thật sự.” Cô thẳng thắn nói ra lý do.
“Cho nên, em là vì Chân Chân nên muốn nhanh chóng kết hôn với anh?” Tâm tình vui sướng của anh giảm đi hai phần.
“Ừ.” Mơ hồ cảm thấy anh thất vọng, cô suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm “Cũng không hoàn toàn là vì Chân Chân, em cảm thấy hợp với anh nên muốn kết hôn.”
“Ngày mai kết hôn hình như hơi vội vàng, em để anh sắp xếp một chút? Ít nhất cũng phải chọn ngày tốt.” Lời của cô để cho anh cảm thấy an ủi một chút.
Sau khi tỉnh táo, Triệu Phù cũng biết như vậy quá nhanh, cô còn chưa dẫn anh về cho mẹ nhìn mặt, ít nhất cũng phải chờ mẹ xem mặt xong mới sắp xếp hôn sự.
“Được rồi, anh cho em ngày sinh, em sẽ chọn ngày. Đúng rồi, gần đây anh có hôm nào rảnh không? Em muốn dẫn anh về gặp mẹ em.”
Nghe thấy phải gặp mẹ vợ tương lai, Tiêu Tát vội vàng lật xem hành trình của mình có thời gian nào trống.
“Cuối tuần này có thể không?”
“Được.”
“Đúng rồi, anh có thể hỏi một chút, tại sao đột nhiên gấp gáp muốn kết hôn cùng anh? Có phải có nguyên nhân gì không?” Dù là vì Chân Chân, cũng không cần thiết phải vội vàng như vậy.
“Em chỉ là… đột nhiên rất muốn Chân Chân làm con gái em.” Triệu Phù không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, vì vậy không nói chuyện hôm nay cho anh nghe.
“Em thích Chân Chân đến vậy, làm anh có chút ghen tị với con bé, thật hi vọng em có thể chia một phần yêu thích con bé sang cho anh.”
Trong điện thoại, Tiêu Tát cười khẽ.
“Em cũng không chán ghét anh.” Cô chần chờ một lúc trả lời.
“Lời này có thể hiểu là em thích anh không?”
Đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh, khi anh thấy có chút thất vọng thì giọng nói của Triệu Phù vang lên lần nữa.
“Em nghĩ là em cũng thích anh.” Khuôn mặt cô tràn đầy nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên nghe cô nói như vậy, Tiêu Tát nhất thời xúc động, hận không thể lập tức ôm lấy cô.
“Sao anh không nói gì?” Không nghe thấy tiếng của anh trong loa truyền đến, cô không hiểu hỏi lại “Sao anh không nói gì?”
“Bởi vì anh đang rất cảm động.” Anh kích động nói “Anh thật hi vọng em đang ở trước mặt anh, muốn hôn em một cái.”
“Nếu như anh làm vậy có khả năng sẽ bị em ném qua vai.” Cô lập tức dội một gáo nước lạnh cho anh.
Sắc mặt tràn ngập nhu tình của Tiêu Tát nhất thời đen một nửa, nhớ tới cô không thích người khác phái động chạm, anh lại thấy bất đắc dĩ.
“Nếu nói trước với em thì sao, cũng không được à?”
“Hôn môi và lên giường giống nhau, em không thể chấp nhận, chỉ cần anh vừa chạm đến miệng của em, thân thể em sẽ lập tức phản kháng.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Em bị như vậy đã từng đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?” Tiêu Tát hỏi thử.
“Em có đi rồi.”
“Bác sĩ nói sao?”
“Đây là di chứng sau khi bị tổn thương về tâm lý, cần thời gian dài để trị liệu, em đã trị liệu vài lần nhưng không có hiệu quả.”
“Em có thể nói cho anh biết rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì không?”
“Em tắt điện thoại đây.” Không muốn nhắc lại chuyện này, Triệu Phù vội vã kết thúc cuộc gọi.
Mãi đến khi trong loa truyền đến tiếng tút tút tút, Tiêu Tát mới đặt điện thoại xuống.
Vừa rồi nói chuyện với Triệu Phù cũng là lúc anh đang ngồi trong phòng làm việc nghe Phương Bội Bội báo cáo tiến độ công việc.
“Anh Tiêu, anh sắp kết hôn à?” Khuôn mặt thanh tú khó tránh khỏi sự mất mát, rồi gượng cười khi anh tắt điện thoại, sau đó chúc mừng anh.
Cô nhìn ra được người phụ nữ vừa gọi điện thoại rất quan trọng với anh, lúc nói chuyện thái độ của anh vô cùng dịu dàng.
Vừa rồi nhận được điện thoại của Triệu Phù anh rất vui mừng, vì đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện cho anh, trong lúc nhất thời đã quên mất Phương Bội Bội đang ở đây.
“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ kết hôn, chẳng qua anh sợ còn phải được mẹ vợ tương lai đồng ý đã.” Tiêu Tát trực tiếp thừa nhận.
“Anh Tiêu có năng lực xuất sắc như vậy làm gì có cha mẹ vợ nào không hài lòng, chỉ là anh giữ bí mật thật giỏi, có bạn gái vẫn gạt mọi người!” Phương Bội Bội oán giận.
“Đây là chuyện riêng, anh không muốn gióng trống khua chiêng tuyên bố với mọi người trong công ty, nhưng mà em yên tâm, chắc chắn anh sẽ mời mọi người trong công ty uống rượu hỉ.” Anh cười qua loa.
Không phát hiện vẻ mất mát trên mặt Phương Bội Bội, cũng không muốn nói nhiều về việc riêng của mình, anh giơ tay ý bảo cô tiếp tục báo cáo công việc.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục công việc đi.”