Chương 22
Khi ta tỉnh lại phát hiện mình được Tiêu Trọng Nam ôm vào trong lòng, trên người ẩm ướt, ra một thân mồ hôi.
Đã lâu không có ở trong lòng nam nhân này tỉnh lại, ngoài ý liệu an tâm, cũng ra ngoài ý liệu khiến người trầm mê. Tuy rằng rất muốn tiếp tục nằm như thế nhưng một lát tôi tớ sẽ đến, nếu để cho bọn họ nhìn thấy hai ta nằm ở cùng nhau thanh danh của Tiêu bảo chủ nhất định sẽ bị hủy trong tay ta.
Ta ngồi dậy, trên người trừ có chút đau nhức thì không có gì không thích hợp. Bởi vì động tác ngồi dậy chăn từ trên bả vai trượt xuống đến eo, lộ ra thân thể đầy dấu vết hoan ái làm ta cảm thấy xấu hổ. Ta chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài, trời cũng vừa hửng sáng.
Ta nâng nâng mông muốn xuống giường, vừa đứng dậy chỗ tư mật phía sau liền chảy ra chất lỏng sền sệt, không cần nghĩ cũng biết đó là cái gì. Trong khoảnh khắc từ đầu đến chân ta nóng rực, cảm giác mình như bị thiêu cháy.
Phải mau trở về phòng tẩy rửa nghĩ như vậy ta chịu đựng khô nóng lại bò lên.
Đột nhiên, một cánh tay cường tráng siết chặt eo của ta khiến ta không thể tiếp tục động tác, phía sau truyền đến giọng nói của Tiêu Trọng Nam chưa hoàn toàn thanh tỉnh: “Làm cái gì?”
Ta cứng đờ: “…… Trở về phòng.”
Cánh tay sít chặt, lại hỏi một lần: “Làm cái gì?”
Ta nghe trong câu hỏi này có vẻ không kiên nhẫn, vội trả lời: “Trở về tắm rửa thay y phục!”
Bàn tay hắn vuốt ve eo, làm ta nhịn không được rung rung né tránh qua một bên.
“Ngươi đừng……” Không đợi ta nói hết eo ta đã bị siết chặt kéo về phía sau lại nằm trở về trên giường.
Tiêu Trọng Nam xoay người nằm trên người của ta, bộ vị của hắn để giữa hai chân vừa cứng rắn lại vừa nóng, cả kinh hai mắt ta mở to, nhất thời động cũng không dám động.
Hắn dùng mu bàn tay vỗ về má của ta: “Thẹn thùng? Tối hôm qua sao không thấy ngươi thẹn thùng như vậy?”
Tối hôm qua ta uống thuốc đó!
“Tối hôm qua ta uống nhiều.”
Hắn nghe vậy sờ sờ đầu của ta, đôi mắt càng thêm sâu thẳm: “Ngươi nói cái gì thì là cái đó đi.” Nói xong hắn dùng một bàn tay theo eo của ta đi xuống, sờ soạng vào mông ta sau đó mở đùi ta ra hai bên, xâm nhập vào chỗ tối hôm qua đã lưu lại dấu vết.
“Ngươi……” Ta bị hắn làm nói cũng không thành tiếng.
Tên vương bát đản này sao lại giống kẻ điên vậy làm mãi vẫn chưa xong!
Ta co chân muốn đạp hắn, không nghĩ tới bị hắn dễ dàng tiếp được, giống như hắn sớm đoán được ta sẽ có chiêu này.
Hắn thoáng nhướn mi: “Lại muốn đạp ta?”
Ta cùng hắn song song sửng sốt, hắn nghi hoặc nhíu nhíu mày, không biết tại sao mình lại nói một câu như vậy, tâm thần của ta rung mạnh, thiếu chút nữa muốn hỏi hắn có phải nhớ lại cái gì hay không.
Chẳng lẽ phương pháp kia lại hay như thế, một đêm là có hiệu quả?
Nhưng rất nhanh ta không còn tinh lực tiếp tục tìm tòi nghiên cứu vấn đề này. Tiêu Trọng Nam cũng giống như những nam nhân khác vậy buổi sáng ȶìиɦ ɖu͙ƈ lên cao như sói đói, không đem người ăn đến xương cốt không còn thì tuyệt đối không bỏ qua.
Từ sau đó trong lòng ta càng thêm tin vào [ U Hoa bí điển ] không nghi ngờ gì, mỗi khi đêm khuya im ắng ta sẽ cầm một bầu rượu đi tìm Tiêu Trọng Nam uống rượu, trò chuyện không đến vài câu hai người sẽ lăn đến lên giường.
Phát triển đến cuối cùng ta không cần mang rượu mỗi đêm hắn cũng sẽ để cửa chờ ta, ta trực tiếp đẩy cửa vào là được, hắn còn ở thư phòng thì ta sẽ nằm trên giường chờ hắn. Hắn chưa bao giờ cự tuyệt chuyện ta cầu hoan, cũng không đối với chuyện này cảm thấy khó chịu phảng phất mọi việc hết thảy đều bình thường.
“Ta ngày mai phải rời khỏi bảo vài ngày.” Đêm nay tận tình qua đi, Tiêu Trọng Nam chậm rãi mở miệng nói.
Vậy không phải không thể chữa bệnh sao?
Ta nhất thời gấp gáp thốt ra: “Ta cùng đi với ngươi được không?”
Hắn trầm mặc một lát nói: “Lần này là một vị hảo hữu của ta thú thê, ngươi đi theo e không tiện.”
Ta mím chặt môi, tuy rằng biết hắn nói không sai, nhưng trong lòng cảm thấy không còn tư vị.
Qua một hồi rầu rĩ ta hỏi: “Vậy ngươi muốn đi bao lâu?”
Hắn nhẹ vỗ về lưng của ta: “Ít thì hai ba ngày, nhiều thì năm sáu ngày.”
Năm sáu ngày cũng quá lâu, vạn nhất bởi vì quá lâu không thể chữa trị làm cho kiếm củi ba năm thiêu cháy một giờ thì thế nào?
Trong lòng ta sầu lo vạn phần, mở miệng cùng hắn thương lượng: “Ba ngày đi, ba ngày sau ngươi phải trở về có được không?”
Hắn vỗ về tay của ta, ta cho rằng hắn không đồng ý hơi khẩn trương, không nghĩ tới ngay sau đó bị hắn ôm vào trong lòng.
Hắn để cằm lên đỉnh đầu của ta, khi nói chuyện còn có thể cảm giác được chấn động do hắn gây ra.
“Được.” Hắn nói.
Ta cao hứng không thôi: “Một lời đã định!”
Được hắn hứa hẹn, rất nhanh ta an tâm thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau Tiêu Trọng Nam đi sớm, lúc đi cũng không nói với ta, ta nhìn nửa giường bên kia trống trơn, trong lòng có cảm giác thất lạc nói không nên lời.
Tiêu Trọng Nam không ở trong bảo ta hẹn Trình Tiểu Vũ cùng đi chuồng ngựa thăm “Tiểu Bạch Nghĩa”.
Ngựa non hiện tại đã cai sữa tuy rằng còn không cường tráng như con ngựa trưởng thành nhưng cũng có chút uy phong.
“Ngươi không biết này con ngựa này trân quý thế nào đâu, ngay cả thượng tướng quân trong triều đình cũng không nhất định được bảo chủ đưa cho đâu, có thể nói thiên kim khó mua, sau này ngươi nhất định phải đối sử tốt với nó.” Trình Tiểu Vũ rất hay nói bốc nói phét, nói đến nước miếng tung bay.
“Đối với ai? Tiêu Trọng Nam hay là Tiểu Bạch Nghĩa?” Ta như cười như không cười hỏi hắn.
Tiểu hài tử đỏ mặt nói: “Ai..sao ngươi không biết xấu hổ vậy, đương nhiên là nói ngựa rồi!” Nghĩ nghĩ, hắn lại bổ thêm một câu: “Đối với bảo chủ tốt theo lý là đương nhiên, không có bảo chủ bây giờ ngươi vẫn còn ở Ẩn Kiếm môn chịu tội đó.”
Ta cầm cỏ khô cho ngựa non ăn, nghe vậy mỉm cười.
Không có kẻ điên chắc ta ở đáy vực sớm thành một bộ xương khô, sao còn có thể để Ẩn Kiếm môn bắt rồi còn bị lợi dụng.
“Ta đối với hắn rất tốt, mỗi ngày buổi tối đều đem hắn hầu hạ đến thư thư phục phục, hiện tại không cần hắn thích ta!”
Tiểu hài tử có khuôn mặt đỏ ửng trong nháy mắt thành đỏ tím, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Ngươi…… Ngươi……”
Ta một chưởng đánh vào đầu của hắn: “Ngươi cái gì ngươi? Đi!”
Hắn xoa đầu đi ra ngoài, miệng nói chuyện ồn ào: “Ngươi có thể nói chuyện đừng có lỗ mãng như vậy được không? Thân là người của bảo chủ ngươi có chút tự giác được hay không?”
“Ngươi một tiểu hài tử khi nào lại có nhiều ý kiến như vậy? Ai.. mà ngươi có tin hay không?”
“Tin……”
Hai ta làm ầm ĩ một trận, lúc trở về bảo trời đã tối.
Tùy tiện bảo tên tôi tớ tìm một chút điểm tâm, ăn xong ta sớm đi nằm ngủ.
Lúc này ta ở viện của mình ngủ, nằm trên giường ta nhìn chằm chằm vào cạnh giường, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ, cuối cùng thật vất vả ngủ nhưng mà ta ngủ cũng không an ổn.
Ta nằm mộng, đã rất lâu ta không nằm mộng, đêm đó ta lại rành mạch nhớ rõ cơn ác mộng này.
Trong mộng kẻ điên hỏi ta vì sao bỏ hắn một mình rời đi, hỏi ta vì sao lừa hắn; Một lát lại trở thành Tiêu Trọng Nam, hỏi ta đến cùng là ai, tiếp cận hắn có mục đích gì? Ta mở miệng muốn biện giải, nhưng sao lại không có cách nào phát ra âm thanh, mà đối phương thái độ trước sau vẫn lạnh lùng khinh thường không nghe ta giải thích.
Ta ra một thân mồ hôi lạnh từ trong mộng tỉnh lại, tim không chịu khống chế đập rộn lên, tay chân cũng mềm nhũn.
Giấc mộng này rất chân thật, những lời của Tiêu Trọng Nam vang bên tai, từng câu đều như là búa tạ nện vào tâm ta.
Hoàn hảo, đây chỉ là một giấc mộng……
Ta ngồi dậy lau mồ hôi lạnh trên trán, đang muốn xuống giường rót ly nước uống, nhưng vào lúc này ngoài viện truyền đến một trận động tĩnh như có người nào đó lẻn lút đi vào.
“Ai?” Ta nhíu mi tâm phi thân bay ra.
Ngoài viện quả nhiên có một hắc y nhân che mặt, lén lút như vậy nhất định không phải là người tốt, ta không nói hai lời liền tấn công,
Người tới bị ta đánh mấy chưởng đột nhiên há mồm kêu một tiếng: “Giáo chủ!”
Ta nhận ra thanh âm này, lập tức thu chưởng lại không dám tin trừng người tới.
“Dương hộ pháp?!”
Đối phương bóc khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt thanh nhã quả nhiên chính là Dương Thịnh Kỳ.
Hắn có chút kích động tiến lên cầm chặt tay của ta, cố tình nói rất nhỏ: “Giáo chủ, cuối cùng ta cũng tìm được người!”
Hơn một tháng không thấy, Dương hộ pháp nhìn không có gì biến hóa, chắc vẫn chưa bị võ lâm chính đạo tiếp tục bao vây tiễu trừ. Hắn một mình đi đến Hắc Ưng bảo vẫn không ổn, vạn nhất bị người khác phát hiện không muốn gặp chuyện không may cũng không được.
Ta ra tay giữ chặt hắn bước nhanh đi vào trong phòng, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Lúc này hắn mới như là nhớ tới chính sự, vẻ mặt rất nôn nóng: “Thuộc hạ hôm nay tới cứu giáo chủ, giáo chủ nhanh lên theo ta đi đi.”
Hắn làm ra vẻ muốn cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng, làm ta cũng sửng sốt.
“Cứu ta? Ta có cần cứu cái gì đâu?”
Dương Thịnh Kỳ cũng bị phản ứng của ta làm cho mơ màng: “Chẳng lẽ giáo chủ không phải bị Tiêu Trọng Nam tù cấm không thể thoát thân sao?”
“Ta không……” Ta không biết nên giải thích với hắn như thế nào liền hàm hồ nói: “Ta không bị hắn tù cấm, chính là…… Còn có chuyện phải làm nên mới chậm chạp không rời khỏi nơi này, ngươi không cần lo lắng, ta rất an toàn.”
Ta mà nói không đi thì không thể làm cho hắn hết băn khoăn, ngược lại khiến hắn càng thêm nghi hoặc.
“Bọn thuộc hạ vẫn chờ giáo chủ trở về chủ trì đại cục, chấn hưng thánh giáo, giáo chủ nếu không có bị giam giữ chẳng lẽ là đang mưu đồ chuyện đại sự trong Hắc Ưng bảo mới không thể trở về cùng chúng ta?”
Hắn cũng quá để mắt đến ta, đời này âm mưu quỷ kế ta biết được chỉ có đoạn thời gian ta bị Lâm Nhạc xem như là bù nhìn kia……
Ta nhìn hắn khoát tay: “Dù sao bây giờ ta không thể đi, ngươi cho ta một tháng thời gian, một tháng sau chuyện của ta làm xong đương nhiên sẽ theo ngươi rời đi.” Đến lúc đó, bệnh của Tiêu Trọng Nam hẳn là đã hết, ta đi cũng yên tâm.
Trước đây ta chưa bao giờ nghĩ tới nếu Tiêu Trọng Nam khôi phục ký ức sẽ thế nào?
Khi đó hắn điên điên khùng khùng, đem ta trở thành Niếp Niếp của hắn mà đối đãi, còn tưởng rằng ta mang thai hài tử của hắn. Còn ta, vết thương vừa lành lại không lưu tình từ bỏ hắn, chuyện này nếu vào lúc thần trí bình thường Tiêu Trọng Nam nghĩ tới sẽ thấy vô cùng nhục nhã, nói không chừng thái độ như hiện nay cũng khó duy trì. Lại nói ta còn có thân phận mà ai cũng muốn giết treo ở trên đầu, làm không tốt ngày nào đó bị người khác vạch trần, theo lối suy nghĩ “Gian tế của Ma giáo, không phải là người tốt” Tội danh này chắc cũng sẽ gánh lấy, nghĩ tới nghĩ lui sớm rời khỏi Hắc Ưng bảo rời xa Tiêu Trọng Nam kết thúc này đoạn nghiệt duyên này mới là thượng sách.
Dù sao báo ân cũng đã báo xong, không còn nợ hắn gì nữa ……
“Nhưng mà……”
Không đợi Dương Thịnh Kỳ nói thêm cái gì ta liền đánh gãy hắn: “Không có nhưng mà, ngươi đi nhanh đi, đừng để người phát hiện.”
Dương Thịnh Kỳ khuyên ta không được cuối cùng chỉ có thể hậm hực rời đi.
“Như thế…… Giáo chủ tự mình bảo trọng, thuộc hạ một tháng sau lại đến tìm ngài.”
Sau khi hắn đi ta ngồi bên cạnh bàn thật lâu sau, mãi cho đến khi ánh nến cháy hết cũng chưa ngủ được.
Thực ra…… Có một số việc ta đều minh bạch, nhưng chân chính làm được cũng thập phần khó khăn.